Chương 11: Cùng nhau ăn thịt.
Edit & Beta: Chiên.
Tiêu Cảnh Đình lấy một bình nước ra uống, trong cái bình ngụy trang của Tiêu Cảnh Đình chính là nước linh tuyền bên trong ngọc bội tùy thân.
Lần trước sau khi gieo xong năm mẫu ruộng, Tiêu Cảnh Đình cực kỳ khát nước, tùy tay múc một gáo nước linh tuyền trong không gian nội ra uống, kết quả phát hiện mệt mỏi trong biến mất sạch sành sanh, linh lực tiêu hao cũng nhanh chóng được bổ sung.
Theo Tiêu Cảnh Đình biết, trên thị trường có một thứ là Hồi Khí Đan, có thể bổ sung linh khí hao tổn, bất quá Hồi Khí Đan này giá rất đắt, phẩm chất kém nhất một viên cũng phải hai lượng bạc, linh tuyền trong ngọc bội tùy thân của hắn lại vô cùng vô tận.
Trong rừng có vô số nguy cơ, ở đây trong khi linh khí trong cơ thể khô kiệt là chuyện rất nguy hiểm.
Tiêu Cảnh Đình nhìn sang Hứa Mộc An, sắc mặt Hứa Mộc An có chút tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng, Tiêu Cảnh Đình hiểu rõ, vừa rồi lúc đối chiến với Thứ Nha Trư, linh lực của Hứa Mộc An sắp tiêu hao sạch sẽ.
"Ta thu dọn một chút." Tiêu Cảnh Đình nhảy khỏi cái cây, cất Thứ Nha Trư vào.
"Chúng ta trở về thôi." Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An nói.
Hứa Mộc An nhìn bộ dáng sinh long hoạt hổ của Tiêu Cảnh Đình, trong lòng rất kỳ quái về độ hùng hậu linh khí trong thân thể Tiêu Cảnh Đình, Hứa Mộc An kỳ quái nhưng lại lo lắng nhiều hơn. Một con heo lớn như vậy, có thể đổi không ít bạc, chỉ là dựa theo cá tính của Tiêu Cảnh Đình, bạc này mình một phân cũng không vớt được.
Hứa Mộc An mím môi, áp xuống bất an trong lòng, hiện tại linh khí của y đã hao hết, có thể giữ được tính mạng đã không tồi rồi, Thứ Nha Trư thuộc về Tiêu Cảnh Đình thì cứ thuộc về Tiêu Cảnh Đình đi.
Tiêu Cảnh Đình nhìn thoáng qua Hứa Mộc An, nói: "Chúng ta mau rời đi thôi, ngươi còn đi được nữa không?"
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Có thể." Tuy rằng linh khí của y sắp cạn, nhưng đi về vẫn không thành vấn đề.
Không dám bại lộ không gian, Tiêu Cảnh Đình thúc giục tạo một ít dây mây, chế thành một cái lưới, kéo Thứ Nha Trư đi phía trước.
Lo việc săn được Thứ Nha Trư khiến người khác chú ý, Tiêu Cảnh Đình đi đường vòng xa một chút tránh khỏi đám người, về nhà của mình.
"Cha, một con heo thật lớn!" Nhìn thấy Hứa Mộc An với Tiêu Cảnh Đình trở về, Tiêu Tiểu Phàm đang ăn rau dại hưng phấn kêu một tiếng.
Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An, nói: "Nấu nửa con, nửa con còn lại thì bán đi."
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được." Thứ Nha Trư tuy rằng ngon, ăn vào có thể bổ sung linh lực, nhưng mà cũng rất dễ hư hỏng, một nhà bọn họ ăn nửa con cũng vừa vặn..
"Ta nghe nói ngươi có chút giao tình với lão bản tửu lâu Duyệt Hòa, sáng mai ngươi mang đi bán đi." Tiêu Cảnh Đình tiếp tục nói.
Hứa Mộc An có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Cảnh Đình một cái, lên tiếng, "Được."
Tiêu Cảnh Đình nấu một nồi thịt kho tàu to, gọi Hứa Mộc An và hai nhi tử ra ăn cùng, miệng bốn người ăn đến bóng nhẫy.
Hứa Mộc An ăn thịt, cảm nhận được thân thể được rót đầy linh lực, có một cảm giác rất hưng phấn.
Hứa Mộc An nhìn sang Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình đang vùi đầu ăn thịt, vẻ mặt thỏa mãn.
Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình xa lạ, trong lòng có vài phần ấm áp.
"Mẫu phụ, người ăn nhiều cơm thật đấy!" Tiêu Tiểu Phàm ngửa đầu nhìn Hứa Mộc An, lẩm bẩm nói.
Hứa Mộc An không nhịn được đỏ mặt một chút, Tiêu Cảnh Đình nấu thịt rất ngon, bất tri bất giác y ăn nhiều hơn rất nhiều, Tiêu Tiểu Phàm với Tiêu Tiểu Đông lại không thể ăn nhiều, thịt lợn rừng ẩn chứa rất nhiều linh khí, không phải hai đứa bé như Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông có thể thừa nhận được, hai đứa chỉ được ăn mấy khối thịt, thì bị Tiêu Cảnh Đình đuổi đi uống cháo.
Cháo mà Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm ăn cũng là do Tiêu Cảnh Đình nấu, tuy rằng hương vị không bằng thịt kho tàu, nhưng mà đối với Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm cả ngày ăn bánh bột khô cằn mà nói, cũng coi như là thứ cực kỳ ngon lành. "Mẫu phụ vất vả như vậy, ăn nhiều một chút là đúng rồi." Tiêu Tiểu Đông nói.
Tiêu Tiểu Phàm gật gật đầu, chép chép miệng, nói: "Ừm, mẫu phụ nên ăn nhiều một chút, phụ thân làm đồ ăn rất ngon, ngon hơn so với mẫu phụ nhiều."
"Hắn ăn nhiều sơn hào hải vị như vậy, biết làm cũng phải rồi." Tiêu Tiểu Đông bất mãn nói.
Hứa Mộc An cúi đầu, y lăn qua lộn lại cũng chỉ nấu chút rau như vậy, khó trách nhi tử ghét bỏ y.
"Mẫu phụ, cha đưa heo cho người bán đấy! Nửa con heo hẳn là có thể bán được mười mấy lượng bạc, chờ bán xong rồi, người giấu một ít bạc đi." Tiêu Tiểu Đông đề nghị.
Hứa Mộc An nhìn hai mắt Tiêu Tiểu Đông, chính y cũng nghĩ như vậy, trên tay không có bạc luôn khiến cho người ta cảm giác bất an, tuy rằng Tiêu Cảnh Đình tựa hồ thay đổi không ít, nhưng mà ai biết người này khi nào sẽ nảy mầm thói cũ.
Sáng sớm hôm say, Hứa Mộc An tỉnh lại.
Hứa Mộc An mở cửa, phát hiện Tiêu Cảnh Đình cũng đã dậy, đang làm giàn nho ở trong sân.
"Đi bán heo à?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, bán càng sớm mới càng được giá tốt."
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Ngươi mau đi đi."
Hứa Mộc An nhìn hai mắt Tiêu Cảnh Đình, mang theo nửa con heo đi.
"Chờ một chút." Tiêu Cảnh Đình gọi Hứa Mộc An lại.
Hứa Mộc An quay đầu, nhìn Tiêu Cảnh Đình, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tiêu Cảnh Đình cười cười, nói: "Gạo với trứng trong nhà hết rồi, ngươi mua một ít về, hai đứa bé còn nhỏ, cứ ăn bánh bột ngô khô cằn mãi cũng không tốt."
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro