Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26.2: Cuộc sống hàng ngày trong hậu cung

(Mọi người xem trên wattpad @chinguyen13042002 để ủng hộ mình nha)

Đêm đen mông lung, trong không khí có từng cơn gió thổi nhè nhẹ, rừng đào im ắng chỉ có tiếng côn trùng kêu, yên tĩnh lại an nhàn.

Vệ Ly Mặc và Tiêu Uyển Từ đi trên con đường nhỏ lát đá.

Triệu Khánh dẫn theo cung nhân biết điều mà đi xa xa phía sau hai người. Hoàng Thượng cùng Hi quý nhân tản bộ, tất nhiên muốn có không gian riêng tư, chút nhãn lực này hắn vẫn phải có.

"Ái phi ngày thường ở Cẩm Hoa điện làm gì?"

Vệ Ly Mặc nhìn Tiêu Uyển Từ bên cạnh, cùng Hi quý nhân hoạt bát xinh đẹp ở một chỗ, Vệ Ly Mặc cảm giác cả người mình rất thoải mái.

"Tần thiếp ngày thường thích nhất là đọc sách, và ăn đủ loại mỹ thực."

Tiêu Uyển Từ vừa nói đến đây, khóe môi đỏ hồng sung sướng nhếch lên độ cong duyên dáng, hai con ngươi sáng ngời tản ra hào quang mê người.

"Ái phi xuất thân từ dòng dõi thư hương, chắc hẳn thi từ ca phú rất tốt." Vệ Ly Mặc đương nhiên cho rằng.

Tiêu Uyển Từ bị nói sắc mặt ửng đỏ, thi từ ca phú là cái quỷ gì? Nàng cũng không thích...

Nhưng nàng cũng không có ý định gạt Vệ Ly Mặc, nếu ngày nào đó Hoàng Thượng bảo nàng học thuộc thơ từ gì đó, nàng nhất định sẽ luống cuống.

"Tần thiếp nói 'sách', cùng 'sách' Hoàng thượng nói đến không giống nhau, thiếp đọc sách chỉ là xem thoại bản, cũng không phải là thi từ ca phú theo như lời ngài đâu."

Tiêu Uyển Từ hơi đỏ mặt, yếu ớt mở miệng, "Tần thiếp vừa nhìn thi từ ca phú đã muốn ngủ."

Nàng không trộm không cướp, rốt cuộc đỏ mặt cái gì chứ!

Vệ Ly Mặc......

Hậu cung có phi tử nào không hy vọng mình ở trong mắt hắn là một tài nữ chứ, không nghĩ tới Hi quý nhân này lại thành thật nói cho hắn biết, nàng không phải.

Tiêu Uyển Từ dừng bước, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng Vệ Ly Mặc, "Chẳng lẽ Hoàng Thượng chỉ thích tài nữ, không thích người như tần thiếp sao?"

Giọng nói kiều kiều yếu ớt, giống như mèo con cào lên người Vệ Ly Mặc, hai con ngươi ẩn nước mang theo chờ đợi sợ hãi, đi thẳng đến đáy lòng mềm mại của hắn, quyến rũ câu hồn.

Vệ Ly Mặc cười cười, "Trẫm sao lại không thích ái phi như vậy, trẫm thích tính tình của ái phi nhất."

Tiêu Uyển Từ rất muốn nói: Có quỷ mới tin hắn.

Tiêu Uyển Từ chu đôi môi đỏ hồng, càn quấy không thuận theo nói: "Hoàng Thượng vừa rồi rõ ràng nói thích tài nữ, hiện tại lại nói thích thiếp như vậy, Hoàng thượng thật sự là một tên lừa đảo."

Hiện tại không già mồm cãi láo, còn đợi đến khi nào nha!

Phàm là nam nhân đều thích tiểu nữ nhân già mồm cãi láo một chút, nàng dự định sẽ chạy theo phương hướng này để phát triển, nhưng mức độ nhất định phải nắm chắc.

Phía sau Vệ Ly Mặc và Tiêu Uyển Từ là một hòn núi giả được xây bằng đá lớn, viên đá cao lớn trong bóng đêm mông lung trông có vẻ dữ tợn đáng sợ.

Vệ Ly Mặc nắm tay Tiêu Uyển Từ ẩn sau hòn non bộ, che khuất ánh mắt cung nhân cách đó không xa.

Đây thật sự là một nơi tốt để tán tỉnh.

Vệ Ly Mặc ôm Tiêu Uyển Từ trước ngực, cười trêu chọc: "Trẫm sao lại là kẻ lừa đảo chứ, ái phi oan uổng trẫm rồi."

Giọng nói gợi cảm khàn khàn, dung nhan tuấn mỹ như thần lại mang theo mị hoặc của đế vương, nhẹ giọng nói ra lời tâm tình êm tai nhất: "Trẫm thích nhất chính là mỹ nhân như ái phi."

Tiêu Uyển Từ đáy lòng thầm mắng một tiếng yêu nghiệt, trách không được phi tần trong cung đều cố gắng tranh giành sự sủng ái của cẩu Hoàng đế. Lời tán tỉnh mở miệng là có ngay a! Cũng không biết lúc động tình đã nói với bao nhiêu phi tần rồi.

Cũng có thể mỗi phi tử được sủng ái đều đã nói qua, ai bảo nữ nhân chính là thích bộ dạng này chứ!

Bất quá, nàng không phải cũng như vậy sao? Lời tốt không tốn tiền ai mà không nói được. Bỏ qua hư tình giả ý của hai người thì bọn họ hiện tại có chút giống như đang hẹn hò tại công viên nói chuyện yêu đương nha!

Dung nhan Tiêu Uyển Từ trong nháy mắt đỏ bừng, trên cổ và vành tai trắng nõn của nàng cũng hơi nhiễm màu hồng phấn mê người, "Hoàng Thượng lại giễu cợt tần thiếp, nhưng cho dù Hoàng Thượng không thích tần thiếp, thiếp cũng sẽ thích Hoàng Thượng."

Bàn tay trắng nõn thon dài của Vệ Ly Mặc không tự chủ vuốt ve đôi môi mềm mại của Tiêu Uyển Từ, "Ái phi đẹp như vậy, trẫm sao lại không thích ái phi."

Tiêu Uyển Từ nào chịu được sự khiêu khích này của tay lão luyện như Vệ Ly Mặc, sắc mặt bắt đầu ửng đỏ, hô hấp trở nên nóng bỏng, trái tim không thể khống chế đập thình thịch lợi hại.

"Hoàng Thượng..." Tiêu Uyển Từ thẹn thùng mở miệng, giọng nói kiều mỵ trong bóng đêm vô cùng quyến rũ.

Ngực Vệ Ly Mặc kìm lòng không đậu mà rung động một chút, đôi mắt mỹ nhân ánh nước mơ hồ, trên mặt phiếm hồng, miệng anh đào khép mở, lộ ra cái lưỡi đinh hương* non mềm ướt át, trong thanh thuần xen lẫn quyến rũ.

*đinh hương: là một loại thảo dược trong Đông y, ngậm trong miệng có thể trị hôi miệng, giúp lưỡi hồng hào. Lưỡi đinh hương là miêu tả chiếc lưỡi hồng hào, khỏe mạnh, có mùi thơm.

Tiểu yêu tinh này nhất định không biết bộ dáng động tình của nàng có bao nhiêu mê người.

Vệ Ly Mặc cúi đầu bá đạo ngậm lấy đôi môi anh đào khẽ nhếch của Tiêu Uyển Từ, chóp mũi bay qua hương thơm ngọt ngào mà không ngấy trên tóc nàng.

Tiêu Uyển Từ bị hôn đến cả người mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, thân thể mềm mại tựa vào người Vệ Ly Mặc, trong miệng còn kìm lòng không được phát ra tiếng thở hổn hển xấu hổ.

"Hoàng Thượng......" Tiếng thở khe khẽ mị hoặc không nói nên lời.

Vệ Ly Mặc cảm thấy mình luôn trầm ổn tự chủ, nhưng hiện tại phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể mất khống chế. Tư vị tuyệt vời của Hi quý nhân kích thích hắn hận không thể ở trong rừng đào muốn tiểu yêu tinh này.

Nhưng hắn không thể.

Ở trong hậu cung này không có bí mật, nếu thật sự sủng hạnh nàng ở đây, ngày mai chắc chắn sẽ truyền khắp hậu cung, thanh danh mị chủ* ở trong cung cũng không phải là danh tiếng tốt.

*mị chủ: mê hoặc chủ nhân/quân chủ

Vệ Ly Mặc nhanh chóng phanh lại, thở hổn hển, ôm Tiêu Uyển Từ trước ngực, từ từ bình ổn xao động trong cơ thể. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Uyển Từ đỏ bừng, thành thật mặc cho Vệ Ly Mặc ôm vào lòng, cũng hiểu được lúc này không phải là lúc khiêu khích Hoàng đế.

"Hoàng Thượng, ngài thật xấu, tần thiếp không còn mặt mũi gặp người khác." Thanh âm làm nũng ngọt ngào, muốn ngọt bao nhiêu có bấy nhiêu.

"Vô sự, những nô tài kia không nhìn thấy." Vệ Ly Mặc cười lên tiếng an ủi.

Tiêu Uyển Từ...... đúng là nhìn không thấy, nhưng còn đoán không được sao! Nghĩ một chút cũng có thể đoán được hai người làm chuyện gì sau núi giả, đặc biệt là Triệu Khánh.

......

Hai người trở lại Cẩm Hoa điện, sau khi tắm rửa xong, nghĩ đến nụ hôn mãnh liệt ở trong rừng đào kia, kìm lòng không được lại đại chiến một phen, vui sướng mồ hôi đầm đìa.

Hôm sau.

Tiêu Uyển Từ tỉnh dậy sớm hơn ngày thường, cách màn trướng màu tím nhạt, lờ mờ nhìn thấy Triệu Khánh đang nhẹ nhàng thay quần áo cho Vệ Ly Mặc.

Tiêu Uyển Từ mơ mơ màng màng dịu dàng mở miệng, "Hoàng Thượng phải đi sao?"

Vệ Ly Mặc nghe vậy, xoay người kéo màn che ra, mỹ nhân đang dụi mắt. Trên người đắp chăn tơ tằm mỏng, bởi vì mỹ nhân ngồi dậy mà rơi xuống bên hông.

Vệ Ly Mặc đem màn che lại, ngồi ở bên giường hôn lên trán Tiêu Uyển Từ, "Trời còn sớm, ái phi ngủ tiếp đi." Thanh âm ôn nhu có thể chảy ra nước.

Tiêu Uyển Từ nghe xong lời ấy, đáp ứng một tiếng "Ừm", lại thật sự nằm xuống ngủ thiếp đi.

Triệu Khánh: "...."

Hi quý nhân, tâm ngài thật sự lớn nha, sau khi tỉnh rồi, ngay cả đứng dậy làm bộ dáng cũng lười không muốn làm. Các phi tử trong hậu cung của Hoàng Thượng cũng không có ai như vậy đâu.

Vệ Ly Mặc xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại của Tiêu Uyển Từ, bộ dáng buồn ngủ mờ mịt của Hi quý nhân giống như mèo con vậy. Bất quá, sau hôm nay, phỏng chừng hắn sẽ lạnh nhạt nàng một đoạn thời gian.

Người mới quá được sủng ái cũng chưa chắc là một chuyện tốt, không có năng lực tự bảo vệ mình trong hậu cung, nếu ân sủng quá mức thì đó chính là bùa đòi mạng.

Hắn ít nhiều vẫn là có chút thích Hi quý nhân, bây giờ đã cảm thấy luyến tiếc vật nhỏ này rồi!

......

Một giấc này, Tiêu Uyển Từ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.

Buổi sáng không cần thỉnh an Hoàng hậu, ngủ nướng thật sự không tệ, cũng không biết cuộc sống như vậy còn có thể kéo dài bao lâu, hy vọng có thể lâu một chút.

Không phải nàng nguyền rủa Hạ Hoàng hậu bệnh không dậy nổi. Thật sự là trong lúc Hạ Hoàng hậu bệnh nặng, hậu cung coi như yên tĩnh, không có chuyện gì quá khác người.

Điều này có lẽ cũng liên quan đến việc đoạn thời gian trước Vĩnh Xương đế huyết tẩy hậu cung, dù sao ai cũng không muốn ở thời điểm mấu chốt này làm thiêu thân, chọc giận long nhan kết cục cũng không tốt.

Tiêu Uyển Từ dùng bữa sáng xong liền bảo Thu Quả triệu tập tất cả thái giám cung nữ hầu hạ, nàng có lời muốn phân phó.

Không đến hai khắc (30 phút), cung nhân đã cung kính đứng trong đại điện Cẩm Hoa điện.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, Tiêu Uyển Từ mở miệng nói: "Ba ngày nay mọi người vất vả, ta vẫn nhìn thấy, cực khổ cho mọi người rồi."

Sự khích lệ của Tiêu Uyển Từ làm cho khuôn mặt bọn họ hiện ra nụ cười, tiểu chủ nhà mình nhìn thấy sự vất vả của họ, cũng không uổng công mọi người bận trước bận sau, quan trọng nhất là, có thể ở trước mặt cung nhân khác hãnh diện một phen.

(Mọi người xem trên wattpad @chinguyen13042002 để ủng hộ mình nha)

Tiêu Uyển Từ tạm ngưng một lát, sau đó mới vào trọng điểm.

"Ta biết các ngươi khổ cực, nhưng đây cũng không phải lý do mọi người hỉ hình ư sắc*."

* hỉ hình ư sắc: là mặt mày hớn hở, lộ rõ trên nét mặt, chỉ sự vui mừng đắc ý. Ý nghĩa tương tự câu 'dương dương đắc ý', 'di nhiên tự đắc'.

Trong lòng các cung nhân khẽ rung lên.

Tiểu chủ liên tiếp thị tẩm ba ngày, quả thật bọn họ đã có chút đắc ý vênh váo. Tiêu Uyển Từ tiếp tục nói: "Ta hiện tại chỉ là một quý nhân nho nhỏ, ở hậu cung, những chủ tử có địa vị cao hơn ta chỗ nào cũng có. Ta không biết cái này có gì phải đắc ý. Hy vọng các ngươi ngày sau thu liễm một chút, tốt nhất là hỉ nộ không hiện ra mặt, nếu làm không được thì cũng phải tận lực khiêm tốn một chút."

Tiêu Uyển Từ tiếp tục gõ cung nhân Cẩm Hoa điện, không gõ không được nha, nêu không sẽ gây ra rắc rối mất.

"Cẩm Hoa điện không chấp nhận nô tài ngông cuồng, cho nên ai dám lấy danh tiếng Cẩm Hoa điện ỷ thế hiếp người bên ngoài, nếu để ta biết thì cũng đừng trách ta trở mặt không nhận người." Tiêu Uyển Từ sắc bén răn dạy.

Nói thẳng trước là tốt nhất, coi như là cho những nô tài này một cái cảnh báo. Hai ngày nay, đuôi của cung nhân Cẩm Hoa điện đều vểnh lên tận trời.

"Vâng, cẩn tuân theo lời dạy của tiểu chủ." Mọi người bên dưới đồng thanh cung kính đáp.

Thu Quả thầm thở phào nhẹ nhõm, tiểu chủ có thể tự mình hiểu rõ là tốt nhất.

Trong cung này nhất thời được sủng ái rất dễ dàng, có thể bảo vệ vinh sủng được hay không mới là khó khăn. Tiểu chủ nhà mình chỉ là thị tẩm ba ngày thôi mà cung nhân hầu hạ phía dưới cũng đã bắt đầu xuất hiện hành vi ỷ thế kiêu ngạo.

Hôm nay tiểu chủ không nói, qua hai ngày nữa nàng cũng muốn cùng tiểu chủ nói chuyện này. Hiện tại tiểu chủ tự mình hiểu ra, như vậy ở hậu cung mới có thể đi đường dài.

Tiêu Uyển Từ răn dạy xong liền giải tán các cung nhân, chỉ để lại hai người Tế Vũ và Thu Quả hầu hạ bên cạnh.

Tiêu Uyển Từ mở miệng hỏi: "Hai ngày nay, đám người Cẩm Hoa Điện có động tĩnh gì khác thường không?"

Những cung nhân hầu hạ Cẩm Hoa điện này, bây giờ vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm, chỉ có thể nhìn chằm chằm trước, xem bọn họ có liên hệ với cung nào, sau đó mới tính toán.

Nàng cũng không tin những cung nhân được phân đến tất cả đều trong sạch, tỷ lệ như vậy thật sự là quá thấp.

"Hai ngày nay, Tiểu Bình Tử có lén lút đi ra ngoài, đi đâu thì nô tỳ không biết. Những cung nhân khác vẫn như thường ngày, không có gì khác lạ." Tế Vũ bẩm báo.

Tuy rằng không thể xác định Tiểu Bình Tử là tai mắt của cung khác cắm ở Cẩm Hoa điện, nhưng hiện tại là đối tượng đáng hoài nghi.

"Thu Quả, ngươi có ý kiến gì không?" Tiêu Uyển Từ hỏi Thu Quả. Thu Quả là lão nhân trong cung, suy nghĩ và cách nhìn có thể khác với Tế Vũ. Thu Quả trầm ngâm một lát, nếu tiểu chủ đã tín nhiệm thì nàng cũng nói ra suy nghĩ của mình, "Nô tỳ cảm thấy, người đã bại lộ cũng không đáng sợ, chỉ có quân cờ trốn trong bóng tối án binh bất động* mới là nguy hiểm nhất, nếu ở thời khắc mấu chốt cho Cẩm Hoa Điện một kích trí mạng, hậu quả kia không cần nói cũng biết."

*án binh bất động: ẩn núp không hành động

Tiêu Uyển Từ gật đầu, rất đồng ý với ý kiến của Thu Quả, chỉ có kẻ địch trong bóng tối mới là nguy hiểm nhất.

Thu Quả tựa hồ còn muốn nói gì đó, muốn nói lại thôi nhìn tiểu chủ nhà mình.

"Thu Quả, ở trước mặt ta có cái gì không thể nói, ta tín nhiệm ngươi mới đem ngươi lưu lại trong điện, có lời gì cứ nói đi."

Thu Quả có chút khẩn trương, không biết nên nói ra suy đoán của mình với tiểu chủ như thế nào.

"Sợ nói ra, tiểu chủ tâm tư đơn thuần sẽ bị người sau lưng nhìn ra sơ hở. Nô tỳ không biết suy đoán của mình có đúng hay không nên mới không biết nói với tiểu chủ như thế nào."

Tiêu Uyển Từ buồn cười nhìn Thu Quả, có cần phải khẩn trương như vậy không? Chỉ là đối tượng hoài nghi mà thôi.

Không đúng, nguyên nhân có thể làm Thu Quả khẩn trương hẳn không phải là bản thân đối tượng này, mà là chủ tử đằng sau tai mắt đó, có thể khiến Thu Quả cảm thấy khẩn trương.

Vậy......

Tiêu Uyển Từ có chút không xác định suy đoán: "Ý của ngươi là trong Cẩm Hoa điện có người của Hoàng Thượng?"

Nếu suy đoán này là thật, Tiêu Uyển Từ cũng hiểu được nguyên nhân Thu Quả không dám nói.

Người Vĩnh Xương đế bố trí ở hậu cung bị các nàng đào lên, kết quả này...... Tiêu Uyển Từ cũng có chút khẩn trương, cuối cùng vẫn hỏi ra, "Là ai, ngươi làm sao phát hiện được."

Mặc kệ là ai, biết chắc chắn sẽ tốt hơn không biết, sớm biết là ai để còn có tính toán. Hơn nữa là người của Hoàng Thượng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với người của Hoàng hậu hoặc Hiền phi.

"Là thủ lĩnh thái giám mà tiểu chủ khâm điểm, Tiểu Ngũ Tử." Thu Quả vẫn đem hoài nghi của mình nói ra. "Nô tỳ cũng là trong lúc vô tình phát hiện, đêm trước tiểu chủ thị tẩm, các cung nhân đều bận việc riêng. Nô tỳ đi nhĩ phòng* lấy đồ, trong lúc vô tình nhìn thấy Triệu công công ngự tiền cùng Tiểu Ngũ Tử trốn tránh mọi người, đứng ở góc nhĩ phòng nhỏ giọng nói chuyện." Thu Quả đem quá trình phát hiện nói cho tiểu chủ nhà mình nghe.

*nhĩ phòng: phòng nhỏ khác trong điện

"Nô tỳ cũng không tin kết quả suy đoán của mình, nhưng sau đó cẩn thận quan sát hành động của Triệu công công và Tiểu Ngũ Tử, phát hiện hai người ở trước mặt người khác sẽ làm bộ không quen, nhưng khi người khác không nhìn thấy, họ thỉnh thoảng sẽ có trao đổi ánh mắt."

Hai ngày nay Thu Quả luôn chần chờ, dao động, không biết mình có nên nói cho tiểu chủ nhà mình hay không.

Tiêu Uyển Từ gật đầu, thì ra là thế, trách không được Tiểu Ngũ Tử trước đây vẫn luôn ở Ngọc Phù cung, không điều đến các cung điện khác mà vẫn canh giữ Ngọc Phù cung - cung điện vắng vẻ, không có bất kỳ dưỡng chất gì.

Thì ra người ta cũng là người có hậu trường.

Nếu như không biết Tiểu Ngũ Tử là người của Hoàng đế, nhất định là hại nhiều hơn lợi, nhưng nếu biết, chính là lợi nhiều hơn hại. Chỉ cần lợi dụng ưu thế này thật tốt, Tiểu Ngũ Tử chính là một trợ lực của mình nha! Lúc trước tuy rằng nàng chọn Tiểu Ngũ Tử làm thủ lĩnh tiểu thái giám, nhưng có một số việc vẫn không dám giao cho hắn đi làm. Nhưng hiện tại nếu đã biết hắn là người của ai, nàng có thể giao cho hắn một ít chuyện quan trọng, cũng có thể chia sẻ phần nào trọng trách trên người Thu Quả và Tế Vũ.

Dù sao Cẩm Hoa điện to như vậy, sự tình trong ngoài cũng không ít, luôn sẽ có chỗ các nàng chiếu cố không chu toàn.

Tiêu Uyển Từ dặn dò: "Thu Quả, ngày sau ngươi không cần cố ý nhìn chăm chú hành động của Triệu Khánh và Tiểu Ngũ Tử, Triệu Khánh không phải người bình thường, nếu quan sát quá nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn phát hiện."

Triệu Khánh có thể một mực ở bên cạnh Vĩnh Xương đế làm đệ nhất nhân*, nhất định có chỗ phi phàm của hắn, Thu Quả nếu còn đối xử với Triệu Khánh như trước, thời gian dài, nhất định sẽ bị Triệu Khánh phát giác.

*đệ nhất nhân: người thứ nhất, ý ở đây là hạ nhân được Hoàng đế tin tưởng nhất

"Tế Vũ, Thu Quả hai người sau này đối xử với Triệu công công như trước khi phát hiện ra quan hệ giữa Tiểu Ngũ Tử và hắn là được rồi, không cần quá lưu ý."

Người trong cung ai cũng biết diễn trò, Tiêu Uyển Từ cũng không lo lắng cho hai người họ về điểm này.

Nhìn xem, bản thân lúc trước đơn thuần không hỏi thế sự, sau khi vào cung, không phải cũng vô sự tự thông* học được diễn trò sao? Tiềm lực của con người là thứ vĩnh viễn không khai quật được hết, phải xem ngươi có nguyện ý thay đổi hay không, đương nhiên thiên phú cũng rất quan trọng.

*vô sự tự thông: không làm gì cũng tự hiểu

Tiêu Uyển Từ lại nói: "Về sau, có chuyện gì quan trọng, có thể giao cho Tiểu Ngũ Tử đi làm, hắn là người của Hoàng Thượng, có thể tín nhiệm vài phần, chúng ta và Hoàng Thượng không có quan hệ lợi ích, hắn cũng sẽ không hại chúng ta."

TiểuNgũ Tử là tiểu thái giám đầu lĩnh nàng khâm điểm, trợ thủ tốt như vậy cũngkhông thể lãng phí.

(Mọi người xem trên wattpad @chinguyen13042002 để ủng hộ mình nha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro