Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Thức tỉnh dị năng

"Ai vậy?!!" Sắc mặt Mạnh Nghiêu Đình khó coi muốn chất, hắn đứng lên, muốn đi mở cửa.

"Không được ——!" Hứa Nhạc túm chặt cánh tay Mạnh Nghiêu Đình, "Âm thanh bên ngoài...... Rất kỳ quái."

"Gừ gừ——" là tiếng dây thanh quản bị thanh hủ hoá phát ra âm thanh gào rống.

Mạnh Nghiêu Đình và Tạ Từ hô hấp nhẹ lại, trong phòng yên tĩnh có thể nghe được từng tiếng kêu quỷ dị từ bên ngoài vọng vào.

Tạ Từ phản ứng rất nhanh, hắn đi đến bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới.

Dưới tầng cảnh sắc cực kỳ khủng bố, quái đản.

Khắp nơi đều là máu cùng bộ phận thi thể rời rạc, rải rác những thây ma đang truy bắt những người may mắn còn sống xót.

"Đây là thây ma ——?" Mạnh Nghiêu Đình cũng tiến lại gần, mắt hắn choáng váng, dù cho có kiến thức rộng lớn, hắn cũng chưa thấy qua cảnh tượng khủng bố như thế.

Tạ Từ và Mạnh Nghiêu Đình sau khoảng kinh ngạc ngắn ngủi, lập tức kéo bàn cùng giá sách chắc trước cửa ra vào, tiếng thây ma đạp cửa ở vên t cũng dần dần mất đi.

Hứa Nhạc cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi ở bên ngoài, bị doạ tới mức phía sau lưng đỏ một tầng mồ hôi lạnh, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tái nhợt vô cùng, đúng là bị doạ tới hoảng rồi.

Hứa Nhạc nhát gan, khó có thể tiếp thu hình ảnh thây ma ăn thịt người khủng bố như vậy, toàn bộ thân mình run rẩy, như lá cây bị gió thổi xài xạc.

"Hệ thống, đáng sợ quá...... Có thể đổi cho tớ một thế giới khác được không?"

Hứa Nhạc ở trong đầu cầu cứ hệ thống.

Hệ thống 2176:【 Ngoài hoàn thành nhiệm vụ thì không có cách nào có thể thay đổi thế giới, cậu cố nhịn một chút, tôi cho cậu một bộ lọc hình ảnh máu me sẽ được chèn qua một lớp mosaic. Cậu nhanh nhanh hoàn thành xong nhiệm vụ, chúng ta có thể rời đi sớm chút. 】

2176 thấy Hứa Nhạc sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, an ủi nói: 【 Theo sát vai chính, cậu sẽ không có việc gì. 】

Thây ma, thây ma sẽ gặm thịt người.

Đang sợ quá hu hu hu.

2176 cấp thêm buff cho Hứa Nhạc, để Hứa Nhạc đi đến cửa sổ nhìn xem.

Chân Hứa Nhạc run rẩy, cúi đầu lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, "Hả?"
Dưới lầu một mảnh mosaic thật dày, thây ma mơ hồ trộn thành một mảng, trên đầu còn bắn đến nở hoa, mặt khác các thi thể đẫm máu thậm chí không phân biệt được ai với ai a.

"Tớ cảm thấy tớ ổn lại rồi!"

Vừa rồi còn bị dọa đến mức run bần bật giờ đây thiếu niên đã ngạc nhiên đến mức trừng lớn mắt, nhìn dưới lầu, thân mình cũng không còn run lên, nội tâm tràn ngập cảm kích đối với hệ thống.

Hệ thống 2176:【 Vậy là tốt rồi. 】

Tạ Từ và Mạnh Nghiêu Đình không hổ là vai chính, rất nhanh liền chặn của phòng đâu vào đấy, bắt đầu cùng nhau thảo luận tình huống hiện tại.

Tạ Từ ôm Hứa Nhạc, hắn biết Hứa Nhạc sợ hãi, dùng giọng điệu dịu dàng an ủi cậu.

Hứa Nhạc dựa vào lồng ngực Tạ Từ,  nhìn thấy những thây ma đáng sợ kia, tên phế vật như cậu lại càng muốn ôm chặt đùi vai chính, không muốn rời xa Tạ Từ dù chỉ một bước.

"Tôi vừa mới gọi điện thoại cho bố tôi, ông ấy nói bên ngoài trường học cũng đều là thây ma."

Mạnh Nghiêu Đình nhíu chặt mày, còn tối là trong nhà hắn có vật tư phong phú và tầng hầm trú ẩn, hắn cũng không phải lo lắng đến an toàn của người thân.

Tận thế vừa đến, hiện tại còn chưa ngắt điện, ba người chụm vào một chỗ thảo luận tình huống.

Chỉ là mới thảo luận được một lúc, Tạ Từ và Mạnh Nghiêu Đình cơ thể đột nhiên nóng lên, bất thình lình hôn mê bất tỉnh.

【 Đừng lo lắng, bọn họ là đang chuẩn bị tiến hóa dị năng. 】

Hứa Nhạc canh giữ bên cạnh hai người bọn họ, bưng chậu nước ấm, lau mồ hôi cho hai người.

Cậu chọc chọc mặt Mạnh Nghiêu Đình mặt, tên vô lại, sao lại chán ghét cậu như vậy chứ!

Mạnh Nghiêu Đình diện mạo thiên về âm nhu, đôi mắt phượng dài, thời điểm liếc mắt nhìn người khác tạo cho họ cảm giác như bị bóp nghẹn.

Nhưng hắn lớn lên đẹp, chu nhan ngọc nhuận, hoa nhan nguyệt mạo, gia thế lại tốt, chỉ là tính tình xất xấu, lại mỏ hỗn, bảo sao không có bạn bè bên cạnh.

Diện mạo Tạ Từ là kiểu mặt đẹp trai truyền thống, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, xương hàm dưới rõ ràng như gươm, cực kỳ nam tính.

Chỉ là nghèo, nghèo muốn chết.

Khuôn mặt của hai vị nam chính, không phân được cao thấp, mỗi người một kiểu riêng.

Hứa Nhạc lúc này nhớ tới Đỗ Úc vẫn còn đang ở trong thư viện, cậu có chút lo lắng, "Hệ thống, Đỗ Úc hắn là không có việc gì chứ?"

【 Hắn là vai chính, không chết được. 】

Ngẫm lại cũng đúng, đây là ba vai chính lớn nhất mà.

Hứa Nhạc yên tâm, nhìn Tạ Từ và Mạnh Nghiêu Đình không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, tự mình bò lên trên giường, nghe âm thanh hô hào gào rống ở bên ngoài rồi chìm vào giấc ngủ.

"Nhạc Nhạc, tỉnh tỉnh, ăn chút đồ ăn đi."

"Hửm?"

Hứa Nhạc mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, liền thấy Tạ Từ sắc mặt hồng nhuận, đang đứng bên cạnh gọi cậu rời giường.

Cậu lập tức thanh tỉnh lại, nắm lấy cánh tau cường tráng của Tạ Từ, "Cậu tỉnh lại từ bao giờ vậy?"

"Chỉ vừa mới tỉnh lại thôi, Nhạc Nhạc, tôi đã thức tỉnh dị năng, là dị năng hệ sét, tôi có thể bảo hộ cậu."

Tạ Từ rất vui vẻ, cười tươi hở ra một hàm răng trắng sứ.

"Chậc, dị năng hệ sét thì có gì ghê gớm sao?"

Giọng điệu khinh thường của Mạnh Nghiêu Đình truyền đến, dung mạo xinh đẹp như thiếu nữa hồng nhuận vô cùng.

"Vậy thật tốt quá!"

Hứa Nhạc không muốn nói lý với Mạnh Nghiêu Đình, cậu thật lòng vui vẻ cho Tạ Từ, cũng vì sinh mệnh an toàn của bản thân được bảo đảm mà vui vẻ.

Mạnh Nghiêu Đình thấy Hứa Nhạc không thèm phản ứng mình, sắc mặt nháy mắt đen lại.

Hứa Nhạc xuống giường, ăn một lát bánh mì, ăn qua loa đến lưng bụng thì dừng lại.

Thời điểm đi ngủ buổi tối, Tạ Từ và Mạnh Nghiêu Đình thay phiên theo dõi, để một người bồi Hứa Nhạc ngủ.

Người có dị năng thân thể tố chất tốt hơn bình thường rất nhiều, chỉ cần ngủ ba giờ là được rồi.

Hứa Nhạc trên giường.

"Tạ Từ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Ký túc xá chỉ còn lại một chút đồ ăn thôi."

Thân thể thiếu niên mềm mại yêu kiều vùi toàn bộ vào lồng ngực sinh viên thể dục, Tạ Từ ngửi thấy mùi hương như thấm vào ruột gan, hạnh phúc đến mức mặt đỏ bừng.

"Tôi dự định ngày mai sẽ đến nhà ăn ở trường và siêu thị xem có còn đồ ăn gì không, Mạnh Nghiêu Đình sẽ ở lại đây bảo vệ cậu."

Tạ Từ chỉ vừa mới nghĩ đến cảnh tượng tên chó má Mạnh Nghiêu Đình kia cùng vợ nhỏ của mình đơn độc ở chung một phòng, liền lo lắng muốn chết.

Hắn hôn hôn gương mặt của Hứa Nhạc, mềm mụp, như một miếng bánh kem.

"Cậu không được để Mạnh Nghiêu Đình tới gần, không được để hắn ôm cậu, hôn cậu, có biết chưa hả?"

Hứa Nhạc ôm sát Tạ Tưg, "Hắn rất ghét tớ!"

Nói xong lại lo lắng mà bĩu môi, "Cậu ngày mai phải chú ý an toàn, nhất định phải trở về, biết không?"

Đáy lòng Tạ Từ như được ngâm trong dòng suối ấm, bởi vì được Hứa Nhạc quan tâm mà trở nên mềm mại vô cùng, "Đừng lo lắng, tôi có thể tự bảo vệ mình."

"Cậu xem."

Đầu ngón tay Tạ Từ loé lên tia lửa điện mỏng manh, chú ý còn có thể nghe được tiếng xẹt xẹt.

Là một tia chớp nhỏ.

Ở trong màn đêm, chiếu sáng khuôn mặt nho nhỏ của Hứa Nhạc.

Ngầu quá đi. Hứa Nhạc nhìn chắm chằm vào tia chớp, cảm giác rất thần kỳ, con người có thể tự tạo ra điện như thế sao?

Tia chớp trên tay Tạ Từ biến mất, hắn hạ tay xuống, bỗng chạm vào thân thể Hứa Nhạc, thâm mình Hứa Nhạc liền đột nhiên run lên một chút, kêu một tiếng.

"A ——!"

Dòng điện lưu mỏng mang truyền từ ngón tay Tạ Từ đến cơ thể Hứa Nhạc, không quá đau nhưng có chút tê dại, cơ thể cậu như bị điện giật cứng cờ một chút, rung lên một cái, sau đó lập tức mềm xuống, nước miếng ở khoé miệng chảy ra.

"Xin lỗi, Nhạc Nhạc! Tôi, tôi vẫn chưa thể khống chế tia điện, khiến cậu bị giật, cậu có sao không?"

Tạ Từ hoảng loạn, sợ tia điện của hắn ảnh hưởng xấu tới cậu.

"Hưm...... Rất kỳ quái."

Rất nhanh Hứa Nhạc đã khôi phục ý chí, dòng điện mỏng manh, khiến cậu có chút tê dại.

Tạ Từ đau lòng hôn lên nước miếng bên khoé miệng của thiếu niên, liếm láp khoang miệng mềm mại, giống như chú chó tỏ ý xin lỗi.

Hứa Nhạc thuận theo mà mở miệng, cho hắn ăn nước miếng.

Hai người lại trầm luân trong chốc lát, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro