Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Giao dịch.

Edit - Beta: Chiên.

Tiêu Cảnh Đình nhìn bóng dáng rời đi của Tiêu Tiểu Đông, thầm nghĩ: Con đường mờ mịt lại xa xôi.*

*Có thể viết thành "Đường vừa hẹp vừa dài vô biên vô tận, ta phải cố gắng tìm kiếm trong lòng thái dương". Nghĩa rộng: đừng để mất thời cơ mà hãy đi tìm phương pháp chính xác để giải quyết vấn đề gặp phải.

Sauk hi thi triển một linh quyết cho mảnh đất, Tiêu Cảnh Đình cảm nhận được linh lực trong cơ thể giảm có chút, nhưng vẫn rất dồi dào, ký ức nói cho Tiêu Cảnh Đình biết, không thể liên tục sử dụng linh quyết cho một mảnh đất, bởi vì sự phát triển của thực vật sẽ làm giảm độ phì nhiêu, thực vật sinh trưởng quá độ sẽ làm giảm quá mức độ phì nhiêu của đất đai.

Cùng một cái cây đó, thời điểm lần đầu được thi triển linh quyết là hiệu quả tốt nhất.

Tiêu Tiểu Đông trở về phòng, ngồi ở trên mép giường, tim đập thình thịch.

Tiêu Tiểu Phàm dụi dụi mắt, nhìn Tiêu Tiểu Đông, mơ mơ màng màng nói: "Ca ca, trời sáng rồi sao."

Tiêu Tiểu Đông liếc mắt nhìn đầu tóc rối loạn của Tiêu Tiểu Phàm một cái, nói: "Trời còn chưa sáng đâu, đệ ngủ một nữa đi."

"Ca, đệ đói bụng."

Tiêu Tiểu Đông bắt đầu lo lắng, quả nhiên lại là như vậy, Tiêu Tiểu Phàm có một thói quen, vừa tỉnh dậy liền kêu đói.

Tiêu Tiểu Đông đưa cho Tiêu Tiểu Phàm một cái bánh bột ngô, nói: "Ăn đi."

Tiêu Tiểu Phàm khuôn mặt nhỏ ỉu xìu, nói: "Bánh bột ngô cứng quá, đệ không thích ăn."

Tiêu Tiểu Đông nhìn bộ dáng đáng thương của Tiêu Tiểu Phàm, trong lòng có chút hụt hẫng.

"Cơm chín rồi." Hai mắt Tiêu Tiểu Phàm tỏa sáng nói.

Sắc mặt của Tiêu Tiểu Đông đổi đổi, thầm mắng Tiêu Cảnh Đình là tên khốn, sáng ngày nào cũng nấu đồ ngon, cũng không cho bọn chúng ăn.

"Đệ ngủ thêm một lúc nữa đi." Tiêu Tiểu Đông khuyên nhủ.

Tiêu Tiểu Phàm khịt khịt cái mũi, mắt không nhịn được hướng tới cái ghế trong phòng, Tiêu Tiểu Phàm nhỏ con, muốn mở cửa thì nhất định phải dời cái ghế ra.

"Không được đi." Tiêu Tiểu Đông nghiêm khắc nói.

Tiêu Tiểu Phàm cắn ngón tay, nhìn Tiêu Tiểu Đông cực kỳ đáng thương.

Qua một lúc sau, Tiêu Tiểu Đông chịu không nổi ánh mắt đáng thương của Tiêu Tiểu Phàm, mở cửa ra, lén nhìn Tiêu Cảnh Đình.

Tiêu Cảnh Đình thấy Tiêu Tiểu Đông lén lút thò đầu từ sau cửa, lộ ra một nụ cười hiền lành, nói: "Muốn ăn bánh bao không? Giúp ta một việc thì cho hai đứa hai cái."

Tiêu Tiểu Đông không ngờ Tiêu Cảnh Đình sẽ nói chuyện với nhóc, rụt đầu về một cái.

Tiêu Tiểu Phàm kéo cánh tay của Tiêu Tiểu Đông, nói: "Ca ca, hắn nói chúng ta giúp hắn một việc, hắn sẽ cho chúng ta bánh bao kìa!"

Tiêu Tiểu Đông nhìn bộ dáng thèm thuồng của Tiêu Tiểu Phàm, có chút hận rèn sắt không thành thép, "Không phải chỉ là bánh bao thôi sao? Xem đệ thèm kìa."

Tiêu Tiểu Phàm chớp chớp mắt, có chút khó hiểu nói: "Ca ca, huynh không muốn ăn bánh bao sao? Bánh bao rất mềm, ăn rất ngon đó."

Tiêu Tiểu Đông: "......"

Tiêu Tiểu Phàm chớp mắt, làm nũng ôm cánh tay Tiêu Tiểu Đông, nói: "Ca ca, huynh đi hỏi một chút, xem hắn muốn chúng ta giúp cái gì đi?"

Tiêu Tiểu Đông nhìn đôi mắt long lanh của Tiêu Tiểu Phàm, do dự một chút, rốt cuộc không chống lại được hấp dẫn của bánh bao, nói: "Được rồi."

Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy, cao hứng đi ra theo Tiêu Tiểu Đông.

Tiêu Tiểu Đông chắn Tiêu Tiểu Phàm đang cao hứng phấn chấn ra sau lưng, tinh thần cực kỳ đề phòng đi tới trước mặt Tiêu Cảnh Đình, hỏi: "Ngươi muốn chúng ta giúp cái gì."

Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Tiểu Đông, âm thầm bĩu môi, ngay cả lão cha cũng không gọi, đứa con trai này của nguyên chủ, xem ra thật sự có ngăn cách rất sâu với nguyên chủ.

"Ta muốn đi xem đồng ruộng trong nhà, nhưng lại không biết ở đâu, hai đứa biết không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

"Không biết." Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy có chút ủ rũ nói.

Tiêu Tiểu Đông đánh giá Tiêu Cảnh Đình, nói: "Không phải ngươi bán sạch ruộng rồi sao?"

Mặt Tiêu Cảnh Đình có chút nóng nói: "Không có, vẫn còn năm mẫu ruộng hạ đẳng."

Đáy mắt Tiêu Tiểu Đông hiện lên vài phần lạnh buốt, Tiêu Cảnh Đình ý thức được hình như hắn bị nhi tử của mình xem thường.

"Nếu ngươi muốn bán đi, trực tiếp cầm đi bán là được rồi, không cần biết đồng ruộng ở đâu." Tiêu Tiểu Đông lãnh đạm nói.

Tiêu Cảnh Đình: "......"

Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười cười, nói: "Thực ra đồ vật mang ra từ Tiêu gia có thể bán đã bán sắp hết rồi, nếu bán tiếp cũng chỉ có thể bán nhà, nói như vậy, chúng ta sẽ phải ăn ngủ đầu đường xó chợ, cho nên ta muốn trồng chút linh thực, kiếm ít tiền."

Tiêu Tiểu Đông tràn đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Cảnh Đình, sau đó lập tức cúi đầu, tựa hồ là đang suy xét tính chân thật trong lời nói của Tiêu Cảnh Đình.

Tiêu Tiểu Đông tuy rằng rất ghét Tiêu Cảnh Đình, nhưng mà vẫn rất hy vọng với việc Tiêu Cảnh Đình lạc đường biết quay lại, dù sao nhóc không muốn mình và đệ đệ bị Tiêu Cảnh Đình bán đi vì đã bán hết tài sản.

Tiêu Tiểu Phàm không có lo lắng như Tiêu Tiểu Đông, bàn tay nhỏ bám vào bàn, nhìn bánh bao trên bàn, nhịn không được nuốt nước miếng.

Một lát sau, Tiêu Tiểu Đông ngẩng đầu, nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Ta biết đồng ruộng ở đâu."

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, thầm nghĩ: Quả nhiên, đại nhi tử rất thông minh, hẳn là đã sớm đến xem qua rồi.

Tiêu Tiểu Đông có thuộc tính mộc, trước đó lúc nhóc cùng Tiêu Tiểu Phàm bị Tiêu Cảnh Đình đang say sỉn đánh, Tiêu Tiểu Đông trộm nghĩ tới, nếu Tiêu Cảnh Đình cũng chết như ông bà nhóc, có lẽ nhóc có thể sẽ được kế thừa ruộng đất của Tiêu Cảnh Đình, có điều sau này nghĩ lại, khả năng lớn hơn là người của Tiêu gia sẽ đến đây thu hồi đồng ruộng.

"Hơi xa một chút." Tiêu Tiểu Đông nói.

"Nếu con chịu mang ta đi, có thể cho con ba chiếc bánh bao." Tiêu Cảnh Đình nói.

Tiêu Tiểu Đông trầm ngâm một chút, gật gật đầu, nói: "Thành giao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro