Thế giới 1: Hào môn giả công chúa (5)
Editor: Ái Lạc Dương
Tô Nhất Hạ theo bản năng muốn uống một ngụm trà mơ chua bình tĩnh một chút. Vừa mới suy nghĩ xong, đột nhiên trên tay trống trơn, cô không kịp phản ứng lại, ngơ ngác mà nhìn bàn tay. Tay nhỏ còn theo bản năng mà nắm một chút.
Tề Tu mím chặt khóe môi, cảm thấy Tô Nhất Hạ như vậy thật đáng yêu, rất muốn lại hôn cô, đôi mắt lấp lánh ánh sao. Sức lực trên tay hắn không tự giác tăng thêm, đến khi thiếu nữ phát ra một tiếng đau hô: "Tề Tu anh đủ rồi! Buông ra mau buông ra, đem trà mơ chua trả lại cho tôi!"
Ánh mắt Tề Tu dừng lại trên đôi môi hơi chu của cô, màu hồng nhạt, trơn bóng no đủ, như là thạch trái cây, làm người vừa thấy liền rất muốn ăn...... Tề Tu cảm thấy chính mình hôm nay như bị mê hoặc. Ánh mắt hắn nhìn Tô Nhất Hạ càng ngày càng bất mãn trừng mắt, sau đó, cúi đầu, ngậm ống hút uống hai ngụm lớn hết sạch hơn nửa ly trà mơ chua dư lại.
Nước đá lạnh làm dịu đi cái tâm nhộn nhạo của hắn. Hừ...... Quả nhiên là trời nóng nực làm lòng người nóng nảy.
Tề Tu tìm cho mình cái lý do hoàn mỹ, nhẹ nhàng vung tay. Cái ly vẽ ra một đường parabol xinh đẹp, lọt vào thùng rác. Nháy mắt, tâm tình hắn sảng khoái, cũng không quay đầu lại liền lôi kéo người đi, vì chính mình sắp lấy cớ viếng thăm Lục gia: "Sắp đến sinh nhật cha tôi rồi......"
Tô Nhất Hạ: "......" Đừng cho là tôi không biết sinh nhật ba anh còn hơn bốn tháng nữa!
Cô nhịn không được đạp chân Tề Tu một cái. Bởi vì góc độ không nắm chắc, đá phải xương bắp chân cứng rắn. Lập tức một trận đau đớn xông thẳng đại não, làm da đầu cô tê dại.
Tề Tu dừng lại bước chân nhìn cô nhăn lại lông mày, đôi mắt mang một tầng hơi nước, ngữ khí không chút để ý mang theo vài phần nghiêm túc nói: "Tôi còn cần cùng Lục bá phụ thảo luận một chút về vấn đề thái độ cùng lễ phép của cô."
Tô Nhất Hạ muốn đánh người, lạnh lùng mà cự tuyệt: "Không cần anh xen vào việc người khác."
Tề Tu trầm mặc một chút, phát hiện chính mình quả thật là không có quyền tới dạy dỗ Tô Nhất Hạ, nhưng là hắn một chút đều không chột dạ, đúng lý hợp tình nói: "Tề gia cùng Lục gia là thế giao, cô coi như em gái tôi."
"Ha hả." Vẻ mặt Tô Nhất Hạ trào phúng.
Hai người mang bầu không khí quỷ dị đi tới, đột nhiên nghe được một trận tiếng còi cảnh sát vang dội, giây tiếp theo trong đại sảnh lầu một trong liền vọt vào tới năm sáu người mang đồng phục cảnh sát, tư thế hùng hổ, cực kỳ mạnh mẽ, giống hệt phim cảnh sát bắt cướp, chỉ thiếu việc giơ súng nói không được nhúc nhích.
Trong cửa hàng, nhiều người vẻ mặt ngơ ngác mà nhìn cảnh sát thúc thúc, theo bản năng tưởng quay phim. Có người liền giơ di động lên bắt đầu ghi hình, khen ngợi "Các anh em ở cái phim truyền hình nào a? Kỹ thuật diễn không tồi a, chờ thời điểm truyền bá tôi đi cổ động nha......"
Cảnh sát: "......"
Một cảnh sát nhịn không được hỏi: "Nơi này không phải đang đánh nhau sao?"
Lúc này, một bên thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, bảo an đi theo nữ chính đi ra, vừa thấy tình hình này, lập tức liền vui vẻ, kiêu ngạo mà nói: "Đã không đánh nữa, mấy tên đánh nhau đã bị người bắt giữ trong thang máy, hiện tại tôi muốn đem người bị hại đưa đến xe taxi!"
Chỉ chốc lát sau, thang máy lại lần nữa mở ra, ba bảo an khống chế ba nam nhân vừa đi ra tới liền đã chịu ánh mắt chăm chú của mọi người, áp lực như núi liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc, đem ba nam nhân chuyển giao cho cảnh sát.
Mọi người: "......"
Nhìn ba nam nhân bộ dạng lúng túng, luôn cảm thấy chuyện bé xé ra to.
Tuy rằng náo loạn một hồi ầm ĩ, nhưng cảnh sát vẫn vô cùng nghiêm túc đi lấy lời khai, còn đem người bị hại cũng chính là nữ chính mang về cục cảnh sát làm ghi chép. Nữ chính nhìn nhìn theo hướng Tề Tu bên này, cái gì đều không có nói, rũ đầu đi theo cảnh sát.
Tô Nhất Hạ nhìn thoáng qua nam nhân ra vẻ không liên quan kia, lộ ra một nụ cười xấu xa. Tề Tu lập tức sinh ra dự cảm không ổn. Không đợi hắn phản ứng lại, liền nghe được thanh âm thanh thúy cao giọng nói: "Cảnh sát thúc thúc, người này cũng đánh nhau!"
Tề Tu: "......"
Tề Tu bị đưa tới cục cảnh sát.
Bảo an nhìn Tề Tu bị mang lên xe cảnh sát, sợ tới mức hồn sắp bay, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho cấp trên, thiếu gia ở địa bàn nhà mình bị cảnh sát bắt đi, mau đi cứu người ai!
Lục Viễn nhận được điện thoại của tài xế trong nhà, nói tiểu thư bị xe cảnh sát đưa tới cục. Thời điểm nghe, còn tưởng rằng tài xế nói giỡn, em gái hắn tuy rằng tùy hứng ích kỷ kiêu căng ngang ngược các loại khuyết điểm một mớ, nhưng mà từ nhỏ đến lớn không làm trái với kỷ cương luật pháp, là một công dân tốt.
Nhưng mà, lúc nghe đến tài xế nói cùng bị mang đi còn có Tề Tu, nguyên nhân là kéo bè kéo lũ đánh nhau, Lục Viễn sắc mặt biến đổi, ba chân bốn cẳng mà chạy thẳng đến cục cảnh sát —— em gái hắn sẽ không phải là người tìm Tề Tu đánh một trận đi?!
Tô Nhất Hạ bị đưa tới cục cảnh sát. Lúc sau, đã bị gạt ở hành lang ghế trên, cô cầm một ly nước ấm, vô cùng bất an mà hồi tưởng ánh mắt Tề Tu thời điểm đi vào làm ghi chép, có một loại dự cảm xấu.
"666, nam chính sẽ không đánh tôi đi?"
666 lạnh lùng an ủi: "Nam chính có được phong độ không thua gì quý tộc thân sĩ Châu Âu thời Trung cổ."
Tô Nhất Hạ thoáng lả lỏng tâm trạng: "Nga, thân sĩ là không đánh nữ nhân."
666 tiếp tục nói: "Lấy thái độ nam chủ đối với Lục Mạn Mạn ...... Tóm lại, ký chủ cô phải cẩn thận."
"Anh anh anh......"
Tô Nhất Hạ bổ não một phen hình ảnh chính mình bị tay đấm chân đá, quả thực muốn rơi lệ thành sông, ở trong đầu khóc đến mười phần thương tâm, ý đồ làm 666 không chịu nổi ầm ĩ mà chủ động cho cô mở bàn tay vàng. 666 là trí tuệ nhân tạo cao cấp, liền nhìn thấu trò mèo của ký chủ nó, kiên quyết không dao động, còn dùng công nghệ đen, đem tiếng khóc cô che chắn.
"...... Đạo cao một thước ma cao một trượng(*)."
*Trích trong: "Đạo cao nhứt xích, ma cao nhứt trượng, đạo cao nhứt trượng, ma quá đầu thượng, đạo quá đầu thượng, ma nhượng đầu sư."
Nghĩa là: "Đạo cao một thước, ma cao một trượng, đạo cao một trượng, ma cao hơn một trượng, đạo cao hơn một trượng nữa, ma nhượng qui hàng. ( nguồn:Niệm Phật thành Phật)
Ý nói người giỏi thì sẽ có người giỏi hơn*
666 phản bác: "Là ký chủ muốn làm cho 666 vi phạm nguyên tắc."
Tô Nhất Hạ kinh ngạc: "Chỉ là che chắn cái cảm giác đau mà thôi, muốn hay không nghiêm túc như vậy."
666 mở miệng: "Không che chắn cảm giác đau, thời điểm cô bị đánh, phản ứng cùng biểu tình còn có thể càng rất thật."
"Ha hả, kỹ thuật diễn của tôi là thiên hạ đệ nhất."
Hai người chính đang thảo luận hăng say, bên trong cảnh sát kêu lên: "Lục Mạn Mạn tiến vào."
Nghe được cảnh sát thúc thúc triệu hoán, Tô Nhất Hạ lập tức ngoan ngoãn đi vào. Đoan chính ở ghế trên ngồi xong, mắt nhìn thẳng, một bộ dạng bé ngoan nghe dạy dỗ, nam chủ bên kia ngồi như đại gia cũng chưa thèm nhìn đến.
Tiểu cảnh sát đối diện đang thao thao bất tuyệt tức khắc liền có chút nói ra cũng không được. Hắn hắng giọng một cái, nói: "Báo nguy phải đúng sự thật. Bởi vì cục cảnh sát là dựa theo tin tức báo nguy người cung cấp tới phái người đến. Nếu là người báo nguy nói không chính xác, làm cho cảnh lực phái ra quá nhiều, mà trùng hợp cùng lúc đó, một cái sự kiện khác đột nhiên yêu cầu lực lượng cảnh sát lớn, nhưng mà cục cảnh sát lại không có đủ người. Việc này sẽ tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Chẳng hạn như, thủ phạm giết người liên hoàn chạy thoát, nghi phạm vào nhà cướp bóc chạy trốn......"
Tiểu cảnh sát càng nói càng nghiêm trọng, Tô Nhất Hạ ngu người. Lúc ấy cô thật sự không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ dùng lời nói khoa trương miêu tả làm cảnh sát đến nhanh một chút. Hiện tại, tiểu cảnh sát vừa nói như vậy, cô nghĩ lại mà sợ, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Tôi đây...... Có hay không tạo thành cái hậu quả nghiêm trọng gì?"
Tiểu cảnh sát mày nhăn lại, sắc mặt càng nghiêm túc: "Không thể ôm tâm lý may mắn, hành vi sai lầm sẽ không bởi vì không có tạo thành thương tổn mà trở nên đúng đắn. Cô phải ý thức rõ được điểm này!"
04/5/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro