Phiên ngoại Quý Hiên Lâm
1. Về cô bé lọ lem
Sau khi Mộc Dao trở thành Quý thái thái, cô thường xuyên trang điểm xinh xinh đẹp đẹp đến Quý Thị kiểm tra, nhưng mà cái người Quý Hiên Lâm này...... có chút "trong ngoài không đồng nhất".
Ở nhà thì ông xã cô khá ngốc ngếch, còn đặc biệt rất dùng sức ngốc, nhưng vừa ra khỏi cửa, đặc biệt là ở Quý Thị thì anh liền thay vào vẻ ngoài lạnh lùng, bởi vậy trong mắt các công nhân trên dưới Quý Thị thì hình tượng của giám đốc Quý vẫn luôn là trầm ổn, nghiêm túc.
Thời trẻ còn có rất nhiều cô bé liếc mắt đưa tình với anh, nhưng ông xã của cô chưa bao giờ làm cô phải lo lắng mà ngược lại còn tự mình yên lặng giải quyết những phiền toái đó.
Đối với những cô gái thường xuyên "trẹo chân" ngã vào ngực anh hoặc là thường xuyên "không cẩn thận" đổ cà phê đầy người anh, giám đốc Quý tỏ vẻ: Một lần hai lần có thể bỏ qua nhưng nhiều lần thì lại thuộc về lỗ mãng, xin lỗi, công ty của chúng tôi không cần những công nhân vụng về như vậy.
Đối với những cô gái có lòng nhân ái thường xuyên cho chó mèo bị bỏ rơi ăn nhưng ở thang máy, hàng hiên hay trong văn phòng lại bày ra vẻ mặt quật cường, dũng cảm chống đối anh thì giám đốc Quý tỏ vẻ: Trong quyết sách của tôi luôn có đạo lý của tôi, cô ngốc đến nỗi không hiểu dụng ý của tôi mà còn nói tôi máu lạnh vô tình, thậm chí phủ định phán quyết của tôi, xin lỗi, Quý Thị của chúng tôi không cần loại công nhân không biết nghe mệnh lệnh của cấp trên như vậy.
Trên đó là những thủ đoạn bình thường, những người lợi hại một chút còn chơi cả thủ đoạn mị hoặc anh, nhưng mà giám đốc Quý cảm thấy những ả hồ ly tinh này tất cả đều không bằng một cái đầu ngón tay của vợ mình, cho nên đối với anh những cái dụ hoặc đó cũng không thể xem là dụ hoặc.
Hơn nữa hiện tại nhân viên bên cạnh giám đốc tất cả đều là đàn ông, Quý thái thái cảm thấy không thú vị nên chỉ đến vài lần rồi thôi.
2. Về nhẫn kim cương
Trong khoảng thời gian này trên dưới Quý Thị đều rất bận rộn, chờ sau khi khu trung tâm mua sắm do hai nhà hợp tác thuận lợi khai trương và một hạng mục đấu thầu rất quan trọng khác cũng thuận lợi bắt được thì trên dưới Quý Thị mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, giám đốc Quý cũng có thể khoan khoái một chút.
Ngày hôm đó khi anh đang xem điều khoản hợp đồng thì bỗng nhiên nhớ tới vài ngày rồi anh chưa nhận được điện thoại của vợ yêu.
Khoảng thời gian này buổi tối anh đều ở công ty qua đêm, anh rất áy náy bởi vì gần đây mình vẫn luôn vội vàng công tác mà đã xem nhẹ vợ yêu ở nhà.
Giám đốc Quý để thư kí chuẩn bị 99 đóa hoa hồng đỏ, còn cho người lặng lẽ về nhà thắp ngọn nến tình yêu, tạo ra một bữa tối dưới ánh nến.
Kết quả là đêm đó vợ yêu của anh lại chậm chạp không về, điện thoại cũng tắt máy, giám đốc Quý ngồi chờ tới nửa đêm, nhịn không được gọi điện thoại về hai nhà Quý Hà thử một phen, thế mới biết Quý thái thái có một khu nhà cao cấp nhưng không ở mà mấy ngày nay lại vào ở ký túc xá của giáo viên ở trường đại học W.
Không có bà xã để ôm, anh ngủ ở nhà cũng không an ổn, ngày hôm sau đến Quý Thị đi làm cũng luôn tâm thần không yên, vì thế giám đốc Quý hiếm thấy trốn việc để chạy đến đại học W bắt người.
Vừa đến anh liền hỏng mất cả người, bởi vì anh nhìn thấy Quý thái thái đang thân mật mười ngón tay đan vào nhau với một vị mỹ nữ, hai vị mỹ nữ này đi trên sân trường chuyện trò vui vẻ, hấp dẫn một đám người nhìn xem. Giám đốc Quý còn phát hiện, nụ cười trên mặt của vợ yêu mình còn kiều diễm như hoa, người phụ nữ còn lại thì âm thầm dùng ánh mắt 'nuông chiều' nhìn vợ yêu của anh.
Càng làm cho anh thêm nghẹt tim chính là mấy nữ sinh từ bên cạnh anh đi qua còn bàn luận về hai người các cô, hơn nữa còn nói bách hợp phải như thế nào mới tốt......
Giám đốc Quý bị phổ cập khoa học bách hợp là cái quỷ gì xong, tâm tình anh rất là vi diệu, đàn ông đoạt vợ với anh thì thôi đi, vì sao đến nữ tính cũng đều muốn đoạt với anh?!
Vào lúc ban đêm, Mộc Dao về đến nhà liền nhận được một món quà 'quý giá'.
Cô nhìn chằm chằm vào ngón áp út của mình, ở đó có một chiếc nhẫn mới được thay vào, viên kim cương trên đó thiếu chút nữa lóe mù mắt cô.
Mộc Dao quay đầu, hỏi người khởi xướng: "Anh yêu, anh có gì bất mãn với chiếc nhẫn cưới trước kia của chúng ta hả?"
Quý Hiên Lâm ôm cô, thân thể mềm mại nằm trong ngực mình, vẻ mặt anh thỏa mãn, cười nói: "Anh chỉ muốn đổi cho em một cái lớn hơn thôi, sao vậy, xấu hả em?"
Cô đánh rơi móng vuốt không thành thật của anh, trừng anh một cái: "Cái trước cũng đã gây sự chú ý lắm rồi mà cái này ước chừng còn lớn hơn cái trước phân nửa, anh muốn em lên báo vì bị cướp đúng không?"
Anh ôm cô ngồi xuống sô pha, bàn tay to tiếp tục sờ lên một khối mềm mại mà anh yêu tha thiết, giọng điệu bất mãn: "Em biết nhu đạo mà, hơn nữa nếu không đổi cái lớn hơn thì sẽ có người nhìn không thấy trên tay em có nhẫn cưới."
Mộc Dao lại đánh tay anh: "So với nhẫn...... em càng muốn đổi anh hơn."
"Xem ra em không thích kiểu dáng này, không sao cả, ngày mai anh sẽ cho người đưa một đám lớn hơn nữa lại đây cho em chọn."
Tay anh bám riết không tha mà di chuyển khắp người cô, mấy ngày không thấy, anh rất muốn cô, tiểu Hiên Lâm cũng rất muốn cô......
Mộc Dao chỉ giãy giụa một hồi liền mặc anh, thấy cô nhận lời cầu hoan của mình anh liền vui sướng cởi bỏ áo ngoài của hai người, cơn mưa hôn rơi đầy người cô, cuối cùng dừng lại trên hai vú đang đứng thẳng, anh thay phiên ngậm lấy hai hạt châu kia.
Cô hưởng thụ sự âu yếm của anh, khi anh tách hai chân cô ra chuẩn bị tới một phát trên sô pha thì Mộc Dao đè lại cổ tay anh, ngăn trở động tác tiếp theo của anh.
Cô nhìn anh đang mê ly, khẽ mỉm cười: "Anh yêu, khả năng là anh bận quá mà quên rồi, hôm nay là kỳ nghỉ lễ của em."
"......"
Mộc Dao đẩy Quý Hiên Lâm đang sắc mặt cứng đờ ra, thong thả mặc vào quần áo, vừa mặc còn vừa dùng bàn chân ngọc tuyết của mình ấn vào một cái nhô lên trước ngực anh, dịu dàng nói: "Hiên Lâm, em biết gần đây anh bận đến nỗi không rảnh về nhà cho nên em quyết định dọn đến ký túc xá ở vài ngày."
"...... Bây giờ anh hết bận rồi."
"Không, anh bận." Cô cười nhạt, vỗ nhẹ gương mặt đang vươn tới của anh: "Không cần lo cho em, các đồng sự của em đều rất dễ ở chung, cũng rất chăm sóc em."
Sợ là sợ bọn họ chăm sóc em quá đáng đó! Quý Hiên Lâm xụ mặt: "Không - được!"
Mộc Dao mặc xong quần áo, thu cười, từ trên cao nhìn xuống, hừ lạnh một tiếng: "Người đi đêm không về ngủ năm ngày không có tư cách nói hai chữ này, anh cũng nếm thử mùi vị một mình trong khuê phòng năm ngày đi."
"............"
Cuối cùng, giám đốc Quý lõa lồ toàn thân - sống không còn gì luyến tiếc đi vào phòng tắm, trong lúc xối nước lạnh anh âm thầm thề, sau này cho dù bận thế nào cũng đều phải về nhà! Cho dù là tăng ca nửa đêm đến nỗi bò ra sàn thì cũng phải bò về!
3. Về nón xanh
Nhiều năm trôi qua, Ngôn Diệp trở thành một người bạn thân khác phái của Mộc Dao, mỗi lần gặp mặt, hai người đều có thể trò chuyện với nhau thật vui, nhưng bọn họ cũng biết loại hữu nghị này không liên quan gì đến tình cảm nam nữ.
Ngôn Diệp tốt nghiệp xong liền ở lại thành phố H, trở thành nhân viên nghiên cứu, bạn gái anh cũng là một họa gia, cái vòng luẩn quẩn này cũng chỉ có bao lớn đó mà thôi, người có chút tên tuổi đều biết mặt nhau cho nên Mộc Dao và bạn gái của anh xem như là người quen.
Ngày hôm đó cô nhận được điện thoại của Ngôn Diệp nhưng người nói chuyện với cô lại là bạn gái của anh, cô ấy mời Mộc Dao đến thành phố H tham quan triển lãm tranh của mình, Mộc Dao vui vẻ nhận lời.
Quý Hiên Lâm ở thư phòng nghe lén, chỉ biết câu đầu tiên cô mở miệng nói là "Ngôn Diệp", cuối cùng trước khi cúp điện thoại thì cô đã đáp ứng đối phương sẽ đến thành phố H.
Giám đốc Quý còn không biết Ngôn Diệp độc thân nhiều năm đã có bạn gái vào năm trước, cho nên bình dấm chua trong lòng anh đã sớm bị đổ ngã.
Mộc Dao thấy anh đen mặt đứng ở cửa thư phòng thì liền biết anh lại đang tưởng tượng lung tung, cô cũng không giải thích, chậm rãi trở về phòng ngủ thu dọn hành lý, làm được một nửa liền thấy anh đầy mặt bình tĩnh theo vào.
"Hiên Lâm, Ngôn Diệp có việc mời em đến thành phố H một chuyến."
Sắc mặt anh như thường, nhỏ nhẹ dặn dò: "Gần đây thành phố H mưa liên tục, em đem thêm hai cái áo khoác mỏng để đề phòng lạnh."
Cô có chút ngoài ý muốn, bình thường nghe cô nói muốn rời nhà đi đâu thì anh liền bày ra một bộ chết lên chết xuống, cô nhìn chằm chằm xem biểu tình của anh, thử nói: "Em phải đi một tuần lận đó nha, thuận tiện đi xem ông ngoại nữa."
Quý Hiên Lâm gật gật đầu, còn đi qua gấp quần áo giúp cô: "Thời gian không kịp cho nên anh chỉ có thể cho người chuẩn bị quà tặng thay chúng ta, đây là tâm ý của chúng ta, ngày mai em nhớ mang đi, gửi lời hỏi thăm của anh đến ông ngoại luôn nhé."
Thật hiểu chuyện, hiểu chuyện đến không thể tưởng tượng.
Mộc Dao dừng động tác, nhướng mày: "Anh không sợ em đội nón xanh cho anh hả?"
"Màu xanh giúp bảo vệ mắt." Anh cũng nhìn cô, vẻ mặt đứng đắn.
"......"
Ôi, sự rộng lượng của anh không phải chỉ có một chút thôi đâu, cô có chút không quen, Mộc Dao nghi hoặc, nhưng mà đêm đó anh hung hăng lăn lộn cô hơn nửa buổi tối ...... cô cũng liền đánh mất cái nghi ngờ này.
Ngày thứ hai, cô chịu đựng eo đau lái xe đến thành phố H.
Mộc Dao về nhà họ Đỗ ở bốn ngày trước, theo bên cạnh Đỗ lão, sau đó ra ngoài chơi với gia đình của dì dượng, ngày thứ năm mới là ngày diễn ra triển lãm tranh của bạn gái Ngôn Diệp.
Địa điểm tổ chức triển lãm và vị trí nhà họ Đỗ là một cái ở hướng nam một cái ở hướng bắc nên cô chỉ có thể tạm biệt nhà họ Đỗ để đến phía nam tìm khách sạn để hành lý trước, sau đó mới lái xe đến địa chỉ mà Ngôn Diệp cho.
Bạn gái của Ngôn Diệp là một mỹ nữ chân dài, họa kỹ cũng từng được Đỗ lão thật tâm khen ngợi, sau khi tham quan một vòng Mộc Dao cũng thu hoạch được rất nhiều.
Ba người đều quen biết nhau nên đêm đó cùng ăn bữa cơm, chuyện làm cô ngạc nhiên chính là lúc chuẩn bị rời khỏi tiệm cơm, vợ chồng son bọn họ tự mình đưa thiệp mời kết hôn cho cô, Mộc Dao chân thành chúc phúc, sau đó mọi người tan tiệc.
Khi cô mỏi mệt trở lại khách sạn thì đã hơn 10 giờ tối, cô gọi một bình rượu vang đỏ, vừa vào phòng liền tùy ý tháo giày cao gót và chiếc áo choàng dài đến đầu gối của mình vứt ra sàn.
Cô rửa mặt ra, nhìn hai ly rượu vang đỏ trên bàn mà sửng sốt, xem lại thì thấy giày đã được bày biện chỉnh tề, áo khoác cũng đã được treo lên giá, trong lòng có chút không thoải mái, nghĩ một lát, cô liền nhịn xuống, nhưng cô không uống ly rượu đã được người phục vụ bày biện kia mà cẩn thận đi vào phòng trong.
Tâm còn nghi vấn nên đương nhiên liền tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng, cô mẫn cảm nhận thấy khi cô đẩy cửa vào, mành tua dài sát đất chỗ cửa sổ lay động hai cái, nếu là bình thường khẳng định cô sẽ không chú ý đến chi tiết này.
Mộc Dao làm bộ hồn nhiên không biết, vừa đi về phía mép giường vừa cầm di động bấm dãy số của Quý Hiên Lâm, khi cuộc gọi sắp chuyển sang chế độ chờ thì phía sau liền ập đến một cổ sức mạnh, cô lập tức phòng bị mà nắm khăn trải giường vung về phía người kia, nhân lúc đối phương luống cuống tay chân, cô dùng một cái động tác quăng qua đầu mà quăng ngã đối phương lên giường.
Cô dùng dây thừng buộc chặt hai tay của hắn, dùng một tấm khăn trải giường mỏng bện thành dây thừng trói chặt hắn, sau đó lại lật ra một góc khăn trải giường trên mặt cái người không giãy giụa, cũng không phản kháng kia.
Mộc Dao cười: "Quả nhiên là anh, khách sạn năm sao của Quý Thị ở ngay bên cạnh, hẳn là người ở đây sẽ không nghe anh chỉ huy đúng không, anh vào bằng cách nào?" Vì để anh không nắm được hành trình của mình mà cô còn cố ý không vào khách sạn nhà mình ở.
Giám đốc Quý tỏ vẻ, muốn vào còn không dễ ư? Anh lạnh mặt đến quầy lễ tân, đập danh thiếp lên bàn, lạnh giọng hỏi 'Các người đã thấy tôi trên TV bao giờ chưa?', đợi đối phương gật đầu, anh lại cao lãnh hỏi 'Biết phu nhân của tôi là ai không? ', như vậy liền xong, quả thực dễ đến không thể lại dễ hơn.
Nhưng mà Quý Hiên Lâm cũng không dám nói những chuyện này trước mặt cô, anh nhìn trần nhà, mặt đầy vô tội: "Đại khái là do anh hợp mắt duyên của bọn họ."
Anh không nói thì Mộc Dao cũng có thể đoán ra đại khái, vạn ác nhà tư bản quả nhiên là đặc quyền của giám đốc.
Cô kéo cà vạt anh, nhìn anh ăn đau mà nheo lại đôi mắt, hỏi: "Sao, giám đốc của Quý Thị đều rảnh rỗi giống anh vậy à? Hửm?"
Mặt anh đầy bất đắc dĩ, như thể thật sự đang bị người bức bách: "Có bận cỡ nào thì cũng phải bớt chút thời giờ để sinh con chứ em, hai vị mẫu hậu đều đã hạ ý chỉ rồi, năm nay phải sinh cho bọn họ một Tiểu Quý."
Nói đến cái này Mộc Dao cũng cảm thấy đau đầu, kết hôn hai năm, hai bà mẹ cứ ba ngày hai bữa là lại thúc giục bọn họ sinh con, công lực đó quả thực còn đáng sợ hơn so với Đường Tăng lẩm bẩm.
Dù sao sớm muộn gì cũng đều phải sinh, Mộc Dao như suy tư cái gì cúi đầu xem Quý Hiên Lâm đang lo sợ bất an dưới thân mình, anh vặn vẹo thân thể muốn tránh thoát nhưng không ngờ cô thật sự trói rất chặt, dù có làm thế nào cũng đều phí công.
Anh nuốt nuốt nước miếng, nhắc nhở người đang đè nặng trên người mình kia: "Dao Dao?"
Cô đáp một tiếng theo bản năng: "Dạ?"
Sau đó Mộc Dao mới hồi phục tinh thần lại, dùng ngón trỏ mảnh khảnh nâng cằm anh lên, má lúm đồng tiền trên mặt chậm rãi nở rộ, cô ghé sát vào môi anh, ánh mắt mị hoặc: "Thật sự muốn sinh em bé?"
"Đương...... Ách!"
Gốc rễ bên dưới của anh chợt bị người cầm, Quý Hiên Lâm giương mắt nhìn vợ yêu nhà mình, cô cũng đang cười tủm tỉm nhìn lại anh, thấy anh nhìn cô, bỗng nhiên cô gợi lên một cười xấu xa làm người say mê, thiên sứ thanh thuần lập tức hóa thân thành yêu tinh vũ mị.
Đồ vật dưới tay cô đã hoàn toàn thức tỉnh, Mộc Dao dùng hai ba động tác liền cởi ra dây thắt lưng của anh, tay phải lật một cái, linh hoạt duỗi vào nắm lấy cán gậy đang nóng hổi.
Cô dụ dỗ nói: "Gọi một tiếng chị nghe một chút, làm em cao hứng thì không chừng đêm nay sẽ mời anh ăn một bữa tiệc lớn đó nha ~"
Những lời này thật làm người động tâm, âm cuối bị cô kéo dài cũng rất khiến người phải suy nghĩ vớ vẩn. Nhưng mà! Từ nhỏ đến lớn giám đốc Quý ở trước mặt cô đều tự cho là mình lớn tuổi hơn, tiếng chị kia...... gọi ra miệng quá cảm thấy thẹn, cho nên anh ngậm chặt miệng.
Không gọi đúng không? Ý cười của cô càng sâu, tay trái miêu tả mày rậm mắt to của anh, đến chiếc mũi cao của anh rồi lại đến đôi môi bị anh mím thành một đường thẳng, cô hôn qua từng chỗ, tay phải phối hợp vuốt ve cán gậy lên xuống, khi anh dần dần trầm mê thì tay phải bỗng nhiên di chuyển lên trên, ngón cái hung hăng nhấn một cái vào lỗ nhỏ trên đầu nấm.
Anh lập tức trợn mắt lên, bị kích thích đến cong nửa người trên, nhưng hai mảnh môi mỏng mê người vẫn mím chặt.
Vẫn không chịu thua? Mộc Dao kéo áo sơ mi của anh ra, tay trái chuyển qua ngực anh nhẹ nhàng vân vê viên đậu, cô cúi đầu xuống, từng chút một hôn lên yết hầu anh, hai cánh tay đột nhiên đồng thời dùng lực.
Ngứa, thoải mái, lại khó chịu, khi một lần nữa bị cô dùng sức đè lại, anh chịu đựng không được kích thích mà vâng theo khát vọng mở miêng: "A...... chị!"
Mộc Dao vừa lòng dừng tay, liền thấy anh hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nửa người trên nằm lại xuống giường, anh thở hổn hển, đôi mắt dị thường sáng ngời nhìn cô, cổ họng trở nên gợi cảm đến cực điểm: "Chị ơi ~ thả anh ra đi ra, để anh tới hầu hạ chị, được không chị ~"
...... Vừa rồi không phải còn rất trinh tiết liệt phu sao? Giám đốc Quý đây là...... thả bay chính mình?
Mộc Dao thấy vậy liền kiên quyết từ chối anh: "Không được! Ai bảo anh tự tiện xông vào Bàn Ti Động của em, đêm nay em sẽ không thả anh ra."
Rõ ràng là một câu nói đùa nhưng Quý Hiên Lâm lại hiểu sai, còn tưởng rằng cô khiêu khích bằng ngôn ngữ.
Mắt anh sáng quắc, nóng bỏng nhìn cô: "Không sao cả chị ơi, chỉ cần có thể để anh tiến vào Bàn Ti Động của chị thì chị muốn trói bao lâu cứ trói bấy lâu!"
Mộc Dao: "......"
Thấy cô không đáp lại, anh thông minh nhắm ngay bộ vị bên dưới của hai người, cách quần áo ma xát chỗ mềm mại của cô, vừa cọ xát vừa điềm đạm đáng yêu nhìn cô.
"Ách...... chị ơi...... Tê, mau cho anh tiến vào Bàn Ti Động của chị đi."
"...... Câm miệng."
Anh im tiếng, trực tiếp ghé sát vào hôn cô, ngậm lấy cô, động tác dưới thân cũng không chậm lại, chờ anh tốn rất nhiều thời gian để cố sức lấy lòng cô thì cuối cùng cô cũng chịu cởi quần áo của hai người, cô nắm lấy cán của anh, làm trò từng chút một nuốt vào ở trước mặt anh.
Đêm nay, trong phòng liên tiếp truyền ra tiếng gọi "Chị ơi", mỗi một tiếng kêu đều có âm điệu bất đồng, có khi là ẩn nhẫn thống khổ, có khi lại là sảng khoái vui sướng.
Hơn một tháng sau, vợ chồng son Quý Mộc cùng nhau đến bệnh viện, kết quả kiểm tra là Mộc Dao có thai, tính ngày thì bảo bối này đúng là kiệt tác đêm hôm đó của hai người ở thành phố H......
Người lớn hai nhà Quý Hà đương nhiên mừng rỡ như điên, ba Hà quen thân với hiệu trưởng trường đại học W, ông nói với hiệu trưởng một tiếng thì Mộc Dao liền bị bức "Giữ chức nghỉ phép", cô cứ như vậy mà trở thành hoàng hậu của cả hai nhà.
Hơn tám tháng sau, con trai của Quý Hiên Lâm được sinh ra, thằng bé nặng ba kí chín, mẹ con đều bình an.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro