Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Khoảnh khắc nhìn thấy Thích Trạch cúi người hôn mắt cá chân của thiếu nữ, đầu Vệ Dương lập tức mộng mị, sững sờ nhìn bọn họ, giống như không kịp phản ứng xảy ra chuyện gì.

"Tôi đã sớm nói, muốn đánh sao, cậu tìm lầm người rồi." Phía sau là Tần Tu cười lạnh châm chọc.

Trình Nghiên nhìn thấy trên mặt Tần Tu có máu ứ đọng, khóe môi một ý cười cũng không có, biểu tình nhìn âm trầm khó dò, giống như có bóng tối bao phủ.

Có thể nhìn ra, Vệ Dương hẳn đã tìm hắn đánh một trận , chỉ là ôn nhu ưu nhã hội trưởng hội học sinh rõ ràng không đánh trả tên ác bá ngang ngược này, Vệ Dương thoạt nhìn một chút dấu vết  bị thương cũng không có.

Vệ Dương không quay đầu lại, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Thích Trạch, giọng điệu rất lạnh: "Anh có ý gì?"

"Ý của tôi tất nhiên là..." âm điệu Tần Tu nhẹ nhàng chậm chạp, ánh mắt ôn nhu nhìn Trình Nghiên, "Cậu chính là đồ ngu ngốc, ngay cả tình địch chân chính còn không biết, lại không biết xấu hổ tới tìm tôi gây sự?"

Nói như vậy giống như là nói với Vệ Dương, nhưng Trình Nghiên lại có ảo giác anh ta là đang mắng cô, nhất thiết phải tức giận như vậy sao?

Vệ Dương ngẩn người, nhìn thiếu nữ nhu nhược trên giường bệnh, lại nhìn thiếu niên bên cạnh  cô một chút, hai người nhìn thân mật như vậy, hóa ra tất cả đều đã rõ ràng!

Sắc mặt của hắn ta xanh mét, lửa giận đầu trái tim phập phồng cuồn cuộn như sóng triều .

"Anh ta nói là sự thật sao?" Vệ Dương giọng điệu kinh sợ, ngón tay chỉ vào Thích Trạch, "Em thật sự cùng thằng học sinh nghèo này yêu nhau?"

Trình Nghiên học khẩu khí thanh cao lãnh đạm của nguyên chủ: "Thì sao? Chuyện của tôi còn chưa tới lượt anh quản đâu."

Vệ Dương thường xuyên bị cô đỗ đãi bằng thái độ lạnh lùng như vậy, sớm đã thành thói quen, nhưng lúc này đây hắn không nhịn được, chỉ cảm thấy tức giận nhanh chóng bùng nổ, chỉ kém một chút nữa là có thể nhảy dựng lên mắng cô có phải là điên rồi không!

"Trình Nghiên!" lồng ngực Vệ Dương phập phồng kịch liệt , "Như thế .... Loại người ti tiện đến xách giày co em cũng không xứng! Em lại cùng hắn yêu đương? Em không biết loại người như vậy có bao nhiêu dơ bẩn ghê tởm tham lam sao? Bọn họ leo lên cái trường này chỉ vì để trèo cao lên em, đại thiểu thư dại dột, em thế mà bị hắn lừa, em, em thật sự là tức chết anh ! ! !"

Vệ Dương từng câu từng chữ để là nhục mạ.

Thích Trạch sắc mặt âm trầm, ai cũng không thấy, thân thể đứng bên cạnh cô, chợt giống như cách cô rất xa, lưng thẳng tắp, hình bóng thon dài, lộ ra một cỗ khí chất kiêu ngạo mà cô đơn.

Trình Nghiên đột nhiên cầm tay hắn, hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt trong suốt không thể che giấu được tất cả cảm xúc âm u, cô hướng tới hắn nở nụ cười, dung nhan như ánh sáng mỏng nhàn nhạt rơi xuống, da thịt trắng nõn, có chút vẻ đẹp trong suốt lấp lánh.

Trong ngực lạnh băng giống như bị đuổi , cảm xúc Thích Trạch dần dần ổn định, hắn cũng rất nhạt nở nụ cười dưới môi.

" Cậu ấy là loại người gì,  không có ai rõ ràng hơn tôi." Trình Nghiên nhìn về phía Vệ Dương, thái độ lạnh lẽo, "Tôi không cho phép anh nói cậu ấy như vậy!"

Vệ Dương tức giận đến một cước đạp bay ghê dựa cạnh giường, lại không dám tức giận với Trình Nghiên, chỉ là hung ác trừng Thích Trạch: "Mày chờ cho tao! Tao sớm muộn gì sẽ vạch trần bản tính của mày!"

Thích Trạch thanh âm rất thấp, như có như không tỏa ra mạnh mẽ: "Cậu có thể thử xem."

Vệ Dương một phút cũng không thể tiếp tục ở lại thêm nữa, cảm xúc đầy người đều không tìm thấy chỗ phát tiết, hắn xoay người rời đi, còn đẩy Tần Tu một phen, cười lạnh nói: "Anh đúng là loại vô dụng! Đánh chết anh cũng xứng đáng, lại còn bao che giúp tình địch? Cút ra —— "

Tần Tu lạnh lùng nhìn hắn đóng sầm cửa mà đi, xoay người, nhìn về phía Thích Trạch, giọng điệu cũng lạnh lùng : "Hiện tại, mời cậu ra ngoài."

Thích Trạch ánh mắt lạnh đi: "Anh muốn làm gì?"

"Tôi có thể làm cái gì?" Tần Tu bỗng nhiên nở nụ cười, ôn ôn nhu mềm mại nhìn Trình Nghiên, "Nghiên Nghiên, em có lẽ cũng sẽ có chuyện muốn nói với anh...người khác có thể nghe?"

Nghe ra giọng điệu ẩn chứa uy hiếp của anh ta, Trình Nghiên cũng lo lắng anh sẽ nói bậy cái gì đó, đành phải nhìn về phía Thích Trạch, mang theo ý tứ cầu xin.

Thích Trạch rũ mắt xuống, nói "Có chuyện gì thì gọi mình." liền đi ra cửa.

Tần Tu thuận tay khóa trái cửa lại, nhẹ nhàng ca một tiếng, chỉ có Trình Nghiên nghe thấy được, cô mím môi: "Anh làm cái gì vậy?"

Tần Tu nhìn thấy bộ dạng cảnh giác của cô, nở nụ cười một tiếng, nâng ghế dựa dậy: "Chẳng qua là không muốn để người khác làm phiền thôi, anh có làm cái gì hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào câu trả lời của em ."

Trình Nghiên có chút bất an, chuyển đề tài: "Các anh sao lại tới chỗ này?"

Tần Tu ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi trước "Sao lại bị thương?", sau đó mới thuận miệng trả lời câu của cô: "Cái bệnh viện này cũng là nhà anh mở ra, thằng ngốc kia nhất định sẽ tìm anh đánh nhau, anh làm sao có thể để hắn đánh vô ích như vậy chứ, cho nên liền kéo hắn tới đây, đáng tiếc..."

Trong giọng nói của anh ta tiếc nuối rõ rệt chính là bởi vì Vệ Dương lại không đánh Thích Trạch.

Trình Nghiên âm thầm trợn trắng mắt, tiếp tục duy trì thiết lập lạnh lùng của nguyên chủ: "Anh cũng không cần hỏi , tôi biết, anh sẽ không dễ dàng tha thứ việc tôi cùng Thích Trạch tiếp tục yêu đương đi, anh đều giống như tên Vệ Dương tức giận cùng cực, nhưng anh cái gì cũng không làm, anh thật sự là dối trá, chỉ biết khuyến khích người khác, chính mình lại tránh ở một bên xem kịch."

"Người khác có thể giúp làm lên chuyện..." Tần Tu cười ôn nhu có chút tàn nhẫn cay nghiệt, "Tại sao phải làm bẩn tay? Giáo dục chúng ta tiếp nhận không phải là tư tưởng ích kỷ sao, vì đạt được mục đích, quá trình... không quan trọng."

Cho nên... Anh ta cố ý chọc ra chuyện cô cùng Thích Trạch bí mật quen nhau, để tên Vệ Dương ngu ngốc kia thay anh ta loại bỏ chướng ngại?

Trình Nghiên cười lạnh một tiếng: "Tôi vẫn muốn nhắc lại, anh bất kể lúc nào đều là loại người ghê tởm ."

"Nhưng mà..." Tần Tu bỗng nhiên cúi người đặt cô ở trên giường, giữ chặt cổ tay cô, nhìn khuôn mặt lãnh đạm thoát tục của cô, giọng điệu ôn nhu lại mê luyến, "Em càng cảm thấy anh ghê tởm, anh lại càng mê muội em đấy, nói không chừng em ít chán ghét anh đi một chút, anh lại có thể nhớ thương em ít đi một chút đó ."

Trình Nghiên lạnh lùng lườm hắn: "Anh buông tay..."

Tần Tu kề sát vào cô, gần như muốn hôn lên môi cô, âm thanh trầm mềm nhẹ: "Em muốn gọi cậu ta đi vào sao? Anh khóa cửa, cậu ta cho dù nhìn thấy một màn này, cũng chỉ có thể tức giận đến nổi điên, giống như anh khi thấy hai người tâm tình một chỗ."

Trình Nghiên nhìn khuôn mặt sắc nét của anh ta, không hiểu tại sao thiếu niên bề ngoài ưu nhã như vậy mà trong lòng lại cố chấp vặn vẹo đến vậy, cô không thể lại chọc giận anh ta, đành phải nói chậm giọng: "Anh buông tay tôi ra trước đã, anh bóp tay tôi đau quá."

Tần Tu sửng sốt, biểu tình lập tức mang theo ý cười, phảng phất đối với sự biến hóa mềm mại của cô có chút vui sướng, nâng tay cô thổi thôi, môi mỏng nóng bỏng dịu dàng hôn lên cổ tay cùng mu bàn tay cô.

Trình Nghiên chỉ cảm thấy như có một con rắn đọc mấp máy trên tay, trong lòng bàn tay bỗng nhiên có cảm giác ẩm ướt ngứa ngứa, cô nghiêng đầu liền nhìn thấy hắn đem đầu lưỡi chính mình liếm da thịt của cô.

Sống lưng phát lạnh lên, một cái tát lập tức quăng qua..

Tần Tu bị đánh làm đầu lệch về bên trái, anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô.

Trình Nghiên nuốt nước miếng, kém một chút nữa sợ sẽ tự mình sụp đổ: "Là anh quá đáng."

Tần Tu vậy mà một chút cũng không tức giận, nhẹ nhàng liếm khóe môi, nói: "Lần sau anh sẽ chú ý , loại chuyện thân mật này hẳn nên đợi đến... Sau này chúng ta đính hôn, cho nên, lời em nói trước đó còn tính không?"

... Không, không ai muốn đính hôn cùng anh.

Trình Nghiên một giây liền hiểu ý anh ta, vì muốn đuổi anh ta đi, thái độ kiên quyết nói: "Tôi sẽ chia tay với cậu ta,  anh có thể đừng để ý nữa được không?"

"Anh có thể mặc kệ." Tần Tu kề sát vào cô, "Nhưng em cũng không thể thân mật cùng cậu ta như vậy, nếu không... Anh có thể thân mật so với cậu ta còn hơn vạn lần."

Trình Nghiên sắc mặt khó coi: "Anh có thể đi được rồi ."

Tần Tu: "Anh muốn đi, em cũng phải đi với anh."

Trình Nghiên: "Vì cái quái gì?"

Tần Tu hơi châm chọc: "Em thật sự cho rằng anh không biết em bị thương như thế nào sao? Nếu không muốn cha em cũng biết em yêu đương với một học sinh nghèo, để anh đưa em về nhà, liền cho rằng em ở cùng một chỗ với anh rồi bị thương, cha em đại khái chắc sẽ không trách cứ em, em nói đúng hay không?"

Trình Nghiên không nói chuyện, trong sách Trình Phong thật đúng là con trai tìm trở về đã cũng con gái yêu nhau, nếu ông ta biết, về sau nhất định sẽ không chuyện có đưa cô xuất ngoại du học, ông ta giống như chỉ biết che dấu gièm pha, một mực trả cô trở về gia đình thật sự, từ nay về sau không để cô đến của một bước.

Nhưng là, cô không thể về gia đình chân chính của nguyên chủ, bởi vì nữ chính trong sách, chị gái xong sinh của nguyên chủ Bạch Lê sẽ ở đó.

Muốn tìm thế thân, điều kiện tiên quyết chính là—— chủ nhân chân chính không có ở đó.

Trầm mặc một lát, Trình Nghiên nói: "Tôi đồng ý đi cùng anh."

Tần Tu chậm rãi lộ ra ý cười: "Đây mới là Nghiên Nghiên thông minh nhà chúng ta."

Trình Nghiên: "..."

Khinh bỉ vào, ai là của nhà anh.

Tần Tu vốn tính toán ôm cô ra ngoài, nhưng là vì cô kiên quyết từ chối, anh ta mới đổi thành đỡ cô chậm rãi đi ra ngoài.

Thích Trạch đang ngồi một chỗ trên băng ghế, nhìn thấy cô đi ra, lập tức đứng lên: "Nghiên Nghiên, sao cậu lại ra ngoài?"

Trình Nghiên còn chưa nói gì, Tần Tu đã  tao nhã cười nói: "Cám ơn cậu đã chăm sóc Nghiên Nghiên, chẳng qua cũng chỉ nên dừng lại ở đây thôi , tôi sẽ đưa em ấy về nhà."

Thích Trạch môi mỏng nhếch lên, con mắt chăm chú nhìn Trình Nghiên.

Trình Nghiên chột dạ, không dám chống lại ánh mắt của hắn, chỉ là mù mờ nói: "Thích Trạch, cậu trở về chăm sóc bà nội đi, bà nhất định cũng đang lo lắng, mình phải về nhà rồi."

Tần Tu đỡ cô, đi qua Thích Trạch đứng bên cạnh.

Thích Trạch bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, gắt gao , như giữ lại cũng như khẩn cầu: "Nghiên Nghiên, mình đưa cậu về."

"Cậu?" Tần Tu cười nhạo một tiếng, ý tứ trào phúng dày vô cùng, "Xe của cậu giá trị bao nhiêu tiền? Nghiên Nghiên từ trước đến nay không ngồi xe giá thấp hơn nghìn vạn, à, tôi quên mất, cậu đại khái là ngay cả một cái xe đạp cũng mua không nổi ."

Thích Trạch nắm chặt quyền, thần sắc tối tăm lạnh lẽo.

"Như vậy cậu... Lại còn nói muốn đưa em ấy về?" Tần Tu khinh bỉ đẩy hắn ra, "Nghiên Nghiên, chúng ta đi thôi, em chính là quá mức dung túng, mới có thể để loại người nào đó tâm càng ngày càng cao, ngay cả vị trí của chính mình cũng không thấy rõ."

Trình Nghiên không vì hắn nói bất cứ nào một câu, bởi vì sớm lúc hắn ôm cô bị thương chạy đi bệnh viện, chỉ số tình yêu của hắn cũng đã đầy.. 100%.

Cho nên, cô càng không có lý do gì để ở bên hắn nữa, còn lại cũng chỉ có lạnh nhạt hắn, cho hắn thời gian chuẩn bị tốt tâm lý chia tay, để đến lúc một ngày thời điểm kia đến, sẽ không đến mức bối rối không biết phải làm sao.

Chỉ là, sau khi đi vài bước, Trình Nghiên vẫn không nhìn được ngoảnh lại nhìn thoáng qua.

Trên hành lang vắng vẻ, Thích Trạch đứng một mình đằng kia, đôi mắt nhìn về phía cô thâm thúy, u ám, phảng phất ẩn chứa cảm xúc rất sâu.

----

Các thím có biết khi đọc review, tui chú ý nhất là điều gì không? 

Là :NGƯỢC KHÓC NAM CHÍNH :v 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro