Chương 120
Con sợ lắm
Nói thật chứ, Trần Hựu không muốn uống sữa chua Yousanru nữa. Uống đến nôn là khái niệm gì? Đáng sợ lắm luôn đó!
Trần Hựu nằm ngửa, cậu ngậm kín miệng, sợ há miệng ra tí là lại nôn.
Thịnh Kình nói, "Hé miệng ra chút, ba lau cho con."
Trần Hựu lắc mạnh đầu, "Ứ ứ!"
Thịnh Kình nhíu mày, "Phải ngoan."
Trần Hựu vẫn lắc đầu, chết cũng không mở miệng. Tránh ra tránh ra, đừng lượn lờ trước mặt tôi nữa, đi đi!
Thịnh Kình không nghe thấy tiếng rít gào trong lòng Trần Hựu, thẳng thừng đưa tay móc miệng cậu.
Trần Hựu bị móc cho miệng mở lớn, Thịnh Kình đút cậu ít nước để súc miệng cho cậu.
Vừa uống sữa chua xong, miệng nồng mùi vị acid lactic.
Trần Hựu cá chết được thả về chỗ cũ.
Thịnh Kình ra khoang thuyền, không biết đi làm gì.
Trần Hựu nằm quay đơ một lúc rồi nhìn khoang thuyền.
Đây là du thuyền tư nhân của Thịnh Kình, không tiếp khách. Bên trong có một cái giường, đệm và gối rất mềm, dựa vào một phát là không muốn dậy.
Còn có ghế sofa đơn màu nâu đậm, máy tính, tivi, trang thiết bị cực kỳ đầy đủ, phong cách vô cùng thống nhất với chung cư của hắn.
Trần Hựu kéo cặp đến lấy điện thoại ra, bây giờ chỉ có cái này mới cứu được cậu.
Có tín hiệu, tuyệt vời! Trần Hựu lấy đệm nhét sau lưng rồi bắt đầu lướt lướt.
Dạo này cậu có chơi một game, khá giống Plants vs Zombies nhưng không phải.
Trong đầu bỗng vang lên tiếng "Ding", Trần Hựu run tay một cái, hoàng tử trong game đã chết.
Cậu hỏi hệ thống, "Làm gì vậy?"
Hệ thống nói, "Tiến độ nhiệm vụ nổi lên rồi."
Trần Hựu hỏi nó, "Là sao?"
Hệ thống nói, "Trước đó xảy ra trục trặc nên dữ liệu không update."
Trần Hựu quăng điện thoại, rồi đau lòng xoa xoa, "Đây là sai sót cực kỳ nghiêm trọng, mày có thừa nhận không?!"
Hệ thống nói, "Không phủ nhận."
Trần Hựu hừ hừ, "Rồi sao, mày tính sao với tinh thần bị tổn thương của tao đây?"
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cậu liền ngẩn người, cảm giác như từng xảy ra chuyện tương tự.
Quái lạ.
Trần Hựu mím môi, cậu vừa đột tử, đây là thế giới nhiệm vụ đầu tiên, trước đó cũng không biết trên đời còn có cái thứ hệ thống không phải người không phải quỷ này.
Hệ thống, "Cái thứ?"
Trần Hựu, "..." Mẹ nó, nghe lén lời trong lòng của người khác, quá thiếu đạo đức!
Hệ thống nói, "Đã không phải người không phải quỷ rồi còn cần bận tâm có thiếu đạo đức hay không sao?"
Miệng Trần Hựu giần giật.
"Không đúng, là các người phạm sai lầm gây ảnh hưởng khó đoán cho tao mà. Đừng lảng sang chuyện khác. Tao không thể bị mắc lừa đâu. Nói mày nghe, chuyện này mà mày không có lời giải thích cho tao thì không bỏ qua đâu!"
Hệ thống, "Tôi sợ quá."
Trần Hựu, "..."
Một lát sau, cậu, "Ờm, mày vẫn chưa nói với tao tiến độ nhiệm vụ là bao nhiêu."
Hệ thống không lên tiếng.
Trần Hựu nói, "Tao sai rồi."
Hệ thống nói, "2."
Trần Hựu than thở, "Biết, tao ngu lắm*."
Hệ thống nói, "Thiểu năng, đó là tiến độ nhiệm vụ."
*2 (二) nằm trong từ 二逼, nghĩa là ngu.
Trần Hựu nghẹn họng, "À."
Hai cái gì mà hai, mắc gì không nói là hai điểm. Thật tình, người bình thường đều sẽ hiểu lầm được chưa.
Cậu chậm rãi trở mình, lại từ từ nằm sấp. 10 trừ 2 tức là còn thiếu 8 điểm ác niệm.
Nó giống như một vết rách nhỏ trên áo len vậy, chỉ cần vết rách vừa xuất hiện là sẽ mau chóng rách toạc mảng lớn.
Có hương thơm bay vào mũi Trần Hựu, cậu nhìn ra ngoài khoang thuyền, phát hiện người đàn ông đang ngồi ở khu vực kéo dài nướng cá.
"Ba đừng bỏ ớt với thì là!"
Thịnh Kình dùng kẹp lật cá, nướng xong rồi gắp lên dĩa, bắt đầu vào đút cho thương binh.
Trần Hựu ăn vài miếng, tinh thần tốt hơn nhiều, nói muốn hóng gió biển, còn muốn câu cá.
Cậu vịn tay người đàn ông ngồi dậy, "Ba, có nắng gắt không?"
Thịnh Kình nói, "Không."
Trần Hựu vội cột tóc, mặc quần bãi biển vào ra ngoài.
Mất đi điều hoà, nhiệt độ chênh lệch rất cao.
Trần Hựu cởi trần, mặc cho gió biển đập vào người mình, gột rửa từng lỗ chân lông của cậu.
Ôi đã quá.
Thịnh Kình áp sát từ phía sau.
Trần Hựu run lên, "Ba, ba thổi vào tai con làm gì?"
Thịnh Kình nói, "Ba thích con."
Hơi thở người đàn ông phả qua tai, Trần Hựu bắt đầu cảm thấy gió biển trở nên hung dữ, hết đáng yêu.
Cậu đau eo, sóng đánh qua liền loạng choạng. Cậu khẽ dựa vào ngực người đàn ông đằng sau, đỡ hơn nhiều.
"Ba, bên trên có gì không? Con muốn đi lên."
Thịnh Kình dẫn Trần Hựu lên khu nghỉ ngơi trên boong tàu, hắn ngồi, đối phương nằm sấp.
Phong cảnh nhìn từ đây trông tốt hơn nhiều, vào thời khắc này toàn bộ sự xinh đẹp của biển cả đều hiện ra trước mắt.
Trần Hựu nhắm mắt hưởng thụ tắm nắng, Thịnh Kình dựa vào thành ghế chợp mắt, hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng vang rì rào của bọt nước bị gió biển cuốn lên va vào du thuyền.
Có trời xanh, mây trắng, biển rộng, bầu không khí tốt bất thường.
Trần Hựu thiếp đi, có điều cậu ngủ không lâu. Lúc mở mắt, người đàn ông đang nhắm mắt, vẫn còn đang ngủ.
"444, hai điểm giá trị ác niệm của tao sao lấy được thế?"
Hệ thống nói, "Lúc ba cậu đút cậu uống sữa chua Yousanru."
Trần Hựu, "Tính theo như thế thì nếu tao lại cho Thịnh Kình đút thêm bốn lần nữa, thì có thể thu được 8 điểm giá trị ác niệm cuối cùng của ổng?"
Hệ thống nói, "Cậu có thể thử xem."
Trần Hựu, "Haha, tao không thèm mắc mưu đâu."
Hệ thống, "Thông minh đấy."
Trần Hựu, "..."
Hóng gió một lát, Trần Hựu ngồi bên cạnh người đàn ông, gác đầu lên bờ vai dày rộng của hắn, ôm một cánh tay hắn vào lòng.
Làm xong những hành động này, Trần Hựu hơi ngơ ngác, không biết sao mình muốn làm vậy.
Cậu thấy người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi liền không tự chủ được mà bước tới.
Lẽ nào cái sữa chua đó có độc?
Trần Hựu nhìn Thịnh Kình chằm chằm, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng, mũi cao, một khuôn mặt đầy hương vị đàn ông.
Bất tri bất giác, cậu ngắm đến mất hồn, cảm giác quen thuộc này như đã từng gặp trong mơ.
Thình lình đối diện với một ánh mắt, da đầu Trần Hựu siết chặt, "Ba, ba dậy rồi."
Ở sâu trong đôi mắt Thịnh Kình thoáng có thứ gì đó, vụt qua rồi tắt, trở về vẻ lạnh lùng nhất quán, "Áp sát thế, nhớ ba à?"
Trần Hựu lập tức buông tay người đàn ông ra.
Thái dương Thịnh Kình giật một phát.
Hắn nhìn khuôn mặt bị nắng chiếu đỏ của thiếu niên, nhớ đến màn trên khoang thuyền rồi miệng đắng lưỡi khô, mạch máu căng phồng trong nháy mắt.
Trần Hựu lui ra sau.
Có lẽ vì biết không thể làm nữa, nếu không sẽ xe hư người chết, Thịnh Kình hôn lên khuôn mặt thiếu niên, đứng dậy đi bổ hoa quả.
Trần Hựu hỏi xin hệ thống thuốc mỡ để dùng, sau đó eo cậu hết mỏi chân hết đau, ngoại trừ mông hơi ngứa nhưng khó gãi.
Cậu đi sang, nhìn dưa vàng, nhìn cơ bụng màu mật ong của người đàn ông.
"Ba, cơ bụng của ba đẹp quá."
Ngón tay thiếu niên nhẹ nhàng lướt qua bụng hắn, hơi thở Thịnh Kình lập tức trầm đi, "Ngoan nào."
Trần Hựu không dám sờ tiếp.
Cậu hướng mặt về biển, giang tay hô lớn, "A—"
Mẹ ơi mẹ mau nhìn đi, con trai mẹ đã ngồi lên du thuyền rồi!
Trần Hựu chậc lưỡi, đây không phải thế giới hiện thực, hẳn mẹ không nghe được và cũng không nhìn thấy.
Ăn xong hai miếng dưa vàng, Thịnh Kình đi câu cá, "Con tự chơi đi."
Trần Hựu "Dạ", vào khoang thuyền mở máy tính tải game. Máy trạm rất lớn, phải mất một lúc mới tải xong hết.
Kênh thế giới đang spam, Trần Hựu xem mới biết là hội trưởng công hội lớn nhất Nhất Kiếm Phong Hầu đang bắn pháo hoa ở sơn cốc.
Pháo hoa còn tạo chữ, là Nhóc mít ướt sinh nhật vui vẻ.
Nhất Kiếm Phong Hầu đã bắn hơn bốn tiếng, hành động này là muốn bức chết đám chó độc thân bọn họ.
Trần Hựu sửng sốt, nam thần biết hôm nay là sinh nhật cậu, pháo hoa là quà tặng cậu.
Cậu lướt đến Nhất Kiếm Phong Hầu, inbox riêng cho đối phương: Cảm ơn.
Nhất Kiếm Phong Hầu gửi icon ôm chầm.
Có chút mờ ám.
Sau lưng Trần Hựu đột nhiên vọt lên một luồng khí lạnh. Cậu tưởng điều hoà mở lớn quá nên với tay lấy chăn choàng vào, tiếp tục gõ chữ, muốn nói rõ ràng với nam thần.
"Chơi vui không?"
Bên tai chợt vang lên giọng nói, Trần Hựu suýt sợ són ra quần.
Đen cái là nam thần nhắn đến một câu: Tao rất nhớ mày.
Nhớ cái đéo gì, ở trường rõ ràng còn không hó hé câu nào, tại sao lại muốn hại tôi như thế? Trần Hựu thực sự không dám nhìn vẻ mặt người đàn ông.
Cậu bị xách ra khỏi bàn máy tính, xách lên khoang thuyền, xách ra boong tàu.
Trên đời còn có người lợi hại như thế sao? Nửa tháng trước đến xe đẩy của trẻ con cũng không biết lái, thế mà nửa tháng sau đã lái thẳng máy bay lớn?
Có, có thật, Trần Hựu đang ngồi trong máy bay, tốc độ nó phóng vù vù. Cậu chỉ có thể thấy một vệt sáng loé lên, rồi lại một vệt sáng loé lên.
Quá nhanh.
Trần Hựu la lớn, cậu khóc, khóc dữ dội, nước mắt không ngừng chảy xuống, sắp chết đến nơi.
Sau khi lên máy bay, Thịnh Kình như biến thành người khác, thấy Trần Hựu khóc cũng không hề giảm tốc độ xuống.
Trần Hựu say máy bay, muốn ói, "Huhuhu... Ba ba ba ba ba..." Má nó ông lái chậm thôi, đây không phải drone được chưa?
Thịnh Kình điều chỉnh phương hướng, tiếp tục bay.
Không biết bao lâu trôi qua, máy bay nhanh chóng hạ xuống, bắt đầu giảm tốc khi cách mặt đất một khoảng, chậm rãi hạ cánh.
Khi đến mặt đất, Thịnh Kình nổi hứng thú, điều khiển máy bay một cách trẻ con, xoay ba trăm sáu mươi độ ngay tại chỗ.
Lúc Trần Hựu xuống máy bay, chân cậu đã mềm nhũn, thế giới cũng chao đảo. Cậu không phát ra nổi một âm thanh nào, mắt vừa nhắm lại liền ngất.
Khi tỉnh dậy, Trần Hựu đang nằm trên giường, chỉ có mỗi cậu, vị cơ trưởng không có ở đây.
Cậu chống giường ngồi dậy, choáng đầu hoa mắt, di chứng đi máy bay thật đáng sợ.
Lần sau cậu phải thương lượng với Thịnh Kình chút, đừng có dẫn cậu đi máy bay, họ có thể chèo thuyền này, chậm rãi từ từ, ba ngồi đầu thuyền, con ngồi cuối thuyền, hai ta cùng nhau lắc lư, tốt biết bao.
Hệ thống nói, "Game của cậu bị xoá rồi."
Trần Hựu dụi con mắt hơi sưng, không còn gì để tiếc, "Lúc nào vậy?"
Hệ thống nói, "Sau khi cậu ngất xỉu."
Trần Hựu cắn răng, "Ác độc!"
Hệ thống nói, "Papa cậu còn dùng acc cậu nhắn tin cho nam thần."
Trần Hựu chết khiếp, "Cái gì?"
Hệ thống nói, "Nguyên văn là, tôi có người mình thích rồi, sẽ bên người ấy đến già."
Trần Hựu lẩm bẩm, người đàn ông kia trẻ con thật đấy.
Thịnh Kình bước vào, ném cho Trần Hựu một bộ đồ lặn, "Thay bộ này rồi xuống lặn với ba."
Trần Hựu sợ nước, nghe phải lặn nước là mặt trắng bệch.
Cậu run tay mang trang bị vào, "444, làm sao bây giờ, tao không thở được!"
Hệ thống, "Bộ đồ siết đấy."
Trần Hựu nghẹn ngào, "Đừng đùa nữa, mày biết tao không biết bơi mà."
Hồi bé cậu chơi ở cạnh hồ nước rồi bất cẩn ngã xuống, uống phải rất nhiều nước, suýt nữa chết đuối.
Sau khi lớn lên, Trần Hựu sợ cái gì thì vẫn sợ cái đó, không hề thay đổi tẹo nào.
Từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến chuyện học bơi, nội tâm cậu vẫn kháng cự.
Hệ thống nói, "Có papa cậu rồi, cậu sẽ không bị cá mập thịt."
Cá mập? Đúng nhỉ, đây là biển chứ không phải sông. Hai chân Trần Hựu run lẩy bẩy, tiêu rồi tiêu rồi, chuyến này rời bến, cậu không biến thành bắp cải nát vụn mà thành bắp cải muối.
Hệ thống nói, "Vượt qua tâm lý sợ hãi, cậu sẽ biết bơi."
Trần Hựu nói, "Sau đó tao sẽ hoà làm một thể với cá mập, từ đây mãi không xa rời."
Hệ thống, "..."
Bên cạnh du thuyền có cầu trượt, Thịnh Kình đang ở dưới, hắn nhìn thiếu niên bên trên, "Xuống đi."
Trần Hựu muốn khóc, "Ba, con sợ..."
Thịnh Kình dang tay với thiếu niên, "Đừng sợ, có ba đây rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro