Chương 7
Có một bạn trai gia cảnh nghèo khó có chỗ rất là hỏng việc, như không thể thường xuyên hẹn hò với bạn, thời gian anh ta làm thêm vĩnh viễn so với thời gian yêu đương cùng bạn còn nhiều hơn.
Nhìn chỉ số tình yêu đứng bất động ở con số 95%, Trình Nghiên không thể không nghĩ mọi cách bồi dưỡng tình cảm với hắn.
Nếu không phải hắn tuyệt đối sẽ không nhận tiền của cô, cô thật muốn trực tiếp cho hắn một thẻ vàng 24 giờ không giới hạn cho hắn.
Mỗi tuần thứ năm sau khi tan học vài giờ chính là thời gian hai người hẹn nhau ra ngoài, đây cũng là cô nhõng nhẽo năn nỉ hắn mới gật đầu .
Hôm nay tan học, hắn vẫn như cũ chờ cô ở đầu ngõ.
Trình Nghiên đi qua, ôm cánh tay của hắn, cười: "Đi thôi."
Thích Trạch lại đứng yên không nhúc nhích: "Nghiên Nghiên, hôm nay không được."
Hắn giải thích, bởi vì hôm nay quán lẩu kỷ niệm tròn mười năm, sẽ rất bận rộn, hắn phải qua làm việc.
Trình Nghiên sửng sốt nhìn hắn, sắc mặt có chút không tốt, ngược lại không phải sinh buồn bực hay mất mát, mà là tự nhiên nhớ ra rồi một chi tiết truyện rất quan trọng.
Trong sách bạch nguyệt quang chỉ là xuất hiện quá vài lần trong hồi ức nam chính, sau khi ẩn tình thân thế bị vạch trần, trước mặt mọi người cô vẫn được coi là con gái Trình gia, chỉ là không biết đối mặt như thế nào với bạn trai cũ đã chia tay, nay trên danh nghĩa là anh trai, cho nên cô liền xuất ngoại du học, từ nay về sau định cư nước ngoài không trở về nữa.
Thế nhưng nam chính lại thật sự thích cô, nhiều năm về sau vẫn giống như năm đó mê luyến bạch nguyệt quang mong không được, nhớ mãi không quên kia, mới có thể tìm nữ chính làm thế thân.
Trong sách cũng có viết bước ngoặt nam chính yêu bạch nguyệt quang hoàn toàn, chính là bởi vì bà nội của nam chính bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời , tại thời điểm hắn thống khổ nhất, khó chịu, tan vỡ nhất, là cô cùng hắn vượt qua .
Cho nên, cho dù cô tổn thương hắn thế nào, hắn vẫn không thể quên cô, mãi đến khi nữ chính dung mạo tương tự cô xuất hiện, hình bóng bạch nguyệt quang mới dần dần bị hắn lau đi.
Mà...Ngày bà nội của nam chính qua đời chính là hôm nay, ngày quán lẩu kỷ niệm tròn mười năm, buôn bán rất đắt hàng, nam chính bởi vì làm việ bận rộn đến rất muộn, sau khi trở về nhìn thấy chính là thi thể đã lạnh lẽo của bà nội hắn.
Trình Nghiên không biết nguyên nhân chân chính mà bà nội Thích tử vong, trong sách chỉ lấy là sự cố ngoài ý muốn để sơ lược.
Thấy cô trầm mặc, thần sắc hình như cũng có chút ảm đạm, Thích Trạch áy náy, môi mỏng thoáng mím, thấp giọng dỗ cô: "Nghiên Nghiên, là mình không tốt, lần sau mình nhất định đi chơi cùng cậu, đừng buồn nữa, được không?"
Hắn đỡ bờ vai cô, cúi đầu hôn hôn cái trán của cô, dường như mang theo chút hương vị trấn an, động tác dịu dàng.
Trình Nghiên tâm tình phức tạp một chút, hắn đối xử tốt với với cô, cô cũng nên giúp hắn một lần, có phải không?
Dù sao...Bà nội hắn chết cũng không phải chi tiết tất yếu phải giữ lại.
Trình Nghiên nghĩ, lấy lại bình tĩnh, nói: "Không được, hôm nay cậu phải về nhà."
Thích Trạch giống như kinh ngạc: "Về nhà?"
"Cậu..." Trình Nghiên nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, cô cũng không thể nói bà nội hắn sẽ xảy ra chuyện được, cô nhíu mày nghiêm túc sắp xếp lý do thoái thác.
Thích Trạch xoa xoa đầu cô: "Đừng tùy hứng nữa, Nghiên Nghiên, thật sự hôm nay không được."
Trình Nghiên nhìn hắn một cái, đột nhiên mặt biến sắc, tay ôm lấy bụng, bộ dáng nhìn giống như rất khó chịu.
Thích Trạch vội đỡ cô, ánh mắt lo lắng khẩn trương, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đau bụng quá đi." Trình Nghiên cắn cánh môi hoa, làn da rất trắng, dung mạo xinh đẹp vô cùng, nhìn liền có một loại yếu đuối nũng nịu.
Thích Trạch nhất thời cũng không hoài nghi, chỉ thấy lại đau lòng sốt ruột, khom lưng một cái bế người lên.
"Đi, đi đâu?" Nhìn thần sắc của hắn, Trình Nghiên hoài nghi có phải diễn kịch quá mức rồi hay không ?
"Bệnh viện." Thích Trạch đi rất nhanh, cảm giác gần như là chạy , trán đổ mồ hôi, hơi thở gấp gáp, "Nghiên Nghiên nhịn một chút, sẽ đến nhanh thôi."
Trình Nghiên nhìn hắn có ý muốn gọi một xe lại, vội ôm lấy cánh tay hắn: "Không cần đâu, mình, mình nghỉ một chút sẽ tốt thôi."
Thích Trạch thái độ kiên quyết: "Không được, phải đi bệnh viện, vạn nhất nếu cậu sinh bệnh thì sao?"
Hắn cũng không biết trong lúc nhất thời liên tưởng đến bao nhiêu loại bệnh tật đáng sợ, vẻ mặt cũng thay đổi càng ngày càng đáng sợ.
"Thật sự không cần, thật mà..." Lông mi dài đậm hơi rung động, cánh môi hồng nhạt khẽ nhấp, dường như bướng bỉnh nói, "Mình đau một lát liền sẽ ổn thôi, không phải sinh bệnh."
"Dù vậy cũng phải đi bệnh viện kiểm tra."
Nói xong, Thích Trạch nhìn hai má cô gái trong ngực khẽ đỏ lên, còn lôi kéo quần áo của hắn, giọng nói rất thấp, lộ ra sự mềm mại yếu ớt của thiếu nữ, khiến đầu trái tim có đôi chút khẽ run run mềm ngứa.
"Thích Trạch, mình, là cái kia đến."
"..." Thích Trạch sửng sốt, biểu tình lo lắng lúc trước giờ trở nên cổ quái, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, ý vị thâm trường nói, "Cậu nói đến là kỳ sinh lý?"
Thái độ của hắn sao lại tự nhiên thế?
Trình Nghiên do dự nhìn hắn một cái: "Đúng thật."
Thích Trạch nở nụ cười, cười có chút ung dung, giọng điệu lại rất nghiêm túc: "Như vậy sao, vậy cậu muốn mình làm gì nào?"
Diễn nhu nhược chiêu này thế mà lại dùng được?
Trình Nghiên nhịn cười, bình tĩnh nói: "Mình muốn cậu ôm mình như vậy, ở cùng mình, tốt nhất là có thể mang mình theo cậu cùng nhau về nhà."
Thích Trạch: "Muốn đến nhà mình?"
Trình Nghiên gật gật đầu, lại giải thích hàm hồ: "Mình muốn nhìn phòng cậu một chút mà."
Hắn liếc cô một cái: "Mình có phải không thể không đáp ứng không?"
Trình Nghiên sợ hắn đổi ý, lại ôm bụng dường như rất đau hừ hừ, nói: "Cậu nên đáp ứng mình đi, cậu không biết tâm tình của con gái mấy ngày này sẽ không tốt sao, nếu cậu không chịu đồng ý với mình, tâm tình mình sẽ càng không tốt; không chỉ là bụng, cả người đều sẽ rất khó chịu luôn đó."
Thích Trạch gật gật đầu: "Cậu nói không sai, mình không có lý do gì không đáp ứng."
Trình Nghiên khó nén sắc mặt vui mừng, hai mắt tỏa sáng:"Cho nên, cậu đồng ý sao ?"
Thích Trạch cười như không cười nhìn cô, môi mỏng phun ra hai chữ tuyệt tình: "Từ chối."
Trình Nghiên kinh ngạc, theo sau đó là biểu tình tủi thân phẫn uất nhìn hắn: "... Tại sao chứ?"
Thích Trạch bình tĩnh nhìn cô, chỉ nói một câu, đem khí thế đang ồn ào của cô một phát diệt đi.
Hắn nói: "Kỳ sinh lý của cậu mười ba ngày nữa mới tới, mình tính qua rồi."
Trình Nghiên đang ôm bụng vẻ mặt khó chịu: "..."
Tính... Qua?
Như vậy xem được chính xác thật sao?
Cậu thật sự không phải là biến thái sao?
Giống như đọc thấu ý nghĩ của cô, Thích Trạch lại chậm rãi ném thêm một câu: "Cậu ở nhà ăn không đủ no, thường xuyên cần mình chuẩn bị cho cậu ăn , mình đương nhiên hiểu rõ tình trạng thân thể của cậu, nếu không cẩn thận cho cậu ăn không tốt làm sao được?"
Trình Nghiên còn muốn đấu tranh một chút, thầm nói: "Có thể lắm là kỳ sinh lý của mình đến trước?"
Thích Trạch cười lạnh: "Cho nên, muốn mình đi mua cho thuốc cho cậu không?"
"..." Xem ra là không lừa gạt được rồi, Trình Nghiên gục đầu xuống ủ rũ, "Được rồi, là mình lừa cậu."
"Nghiên Nghiên..." Thích Trạch bỗng nhiên lấy giọng điệu nghiêm túc nói, "Mình rất nghèo, không có phần công việc làm thêm nhỏ nhặt này, mình sẽ đói chết mất, không lẽ cậu hy vọng mình đói chết sao?"
"... Không hi vọng." Cô là bé gái nhỏ ngốc ngốc hay sao, lấy những lời như vậy dỗ dành cô, cho rằng cô không biết hắn gánh tới năm phần công việc sao?
Thích Trạch sờ đầu cô, đặt cô xuống: "Cho nên, Nghiên Nghiên ngoan một chút nhé, đừng tùy hứng, hôm nay không có thời gian, lần sau toàn bộ đều dành cho cậu có được không?"
"...Được."
Thích Trạch hai tay nâng mặt cô, trên môi cô ấn xuống một nụ hôn, lại ôm ôm cô nói: "Về sau không được lừa mình, hôm nay đều ôm, hôn cậu một cái , có vui hơn một chút không?"
"... Vui." Mới là lạ!
Trình Nghiên hơi mím môi, biết rằng không có cách khuyên hắn bỏ qua công việc mà về nhà, lại không thể nói bà nội hắn sẽ xảy ra chuyện, đành phải ngoan ngoãn nghe theo hắn nói.
Chẳng qua... Hắn cho rằng hắn không mang theo cô về nhà, cô sẽ không có cách chắc?
Cô có thể tự mình đi nhá, coi như là trước tiên... gặp phụ huynh?
-----
Hai chương trước đều chưa đến 2k chữ, chương này sẽ tặng thêm cho các cậu nè ^^ Đang edit đến đoạn cho nam chính ăn hành nên thấy vui vẻ ^^ Thứ 2 sẽ không có chương mới đâu, theo lịch mà ^^ hẹn các cậu vào Thứ 3,5,7 và CN nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro