Chương 10
Tần Tu đưa cô về nhà, chân thành bày tỏ sự xin lỗi đối với việc để cô bị thương, Trình Phong không có một chút ý tứ trách cứ anh ta, còn mời anh ta ở lại dùng cơm tối, sau đó để người lái xe đưa người ta về.
"Con cùng thiếu gia nhà họ Tần đó ở trường học quan hệ rất tốt?" Trình Phong nói câu đầu tiên cũng không phải quan tâm thương thế của cô.
Lông mi Trình Nghiên cụp xuống, có chút khí chất thanh nhã tú lệ, thản nhiên nói: "Không quen."
Trình Phong giống như không nghĩ đến con gái sẽ tỏ thái độ, liếc nhìn cô một cái, không lạnh không nóng nói: "Thắng bé này thật ưu tú, con có thể cùng cậu ta tiếp xúc nhiều hơn, nói lời này có lẽ còn hơi sớm, nhưng cậu ta tuyệt đối là nhân vật nổi tiếng nhất trong thế hệ này của các con, mà nó lại rất thích con, con hẳn nên nắm chắc cơ hội thật tốt."
... Cô quả nhiên không phải con ruột mà, ông ta đều không biết, đối với cô máu lạnh như thế , chỉ nghĩ đến đem cô đổi lấy lợi ích làm ăn?
Trình Nghiên ngẩng đầu: "Cơ hội gì?"
Trình Phong ánh mắt có chút trắng trợn: "Cơ hội gả cho nó"
Trình Nghiên giọng điệu lộ ra ý lạnh: "Con không thích anh ta."
"Không thích?" Trình Phong nở nụ cười, giống như là trưởng bối nghe cái gì mà đồng ngôn trĩ ngữ*, "Nó thích con, điểm này là đủ rồi."
Trình Nghiên dù không dùng ngụy trang lạnh lùng của nguyên chủ, cũng đã không nhịn được tức giận đến cười lạnh .
Đến nỗi hiện tại không khí có chút đông lạnh, Trình Hướng Dương ôm một bó hoa cúc được gói đẹp đẽ tới, theo phía sau hắn là vẻ mặt tức giận của Khương Uyển Chi.
Trình Phong trên mặt có chút cười: " Dương Dương chọc em tức giận sao?"
Khương Uyển Chi ngồi xuống bên cạnh ông ta: "Còn nói sao, em an bài nó cùng tiểu thư Phó tổng gặp mặt, anh xem, nó đã làm cái gì rồi? Thế mà lại có thể cầm hoa cúc đi gặp người ta, Phó tiểu thư sắc mặt lúc ấy đều tràm xuống."
"Hoa cúc thanh nhã làm người vui vẻ, chỗ nào không tốt chứ?" Trình Hướng Dương cười nhạo một câu, bỗng nhiên nhìn thấy em gái sắc mặt lạnh lùng , chân còn bao băng gạc, tuy rằng không biết cô vì cái gì mà bị thương nhưng cũng đoán được cô cùng c nhất định lại ầm ĩ không thoải mái .
Anh cũng không hỏi cái gì, tùy ý ném hoa cho cô em gái, sau đó khom lưng liền đem người bế lên, nói: "Thật sự là cô bé đáng thương, bị thương nghiêm trọng lắm không?"
"Con đi đâu đó?" Khương Uyển Chi thấy mí mắt nhảy lên, "Mẹ còn chưa dứt lời đâu, con thật sự là càng ngày càng coi trời bằng vung!"
Trình Hướng Dương cười, không để ý: "Mẹ, Nghiên Nghiên đều bị thương, con cuối cùng là nên đưa con bé về phòng nghỉ ngơi trước đã, cũng không thể để nó cùng con ở cùng một chỗ nghe ngài lải nhải?"
Nói xong, anh ta liền ôm Trình Nghiên lên lầu, cũng mặc tiếng gọi của Khương Uyển Chi sau lưng.
Trở về phòng, Trình Hướng Dương đặt cô ở trên giường, ngồi xuống bên cạnh, chỉ chỉ vào chân của cô: "Em đây là bị người đánh hay tự ngã ?"
Bởi vì cha cưng chiều mẹ kế cùng anh trai, cho nên nguyên chủ đối với bọn họ đều rất chán ghét, dù cho Trình Hướng Dương ngẫu nhiên quan tâm cô, cô cũng cho là châm chọc khiêu khích .
Trình Nghiên cũng thản nhiên nói: "Có cái gì khác nhau?"
"Nếu như bị người đánh à, anh sẽ thay em đánh lại." Anh ta cười nhìn cô, rất có phong phạm làm anh trai cả bao che khuyết điểm, "Nếu là chính mình ngã á, anh cũng không có cách nào, liền đành phải cùng em tĩnh dưỡng."
Trình Nghiên không chút nào cảm kích, mỉa mai hắn: "Tôi không cần anh chăm sóc."
"A? Không cần sao?" Trình Hướng Dương giống như nhìn cô bằng ánh mắt nhìn quái vật nhỏ, bỗng nhiên tay đưa ra búng mũi cô, khẩu khí vừa oán giận vừa sủng nịch, "Em như thế nào chẳng giống em gái nhà người ta gì cả, một chút cũng không đáng yêu, không dính người, như là...bông hoa tuyết nhỏ."
Trình Nghiên đánh tay anh, trừng mắt: "Anh ra ngoài."
Trình Hướng Dương thở dài: "Được, tiểu công chúa lại tức giận, cũng không biết ở đâu ra tính khí lại lớn như vậy?" Anh ta đi vài bước, bỗng nhiên lại quay đầu, cười hỏi, "Em còn chưa nói sao lại bị thương đâu đấy?"
Trình Nghiên giống như không còn không kiên nhẫn: "Ngã!"
Trình Hướng Dương sửng sốt, buồn cười nở nụ cười: "Anh nói sai rồi, em gái nhà chúng ta vẫn rất đáng yêu."
"Anh còn cười được?" Trình Nghiên ánh mắt lạnh buốt.
Trình Hướng Dương ho nhẹ, hai tay giơ lên làm tư thế đầu hàng: "Đừng nhìn anh như vậy, trái tim anh trai sẽ lại vỡ đó. Em dưỡng thương cho tốt đi, anh sẽ giúp em xin phép trên trường." Nói xong, anh hơi trầm ngâm, "Có nên làm một cái xe lăn tương đối tốt không nhỉ? Anh có thể đẩy em cùng nhau theo giúp anh đi xã giao, đến lúc cục cưng phát giận lên, như vậy sẽ không có con gái nhà nào dám vào cửa làm chị dâu của em, thật sự là hoàn mỹ."
Trình Nghiên: "..."
Anh là ma quỷ có đúng không?
*
Trình Hướng Dương trực tiếp xin phép cho cô nghỉ luôn một tháng, có lẽ chờ cô đỡ hơn là có thể trực tiếp thi đại học luôn. Cô bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, thật ra dưỡng thương cẩn thận một thời gian sẽ tốt hơn chắc không sai biệt lắm, chẳng qua suy nghĩ một chút cứ như vậy cùng Thích Trạch duy trì một khoảng cách cũng rất tốt, như vậy đơn giản thật sự an tâm ở nhà .
Thích Trạch cũng gọi điện thoại cho cô, cô ít ỏi đáp lại vài câu liền treo máy .
Chỉ là, cô còn có chút lo lắng sự kiện trong sách Thích Trạch bị tên lưu manh cầm đầu bắt nạt vẫn sẽ phát sinh, cho nên lúc Vệ Dương tới thăm cô, cô liền hỏi hắn: "Anh có đánh Thích Trạch không?"
Vệ Dương vừa khiếp sợ lại phẫn nộ, lúc ấy từ trên ghế nhảy dựng lên: "Anh đánh hắn? Anh lại không phải người ngu!"
Vệ Dương là bá vương dám làm dám nhận, hắn nói như vậy tức là không làm thật.
Chẳng qua... Hắn nói lời này ý nhìn ra Tần Tu mượn đao giết người ?
Trình Nghiên nhìn hắn, "À" một tiếng, liền lại nghe thấy Vệ Dương dương dương đắc ý nói: "Anh mới không thèm đánh cậu ta, anh cũng không bắt nạt, anh còn muốn đối xử thật tốt với cậu ta, đặc biệt đặc biệt tốt; cậu thích gì, anh sẽ đưa cậu ta cái đó."
"..." Trình Nghiên nói nghẹn, không thể tưởng tượng nhìn hắn, "Anh... Không bị gì chứ?"
Cô càng muốn hỏi chính là----anh bị vấn đề chỗ nào à?
Vệ Dương nhìn cô, hơi mím môi, bộ dạng có chút phiền muộn: "Tiểu Nghiên, anh làm thế này đều vì em đó, em thích cậu ta vì cậu ta là loại thiếu niên nghèo khó thê thảm nhưng lớn lên trông rất dễ nhìn đi, bởi vì em quá lương thiện, cho nên anh không thể bắt nạt cậu ta đâu, không thì cậu sẽ thảm hại hơn như vậy, em sẽ càng yêu cậu ta thì biết làm sao?"
Trình Nghiên: "..."
Vệ Dương lại tiếp tục thì thào: "Anh đối xử tốt với cậu ta, cậu ta sẽ không thảm, em sẽ không thích cậu ta nữa. về sau anh cũng sẽ không trấn lột tiền tiêu vặt nữa, anh sẽ không ăn thừa cơm dư đồ ăn, anh còn không đi phá quần áo nữa, em có phải sẽ thích anh hay không?"
Trình Nghiên: "... Anh suy nghĩ nhiều quá."
Chẳng qua đối với Tần Tu âm trầm giỏi ngụy trang, Vệ Dương quả thực chính là thiểu bạch ngây thơ đi? Nên nói không hổ là Vệ thiếu gia được Vệ gia nâng như nâng trứng trong lòng bàn tay đi?
Cũng có lý...
Trình Nghiên khó có được khi lộ ra chút ý cười với hắn, cười đến cực xinh đẹp : "Vệ Dương, anh thật đáng yêu."
Vệ Dương chỉ ngây ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trái tim như bỗng nhiên bị đánh trúng, đột nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Em cũng vậy."
Vệ Dương nhìn kiêu ngạo bá đạo thật sự, lại trước mặt cô tỏ ra rất sợ xấu hổ, bị cô nói một câu xong liền đứng ngồi không yên, vội vội vàng vàng lưu lại một câu "Em mau dưỡng thương thật tốt, ngày sau anh sẽ thăm em nhé!" rồi đi mất.
Trình Nghiên muốn nằm xuống ngủ một lát, cửa phòng lại bị gõ vài cái, cô ngẩng đầu đã nhìn thấy Trình Hướng Dương cười như không cười đi tới, nói: "Nghiên Nghiên, em ở trường học rất được hoan nghênh nhé, Tần thiếu gia kia không tính đến, ngay cả tiểu thiếu gia nhà họ Vệ kia cũng chạy tới thăm em luôn?"
Trình Nghiên: "So ra kém anh trai mọi việc đều thuận lợi nhỉ, bên này còn chưa cùng tiểu minh chia tay, bên kia lại cùng Phó gia tiểu thư quen biết."
Trình Hướng Dương bị cô mỉa mai cũng không tức giận, ngược lại cười đến càng sung sướng, cúi người nhìn cô: "hóa ra Nghiên Nghiên lại quan tâm anh như vậy, ngay cả những điều này cũng biết, chẳng qua... Em nên làm mới tư liệu một chút, anh hiện tại đang yêu đương với cô bé khóa dưới, thân cận à... Tạm thời không có."
Trình Nghiên quay sang, gò má khí chất như sương nguyệt: "Tôi cũng không quan tâm."
"Nhưng là, làm anh thì không thể không quan tâm em nha." Trình Hướng Dương ý cười nhẹ , giọng điệu có chút sắc bén, "Nghiên Nghiên, em lừa anh."
Trình Nghiên quay đầu nhìn về phía anh.
Trình Hướng Dương mắt đào hoa khẽ híp một cái, mang theo chút không vui: "Em bị thương thế kia không phải ngã , mà là vì cứu người khác, em cùng cháu trai của người em đã cứu... có quan hệ thế nào với em?"
Trình Nghiên sắc mặt lạnh lùng: "Anh trai à nếu tra xét tôi, cái gì biết thì cũng đã biết, cần gì phải tới hỏi tôi?"
"Người khác nói anh không tin, anh chỉ muốn nghe em nói." Trình Hướng Dương bỗng nhiên thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng nhìn cô, "Chỉ là em bây giờ không nói lại còn làm người khác tức điên, điều này làm cho anh cảm thấy... Em đang che chở cái tên nhóc nghèo kiết kia!"
Trình Nghiên không có biểu cảm gì: "Không được nói cho cha biết."
"Anh như là người như thế sao?" Trình Hướng Dương xoa xoa đầu cô, lời nói thấm thía, "Nghiên Nghiên, dù không phải từ một mẹ sinh ra, em vẫn là em gái ruột của anh, tên tiểu tử nghèo kia như vậy lại dám dụ dỗ em, em nói xem anh có nên cắt đứt một chân hoặc ba chân của hắn để tỏ vẻ một chút hay không?"
"..." Trình Nghiên nhìn anh ta chằm chằm, đôi mắt trong suốt trong trẻo.
Trình Hướng Dương giống như bỗng nhiên ý thức được chính mình tìm từ không đúng, anh ta ho khan khụ, nói: "Ý của anh là... Anh có thể đánh hắn không?"
Anh có biết người anh muốn đánh là em trai ruột của anh không?
Trình Nghiên nhìn anh một cái: "Không thể."
Trình Hướng Dương nhíu mày, liền lại nghe thấy cô gái nhỏ thản nhiên nói: "Dù sao cũng muốn chia tay, anh nhất thiết phải làm điều dư thừa?"
Trình Hướng Dương sửng sốt, nhìn cô.
Trình Nghiên sợ anh ta đi tìm Thích Trạch gây phiền toái thật, thái độ muốn tuyệt tình bao nhiêu liền có bấy nhiêu tuyệt tình: "Vốn cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, tôi đã sớm chán cậu ta"
Trình Hướng Dương mày lại càng nhíu càng chặt, bỗng nhiên thở dài một tiếng, hoảng sợ nói: " Em gái, tại sao em lại trở nên cặn bã hơn cả anh thế?"
Trình Nghiên lẳng lặng nhìn hắn: "..."
"Đừng nói là bị anh làm hư?" Trình Hướng Dương lo lắng nhìn cô, "Nghiên Nghiên, dù tính nhà cậu ta có nghèo thật, nhưng em cũng không thể cùng cậu ta chia tay qua loa như vậy chứ, anh đã nói với em, chuyện này anh có kinh nghiệm, trước tiên em phải chuẩn bị một bài nhận lỗi sướt mướt chân thành, bảo đảm cậu ta bị em đá còn vui mừng hớn hở."
Trình Nghiên liếc nhìn hắn một cái: "Loại đàn ông cặn bã."
Trình Hướng Dương: "..."
Đâm trúng tim.
-------
Có một vẫn đề khiến mị nhức nhối mấy ngày nay, bản gốc để edit bị dính VIP làm sao đây? ToT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro