Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12 : Liên tục hơn một tháng cô đều ngồi chễm chệ trên hotsearch


Editor : Mel*Meow cute hot me

Chiếu theo đạo lí, Sở Y Huyên đã bị phốt lâu như vậy, hẳn là nhiệt độ vụ việc phải hạ xuống rồi, tại giới giải trí lớn như vậy, mỗi ngày đều có bao nhiêu tin tức mới mà.

Nhưng độ hot của cô cũng thật chất lượng đấy nhỉ, vụ cô kiện cáo với bên truyền thông vừa hết hot được vài ngày, Sở Triều Dương lại lên top đầu hot search.

Tin tức trên mạng đâu đâu cũng nói về cô, nguyên lai là do việc cô giải ước cùng với truyền thông Tinh Không bị truyền ra ngoài, thậm chí tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là gần 4000 vạn cũng bị đào ra, còn nói cô vì trả tiền vi phạm hợp đồng mà bán cả biệt thự mà đại gia bao nuôi cô tặng.

Bán biệt thự cũng không phải là chuyện gì quá mới lạ, nhưng mà đặc sắc chính là, Sở Y Huyên còn mang cả quần áo và giày dép mà mình dùng qua trước kia đem đi bán luôn !

Đã hơn một tháng trôi qua mà tin tức về Sở Y Huyên vẫn luôn nằm ngạo nghễ trên top hot search, hết tin này lại đến tin khác khiến cho nhiều quản lí của truyền thông Tinh Không mang tâm tình rất phức tạp.

Vốn dĩ Sở Y Huyên rất hot, nhưng vẫn không thể nào hot được như bây giờ,cô tuy là người được truyền thông Tinh Không đặc biệt ưu ái,  nhưng mà, thứ nhất, căn cơ của truyền thông Tinh Không ở giới giải trí vẫn còn rất yếu, thứ hai, Sở Y Huyên ngoại trừ có dung mạo tuyệt sắc ra thì hoàn toàn không có kĩ thuật diễn, nói trắng ra là một mỹ nhân đầu gỗ.

Công ty tuyên truyền tới, tuyên truyền lui vẫn chỉ có thể tuyên truyền về dung mạo của cô.

Lại không nghĩ tới, khi truyền thông Tinh Không đã hoàn toàn bỏ rơi cô ta thì cô ta lại có thể hot như vậy.

Đừng đùa chứ, bị chửi mà hot cũng là một loại hot đó, nhiều nữ minh tinh còn tự đem bản thân mình trở thành loại người bị toàn mạng xã hội phỉ nhổ để có thể hot lên một tí, rồi chờ một thời gian sau lại cố tẩy trắng bản thân mình.

Lưu Duệ nhìn tiêu đề đầu tiên được bao nhiêu truyền thông đưa tin, tràn ngập khắp các mạng xã hội kia mà dồn hết sức lực bóp con chuột máy tính đang được dùng để lướt web.

Nếu như Sở Y Huyên vẫn còn ở trên tay hắn, thì chỉ bằng thủ đoạn của hắn cùng với độ hot hiện tại của cô, đã có thể đem lại cho hắn không biết bao nhiêu là lợi ích.

Nhưng mà lần này Sở Y Huyên ngoài ý muốn nổi lên, làm cho Lưu Duệ bỗng dưng hiện ra một ý nghĩ.

Làm sao mà tin tức Sở Y Huyên bán đồ cũ lại có thể truyền ra ngoài được nhỉ?

Thực ra là dù Sở Y Huyên có muốn bán giày dép, quần áo cũ thì không thể nào tự mình đi bán được, vì thế cô liền ủy thác cho trợ lí của mình, cũng chính là Trần Đan Ni giúp cô bán.

Trần Đan Ni là sinh viên năm 4 khoa tạo hình nhân vật chuyên nghiệp của Học viện Điện Ảnh Kinh Thị, cô ấy quen biết rất nhiều bạn cùng trường, ngày thường lại tích cực tham gia các hoạt động ngoại khóa . Hơn nữa, quần áo cũ của Sở Y Huyên toàn là quần áo hàng hiệu đắt tiền, giá cả trên trời, người thường không mua nổi, nên khi Trần Đan Ni bán hộ cô các loại quần áo, giày dép second-hand sịn sò kia, có rất nhiều người tới hỏi mua.

Cô mới là trợ lí của Sở Y Huyên được gần hai tháng, chiếu theo đạo lí thì hẳn là cộng đồng mạng vẫn chưa biết cô là ai, nhưng bạn bè cùng phòng, cùng kí túc với cô thì có khá nhiều người biết cô là trợ lí cho Sở Y Huyên, nên khi cô lấy ra nhiều quần áo giày dép hàng hiệu second- hand kia, bọn họ có thể khẳng định là từ Sở Y Huyên a.

Vì thế tin tức này cứ dần bùng nổ ra ngoài.

Sở Y Huyên lại tiếp tục nổi một phen nữa.

Cô(SYH) đã chiếm tin tức đầu đề hơn một tháng, so với trước kia thực sự nổi lên rất nhiều, thậm chí còn có rất nhiều công ty muốn tìm Sở Y Huyên hợp tác, muốn nương nhờ sự việc này của cô để ra mắt các sản phẩm mới.

Đáng tiếc, đó đều là những nhãn hiệu cô chưa bao giờ nghe qua, giá trị hợp đồng cũng rất thấp, Sở Triều Dương lại tính an an ổn ổn ngồi chờ vụ việc này qua đi, vì chương trình [Siêu cấp tân tiếng ca] mà chuẩn bị, làm sao mà làm người phát ngôn cho mấy công ty này được cơ chứ ?

Về phần trợ lí của cô, vì giúp cô bán giày dép quần áo cũ kia mà bây giờ cũng hot luôn rồi.

Cô(TĐN) vẫn còn đang trong thời kì thực tập, nhưng bởi vì năng lực làm việc xuất chúng, nên trước đó mới có thể tìm được công việc tốt như vậy, truyền thông Tinh Không cũng tận lực nâng đỡ cô.

Trong khi tất cả đồng học của cô còn không thể tìm được một công việc tử tế, thậm chí còn phải đi làm diễn viên quần chúng cho các đoàn phim thì cô xem như đã bước một chân vào giới giải trí, có không ít bạn học hâm mộ, thậm chí còn luôn nhắc nhở cô sau này đừng quên dìu dắt bọn họ.

Đáng tiếc không đến hai tháng, Sở Y Huyên đã ngã ngựa, còn có không biết bao nhiêu người đòi nợ.

Cô vốn chính là trợ lí tư nhân của Sở Y Huyên, tiền lương cũng do Sở Y Huyên phát, cô không phải là của truyền thông Tinh Không, cho nên sau khi Sở Y Huyên giải ước với truyền thông Tinh Không, cô không biết mình sẽ đi đâu về đâu nữa, Sở Y Huyên, không, là Sở Triều Dương chưa nói đuổi việc cô, cho nên ngày nào cô cũng đến nhà của Sở Triều Dương như trước, để giúp cô ấy xử lí một số việc lặt vặt, có đôi khi là ngồi chơi cùng với Tiểu Trừng Quang.

Trong khoảng thời gian này cô đang khá mê mang, Sở Triều Dương còn đang nợ bên ngoài hàng bao nhiêu tiền, nên cô cũng không biết đến tháng sau mình có thể được lãnh tiền lương hay không, cũng không biết bây giờ phải làm gì, cũng may bây giờ cô vẫn còn ở trong kí túc xá trường học, chưa đến mức phải ra đường mà ngủ.

"Aii, Đan Ni, mày đã về rồi ?" Bạn cùng phòng là Mã Lộ vừa tháo trang sức vừa chào hỏi Trần Đan Ni, thấy cô ảo não, ỉu xìu, lại nhướng mày hỏi tiếp : "Sao vậy ? Còn phiền não vì chuyện của Sở Y Huyên hả ? Sở Y Huyên nghèo đến mức bao nhiêu quần áo đã mặc qua đều đem đi bán hết, không phải mày vẫn còn ý định đi theo cô ta đó chứ ?"

"Tao cũng không biết, cô ấy còn chưa nói đuổi việc tao, hiện tại tao cũng không biết phải làm cái gì nữa."

Mã Lộ cũng mua hộ hai bộ đồ mà Sở Y Huyên bán lại.

Cô ấy nhanh nhẹn tháo trang sức, nói : "Tao thấy Sở Y Huyên bị như vậy cũng đáng, nhìn thanh thuần như thế, ai ngờ lại bị bao dưỡng, còn đẻ ra một thằng con ngoài giá thú, *chậc* mày xem thằng bé kia bị đánh ra nông nỗi này.

* Tiếng chép miệng thường dùng than nãn, ai oán,...

"Aii, mày không biết thì đừng có nói bậy, mấy chuyện kia đều là do truyền thông nói bừa, đấy căn bản không phải là do Sở Y Huyên đánh mà là do bảo mẫu cô ấy thuê cho thằng bé làm"

" Vậy việc cô ấy bị bao dưỡng, chưa kết hôn đã có con hẳn là thật đi? "

" Cái gì mà bị bao dưỡng ? Họ là trai chưa cưới, gái chưa gả, làm sao có thể nói là bao dưỡng được ?" Trần Đan Ni tức giận nói.

" Mày nói với tao thì cũng được cái gì đâu cơ chứ, sao không nói thế với truyền thông đi" Mã Lộ tức giận mà trợn trắng mắt.

Trần Đan Ni cũng biết, lúc này cô nói cái gì cũng vô dụng, cho dù người trong giới có biết sự thật, mà cư dân mạng không biết thì chẳng thể chứng minh điều gì cả, nên bị bôi đen thì vẫn cứ bị bôi đen thôi.

Một cô gái khác trong phòng đang thu dọn mỹ phẩm trang điểm nói " Đan Ni, hay là mày đi hóa trang cùng tao này, tao vừa nhận được một công việc mới là makeup cho một nhóm người mẫu trong buổi trình diễn sắp tới của họ, make một mặt được 100 đồng*."

*100 đồng = 330.000 VNĐ

Một trăm đồng này là số tiền lãi các cô nhận được, còn phần còn lại là của công ty, việc là bọn họ làm nhưng khách hàng là do công ty giới thiệu nên mỗi lần nhận việc, các cô đều phải chia thêm phần trăm cho công ty. Nếu sau này các cô nổi tiếng rồi, hoặc là quen biết nhiều trong giới giải trí, có thể tự kiếm khách hàng về cho mình thì mới có thể tự mình hưởng hết toàn bộ tiền công makeup.

Cô gái này tên là Lưu Chỉ Ninh, người cũng như tên, là một cô gái phi thường ôn hòa, lớn lên thanh tú, văn nhã, là bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của Trần Đan Ni.

Mã Lộ nghe vậy trợn trắng mắt : "Làm sao nó có thể đi làm công việc này của chúng ta được, sớm đã leo lên trên tít cao rồi kìa, trợ lí của Sở Y Huyên a~"
Cô kéo dài âm, cười châm chọc hai tiếng sau đó cầm sữa rửa mặt đi vào bồn rửa mặt

Trần Đan Ni và Lưu Chỉ Ninh cũng đã sớm quen tính tình của Mã Lộ nên cũng không để ý.

Lưu Chỉ Ninh khuyên cô : "Giới giải trí vốn dĩ chính là như vậy, thật thật giả giả lúc chìm lúc nổi, nhưng mà Sở Y Huyên chịu lần đả kích này xong, chắc không thể khởi sắc trong khoảng thời gian ngắn, mày nguyện ý tiếp tục đi theo cô ấy sao ?"

" Tao không biết như thế nào nữa." Trần Đan Ni thập phần buồn rầu ngồi ôm gối, "Cô ấy bây giờ cứ như đang bị bạn bè xa lánh." Cô nhìn Lưu Chỉ Ninh nói tiếp "Sau lần này tao mới thấy rõ, giới giải trí này thâm sâu đến mức nào, mày biết mà, tao mỗi ngày đều phải chạy tới chạy lui chỗ Sở Y Huyên, gần như là 24 giờ không rời, tính tình cô ấy tuy rằng có chút tùy hứng, nhưng cũng không giống như truyền thông nói, aizzz tao cũng không biết nói với mày như nào."

"Tao hiểu" Lưu Chỉ Ninh ôn nhu cầm tay cô, "Giới giải trí không phải vốn dĩ là như vậy sao ? Kể từ thời điểm thi vào Học viện Điện Ảnh thì trong lòng chúng ra đều phải hiểu cả. " Cô an ủi nói tiếp : " Aizz mày cũng đừng buồn nữa, Sở Y Huyên xinh đẹp như vậy, lại còn trẻ tuổi, nói không chừng vẫn còn thời điểm đông sơn tái khởi*, giới giải trí mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây**, về sau kiểu gì lại có thêm vài cái tin tức lớn nữa, đem việc của Sở Y Huyên che lại, nói không chừng mọi việc lại trôi qua."

* Đông sơn tái khởi :khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.
** Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây: Câu này là biến thể của ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây :Dòng Hoàng Hà có chu kì thay đổi là 60 năm. Một vùng ở gần sông, sẽ có ba mươi năm ở bờ bên đông, ba mươi năm ở bờ bên tây.
Ý nghĩa tổng quát lại là ở giới giải trí lúc nổi, lúc chìm, thay đổi nhanh chóng mặt không lường trước được.

Trần Đan Ni nhìn cô muốn nói lại thôi :" Aizz mày không hiểu đâu"

Sau khi Sở Y Huyên giải ước với truyền thông tinh thông, còn phải đi vay tiền các nơi lên tới gần một ngàn vạn.

Nhưng mà làm nghề của bọn họ, không phải chuyện gì cũng có thể nói ra được, cho nên việc này của Sở Y Huyên, Trần Đan Ni không có nói với bạn tốt.

Từ lúc Sở Y Huyên giải ước với truyền thông Tinh Không, cô có cảm giác mình bị cả thế giới bỏ lại, không biết nên đi đâu về đâu.

Cô vốn luôn hâm mộ cuộc sống sinh hoạt trong giới giải trí, nhưng vì bề ngoài không ưa nhìn cho lắm nên không thể tham gia biểu diễn chuyên nghiệp, nhưng cô vẫn cố gắng thi vào Học viện Điện ảnh khoa tạo hình nhân vật, còn cố học thêm để am hiểu makeup và chụp ảnh, sau đó bởi vì có kỹ năng chuyên nghiệp, nên chưa có bằng tốt nghiệp đã thành công trở thành trợ lí của Sở Y Huyên, đã vậy còn có vài lần hóa trang của Sở Y Huyên là do cô đảm nhiệm.

Dù không được diễn xuất nhưng ngày nào cũng được nhìn thấy người nổi tiếng là cô đã rất vui a.

Ai biết mới bước được nửa cái chân vào vòng này đã bị đuổi ra ngoài.

Không phải là cô có ý kiến gì với Sở Triều Dương, mà là Sở Triều Dương bây giờ đang nợ nần chồng chất, còn không biết có thể tự nuôi bản thân mình được hay không, nếu như còn muốn thuê thêm cô thì hẳn là có áp lực rất lớn đi?

Mã Lộ ở một bên cười nhạo : "Lưu Chỉ Ninh, người trong cuộc là nó còn chưa vội thì mày vội cái gì ? Đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã vội, chỉ thích lo chuyện bao đồng, đừng quên Sở Y Huyên là đại minh tinh đấy, lạc đà gầy còn hơn ngựa, cô ta(SYH) chỉ cần búng ngón tay một cái là đã có đầy tiền tiêu, làm sao mà cần chút tiền này của mày được ? Một túi xách lúc người ta nghèo còn bằng một tháng tiền lương của mày đấy."

" Đó cũng là tiền cô ấy cực cực khổ khổ mới kiếm ra được."

Mã Lộ hừ hừ hai tiếng : " Chắc là kiếm được từ trên giường đi ?"

Lưu Chỉ Ninh thấy Trần Đan Ni lập tức nghẹn lại xoay người ra chỗ khác bèn vội vàng nói : "Lộ Lộ, mày nói ít thôi."

Tuy lời nói của Mã Lộ không dễ nghe, nhưng bọn cô cũng nghĩ như vậy thật, hiện tại Sở Y Huyên đã bị buộc đến sơn cùng thủy tận*, đừng nói đến phòng ở, quần áo giày dép các kiểu cô đều đã bán hết, Trần Đan Ni còn đắc ý cái gì, có còn là trợ lí của đại minh tinh nữa đâu.

* Đã chú thích qua.

Trần Đan Ni nhìn Mã Lộ, trong lòng thầm than : Tường đảo mọi người đẩy*, ngay cả một chuyên viên trang điểm nho nhỏ là Mã Lộ lại có thể dẫm một chân lên Sở Y Huyên, vậy mà trước đây còn liên tục bợ đỡ cô, nói cái gì mà hy vọng cô có thể giới thiệu cho cô ấy thêm nhiều tài nguyên trong giới giải trí.

*Tường đảo mọi người đẩy : Mng có thể hiểu là khi mình từ giàu về nghèo, những người trước kia bợ đỡ mình quay ra khinh bỉ, nếu mình từ nghèo thành giàu , mọi người ngày xưa khinh bỉ mình giờ lại quay ra bợ đỡ.

Ngày hôm sau, cô vẫn thành thành thật thật đi làm như cũ.

Dương tỷ đã mua đàn ghi-ta cho Sở Triều Dương, nên từ sáng sớm cô đã qua chỗ chị ấy cầm đàn ghi-ta về đây.

Lúc đưa đàn ghi-ta cho Sở Triều Dương cô còn tò mò hỏi một câu :" Chị còn biết đánh đàn ghi-ta ạ ?"

Sở Triều Dương chớp mắt cười :"Đúng rồi"

Từ sau khi xuyên qua sách, cô(STD) còn chưa sờ đến đàn ghi-ta lần nào, tay sớm đã ngứa đến khó nhịn, lúc sờ vào đàn ghi-ta, cô gấp không chờ nổi đánh thử vài âm, tuy không phải là một cây đàn ghi-ta hiếm, nhưng âm sắc rất hay, dây đàn co giãn phi thường thoải mái, âm sắc cũng thuần tịnh tự nhiên, cô nhìn đã biết đây là do một nghệ sĩ chuyên nghiệp chọn lựa.

Đáng tiếc không mua được quai đeo qua đàn, chỉ đành cầm tay.

Đã thử qua âm sắc, cô vui sướng mà ôm đàn ghi-ta, tùy ý ném ba cái đệm lá mây tre để ngồi lên, rồi hướng tới Tiểu Trừng Quang vẫy vẫy tay, Tiểu Trừng Quang thấy vậy lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, lại được bà ngoại Tịch Nhã Dung thúc dục mới chậm rãi đi qua chỗ Sở Triều Dương.

Sở Triều Dương cười tủm tỉm mà hôn lên má cậu, bảo cậu ngồi xuống cái đệm đối diện cô rồi khảy khảy cái đàn ghi-ta nói với Tiểu Trừng Quang :" Bảo bối, để mẹ hát cho con nghe được không nè ?"

Cô cười, ngón tay tinh tế trắng nõn ở trên đàn ghi-ta nhẹ nhàng gảy.

Sau lưng cô là một tảng lớn cửa sổ sát đất, ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng chiếu vào da thịt trắng nõn tinh tế của cô, như là mạ thêm cho cô một tầng sáng mềm mại.

Trần Đan Ni tuy là học hệ tạo hình mỹ thuật chuyên nghiệp, nhưng đối với vấn đề nhiếp ảnh phi thường am hiểu, nhìn đến khung cảnh đẹp đẽ làm say động lòng người này, cô lập tức mở camera điện thoại ra chụp hai mẹ con, rồi nhanh miệng nói: " Chị Sở, em xuống tầng lấy camera lên chụp chị nhé."

Vừa dứt lời cô liền lạch bạch chạy xuống phòng khách cầm camera lên.

Cái camera này là do Trần Đan Ni tự mình tích tiền mua lấy, chủ yếu là do cô rất thích ghi lại các khung cảnh đẹp.

Sở Triều Dương cười nói :" Em muốn chụp chị hả, được thôi, để chị lấy mặt nạ đeo lên đã nhé."

Mặt nạ của cô là một chiếc mặt nạ màu trắng, điểm xuyết một ít hoa văn màu hồng, có thể che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi môi đỏ hồng cùng với chiếc cằm tinh xảo ở bên ngoài.

Cô nhìn Tiểu Trừng Quang ngồi đối diện cô đang mang vẻ mặt nghiêm túc không cười cũng không nháo kia, nghịch ngợm mà chớp chớp mắt với cậu : " Bảo bối thân ái của mẹ, mẹ sẽ vượt qua hàng ngàn ngọn núi ~ "*

* Mel chịu, chẳng biet bài gì luôn nữaaa ><

Âm thanh cô ôn nhu rắt réo, tựa như nước suối thanh mát chảy vào tim.

Tiểu Trừng Quang không nói câu nào mà chỉ nhìn cô, cô lại duỗi tay sờ sờ đầu cậu, từng sợi tóc của cậu đều mềm mại đến tinh xảo, xúc cảm khi chạm vào thực sự rất tuyệt vời, đồng thời cô cũng bỏ luôn cái tay đang cầm đàn kia ra, nhẹ giọng cất tiếng hát : "Tìm kiếm vầng thái dương mất tích kia, tìm kiếm ánh trăng thất lạc đó, ... Rồi viết lên mặt trên sinh mệnh của mình tên con, cuối cùng hy vọng có thể bình an trở về, gửi bảo bối của mẹ..."

Cô nhìn Tiểu Trừng Quang nở nụ cười, : " Gửi bảo bối của mẹ ~ " Rồi dẩu miệng lại gần mặt Tiểu Trừng Quang 'chụt' một tiếng lên gương mặt cậu.

_____ Hết chương 12 _____

MelMeow : Cảm ơn các tình yêu đã ủng hộ tui nhaaa, gửi tới mọi người một cái 'chụt' trên gương mặt nè ❣

_15/6/20_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro