Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Xuyên thành tra nam.

Edit - Beta: Chiên.

Tiêu Cảnh Đình tỉnh lại, nhìn phòng ở xa lạ, bất an xoa xoa mày.

Tiêu Cảnh Đình nhớ mang máng là sau khi hắn nghiên cứu biến đổi gen khoai tây ở phòng thí nghiệm, đang trên đường về ký túc xá thì bị một nguồn sức mạnh đẩy vào giữa sông, đau đớn vì không hít thở được vẫn còn quanh quẩn trong đầu, thật lâu vẫn chưa tiêu tán.

Tiêu Cảnh Đình đánh giá căn phòng trước mắt, trong giấc mộng, Tiêu Cảnh Đình tiếp nhận được một ký ức của một nhị thế tổ nghèo túng trùng tên trùng họ với mình, Tiêu Cảnh Đình nhìn căn phòng trước mắt giống trong trí nhớ của người nọ y như đúc, nhận ra bản thân có thể đã xuyên qua.

Tiêu Cảnh Đình còn chưa kịp chải vuốt ký ức của mình, bụng liền kêu lên rột rột.

Tiêu Cảnh Đình xoa xoa bụng, bò khỏi giường, chuẩn bị nấu chút đồ ăn.

Tiêu Cảnh Đình một bên nhóm lửa nấu cơm, một bên nhớ lại lại ký ức mà mình tiếp thu, nguyên chủ nguyên bản là thiếu gia Tiêu gia, cha mẹ nguyên chủ trước kia rất có năng lực, nhưng lại không hay ở nhà, nguyên chủ ở nhà bị nuôi hỏng, cả ngày chọi gà cưỡi ngựa, lưu luyến nơi bướm hoa, không làm việc đàng hoàng.

Nếu cha mẹ nguyên chủ vẫn luôn bình an, có lẽ nguyên chủ có thể vẫn luôn là đại thiếu gia như trước, vấn đề là thời điểm cha mẹ nguyên chủ ra ngoài làm nhiệm vụ, xảy ra sự cố, nguyên chủ cứ như vậy bị tống cổ tới địa phương hoang vắng này.

Tiêu Cảnh Đình nấu cơm, nghe thấy tiếng lạch cạch.

Tiêu Cảnh Đình thấy cửa phòng đối diện mở ra một cái khe nhỏ, một nhóc con quan sát mình thông qua khe cửa.

Tiêu Cảnh Đình cúi đầu, bất động thanh sắc.

Nguyên chủ có một lão bà, là sau khi nguyên chủ say rượu, không cẩn thận cưỡng bức một hạ nhân, việc này nháo rất lớn, nguyên chủ bị bức ép nên bất đắc dĩ phải cưới hạ nhân, nguyên chủ cũng không thích lão bà này, quan hệ của hai người rất tệ.

Số lần nguyên chủ phát sinh quan hệ cùng nam thê này cũng không nhiều, nhưng mà hai người lại có hai nhi tử.

Thế giới này, nam tử mang thai cũng không dễ dàng, nhưng mà lão bà của nam chủ, lại gần như lần nào là lần đó dính bầu, nguyên chủ có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, lam nhan tri kỷ, những tri kỷ đó nói xấu nguyên chủ ở bên tai, nói nhi tử lão bà hắn sinh không phải là của hắn, hắn bị người ta đeo nón xanh, còn giúp người khác nuôi con.

Nguyên thân là người đầu óc đơn giản, vốn đã không thích nam thê này, bởi vì trong lòng tồn tại nghi ngờ, nguyên chủ càng không vừa mắt nam thê này, đối với nhi tử của mình thái độ cũng rất tồi tệ.

Trước kia lúc ở trong đại gia tộc, nguyên chủ dù sao vẫn coi lão bà, hài tử như không khí, ngược lại cũng bình an vô sự, sau khi bị đày đi đến thôn xóm hoang vắng này, nguyên chủ chỉ cảm thấy gia tộc bất công với hắn, không cách nào tìm được gia tộc để nói lý, nguyên chủ liền phát tiết một bồn lửa giận lên trên người lão bà và nhi tử.

Tiêu Cảnh Đình suy tính, lúc này nam thê Hứa Mộc An của nguyên chủ hẳn là đi ra ngoài tìm thức ăn.

Bởi vì nguyên chủ hay đánh lão bà, thời điểm Hứa Mộc An đi ra ngoài, vẫn luôn dặn dò hai đứa con trai đóng chặt cửa, đừng để Tiêu Cảnh Đình làm khó dễ.

'Tiêu Cảnh Đình' mới mười bảy tuổi, lại có một nhi tử bốn tuổi Tiêu Tiểu Đông và nhi tử ba tuổi Tiêu Tiểu Phàm.

Cái này làm cho Tiêu Cảnh Đình kiếp trước hai mươi bảy tuổi vẫn còn độc thân cực kỳ hổ thẹn.

Nguyên chủ cực kỳ không thích hai đứa nhỏ này, đại nhi tử được sinh ra vào mùa đông, liền tùy tiện lấy tên Tiểu Đông, còn Tiêu Tiểu Phàm, bởi vì nguyên chủ cảm thấy đứa nhỏ này quá bình thường nên liền lấy tên Tiểu Phàm.

Đại nhi tử của nguyên chủ, tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng không thiếu đầu óc.

Tiểu nhi tử thì bất đồng, không lâu sau khi Tiêu Tiểu Phàm được sinh ra, liền bị một cơn bệnh nặng, nguyên chủ lại không coi trọng, lúc mời đại phu đến thì đã chậm, cháy hỏng đầu óc, ngơ ngơ đần đần.

Tiêu Cảnh Đình nhìn qua chỗ cửa, một cái đầu nhỏ ở phía sau cửa cực kỳ cẩn thận nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt Tiêu Cảnh Đình, lại rụt trở về, Tiêu Cảnh Đình chuyển tầm mắt, đầu nhỏ lại thò ra.

'Tiêu Cảnh Đình' cùng Hứa Mộc An tuy rằng là phu thê, nhưng mà 'Tiêu Cảnh Đình' một chút cũng không coi Hứa Mộc An là lão bà, thức ăn trong nhà Hứa Mộc An cũng không được dùng, nguyên chủ thường xuyên ra ngoài ăn chơi đàng điếm, Hứa Mộc An cùng con của y muốn ăn, Hứa Mộc An lại chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Tiêu Cảnh Đình cúi đầu, thời điểm nguyên chủ rời khỏi gia tộc, trên người còn có tám trăm lượng bạc, Hứa Mộc An một phân tiền cũng không có, tám trăm lượng bạc, nếu nguyên chủ xài tiết kiệm một chút, cũng đủ dùng một đoạn thời gian.

Vấn đề là nguyên chủ vốn là đại thiếu gia, trước kia tùy tay thưởng bạc cho người ta chính là mấy chục lượng, đã quen tiêu tiền ăn chơi phung phí, đương nhiên khó sửa, nguyên chủ không có việc gì liền chạy đến trấn trên đi tiêu khiển, tám trăm lượng bạc không đến mấy tháng liền tiêu hết sạch.

Nguyên chủ chết là bởi vì hắn nghiện Tiêu Dao Tán, ăn thứ này có thể cho người ta cảm giác lâng lâng bay bổng.

Nghĩ đến hành động của nguyên chủ, Tiêu Cảnh Đình không khỏi cảm thấy tương lai u ám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro