CÙNG BẠN TRAI CŨ CHIA TAY 7
Diệp Minh phản xạ có điều kiện duỗi tay đẩy Hà Thiệu Thần ra, khuôn mặt hiện lên sợ hãi.
Hà Thiệu Thần sửng sốt, ngay lập tức thấy được Tần Dịch đang đứng ở phía trước, nghĩ đến hành động của Diệp Minh cùng anh phân rõ quan hệ không chút do dự, bi thương trong mắt xẹt qua.
Nếu như Tần Dịch đối xử với Diệp Minh tốt thì anh không còn lời nào để nói, dù sao cũng chỉ là người tới sau ...... Nhưng Tần Dịch đối với Diệp Minh rõ ràng có ác cảm! Dựa vào cái gì mà Diệp Minh vẫn còn khăng khăng một mực yêu Tần Dịch như vậy!
Trong lòng Hà Thiệu Thần không cam lòng, tình cảm nhiều năm cuối cùng cũng không thể giữ lại được nữa, lập tức giữ chặt Diệp Minh lại, không cho cậu rời đi, quay đầu đối Tần Dịch lạnh lùng nói: "Cậu đã đến rồi."
Ánh mắt Tần Dịch nhìn thật sâu vào bọn họ, giờ phút này trong mắt chỉ có hận ý lạnh băng không chút che giấu! Ha...... Nếu không phải chứng cứ năm đó chính xác 100%, hắn làm sao có thể tin tưởng, anh em tốt nhất của mình lại có một chân với người yêu mình chứ? Thậm chí còn trợ giúp cậu xuất ngoại thoát khỏi hắn.
Bản thân tín nhiệm bọn họ, đôi nam nam này lại thông đồng lén lút ở bên nhau...... Không cần ba năm, chỉ cần cho hai người một chút cơ hội, tro tàn cũng sẽ bốc cháy lần nữa.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai tin điều này cơ chứ?!
Ánh mắt Hà Thiệu Thần cũng lạnh băng như vậy, anh cho rằng Diệp Minh rời đi nhất định là bởi vì có nỗi khổ riêng, Tần Dịch là bạn trai của Diệp Minh, lại không biết thực hư ra sao liền trực tiếp ra tay trả thù, căn bản không xứng với tình cảm Diệp Minh dành cho hắn!
Mạch não hai người không bắt cùng kênh với nhau, giao điểm duy nhất là xem đối phương rất ngứa mắt!
Tầm mắt Tần Dịch chậm rãi hạ xuống, dừng trên tay Hà Thiệu Thần đang nắm chặt Diệp Minh, cảm thấy cực kỳ chói mắt, thanh âm lạnh tanh: "Buông tay."
Hà Thiệu Thần không có ý tứ buông tay, mà lại nhướng mày nói "Hiện tại cậu đang chướng mắt em ấy như vậy, giữ em ấy ở bên cạnh làm gì đâu, không bằng dứt khoát nhường cho tớ đi."
Anh ha hả cười, bổ sung một câu: "Thêm nữa...... Đưa ai cũng được mà, Hoàng thiếu cậu không cần để ý, tớ sẽ nói với cậu ta một tiếng, cậu ta sẽ không dám nói gì đâu."
Hà Thiệu Thần nói lời này, có chút tâm tư riêng của bản thân, anh không muốn Diệp Minh cứ ngốc ngốc đem tình cảm đặt lên trên người Tần Dịch, đơn giản làm rõ sự thật cho cậu thấy.
Quả nhiên ánh mắt Diệp Minh tối sầm lại, tựa hồ đã từ bỏ phản kháng.
Đôi tay Tần Dịch nắm chặt thành tiếng, trong mắt lóe lên một tia thô bạo, chợt xông tới đá vào bụng Hà Thiệu Thần! Nắm đấm liền lập tức hướng vào mặt anh!
Hà Thiệu Thần sắc mặt thay đổi, anh không nghĩ rằng Tần Dịch nói động thủ liền động thủ, phản ứng chậm một bước, lập tức rơi vào thế hạ phong!
Hai người mặc quần áo tây trang đánh nhau ngay ở của toilet, không có một chút phong độ nào!
Diệp Minh bị đẩy qua một bên, thấy thế nôn nóng không thôi, vội vàng đến đằng sau nắm giữ lấy cánh tay của Tần Dịch, "Dừng lại đi!"
Động tác của Tần Dịch dừng lại, bỗng dưng quay đầu, hai mắt một mảnh đỏ bừng, vung cánh tay hất Diệp Minh ngã thật mạnh xuống đất! Tiếp tục đánh Hà Thiệu Thần!
Diệp Minh sắc mặt trắng nhợt lại vì đau, lại không có bước lên, tựa hồ như đã ngây dại.
【888: Chậc chậc chậc...... Đúng là hồng nhan họa thủy a. 】
【 Diệp Minh: Vô tội jpg】
【888: Nhân loại không phải có câu nói gọi là " Anh em như thể tay chân, phụ nữ như quần áo" hay sao? Cơ mà tôi thấy nam nhân nhân loại hiện tại, nóng tính quá đi, người nào cũng đều sử dụng nắm đấm giải quyết, đúng là không có mắt nhìn. 】
【 Diệp Minh:......Cậu đây là khinh thường tôi hả?! 】
【888: Tôi đang nói cậu hả? Cậu hỏi làm chi? Trúng tim đen rồi hở? 】
【 Diệp Minh:......】
【 Diệp Minh: Tôi nói với cậu chứ, câu nói vừa nãy của cậu đã lỗi thời rồi! Hiện tại đã thời đại nào rồi, phải là ' vì gái mà bỏ bạn, đồng thời cắm thằng bạn thêm hai đao ', thoát FA là điều quan trọng nhất, chó độc thân không có tư cách để nói chuyện này! 】
【888: Ồ, tôi hiểu rồi, không ngờ cậu là phụ nữ đấy. 】
【 Diệp Minh: Có phải cậu đang hiểu sai chỗ nào đó rồi đúng không??? 】
Bên kia Tần Dịch cùng Hà Thiệu Thần đánh nhau đã gần kết thúc, Tần Dịch nhỉnh hơn một chút, hắn một tay nắm cổ áo Hà Thiệu Thần, đem anh ấn xuống mặt đất, lạnh lùng nói: "Tao cảnh cáo mày, cách người của tao xa một chút, lần này là tao nhẹ tay với mày, lần sau đừng trách tao không màng tình cảm năm đó."
Hà Thiệu Thần lau chùi một chút máu trên khóe miệng, không cam lòng yếu thế nhìn Tần Dịch, cười lạnh: "Ồ, nói giống như tao sợ mày đấy, với lại người nói muốn tặng em ấy cho người khác không phải là mày sao? Hiện tại làm bộ không nỡ như thế làm gì?"
"Không nỡ bỏ?" Tần Dịch hơi nheo lại đôi mắt, phát ra một tiếng cười nhạo khinh miệt, "Thật buồn cười, đến lúc tao không cần cậu ta nữa, đưa cho ai cũng được, nhưng đối với mày...... Tao sợ mày không trả nổi đâu!"
Ánh mắt Hà Thiệu Thần thoáng chốc thâm sâu.
Tần Dịch buông tay ra, lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh, xoay người túm lấy Diệp Minh đi ra ngoài.
Diệp Minh lảo đảo bị bắt đi ra ngoài, nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Hà Thiệu Thần, trong ánh mắt tràn đầy xin lỗi.
Hà Thiệu Thần cũng hiểu rõ việc ngăn cản Tần Dịch mang Diệp Minh là không có khả năng, nhưng vẫn lo lắng Tần Dịch dưới sự xúc động làm thương tổn Diệp Minh, cất cao giọng nói: "Tần Dịch!"
Bước chân Tần Dịch dừng lại, quay đầu.
Hà Thiệu Thần nhìn đôi mắt hắn, từng chữ một nói: "Đừng làm việc khiến bản thân hối hận."
Khóe môi Tần Dịch hơi hơi câu lên, lộ ra nụ cười lãnh đạm khinh thường, lạnh lùng kéo Diệp Minh rời đi.
........................
Dọc theo đường đi Tần Dịch đều không buông tay Diệp Minh, mãi cho đến khi vào nhà, hắn mới trực tiếp ném cậu xuống mặt đất.
Một phần cánh tay trắng nõn của Diệp Minh lộ ra bên ngoài, hiện lên dấu tay đỏ bừng, có thể thấy được lực đạo của Tần Dịch lớn đến như thế nào. Cậu nhíu mày nhăn lại, đang muốn từ trên mặt đất bò dậy, lại bị Tần Dịch bóp cổ thật mạnh ấn xuống mặt thảm!
Ánh mắt sắc bén của Tần Dịch dừng trên mặt cậu, nhếch môi, phát ra tiếng cười lạnh, "Có phải em nghĩ rằng hắn có thể giúp em vào lúc này?"
Diệp Minh chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, liều mạng duỗi tay bẻ từng ngón tay của Tần Dịch, nhưng tay Tần Dịch giống như kìm sắt, căn bản là không lay động một chút nào! Sắc mặt của cậu đỏ lên, mà trong mắt Tần Dịch, chỉ có căm hận lạnh băng......
Đáy lòng cậu lạnh lẽo, người này...... thật sự muốn giết chết cậu sao......
Tần Dịch cúi đầu, môi dán ở tai Diệp Minh, âm điệu trầm thấp, "Từ khi nào cùng Hà Thiệu Thần thông đồng? Em nghĩ hắn có thể cho em những gì...... Chẳng lẽ em cho rằng Hà gia có thể chấp nhận một thứ tiện nhân như em sao?"
Hôm nay hắn mang Diệp Minh đến nơi đó...... muốn chứng minh điều gì? Giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Điều duy nhất có ý nghĩa, chắc chỉ là chỉ còn mỗi hắn năm đó nhìn nhầm mà thôi.
【 đinh, giá trị hắc hóa của Tần Dịch +10, trước mặt giá trị hắc hóa là 75】
Diệp Minh bình tĩnh nhìn nam nhân trước mắt, tầm mắt dần dần mơ hồ...... Từng chuyện cũ như bức màn trước mắt xẹt qua......
Những ký ức vui vẻ, vui sướng, hạnh phúc dần dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn thay đổi.
Người trước mắt đã sớm không còn giống bộ dáng trong trí nhớ nữa.
Cậu từng cho rằng bản thân đã chuẩn bị tâm lý đối mặt hết thảy, có thể thừa nhận bất kỳ sự trả thù hay chỉ trích, nhưng thời điểm Tần Dịch giống như không có việc gì đem cậu tặng cho người khác, mới biết được rằng mình không thể chịu đựng được, trái tim vỡ ra nhiều mảnh.
Mà cậu không thể trách cứ ai cả......
Tất cả mọi thứ đều là do cậu, là cậu đã khiến cho bọn họ đi đến tình trạng này, là cậu khiến cho mối quan hệ của Tần Dịch và Hà Thiệu Thần trở mặt thành thù, cậu chính là đầu sỏ gây tội.
Sức lực của Diệp Minh dần dần biến mất, cánh tay buông xuống, hô hấp khó khăn, nếu như cứ chết như vậy cũng không tồi...... Cậu cố gắng kéo dài hơi tàn, muốn nhìn lại người đàn ông này, có lẽ là một quyết định sai lầm......
Đúng lúc này, bàn tay trên yết hầu buông lỏng ra, không khí gấp không chờ nổi ùa vào lồng ngực cậu, Diệp Minh nhị không được ho khan lên.
Cậu cảm thấy quần áo bị xé, tiếp theo là thân thể bị xé rách đau đớn.
Tần Dịch nắm tóc cậu, cắn cổ cậu, đau nhức cùng với máu tươi tràn ngập ở trong không khí.
"Trước khi em trả hết nợ cho tôi, em là đồ của tôi...... Là đồ vật thì nên biết thân phận của bản thân." thanh âm Tần Dịch giống như từ trong địa ngục truyền đến, "Nếu còn dám câu dẫn người khác sau lưng tôi, tôi sẽ cho em biết kết cục của việc phản bội như thế nào, không đơn giản đâu."
Khóe mắt Diệp Minh tràn nước mắt, cũng không biết là đau, hay là khổ sở, bờ môi của cậu giống như cắn tới bật máu, lại không phát ra âm thanh, chỉ có thời điểm thống khổ, mới có thể phát ra âm thanh buồn bã mỏng manh.
Cậu chỉ là muốn...... ở lại bên người mà mình yêu thương, chỉ cần mỗi phút mỗi giây thôi cũng đã khiến mình thỏa mãn, nhưng ai biết nguyện vọng này lại xa xỉ đến như thế, cái giá phải trả quá lớn.
Nếu ở bên Tần Dịch, đau khổ như vậy, cậu không biết rằng bản thân có thể chịu đựng được bao lâu......
Tần Dịch buông tay ra, nhìn người đã ngất xỉu trên mặt đất.
Hắn có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, lại nhớ đến một màn Hà Thiệu Thần cùng Diệp Minh ở bên nhau ngày hôm nay...... Lồng ngực quay cuồng nhưng trừ bỏ tức giận vì phản bội, còn có cái gì? Chắc là ghen ghét đi......
Cho đến tận bây giờ vẫn còn sự ghen ghét, không muốn người khác động chạm đến em ấy.
Ý niệm này không nên có, là thứ sai lầm, nhưng hắn lại không thể khống chế được chính mình để ý đến người này. Đúng thật là nực cười a...... Cho đến tận ngày nay, hắn vẫn còn để ý người này.
Cảm xúc của hắn dần dần mất kiểm soát.
Phòng khác trống trãi yên tĩnh giống như ngôi mộ tĩnh mịch, Tần Dịch ngồi ở trên sô pha, giống như một pho tượng.
Tiếng chuông điện thoại đúng lúc này đột ngột vang lên, đánh vỡ bầu không khí tĩnh mịch.
Tần Dịch chậm rãi chuyển động đôi mắt, cầm lấy di động, hắn dừng một chút mới tiếp điện thoại, điện thoại truyền đến thanh âm quan tâm trước sau như một của mẹ Tần, "Tần Dịch, cuối tuần con có bận gì không? Không có việc gì thì cùng đi ăn một bữa với gia đình đi."
Trong mắt Tần Dịch hiện lên một tia ý cười tự giễu, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Ăn với ai?"
Giọng nói mẹ Tần phát ra một tia không tự nhiên, vẫn nói: "Tiểu thư Tống gia, mẹ lần trước đã gặp qua, là cô gái rất dịu dàng, mẹ cảm thấy con và cô gái ấy có thể quen biết nhau một chút......"
Cũng không trách bà lo lắng, Tần Dịch tuy rằng đã trở lại, nhìn qua thì giống như không có việc gì, nhưng sự kiện có liên quan đến người kia đã trở thành khúc mắc không nói ra ở trong lòng, tránh không nói đến chuyện cấm đó.
Ngay từ đầu bà còn có ý đồ thuyết phục Tần Dịch liên hôn, nhưng sau đó lại ngóng trông Tần Dịch có thể bước ra khỏi quá khứ.
Chỉ là bà không có nghĩ đến, sự việc năm đó đã tạo thành hậu quả lớn đến như vậy, mắt thấy con mình biến thành một con người khác, là một người mẹ, sao có thể không nôn nóng lo lắng?
Tần Dịch nhắm mắt lại, nếu là trước kia, hắn liền không chút do dự cự tuyệt, nhưng là......
Hắn cúi đầu, tầm mắt rơi xuống người đang nằm dưới đất, ánh mắt trong nháy mắt hoảng hốt.
Bản thân vẫn không muốn đi ra khỏi quá khứ, rốt cuộc đang chờ đợi cái gì, chờ mong điều gì? Rõ ràng đã sớm biết trước kết quả, lại vẫn tiếp tục chùn chân, chỉ vì một người đã phản bội chính mình sao?
Hiện giờ hắn đã biết được đáp án từ chính miệng cậu, tận mắt nhìn thấy sự thật...... Sao còn không buông bỏ chứ?
Cổ họng Tần DỊch tràn ra một tiếng cười nhẹ, cảm giác không nói nên lời, hắn gắt gao nắm chặt di động, ánh mắt hờ hững, "Ngày mai con không đi đâu."
Mẹ Tần có chút sốt ruột, luôn miệng nói: "Mẹ cũng không phải là ép buộc con, chỉ mong con có thể xem xét nhìn thử xem...... Nếu con không thích cha mẹ an bài thì con thích người nào cũng được, có được không?"
Đáy mắt Tần Dịch đen nhánh như mực, hắn chậm rãi nói: "Vâng, tuy Tống tiểu thư không hợp, nhưng việc kết hôn con sẽ xem xét."
----------------------------------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Min: Lười quá đi. Dịch truyện mà lười quá. Hứa sẽ ra nhanh mà cứ lù lù edit à. 😑😑
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro