Chương 19: Chuộc lại ruộng trung đẳng.
Xe bò đến ngoài thành thì ngừng lại, mọi người lục tục đi xuống, Tiêu Cảnh Đình với Hứa Mộc An đi vào thành thuê một quầy hàng trong chợ.
Trong chợ người đến người đi, Tiêu Cảnh Đình với Hứa Mộc An có chút ngượng ngùng, Tiêu Tiểu Phàm lại cảm thấy đã đến lúc nhóc thể hiện tài năng, gân cổ lên hô to: "Bán nho đây, bán nho đây."
Tiêu Tiểu Phàm ra sức như vậy, Tiêu Cảnh Đình da mặt mỏng lập tức nhìn Tiêu Tiểu Phàm với con mắt khác.
Nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình tán thưởng Tiêu Tiểu Phàm, trong lòng Tiêu Tiểu Đông rất hâm mộ cùng với sốt ruột, lại không có cách nào hô lên giống như Tiêu Tiểu Phàm, trong lòng gấp đến bốc hỏa, khuôn mặt nhỏ lại cứng ngắc, Tiêu Cảnh Đình nhìn mà có chút buồn cười.
Tiêu Tiểu Phàm trông rất đáng yêu, vài phụ nhân nghe tiếng thì lại hỏi giá, nghe phải trả hai trăm năm mươi văn một chùm thì lập tức bị chạy mất.
Tiêu Cảnh Đình cũng không giận, cắt ra vài quả nho mời mọi người nếm thử, cuối cùng cũng mở ra được nguồn tiêu thụ.
Có điều ấn tượng nho không thể ăn đã đi sâu vào trong tiềm thức của mọi người, giá lại đắt, một buổi sáng, Tiêu Cảnh Đình chỉ mới bán được hơn ba mươi chùm, Tiêu Cảnh Đình không muốn hạ giá, biết là người tiếp nhận được giá này lại thường không đến khu chợ cấp thấp, cục diện đã có chút cứng ngắc.
Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình buồn bực, nghĩ nghĩ, nói: "Ta có một đề nghị."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: "Ngươi nói đi."
"Ta có chút giao tình với lão bản Chu Tế của tửu lâu Duyệt Hòa, hắn mở tửu lâu thì mỗi ngày cũng cần chuẩn bị không ít linh quả, chúng ta có thể bán nho cho hắn, hắn hẳn có thể mua không ít, có điều giá chỉ sợ là phải giảm xuống một chút." Hứa Mộc An rất cẩn thận nói.
Trước kia Tiêu Cảnh Đình cực kỳ bảo thủ, chưa bao giờ nghe Hứa Mộc An, thường mắng Hứa Mộc An là đòi chó bắt chuột, xen vào việc của người khác, có đôi khi còn đánh người, dần dà thì Hứa Mộc An cũng rất ít khi phát biểu chính ý kiến của mình.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, sáng mắt lên nói: "Nếu hắn có thể mua tất cả nho vậy giá thấp một chút thì cứ thấp một chút." Nho để lâu sẽ hỏng, bọn họ bán hạ giá như vậy còn hơn là không bán được.
Nghe Tiêu Cảnh Đình tán thành ý kiến của mình, Hứa Mộc An không khỏi có chút vui vẻ.
Tiêu Cảnh Đình thu dọn một chút, cùng Hứa Mộc An tìm lão bản tửu lâu, lấy giá mỗi chùm hai trăm văn bán ba trăm chùm nho cho lão bản Chu Tế của tửu lầu Duyệt Hòa, hơn nữa trước đó bán được hơn ba mươi chùm nho nên trên tay Tiêu Cảnh Đình bây giờ có hơn sáu mươi lượng bạc.
"Ngươi mau đi chuộc mấy mẫu ruộng thượng đẳng kia về đi." Hứa Mộc An thúc giục.
Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười cười, nói: "Lúc trước lấy ra cắm thì một mẫu ruộng thượng đẳng là hai mươi lượng, muốn chuộc lại thì cần hai mươi sáu lượng, hiện tại bạc trong tay ta cũng chỉ có thể chuộc lại hai mẫu."
Hứa Mộc An nghĩ nghĩ, nói: "Nếu không ngươi chuộc mấy mẫu ruộng trung đẳng kia về trước đã." Ruộng thượng đẳng tuy tốt, nhưng mà không có đủ linh lực thì cũng không thể vật tẫn kỳ dụng*, thực lực bây giờ của Tiêu Cảnh Đình chăm sóc ruộng trung đẳng cũng đã có chút gắng sức.
*Vật tẫn kỳ dụng: Vật xài cho đúng tác dụng.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Được!"
Ruộng trung đẳng tổng cộng có sáu mẫu, một mẫu mười lượng, thêm ba phần lãi, chuộc lại cần tổng cộng bảy mươi tám lượng.
Tiêu Cảnh Đình cầm khế đất, lắc lắc đầu, lòng tràn đầy buồn bực, lăn lộn như vậy, tiền vừa mới kiếm được thì đã mất, còn cho không mười mấy lượng.
Trước khi Hứa Mộc An gả cho Tiêu Cảnh Đình thì cũng trồng trọt trong nhà, có một chút cảm tình đặc biệt đối với đất đai, thấy Tiêu Cảnh Đình chuộc đất về thì lập tức an tâm không ít.
Hứa Mộc An nhìn sắc mặt khó coi của Tiêu Cảnh Đình, an ủi: "Bên ngoài một mẫu ruộng trung đẳng có giá trên dưới mười tám lượng đấy, tuy rằng phải bỏ thêm chút tiền lãi, nhưng mà vẫn có lợi, có ruộng trong tay, cho thuê thì mỗi năm cũng có thể có một khoản tiền."
Lão bản hiệu cầm đồ hẳn là cảm thấy Tiêu Cảnh Đình sẽ không đến chuộc đất, trước đó mới có thể áp giá của ruộng đến mười lượng, vừa rồi lúc Tiêu Cảnh Đình đến chuộc, sắc mặt lão bản hiệu cầm đồ muốn kém bao nhiêu thì kém bấy nhiêu.
Hứa Mộc An hơi hơi nhếch khóe miệng, thầm nghĩ: Lão bản hiệu cầm đồ hẳn là không nghĩ tới việc Tiêu Cảnh Đình sẽ quay lại chuộc đất, chính y ban đầu cũng nghĩ Tiêu Cảnh Đình là tên chỉ ra không vào.
"Ta biết." Tiêu Cảnh Đình bất đắc dĩ cười cười, chỉ là nhiều bạc như vậy, hắn vẫn rất đau lòng! "Đi chọn chút hạt giống với ta nhé."
Hứa Mộc An gật gật đầu, hứng thú bừng bừng nói: "Được! Hạt giống cho ruộng trung đẳng thì mua phẩm chất tốt một chút."
Tiêu Cảnh Đình không biết, sau khi hắn rời khỏi hiệu cầm đồ không lâu, Vương Nhị Hổ liền đi vào hiệu cầm đồ.
Lão bản hiệu cầm đồ tràn đầy bất mãn nói: "Lúc trước ngươi nói Tiêu Cảnh Đình sẽ không tới chuộc lại ruộng, kết quả thì sao, hắn chuộc lại toàn bộ sáu mẫu ruộng rồi, sớm biết thế thì trước đó ta đã cho hắn nhiều bạc hơn một chút, kiếm được nhiều tiền lãi hơn một chút thì hay rồi."
Vương Nhị Hổ ha ha cười cười, nói: "Hắn trước đó vẫn là do ta giới thiệu đến đây, chưởng quầy ngươi rõ ràng cũng kiếm lời được mười mấy lượng bạc thì cũng đừng oán trách nữa, chỉ là vị Tiêu thiếu gia này luôn luôn không chịu làm gì, chỉ ra không vào, cũng không biết lấy tiền từ đâu ra, trước đó hắn còn nói với ta là đã xài hết tiền rồi!"
Nghĩ đến lời nói của vị quý nhân kia, chỉ cần Tiêu Cảnh Đình vợ con ly tán, lưu lạc đầu đường xó chợ liền cho gã năm trăm lượng bạc, Vương Nhị Hổ không khỏi bắt đầu có chút nóng nảy. Nguyên bản Tiêu Cảnh Đình cũng đã nghiện Tiêu Dao Tán, trầm mê cờ bạc, mắt thấy đã sắp phá sản đến nơi, bây giờ lại không cá cược không gái gú, cải tà quy chính, cực kỳ không bình thường.
P/S: Tui trước đó cứ tưởng 1 lượng = 100 văn, lúc edit đến đoạn tính toán tiền, tui kiểu "Ủa cái gì vậy???", soi đi soi lại nghĩ đi nghĩ lại một trận, sau lên seach gg mới biết là 1 lượng = 1000 văn =.=
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro