Chương 64
Có một quả trứng
Không biết có phải khí hậu của tinh cầu này hợp với Lôi Minh không, mà hàm lượng dinh dưỡng trong cháo ngày càng cao. Toàn thân Trần Hựu trơn mềm, như là một quả trứng gà lột vỏ hình người di động.
Lôi Minh mang vẻ đẹp cứng cỏi của người đàn ông, góc cạnh rõ ràng cứng rắn, cho người ta cảm giác xa cách khó mà vượt qua, bằng lòng đứng nhìn từ xa, không dám chơi đùa cùng hắn.
Trần Hựu thì khác, vẻ đẹp của cậu thuộc loại mềm mại có thể nắm. Từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều đem đến cho người ta ánh nắng ôn hoà dễ chịu.
Nhất là lúc cậu hất tóc, quầng sáng vàng kim rải đầy đất, tuyệt đối chói mù mắt.
Đẹp tới mức nào nhỉ, nói như này, chính là phàm là vật sống nhìn thấy thì sẽ không đi nổi, đầu váng mắt hoa.
Đáng sợ biết bao.
Để tránh cho vật sống diệt vong, Trần Hựu không dám ra ngoài.
Sĩ quan phụ tá còn chẳng nhìn thẳng cậu, hắn vội vã đến, vội vã đi.
Trần Hựu nhìn trần nhà, than thở, "Mày có cảm nhận được nỗi đau hiện tại của tao không?"
Hệ thống tỏ vẻ không thể, đồng thời tỏ vẻ trong tất cả thế giới nghiệm vụ, Trần Hựu chỉ có một cơ hội đẹp đến buồn đau như thế.
"..." Trần Hựu nói, "Cho mượn nợ, tao muốn soi gương một chút."
Hệ thống cho cậu nợ một tấm gương nhỏ.
Trần Hựu đứng trước gương say đắm bản thân gần mười phút. Cậu tặc lưỡi rồi thở dài một hơi, chỉnh từng cọng tóc mái một về vị trí đẹp nhất.
Khi Lôi Minh về, đứa nhỏ đang soi gương. Hắn đi ra rồi lại quay về, đối phương vẫn còn đang cắm cúi trước gương.
Hắn bước sang, im lặng nhìn đứa nhỏ trong gương.
Trần Hựu giật mình nhảy dựng, im hơi lặng tiếng là đáng sợ nhất.
Lôi Minh hỏi bằng ánh mắt.
Trần Hựu bĩu môi, đồng bọn của tôi vừa spoil cho tôi là sau này tôi sẽ không đẹp như thế nữa, cho nên tôi muốn ngắm nhiều hơn.
Lôi Minh tưởng đứa nhỏ cảm thấy mình chẳng đẹp hơn hắn nên không vui.
Dừng một chút, Lôi Minh nói, "Cậu rất đẹp."
Trần Hựu sửa sang vài lọn tóc, "Tôi biết."
Mím mím khoé môi, Lôi Minh khích lệ, "Ăn nhiều, rồi sẽ vượt qua ta."
Trần Hựu, "... À."
Cậu muốn nói, Tiểu Minh, vượt qua anh không phải mục tiêu của tôi, đút cháo cho anh mới đúng.
Lời này nghĩ rồi thôi. Nếu nói ra thật thì Lôi Minh chưa cười, Trần Hựu đã tự cười mình trước.
Đừng nói cháo, ngay cả một giọt nước cháo cậu cũng không có.
Lôi Minh xoa tóc đứa nhỏ, "Đã chuẩn bị một món đồ chơi cho cậu, chốc nữa là đến."
Da đầu Trần Hựu tức khắc "oành" phát nổ tung, lại có đồ chơi? Cậu có thể không nhận không?!
Nói là chốc nữa, nhưng cũng bằng thời gian cả hai so vẻ đẹp trước gương.
Sĩ quan xách đồ vào, báo cáo xong đi ngay.
Lôi Minh lấy ra một vật khỏi túi, là một chiếc quần đặc chế, tạo hình chẳng những đặc biệt mà còn mang màu vàng kim.
"Bình thường cậu chạy sẽ khá phí sức, thử mang cái này vào xem."
Săn sóc chu đáo biết bao, Trần Hựu cạn lời.
Hồi lâu, cậu nhìn quần, rồi nhìn người đàn ông cầm quần, "Ngài thử rồi?"
Lôi Minh nói, "Ta không cần."
Trần Hựu nói, "Thiếu tướng, tôi nghĩ tôi cũng không cần."
Lôi Minh không nói lời nào, hắn dùng khí thế mạnh mẽ khắp toàn thân để biểu đạt hai chữ - cậu cần.
Trần Hựu không nói nên lời. Cậu thay quần, phát hiện phía trước có cái rãnh lõm vào, vừa đủ để đặt hai cái móc treo.
Không rõ quần làm bằng chất liệu gì, ngoại trừ giảm xóc nảy mà nó còn có tác dụng chống rung, còn đông ấm hè mát.
Quá tuyệt vời.
Chỉ là mấy viên ngọc bên dưới móc treo sẽ bị đè nhăn, phải thường xuyên với tay tới để vuốt.
Lôi Minh chờ nghe báo cáo dùng thử của đứa nhỏ.
Trần Hựu đang cảm nhận bằng trái tim, cố gắng trao đổi với móc treo.
Thấy đứa nhỏ không nói lời nào, Lôi Minh đoán là không tốt, quyết định đi điều chỉnh một chút.
Hoặc là không làm, hoặc một khi đã làm thì phải làm tốt nhất.
Điểm này, Trần Hựu từng thấy ở một người khác.
Thử đi thử lại mấy lần, cậu yêu cảm giác bất cứ lúc nào cũng đang bay lượn trên đại thảo nguyên này.
"Cảm ơn thiếu tướng ạ, tôi thích lắm."
Lôi Minh sờ sau quần đứa nhỏ, không biết ấn trúng bộ phận gì mà quần chợt mở ra một cái khe, nhanh chóng tự động tách ra hai bên, khoảng không gian có thể nhét vào hai cái móc treo lớn nhỏ.
Trần Hựu xoay cổ ra sau thì thấy Lôi Minh đang nhét móc treo. Miệng cậu giật giật, hoá ra là để tiện cho mình, tiết kiệm thời gian.
"Sẽ không rách quần chứ thiếu tướng?"
Lôi Minh nói, "Sẽ không, quần co dãn."
"..." Trần Hựu đợi một lát, "Nhét hết móc treo vào rồi ạ?"
Hơi thở Lôi Minh trầm lại nặng, "Yên lặng."
Trần Hựu đi tìm chỗ, vừa nói chuyện phiếm với hắn vừa ăn cháo, "Thiếu tướng, hôm nay ngài hơi nóng."
Lôi Minh, "Khó chịu?"
"Không phải đâu." Trần Hựu nói, "Tôi sợ nhiệt độ cao quá, bên trong sẽ cháy."
Anh nghĩ xem, không phải đang phát điện à. Một khi nhiệt độ vượt qua là có khả năng sẽ bốc khói xì xèo, bắn ra lửa.
Lôi Minh lấy móc treo ra, đi vào phòng vệ sinh xối bằng nước lạnh rồi ngâm. Sau khi hạ nhiệt mới lần nữa bỏ vào chỗ cũ.
Hắn sợ đứa nhỏ bị phỏng.
Trần Hựu lẩm bẩm, mát ghê.
Chạng vạng tối, trung đoàn trưởng tìm Trần Hựu làm công tác tư tưởng. Với tư cách là người nhà của một người lính, cậu tất nhiên cũng phải có giác ngộ nhất định.
Trần Hựu hoàn toàn không có.
Đầu tiên trung đoàn trưởng ngồi thừ cùng cậu một lát, sau đó hoà nhã thân thiện nói rằng vệ sinh môi trường mảnh đất này không tốt, lại đang giao chiến, tràn đầy nguy hiểm, bất lợi cho việc dậy thì và phát triển của cơ thể.
Trần Hựu đã nghe ra, này là muốn mời cậu về.
Không được.
Cậu nói, "Bác ơi, cháu không sợ."
Trung đoàn trưởng đành phải cười, tán dương một câu, "Thực sự là một đứa trẻ tốt."
Trần Hựu tiếp tục nhìn hoa văn dưới sàn, rất ngoan ngoãn.
"Ông cụ đã lớn tuổi rồi, bên cạnh phải có người chăm sóc." Trung đoàn trưởng, "Lôi Minh không phân thân được."
Theo thường lệ, Trần Hựu phải đáp, "Cháu cũng lo cho ông, vậy để cháu về là được."
Chẳng qua, thứ "thường lệ" này chỉ là một con đường, không muốn đi cũng ai ép được.
"Cơ thể của ông rất khoẻ mạnh, cũng đã có rất nhiều cô chú trông. Bác cứ yên tâm, lòng thiếu tướng nắm chắc."
Trung đoàn trưởng vịn tay ghế, lộ rõ vẻ nóng ruột. Đứa nhóc này rất lanh trí, không dễ để xử lý.
"Bạn nhỏ, cháu muốn đi học không?"
Trần Hựu tự nhủ, không muốn đâu, đi học cái gì chứ, cậu tới đây đâu phải để học.
Trung đoàn trưởng nói, "Bác có một chút giao tình với viện trưởng học viện, nếu cháu bằng lòng, bác sẽ viết thư giới thiệu cho cháu, để cháu đi tòng quân."
Thôi bác ơi cháu còn rất nhiều nhiệm vụ phải hoàn thành, điều cháu muốn là về nhà. Trần Hựu cảm kích nói, "Cảm ơn ý tốt của bác ạ, nhưng cháu không có ý định ấy."
Trung đoàn trưởng lại thử mấy con đường, đều bị chặn trở về, hết sạch cách.
Rốt cuộc ông cũng đã hiểu, trừ khi quay về tinh cầu thủ đô cùng Lôi Minh, đứa nhỏ này sẽ không rời đi.
Trần Hựu ra ngoài thì thấy Lôi Minh đang đứng đó, cao quý khôi ngô, tất cả những người khác đã biến thành phông nền.
"Trung đoàn trưởng mong tôi trở về, tôi không muốn."
Lôi Minh nói, "Vậy thì ở lại."
Trần Hựu không lên tiếng, cậu cũng không muốn ở lại đây mà chỉ muốn theo Lôi Minh rời khỏi nơi này, đại cái xó xỉnh nào cũng được.
Mấy ngày sau, Lôi Minh chỉ huy trận chiến trên không, Trần Hựu bám dính theo hắn.
Ngồi trong chiến hạm, Trần Hựu nhìn thấy có một mảng lớn đen kịt đang lao về hướng này, tới gần rồi mới thấy là từng con côn trùng cực to.
Vỏ cứng màu đen bao phủ cơ thể chúng, con mắt mở lớn, tốc độ siêu nhanh vèo vèo, nom dữ tợn cực kỳ.
Trần Hựu kéo tay Lôi Minh, lắc đầu nói, "Ngài đừng ra ngoài."
Lôi Minh cau mày, "Nghe lời."
Nghe lời cái rắm á, nếu như anh bị xé thành từng mảnh nhỏ thì tôi cũng không có ma pháp để ráp lại đâu. Trần Hựu đi theo hắn, vẻ mặt "You jump, I jump!".
Kết quả bị vài người lính ấn về ghế.
Hôm ấy Lôi Minh bị khiêng trở về.
Mọi người trông thấy đứa nhỏ chạy sang nhào vào người thiếu tướng, nước mắt tuôn như mưa chảy xuống từ mặt, khóc rất đau lòng.
Sự chú ý của họ đều đặt trên khuôn mặt đứa nhỏ. Không biết ăn uống gì mà qua một ngày lại đẹp một ngày, cứ tiếp tục như thế thì sao chịu nổi!
Sĩ quan ho khan, "Thiếu tướng chỉ bị thương ở đùi, tạm thời hôn mê."
Trần Hựu ngớ ra, "Ngài ấy không chết?"
Sĩ quan, "Không."
Trần Hựu lập tức dừng nước mắt.
Sĩ quan, "..."
Lôi Minh chưa hôn mê bao lâu đã tỉnh. Ánh mắt hắn lia quanh, trông thấy đứa nhỏ, tâm trạng hắn dần ổn định.
Trần Hựu bước sang, nắm tay Lôi Minh hỏi hắn sao rồi, có đau không.
Lôi Minh nhìn khuôn mặt đầy vẻ căng thẳng lo lắng của đứa nhỏ, hắn không chớp mắt, thất thần.
Trần Hựu đổi tư thế cho hắn nhìn, nói trong lòng, "Nếu tao kêu anh ta chọn một trong hai giữa việc tiêu tốn thời gian với dị tộc, và tao, thì liệu một khóc hai nháo ba thắt cổ có tác dụng không?"
Hệ thống, "Vô dụng."
Trần Hựu, "Tao cũng cảm thấy thế." Kiểu đàn ông như Lôi Minh, cứng không được, mềm... cũng không xong, rất khó giải quyết.
Cậu thở dài nói, "Sao mục tiêu nhiệm vụ nào của tao cũng cố chấp thế, tỷ lệ đụng trúng bé ngoan thấp quá đấy."
Hệ thống nói, "Cậu không phải thấp, là không có."
Trần Hựu hộc máu, đã chết.
Cơ thể Lôi Minh cường tráng, lại không phải con người, chút vết thương ở chân hoàn toàn không phải vấn đề, hắn mau chóng làm việc bình thường.
Cuối tháng, Trần Hựu bắt đầu nôn nóng.
Chống đỡ đến ngày sáu, cách hôm Lôi Minh xảy ra chuyện bốn ngày, Trần Hựu đã thuộc dạng có thể bị đưa vào bệnh viện tâm thần, một ngày chích vài mũi an thần.
Mẹ nó, Lôi Minh sợ cậu lo âu nên chia phòng ngủ với cậu, suốt ngày bận bịu chiến sự. Cậu thậm chí còn chẳng thấy mặt, có nhiều chiêu cũng không có chỗ dùng.
Đây là chiến dịch cuối cùng với dị tộc, thiếu tướng trẻ tuổi nhất đế quốc tử trận nơi sa trường, đồng quy vu tận cùng vua của dị tộc.
Một khi vua chết, lòng của dị tộc nhân sẽ tan nát và bắt đầu không đỡ nổi một đòn, rồi nhanh chóng bị tiêu diệt.
Trần Hựu nắm đầu, "Làm sao bây giờ?"
Hệ thống, "Cậu đang nói chuyện với tôi?"
Dạo này Trần Hựu luôn nói một mình, chẳng trách hệ thống lại hoài nghi, "Đúng thế đúng thế, tao đang nói chuyện với mày, mày nghĩ cách giúp tao xem."
Hệ thống nói, "Tiềm lực của cậu vô cùng lớn."
Trần Hựu nói, "Đó là tao chém gió, thật đấy, dung lượng não tao cũng chỉ lớn bằng hạt gạo đen thôi."
Hệ thống, "..."
"Mục tiêu chưa chết, cậu có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ."
Trần Hựu nói, "Chết rồi còn kịp không?"
Hệ thống, "Không kịp."
Trần Hựu muốn khóc.
Ngày mười, đại quân chuẩn bị xong xuôi chờ xuất phát. Lôi Minh xuất hiện trước mặt Trần Hựu, thái dương có thêm một vết sẹo, nét mặt nghiêm nghị.
Mấy lời kiểu như chờ ta trở về rồi cưới em, Trần Hựu hoàn toàn không muốn nghe. Cậu dùng hết toàn lực tóm lấy Lôi Minh, cắn một cái thật to vào vai đối phương, rỉ máu.
Lôi Minh chẳng hề nhăn mày, hắn chỉ vỗ lưng đứa nhỏ.
"Ta đi đây."
"Ngài không thể đi. Tôi, tôi," Trần Hựu bật thốt, "tôi đã có con rồi!"
Lôi Minh, "..."
Trần Hựu, "..."
Con cái quần què ấy, thật sự muốn tự đập chết mình.
Cậu không dám nhìn biểu cảm của Lôi Minh, yếu ớt kêu cứu trong lòng, "A 4, mày có thể nghĩ cách kiếm cho tao một đứa con không?"
Hệ thống nói, "Không có con, chỉ có điều cậu có một quả trứng."
Trần Hựu bị sốc, "Trứng? Trứng gì?" Lẽ nào vào thời điểm cả bản thân cũng không biết, câu đã đẻ một quả trứng rắn?
Hệ thống, "Ngu đần*."
Trần Hựu, "..."
*Gốc là 蠢蛋, trong đó 蠢 là ngu còn 蛋 là trứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro