Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


Nhà ăn tổng cộng chia làm ba tầng, mỗi tầng đều có mức tiêu phí bất đồng, tầng cao nhất tương đương với khu vực khách VIP vô cùng cao quý, nữ sinh giống như Lâm San Hô, La Tuyết cũng chỉ có thể dựa vào nguyên chủ đầy tiềm năng mà đi vào.

Vì để không rạn nứt tình cảm, Trình Nghiên cũng không từ chối cùng các cô cùng đi ăn cơm trưa.

Còn chưa đi vào đại sảnh căn tin, Trình Nghiên đã nhìn thấy mấy nam sinh đứng ở cửa sảnh, nam sinh bị vây kia trông rất soái, khí chất kiệt ngạo, không mặc đồng phục học sinh, miễn cưỡng đứng ở đằng kia, nhìn bộ dáng rất không dễ chọc.

Bọn họ đứng ở đại sảnh trung gian, học sinh khác giống như rất sợ hắn, xa xa chen vào cửa nhỏ bên cạnh mà đi.

Không đợi các cô quay đầu tránh ra, hắn ta cũng đã phất phất tay, gọi cô: "Tiểu Nghiên!"

Lâm San Hô biểu tình có chút cao hứng: "Anh Vệ Dương!"Trình Nghiên đã bị cô ta lôi kéo đi qua.

Mấy người cùng nhau đi vào căn tin, Vệ Dương quay đầu nhìn cô, con ngươi đen lóe ánh sáng, cười nói: "Buổi sáng em như thế nào lại không đợi anh vậy, anh cũng là xử lý mấy tên mới chậm trễ một lát, lại vừa tìm em đã không thấy tăm hơi."

Trình Nghiên: "Đánh người?"

Lâm San Hô cướp lời: "Chính là nam sinh cấp ba kém cỏi, cậu không phát hiện ư, anh Vệ Dương rất lợi hại , một quyền đánh khiến hắn ra máu mũi, gào gào khóc lóc nức nở cầu xin tha thứ đâu."

Trình Nghiên biểu tình lãnh đạm, không nói chuyện.

Vệ Dương ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, màu da của cô rất trắng, gò má cũng lộ ra một cỗ khí lạnh lùng , giống như nữ thần trên cao không thể leo tới khiến cho người phải nhìn lên, khiến người ta động tâm lại kính sợ.

Như thế nào lại có thể có người ngay cả bộ dạng hay khí chất đều đẹp mắt, xem đến trăm lần không chán đây.

"Tiểu Nghiên, nếu em không thích, anh liền không làm chuyện như vậy ." Hắn cười thấp giọng nói với cô.

Nói xong, hắn nhìn thấy bước chân cô dừng lại, không kịp cao hứng, lại phát hiện ánh mắt của cô không nhìn hắn, mà là nhìn chằm chằm một nam sinh, nam sinh bưng khay cơm đang vừa lúc đi đến.

Sắc mặt Vệ Dương âm trầm.

Lâm San Hô hạ giọng nhắc nhở: "Là nam sinh cứu Nghiên Nghiên lúc sáng nha, còn kéo tay Nghiên Nghiên tay đó."

Trình Nghiên quay đầu nhìn Lâm San Hô một chút.

Lâm San Hô phát hiện lãnh đạm trong ánh mắt cô, giống như cô là biết cô ta cố ý châm ngòi Vệ Dương đi bắt nạt người, có chút chột dạ quay mặt đi.

Cô ta là không có lòng tốt, ai bảo Thích Trạch muốn cứu Trình Nghiên, làm cô ta không thể thấy dáng vẻ Đại tiểu thư cũng bị một trận ngã đến mất mặt cỡ nào để người sảng khoái?

Vệ Dương lười nhác lại kiêu ngạo nhìn chằm chằm Thích Trạch, Thích Trạch biểu tình bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước.

Thời điểm hắn đi qua, Vệ Dương chợt khoát tay hất đổ khay cơm trong tay hắn.

"Ăn những thứ này ư?" Vệ Dương cười đến châm chọc, "Chó nhà tao cũng ăn ngon hơn mày, xem nào trước đó mày cứu Tiểu Nghiên, tao mời mày ăn một bữa tiệc lớn?"

Thích Trạch từ đầu tới cuối ngay cả sắc mặt cũng chưa từng thay đổi dù chỉ một chút, nhìn hắn ta, đôi mắt tối đen thâm trầm.

"Vệ Dương." Trình Nghiên bỗng nhiên mở miệng.

Vệ Dương ý cười lạnh hơn: "Em vì hắn cầu tình?"

Trình Nghiên lắc đầu, chỉ chỉ giày của chính mình , nói: "Ô uế."

Đồng phục trường học thống nhất là giày da đen, lúc này trên giày cùng lộ ra bàn chân, trên cẳng chân đều dính chút đồ ăn cùng nước canh.

Cô cách đó gần, cho nên gặp sự cố.

Vệ Dương vội vàng gấp nói: "Anh không phải cố ý , thực xin lỗi, anh đây liền giúp em lau sạch sẽ."

Trình Nghiên lùi lại nửa bước, tránh được tay hắn, quay đầu nhìn về Thích Trạch đứng ở một bên, đôi mắt trong veo đen nhánh, thanh âm nhàn nhạt, có chút mềm mại: "Cậu lại đây, không cần giấy, lấy tay."

Vệ Dương chỉ coi như cô là sinh khí muốn bắt nạt Thích Trạch, muốn vũ nhục hắn, ở một bên cười lạnh phụ họa: "Không nghe thấy lời của em ấy sao?"

Thích Trạch nhìn chằm chằm cô một lát, liền đứng ở trước cả người cô, dưới thân lộ ra cẳng chân trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại, đầu ngón tay của hắn phất nhẹ hạt cơm rơi xuống mặt đất, cảm giác bóng loáng mềm mại chợt lóe lên, làm người ta có một loại xúc động mãnh liệt muốn vuốt lên.

Thích Trạch nhẹ lén đôi mắt, rất nhanh liền giải quyết sạch sẻ, hắn vừa mới đứng lên, buộc chặt thân thể còn chưa thả lỏng, trong ngực bỗng nhiên cảm nhận được một thân thể mềm mại, hô hấp của hắn dừng lại.

Những người khác cũng sửng sốt.

Trình Nghiên nhân cơ hội vụng trộm nhéo nhéo thịt bên hông hắn, nhìn về phía hắn mà chớp mắt: "Thực xin lỗi, đứng quá lâu, chân tôi có chút mỏi."

Thích Trạch đỡ cô đứng ổn thỏa, buông tay ra, bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Không sao."

Vệ Dương hận nghiến răng nghiến lợi, cô như thế nào lại cố tình ngã vào trong ngực người khác?

"Tiểu Nghiên." Vệ Dương cúi đầu nhìn chằm chằm cô, biểu tình âm tình bất định, "Em không phải là thích nam sinh kia đi?"

Trình Nghiên liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo : "Anh lại nói bậy, về sau đừng xuất hiện ở bên cạnh tôi."

Thấy cô tức giận như vậy, Vệ Dương yên tâm: "Cũng đúng, chẳng qua chỉ là một tên tiện dân mà thôi, em làm sao có thể coi trọng hắn? Chẳng qua... Trước đó em nhìn chằm chằm hắn làm cái gì?"

"Xem thực đơn." Trình Nghiên nhìn hắn, "Tôi chưa từng ăn ở tầng một."

Vệ Dương nghĩ cô tò mò: "Ăn không ngon ."

"Tôi ăn ở tầng 1, tự anh đi tầng ba."

Trình Nghiên nói, rồi trực tiếp đi về phía trước, hai kẻ bợ đít vội đuổi theo .

Vệ Dương nào có thể đi tầng ba một mình, cũng đi theo, liền nghe thấy cô nói: "Muốn lập một đội dài hay sao."

Vệ Dương vội nói: "Anh đi!"

Trình Nghiên lẳng lặng nhìn hắn: "Lấy hai phần, đóng gói ."

Đương nhiên là hai phần , chẳng qua nàng có thể nhớ kỹ lấy cho hắn một phần, trong lòng Vệ Dương vui như muốn nở hoa :"Được, em ngồi xuống đi, em thích ăn cái gì, anh đều biết rồi."

Giáo bá ăn cơm đương nhiên không cần thiết xếp hàng, hắn rất nhanh mang hai phần trở lại. Lâm San Hô cùng La Tuyết họ còn tại nơi đó xếp hàng đi.

Trình Nghiên nhấc lên hộp cơm to: "Cám ơn, anh có thể đi ăn cơm ."

Vệ Dương: "... Tiểu Nghiên?"

Trình Nghiên quay đầu xem hắn một cái, khóe môi có ý cười rất mỏng: "Đừng đến đây, tôi không muốn bị người nhìn thấy tôi ăn hai phần."

Vệ Dương bị nụ cười của cô biến thành tâm thần mộng mơ, đứng bất động tại chỗ.

"Lão Đại, anh như thế nào lại đứng trông ngu như vậy ?" Nam sinh tóc nâu vỗ bả vai hắn ta.

Vệ Dương lấy lại tinh thần, hung tợn gõ đầu cậu ta: "Mẹ nó mày mới ngu!"

Mắng xong, hắn lại bỗng nhiên thản nhiên nở nụ cười: "Thật đáng yêu."

Hắn cách Tiểu Nghiên lại gần hơn một bước.

Nam sinh chỉ thấy sởn tóc gáy, lão Đại... Là, là đang khen hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro