Chương 22: Những tên Khâu gia kia.
Edit & Beta: Chiên.
Tiêu Cảnh Đình với Hứa Mộc An trở về nhà, phát hiện mất đi vài chùm nho, Hứa Mộc An tưởng hai nhi tử lại ăn vụng, tức khắc cực kỳ tức giận.
"Không phải đệ đệ với con ăn vụng, là có người xông tới hái nho đi, con với đệ đệ không ngăn cản được, có điều đệ đệ cắn hắn một miếng, con cũng đánh hắn." Tiêu Tiểu Đông nói.
"Là ai?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
"Là một song nhi, mặc bộ đồ màu hồng phấn, trên quần áo còn có hoa." Tiêu Tiểu Phàm bĩu môi, tràn đầy ủy khuất nói.
Tiêu Cảnh Đình vừa nghe liền biết là Khâu Bạch. "Người này đúng thật là không biết xấu hổ!"
Có điều cũng tại nguyên chủ, không có khe hở ruồi bọ không đẻ trứng, ai bảo nguyên chủ lại trêu chọc người như thế chứ?
Hứa Mộc An hít sâu một hơi, bọn họ là người ngoại lai, vốn phải chịu xa lánh ở trong thôn, vì mấy chùm nho mà tìm người phân xử, người trong thôn cũng sẽ không giúp bọn họ, hiện tại cũng chỉ đành một sự nhịn chín sự lành.
Tiêu Cảnh Đình nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở ra một hơi, nói: "Xem ra phải nuôi hai con linh cẩu rồi."
Hứa Mộc An khẽ thở dài, nói: "Linh cẩu cũng không rẻ!" Hiện tại chỗ cần dùng tiền có rất nhiều, linh cẩu chỉ sợ phải còn lâu nữa.
Tiêu Cảnh Đình nghĩ nghĩ, nói: "Việc này không thể quá lộ ra nhưng cũng không thể không la lên, nếu để người ta tới hái thành quen, thói quen sẽ thành đương nhiên, còn không biết phải tổn thất bao nhiêu, ngươi đến nói với trưởng thôn là có trôm vào nhà của chúng ta, nhưng cũng không mất bao nhiêu đồ vật nên không truy cứu, có điều nói để cảnh tỉnh cho người trong thôn, nhắc mọi người cẩn thận trộm cắp."
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Ta hiểu rồi." Trong tâm Hứa Mộc An kỳ thật có chút ngoài ý muốn, ở trong mắt Hứa Mộc An, Tiêu Cảnh Đình có một chân với Khâu Bạch, không nghĩ tới Tiêu Cảnh Đình nói trở mặt liền trở mặt.
Hứa Mộc An nhìn chùm nho thưa thớt, đau lòng một trận, vốn đã không còn mấy chùm nho, Khâu Bạch còn đến cướp mất.
Khâu gia.
"Nho này không ngờ lại ngọt đến vậy, hơn nữa bên trong còn ẩn chứa linh khí nồng đậm." Khâu Lễ cảm thán nói, ban đầu hắn còn tưởng người trong thành có tiền không chỗ tiêu, ăn nho rồi mới biết là mình đã sai, nho Tiêu Cảnh Đình trồng ra, quả nhiên không bình thường.
Khâu Bạch nhàn nhạt nói: "Tiêu Cảnh Đình dù sao cũng là Luyện Khí sư cấp ba, trồng ra nho có linh khí nồng đậm một chút cũng không kỳ quái." Nghĩ đến Tiêu Cảnh Đình còn trẻ tuổi đã là Luyện Khí sư cấp ba, không khéo còn có thể trở thành Luyện Khí sư cấp bốn, Khâu Bạch bỗng nhiên cảm thấy Tiêu Cảnh Đình chưa chắc đã không phù hợp.
Khâu Bạch lấy về sáu chùm nho, phần đến tay hắn cũng chỉ có nửa chùm, cha mẹ phát hiện nho này có thể tăng thực lực lên, liền đưa toàn bộ năm chùm nho cho Khâu Lễ, chỉ mong Khâu Lễ ăn nho xong có thể nhảy lên cấp ba. Trong lòng Khâu Bạch khó chịu nhưng cũng không thể làm gì được.
Khâu Lễ ăn nho, nghĩ đến lời của Khâu Bạch, trong lòng một trận ghen ghét, thầm nghĩ: Thiếu gia đại gia tộc chính là thiếu gia đại gia tộc, dù lười biếng không biết tiến thủ như thế nào đi nữa, có đống tài nguyên kia đập lên thì vẫn là có thể đập ra thực lực không tồi, chỗ nào giống hắn, suốt ngày cần cù chăm chỉ tu luyện cũng chỉ mới là Luyện Khí tầng hai, thế giới này thật là quá không công bằng.
"Không phải ngươi nói, ở đó còn có không ít nho sao? Sao không hái về?" Khâu Lễ hỏi.
Mặt Khâu Bạch tức khắc đỏ lên, hắn hái mấy chùm đã quá bắt mắt, sao có thể hái như dọn hết nho nhà người ta đi như thế được, huống chi hai thằng nhãi kia liên tục mắng chửi hắn ồn ào lớn tiếng như vậy. Khâu Bạch buồn bực: Đại ca chỉ biết ăn, lại sai hắn làm việc.
Nghĩ đến hương vị của mấy quả nho kia, Khâu Bạch không khỏi thèm thuồng, nghĩ mai tranh thủ lại đi hái thêm mấy chùm, dù sao chỗ Tiêu gia vẫn còn không ít.
Khâu Bạch ở bên này đang suy nghĩ lung tung, cha Khâu trở về, quở trách Khâu Bạch một trận.
Nghe xong lời của cha Khâu, mặt Khâu Bạch lập tức trắng bệch, Khâu Bạch không nghĩ tới Hứa Mộc An trực tiếp nói hắn thành trộm, nếu hắn gánh cái danh ăn trộm này, sau này làm sao còn có thể gả cho nhà giàu được nữa!
"Cũng may việc này cũng không làm lớn lên, về sau ngươi đừng đi đến Tiêu gia." Cha Khâu nói.
Khâu Bạch trong lòng uất ức một trận, chính ca ca sai hắn tìm hiểu cách trồng nho, xảy ra chuyện, phụ thân lại chỉ quở trách hắn.
"Là Hứa Mộc An tìm thôn trưởng nói sao?" Khâu Bạch nói.
Cha Khâu gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
"Hắn ghen ghét ta, cố ý ngáng chân ta, nhất định là Tiêu Cảnh Đình bị hắn giấu diếm không hay biết gì." Khâu Bạch nói.
Cha Khâu tức giận nói: "Nếu là không có Tiêu Cảnh Đình cho phép, Hứa Mộc An sao dám làm như vậy, ngươi từng nói Tiêu Cảnh Đình không thể trốn thoát lòng bàn tay của ngươi, ta thấy người ta vốn không coi ngươi là gì cả."
Khâu Bạch nghe cha Khâu nói, xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Bởi vì chuyện của Khâu Bạch, Tiêu Cảnh Đình hái hết nho trong sân xuống, để lại mấy chùm ăn, còn lại ép thành nước nho, cùng Hứa Mộc An chia ra ăn không còn tí gì, Tiêu Cảnh Đình phát hiện Hứa Mộc An người nhỏ nhưng ăn uống lại rất tốt.
Có thể là bởi vì chưa từng uống nước trái cây, trong mắt Hứa Mộc An tràn đầy kinh ngạc hào hứng.
"Ngươi ăn uống không tồi nha!" Tiêu Cảnh Đình trêu chọc.
Hứa Mộc An nghe vậy, mặt đỏ lên, hận không thể chôn mặt vào trong chén đựng nước nho.
Tiêu Cảnh Đình nhìn dáng vẻ quẫn bách của Hứa Mộc An, chỉ cảm thấy Hứa Mộc An thật quá đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro