Chương 14: Liên quan đến nợ cờ bạc.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, thuận miệng nói: "Đúng vậy!" Hắn muốn chuộc lại mấy tờ cầm đồ kia, vậy cũng miễn cưỡng có thể xem như thiếu lão bản hiệu cầm đồ không ít tiền.
"Cha, nợ tiền người khác không tốt đâu." Tiêu Tiểu Phàm tuy rằng không quá thông minh, nhưng vẫn hiểu nợ tiền là gì.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Nợ tiền người khác là không tốt, cho nên cha các ngươi đang suy nghĩ biện pháp trả nợ đấy."
"Cha, người định trả nợ cho người ta như thế nào?" Tiêu Tiểu Phàm tò mò hỏi.
"Nỗ lực làm ruộng, săn thú, hẳn là qua một thời gian, là có thể trả hết." Tiêu Cảnh Đình tràn đầy tự tin nói.
Tiêu Tiểu Phàm gật gật đầu, giơ nắm tay nhỏ lên trợ uy cho Tiêu Cảnh Đình, "Cha, nhất định có thể trả hết nợ rất nhanh."
Tiêu Tiểu Đông xoay chuyển tròng mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Cảnh Đình đi tới bờ ruộng, đánh ra quyết mưa rơi, lúc trồng nho, Tiêu Cảnh Đình phát hiện linh tuyền bên trong không gian có thể xúc tiến linh thực phát triển, bởi vậy thời điểm phóng ra quyết mưa rơi, Tiêu Cảnh Đình rút ra một phần nước linh tuyền từ trong không gian, dung nhập vào trong cơn mưa.
Tiêu Tiểu Đông nhìn động tác Tiêu Cảnh Đình không chớp mắt, những linh quyết thư tịch dùng để tu luyện đều là gia truyền, Tiêu Tiểu Đông thật ra có quyền học tập pháp quyết Tiêu gia, có điều nhíc quá nhỏ, tiếp xúc cũng chỉ là pháp quyết cấp thấp.
"Phụ thân, người thật lợi hại! Tiếp tục như vậy, thu hoạch lần này sẽ rất tốt." Đáng tiếc, những thửa ruộng trung đẳng, thượng đẳng khác đều bị phụ thân bán đi rồi, nếu không linh thực trồng ra phẩm chất sẽ càng tốt hơn nữa.
Tiêu Cảnh Đình đắc ý cười cười, nói: "Thật không?"
Tiêu Tiểu Đông gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Tiêu Tiểu Đông thầm nghĩ: Nếu nhóc có bản lĩnh như Tiêu Cảnh Đình, lăn lộn một mẫu đất trồng rau cũng đủ rồi.
Tưới nước cho ba mẫu ruộng xong thì đã là giữa trưa, Tiêu Cảnh Đình lộ ra tài nghệ câu cá, câu lên mấy con cá, chọc hai tiểu quỷ, trong mắt liên tục phát ra tia sáng kỳ dị.
Tiêu Cảnh Đình cho hai tiểu quỷ hai cái bánh bao, lại cho hai đứa mỗi đứa một con cá nướng.
Trẻ con của thế giới này, lượng cơm ăn cũng không nhỏ, ăn ít ngược lại cũng sẽ không chết đói, nhưng mà ăn nhiều, đặc biệt là ăn nhiều đồ ăn ẩn chứa linh khí, thực lực sẽ càng cao cường.
Tưới nước cho ruộng xong, Tiêu Cảnh Đình mang theo hai tiểu quỷ về nhà.
"Về rồi, ăn cơm thôi." Hứa Mộc An hô.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Được!"
Hứa Mộc An vừa ăn cơm vừa nhìn sắc mặt của Tiêu Cảnh Đình.
Tuy rằng tay nghề của Hứa Mộc An không quá tốt, nhưng mà Tiêu Cảnh Đình không kén ăn, thịt Thứ Nha Trư ẩn chứa rất nhiều linh lực, hơn nữa lại ngồi mát ăn bát vàng, Tiêu Cảnh Đình vẫn ăn không ít.
"Ta làm không ngon lắm." Hứa Mộc An có chút áy náy nói.
Tiêu Cảnh Đình ngẩng đầu, nhìn Hứa Mộc An nói: "Không có, không tồi, ăn rất ngon."
Trong lòng Hứa Mộc An ấm áp, thầm nghĩ: Nếu Tiêu Cảnh Đình cứ mãi như vậy thì tốt rồi.
Tiêu Tiểu Phàm gặm thịt từng ngụm từng ngụm, nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Cha làm ngon hơn mẫu phụ, mẫu phụ làm không ngon."
Tiêu Cảnh Đình tức giận cốc Tiêu Tiểu Phàm một cái, "Không ngon mà con còn ăn vui vẻ như vậy sao."
............
Tiêu Tiểu Phàm chơi mệt, đã nằm dang người trên giường ngủ.
"Mẫu phụ." Tiêu Tiểu Đông gập chân lại, ngồi ở trên giường nghiêm túc nhìn Hứa Mộc An.
"Có chuyện gì sao?" Hứa Mộc An hỏi.
"Hôm nay lúc bọn con đi ra ngoài, gặp được Khâu Bạch."
Sắc mặt Hứa Mộc An lập tức căng thẳng, Khâu Bạch nhất định là nhìn thấy mình bán heo, cho nên mới quấn lên, "Hắn tìm tới cha con sao?"
Tiêu Tiểu Đông gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, hắn nói ca hắn muốn cưới vợ, nhà gái muốn hai mươi lượng bạc, nhà bọn họ không đủ tiền, hắn bảo cha cho hắn vay tiền, vay năm lượng bạc."
Hứa Mộc An nhịn không được nắm chặt tay, năm lượng bạc, Khâu Bạch thật sự là nhòm ngó bạc nhà y, thấy tiền là xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro