Chương 10: Kề vai chiến đấu.
Edit - Beta: Chiên.
Tiêu Cảnh Đình vừa mới tiến vào rừng cây không lâu, một con nhện tho bằng cái thớt rớt xuống.
Hứa Mộc An nhanh chóng đánh ra một ngọn lửa, thiêu con nhện kia thành tro tàn.
"Con nhện này có độc, nếu như bị cắn, toàn thân sẽ bị tê liệt, phải cực kỳ cẩn thận." Hứa Mộc An nói.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, lòng còn sợ hãi nói: "Biết rồi." Trong rừng đúng thật là nguy hiểm, khó trách, tuy rằng trong rừng ẩn giấu không ít bảo bối, nhưng mà người vào rừng lại rất ít.
Tiêu Cảnh Đình đi theo Hứa Mộc An vòng vo trong rừng cây hồi lâu, cũng không có thu hoạch gì, "Quả nho."
Hứa Mộc An quay đầu nhìn Tiêu Cảnh Đình một cái, nói: "Cái gì cơ?"
Tiêu Cảnh Đình chỉ vào trong núi dây nho nói: "Ta muốn cắt chút dây nho đưa về trồng."
Một đống dây nho trước mắt chỉ có lác đác hai chùm nho, Hứa Mộc An vốn định nói, nho dại này chua rụng răng, cho dù trồng sống cũng sẽ không có người ăn, nhưng nhìn bộ dáng bừng bừng hứng thú của Tiêu Cảnh Đình, Hứa Mộc An cũng không thể xấu hổ hất nước lạnh vào Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Cảnh Đình nhớ rõ trái cây thế giới này có địa vị rất đặc thù, ăn thời gian dài có tác dụng đề cao linh lực, nếu hắn có thể trồng ra thật nhiều nho ngon, là có thể có được rất nhiều bạc.
Tiêu Cảnh Đình để dây nho vào trong rổ, âm thầm dời một phần vào không gian.
Hứa Mộc An không thấy động tác của Tiêu Cảnh Đình, ở một bên phụ trách đề phòng.
"Chạy mau, Thứ Nha Trư tới."
Một con lợn rừng dài gần hai mét nháy mắt đã chạy tới trước mặt hai người, Tiêu Cảnh Đình nhìn cự thú trước mặt, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, đây mà là heo sao? Thứ Nha Trư dài hơn hai mét, đôi răng nanh lập loè ánh sáng bóng loáng, giáp trụ bám trên da heo giống như mai rùa.
Hứa Mộc An phát động ngọn lửa công kích về phía Thứ Nha Trư, tốc độ di chuyển của Thứ Nha Trư rất nhanh, công kích của Hứa Mộc An đều thất bại.
Thứ Nha Trư kêu to hai tiếng, vọt về hướng của Hứa Mộc An.
Tiêu Cảnh Đình thúc giục mọc ra một cây dây mây, câu lấy thân cây đại thụ, ôm eo Hứa Mộc An một cái, nương theo dây mây nửa ôm Hứa Mộc An lên trên ngọn cây.
Hứa Mộc An bị Tiêu Cảnh Đình ôm, đại não bỗng chốc trống.
"Ầm ầm ầm" Thứ Nha Trư phía dưới điên cuồng va vào thân cây, gọi thần trí Hứa Mộc An trở về.
"Có phải con heo này biết ngươi không?" Tiêu Cảnh Đình có chút quái dị nói.
"Trước kia ta từng săn được một con thỏ, hình như là con mồi nó nhìn trúng." Hứa Mộc An nói. Con Thứ Nha Trư dưới này cũng là Luyện Khí tầng ba, một thân giáp trụ đao thương bất nhập, miễn dịch công kích ngọn lửa, cực kỳ khó đối phó.
Tiêu Cảnh Đình: "......" Trên thực đơn của heo thế nào lại có con thỏ? Thế giới này đúng là khó hiểu.
"Nó biết leo cây không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Hứa Mộc An lắc lắc đầu, nói: "Không thể."
"Vậy là tốt rồi." Tiêu Cảnh Đình thở phào nhẹ nhõm.
"Oanh." Tiêu Cảnh Đình cảm nhận được cây đại thụ run rẩy lợi hại, "Oanh" đại thụ lại run rẩy lần nữa.
Tiêu Cảnh Đình chờ Thứ Nha Trư phía dưới đụng gãy cây, khống chế dây mây mang theo Hứa Mộc An bay vọt lên trên một cây khác.
"Nếu có thể làm thịt cái con này thì có thể cải thiện thức ăn một chút." Tiêu Cảnh Đình ánh mắt phát sáng nói, thực lực con heo dưới này không thấp, linh lực ẩn chứa trong thịt cũng sẽ không thấp, ăn dã thú như vậy, có thể tăng tu vi lên.
Hứa Mộc An nhịn không được có chút động tâm, một mình y không phải là đối thủ của Thứ Nha Trư, nhưng mà hiện tại y không một mình!
"Ẹc ẹc......" Thứ Nha Trư rống giận liên tục với Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An.
"Hồi nữa ta ngăn trở nó, ngươi công kích mắt của nó nhé." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An gật gật đầu, lên tiếng, "Được."
Tiêu Cảnh Đình điều động linh lực, thúc giục sinh ra vô số dây mây bao lấy chân Thứ Nha Trư, Thứ Nha Trư tức giận rống lên một tiếng, dây mây cuốn lấy Thứ Nha Trư bị đứt không ít.
Tiêu Cảnh Đình không ngừng thúc giục tạo dây mây, ảnh hưởng hành động của Thứ Nha Trư, Hứa Mộc An nhân cơ hội công kích đôi mắt của Thứ Nha Trư, Thứ Nha Trư bị chọc giận rống giận một tiếng, Hứa Mộc An nhân cơ hội ném một qủa cầu lửa vàotrong miệng Thứ Nha Trư.
Thứ Nha Trư đấu đá lung tung, thân thể lại vô căn cứ lớn lên rất nhiều.
"Cuồng hóa rồi." Hứa Mộc An kinh hãi.
Thứ Nha Trư cuồng hóa, hai tròng mắt đỏ máu, sức lực gia tăng gấp đôi, có vẻ khát máu vô cùng, Tiêu Cảnh Đình điên cuồng điều động linh lực, gây trở ngại động tác của Thứ Nha Trư, Hứa Mộc An cũng không giữ nữa.
Thứ Nha Trư đột nhiên lao đến, đâm cây đại thụ chỗ của Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An gãy thành hai đoạn.
Cây trong rừng tuy nhiều, nhưng cũng không mấy cây có thể chịu đựng được, Tiêu Cảnh Đình hiểm hiểm mang theo Hứa Mộc An nhảy qua một thân cây khác.
Tiêu Cảnh Đình thao túng một nhánh trên thân cây, hung hăng đâm vào hậu môn của Thứ Nha Trư, Thứ Nha Trư kêu lên thảm thiết, Hứa Mộc An bị hành động của Tiêu Cảnh Đình làm cho hoảng sợ.
"Mau ra tay đi." Tiêu Cảnh Đình thúc giục.
Hứa Mộc An ném quả cầu lửa mãnh liệt vào trong miệng Thứ Nha Trư, hai người chung sức hợp tác cuối cùng cũng cứng rắn mài chết Thứ Nha Trư.
Nhìn Thứ Nha Trư ngã xuống đất không dậy nổi nữa, Hứa Mộc An thở phào nhẹ nhõm một hơi, lần này y vốn tưởng rằng Tiêu Cảnh Đình sẽ gây cản trở, không nghĩ tới lại giúp được rất nhiều, Hứa Mộc An nhịn không được nhìn Tiêu Cảnh Đình với con mắt khác.
"Nhỏ lại rồi." Tiêu Cảnh Đình nhìn thi thể Thứ Nha Trư nói.
"Nó đã chết thì cũng kết thúc cuồng hóa, tự nhiên sẽ thu nhỏ lại." Hứa Mộc An nhàn nhạt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro