CÙNG BẠN TRAI CŨ CHIA TAY 4
Diệp Minh rất muốn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, bất quá suy xét đến việc bản thân hiện tại không một đồng dính túi, vẫn là thở ngắn than dài đi ra ngoài tìm việc làm, lúc này thật hoài niệm giá trị kinh nghiệm của mình...... Cậu đã từng giàu có bốn phương!
Mà Tần Dịch cấp tiền chỉ có thể nhìn chứ không thể dùng, đối với cậu mà nói chính là loại dày vò thống khổ vô cùng.
Nếu muốn lập tức tìm được một công việc thích hợp, lại có thể nhanh chóng lấy được tiền mặt thì không phải là một điều dễ dàng, huống hồ Diệp Minh cũng không để tâm đến việc tìm một công việc ổn định nào khác, dù sao trước mắt chỉ là kỳ quá độ ngắn ngủi trước trở về hào môn mà thôi, chỉ cần bán thảm là được, cho nên cậu lựa chọn đi phát tờ rơi.
888 đối Diệp Minh loại này không có hành vi tiến thủ tỏ vẻ mãnh liệt khinh bỉ.
【888: Cậu như vậy liền tin tưởng Tần Dịch sẽ khiến cậu trở về? Tôi thấy dù cậu có chết ở bên ngoài thì hắn cũng chỉ vỗ tay tỏ ý vui mừng. 】
【 Diệp Minh:Cậu đúng là không hiểu nhân loại gì cả, hắn tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn thực hung ác, nhưng nếu tôi chết thật thì hắn khẳng định luyến tiếc. Nhân loại a, chính là mâu thuẫn như vậy ~ rối rắm như vậy ~ a ~ ái biệt ly oán không buông được không bỏ được ~】
【888:......】
【 Diệp Minh: Tôi gấp không chờ nổi muốn vào ở biệt thự cao cấp của Tần Dịch, bao dưỡng càng trực tiếp càng mãnh liệt đi! 】
【888: Mộng tưởng hão huyền, không bằng bây giờ đem tờ rơi phát cho xong đi? 】
【 Diệp Minh:......】
Diệp Minh đứng một mình trên phố dưới ánh sáng chói chang của mặt trời vào ban trưa, thời điểm buổi tối nhận tiền, đã mệt giống như một con chó chết, mắt cậu trông mong nhìn những món ngon ở từng nhà ăn trên đường , cuối cùng mua cho mình một chén mì xào năm đồng tiền ở quán ven đường.
Thời điểm ăn mì ngồi bên cạnh một cặp đôi tình lữ, cô gái ôm trong mình một chú chó nhỏ, cực kỳ thích, hai người một bên tú ân ái một bên vui sướng vuốt chó.
Diệp Minh cùng chú chó nhìn nhau, da lông chú chó bóng loáng ánh nước, mắt to ướt sũng nhìn cậu, thích ý hưởng thụ vỗ yêu, thè lưỡi lưỡi hướng cậu ngây ngô cười.
【 Diệp Minh: Tôi sai rồi, ảo giác lớn nhất nhân sinh này chính là: Mệt như chó —— thật ra là chó không mệt như ngươi. 】
【888:......】
Diệp Minh thần sắc thê lương ăn hết mì xào, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, di động bỗng vang lên, trên màn hình xuất hiện số điện thoại quen thuộc.
Diệp Minh nhướng mày, cậu không chút ngoài ý muốn Tần Dịch có thể biết số điện thoại cậu, ngoài ý muốn chính là, dãy số này không thay đổi trong ba năm...... Chuông điện thoại cố chấp vang, nhưng Diệp Minh không có ý muốn nghe máy.
【888: Sao cậu không bắt điện thoại? 】
【 Diệp Minh: Tôi đã chờ hắn gọi điện đến mòn con mắt...... Nhưng không thể cho hắn biết rằng tôi đang đợi cuộc gọi của hắn, chờ hắn gọi cuộc thứ ba rời bắt máy. 】
【888: Nếu hắn không gọi tiếp thì sao? 】
【 Diệp Minh: Tôi cảm thấy hắn sẽ gọi, nếu thật sự không gọi...... Cũng không sao cả, gọi hay không gọi hiệu quả cũng giống nhau, quan trọng không phải kết quả, mà là quá trình giãy giụa rối rắm thống khổ của tôi ^_^】
888 nghĩ đến vẻ mặt ha hả của cậu.
Chuông điện thoại dừng lại, một lát sau, quả nhiên lại một lần nữa vang lên.
Đôi tay Diệp Minh cầm di động, ở thời điểm chuông điện thoại lần ba sắp tắt, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhấn máy cuộc gọi!
Trong điện thoại an tĩnh một lát, tiếp theo truyền đến thanh âm Tần Dịch lạnh băng: "Cậu không tiếp điện thoại."
Diệp Minh nhấp môi, phun ra chữ đông cứng: "Không nghe được."
Tần Dịch cười lạnh một tiếng, lại không chọc thủng lời nói dối vụng về này, mà là nói: "Vậy hiện tại cậu đã nghe được, nội trong một giờ phải đến khách sạn Vân Đình, tôi ở chỗ này chờ cậu. Đúng rồi...... Tôi khuyên cậu tốt nhất gạt bỏ đi ý tưởng tẩu thoát, như vậy không sáng suốt lắm đâu."
Nói xong trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Diệp Minh dừng một chút, mở ra bản đồ lộ trình tuần tra một chút, phát hiện thời gian còn nhiều, vì thế chậm rì rì lăn lộn trong chốc lát, mới kêu taxi đi tới khách sạn.
Thời điểm đến, vừa vặn là một giờ.
Diệp Minh căn cứ vào số phòng mà Tần Dịch đưa, đi vào lầu tám khách sạn, điều chỉnh biểu tình một chút, lúc này mới giơ tay gõ cửa.
Mới vừa gõ một chút, cửa phòng liền mở ra, Tần Dịch mặc áo tắm, tựa hồ mới vừa tắm rửa xong, trên tóc nhỏ nước, kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng kia phá lệ gợi cảm, hắn liếc mắt nhìn Diệp Minh một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Vào đi."
Diệp Minh hơi hơi rũ mắt xuống, mặt vô biểu tình đi vào, cũng không hỏi Tần Dịch vì sao phải cậu phải tới đây.
Bởi vì nguyên nhân chỉ có một, Tần Dịch hiện tại muốn cậu, mà bản thân còn thiếu hắn một trăm vạn, theo lý thì hẳng là kêu đến là đến kêu đi là đi.
Tần Dịch nhìn Diệp Minh, không buông tha cảm xúc áp lực dưới đáy mắt cậu, khóe môi gợi lên độ cung mạt lạnh lùng, nói: "Cậu đến muộn mười phút."
Tay Diệp Minh nắm chặt, nói: "Kẹt xe."
Tần Dịch vươn ngón trỏ đặt ở môi, nhẹ nhàng quơ quơ, giữa hai tròng mắt sâu thẳm là thần sắc vui vẻ, "Nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là cậu đến muộn."
Diệp Minh bình tĩnh nhìn Tần Dịch, sau một lúc lâu, bỗng nhiên khóe miệng kéo ra, bật cười: "Vậy anh muốn thế nào?"
Ánh mắt Tần Dịch lạnh lùng, một tay đè bả vai Diệp Minh, đem cậu ấn thật mạnh trên vách tường! Thân trên hơi khom, tới gần tai cậu, thanh âm lãnh khốc: "Xem ra cậu vẫn chưa nhận giáo huấn nhỉ, cũng không rõ thân phận hiện tại của mình."
Diệp Minh nhắm mắt lại, ngay sau đó bị ném xuống đất, quần áo xé xuống dưới!
........................
Diệp Minh từ trong ngất xỉu tỉnh lại, thân thể xé rách đau đớn so ra vẫn kém hơn đau đớn trong lòng, ý thức cậu có chút trôi đi, phảng phất về lúc trước...... Người cậu yêu từng cùng chung chắn gối với cậu, giờ phút này xa lạ giống như mộ người xa lạ không quen biết.
Kia không chút nào thương tiếc tra tấn chiếm hữu, càng rõ ràng làm cậu ý thức được, Tần Dịch đã thay đổi.
Ba năm, người yêu cậu đã trải qua lựa chọn thống khổ nào, mới có thể biến thành cái dạng này, hết thảy Diệp Minh đều không muốn nghĩ tới. Là do cậu...... Đem người cậu yêu biến thành cái dạng này.
Tất cả đều dày vò nội tâm cậu, khảo vấn linh hồn của cậu —— Quyết định lúc trước của cậu là đúng đắn sao?
Chính là, không thể quay đầu......
Chẳng sợ lại thống khổ lại khổ sở, cũng muốn kiên trì đi xuống.
Tần Dịch đứng lên, hắn nhìn bộ dáng thê thảm của Diệp Minh, khinh thường nhếch khóe miệng một chút. Hắn xoay người đi qua một bên, lấy ra một chồng tiền lại đây, sau đó tóm lấy mắt cá chân Diệp Minh một cách thô bạo đem cậu kéo lại, đem tiền nhét vào.
Sau đó vỗ vỗ mặt cậu, cười nói: "Lấy đi, đây là phí cho sự vất vả của cậu"
Lông mi Diệp Minh rung động, chậm rãi mở to mắt, màu đen trong mắt là thần sắc ẩn nhẫn bi thương, lại không có mở miệng nói chuyện, phảng phất vô luận bị đối đãi như thế nào đều không sao cả. Liền phảng phất...... Còn yêu đậm sâu đối phương, cho nên mới có thể chịu đựng này hết thảy......
Tần Dịch đối với ánh mắt như vậy, sửng sốt chớp mắt một cái, cảm xúc không đành lòng bay nhanh chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó ánh mắt liền bị bực bội bao trùm. Hắn sao có thể đau lòng người này? Năm đó hắn chính là bị dáng vẻ vô tội này của cậu lừa gạt,tới bây giờ hắn đã sơm nhìn thấu bộ dáng đấy, sao có thể bị lừa gạt một lần nữa?!
Mà vừa rồi một tia cảm xúc đau lòng kia, ngược lại nhắc nhở Tần Dịch, đừng quên người này đã từng mang đến cho hắn nỗi nhục nhã như thế nào!
Nghĩ đến chính mình từng vô số lần đối với kẻ lừa đảo bỉ ổi này nói lời yêu. Người này không xứng đáng với tình yêu của hắn.
Mà người này, năm đó đem bản thân hắn thành vai hề ngây ngây ngốc ngốc móc ra tâm mình để cậu giẫm đapk!
Nắm tay Tần Dịch niết khanh khách, hắn cho rằng chính mình có thể khống chế cảm xúc, nhưng hắn cũng đánh giá cao bản thân mình, bởi vì có đôi khi, hắn thật sự...... Rất muốn giết cậu!
"Cút." Tần Dịch gắt gao nhìn Diệp Minh, từng chữ một nói: "Cút ngay lập tức!"
Diệp Minh nhìn hai mắt Tần Dịch phiếm hồng, trong nháy mắt hoảng hốt, không rõ Tần Dịch mới vừa rồi còn rồi nhục mạ cậu, vì sao bỗng nhiên lại một bộ dáng giận dữ, chẳng lẽ vừa rồi hết thảy...... Còn chưa đủ để hắn hả giận xuống một chút sao?
Diệp Minh buông mi mắt xuống, từ trên giường bò dậy, nhưng mới chỉ làm một động tác, mày liền hơi nhăn lại, thống khổ cùng thẹn thùng làm cậu suýt chút nữa không thể duy trì biểu tình, cậu nắm lấy quần áo tùy ý mặc vào, không quay đầu lại rời khỏi nơi này.
Tần Dịch nhìn bóng dáng Diệp Minh rời đi, đánh một quyền thật mạnh trên tường, lưu lại một tia vết máu.
Hắn rõ ràng chỉ là muốn trả thù cậu, vì cái gì vẫn bị cảm giác của người này tác động nỗi lòng? Hắn căn bản không có khả năng để ý đến cậu! Đúng rồi...... Hắn chỉ đang hận cậu mà thôi.
Những thứ ngọt ngào bọn họ từng trải qua, vạch trần vỏ xác xinh đẹp, bên trong bao vây lấy là độc dược xuyên tràng.
Một chút...... Ăn mòn tim hắn.
..................
Từ ngày đó qua đi, suốt một tuần Tần Dịch không gọi cậu đến nữa.
【888: Hình như Tần Dịch không muốn gặp cậu. 】
【 Diệp Minh: Hắn chỉ đang nhớ đến một chút lòng tự trọng bị thương ở sự tình trước kia, chờ thêm đoạn thời gian, liền tiếp tục tìm tới tôi, sau cùng thì hắn vẫn là người cố chấp trong chuyện tình yêu, việc hắn ba năm không đổi số điên thoại là có thể nhìn ra ^_^】
Tần Dịch nếu thật sự hoàn toàn quên đi quá khứ kinh khủng kia, thì đã đổi số di động, bởi vì cái số di động này...... Là bọn họ cùng nhau chọn lựa, bao hàm rất nhiều hồi ức khi bọn họ còn ở bên nhau.
Ánh mắt Diệp Minh suy tư điều gì đó, Tần Dịch đúng thật là hận hắn, nhưng chỉ sợ chính hắn cũng không ý thức được, rằng bên trong hắn rất cố chấp với cậu, không chỉ đơn giản là hận.
Nhưng lý trí lại mách bảo với bản thân không nên yêu lại cậu một lần nữa, cho nên sẽ cố tình dùng hận ý để giải thích hành vi của chính mình.
Quả nhiên qua mấy ngày, Tần Dịch lần nữa phát tin nhắn kêu Diệp Minh qua, lần này lại thay đổi khách sạn, sau đó theo thường lệ là giao dịch song song giữa sinh hoạt và tiền - sắc, bất quá cảm xúc của Tần Dịch không bị mất khống chế, tựa hồ đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Tuy rằng vẫn chưa tiến tới biệt thự cao cấp, nhưng Diệp Minh trước tiên vẫn là bị bao dưỡng, cách hai ba ngày Tần Dịch sẽ kêu Diệp Minh tới một lần, mỗi lần đều sẽ đưa tiền, hoặc ít nhiều vẫn phải xem tâm tình.
Một tháng sau, Diệp Minh đếm đếm tiền, bất tri bất giác phát hiện đã tích cóp được mấy vạn, tuy rằng vẫn còn cách một trăm vạn khá xa xôi, nhưng cũng không ít. Cậu mỗi ngày đều tiết kiệm khoản tiền này, cuộc sống thì rất vất vả phải ăn cỏ ăn trấu, rốt cuộc cũng quyết định thay đổi hiện trạng một chút, hơn nữa cậu cảm thấy thời cơ hiện tại cũng không sai biệt lắm.
Hôm nay Diệp Minh từ bên ngoài làm công trở về, trời mưa to tầm tã, cậu không mang dù, bị mưa to xối ướt như chuột lột, về nhà liền phát sốt.
【888: Nhiệt độ cơ thể cậu đang rất cao, thân thể này có hơi nhược một chút, tôi sẽ giúp cậu hạ sốt rồi chúng ta tiếp tục. 】
【 Diệp Minh: Cái tôi muốn chính là hiệu quả của việc phát sốt này, từ đầu đến giờ vẫn luôn như vậy không có cách nào tiến triển được, mãi bán thân đã không đủ đáng giá để hạ thấp Tần Dịch hắc hóa, hắn yêu cầu một chút kích thích khác. 】
【888: Tỷ như? 】
【 Diệp Minh: Tỷ như nếu tôi sắp chết thế nào? Đúng rồi, cậu đừng động vào tôi, để cho tôi phát sốt. 】
【888:...... Thì tôi có làm gì đâu, nói giống như kiểu tôi quản cậu vậy. 】
【 Diệp Minh:......】
【 Diệp Minh: Đồ lãnh khốc vô tình đồ vô cỡ gây rối, rõ ràng vừa rồi cậu còn quản tôi! 】
【888: Cậu nghe lầm rồi. 】
Diệp Minh hoài nghi đối 888 tâm tình bi phẫn, thuốc cũng không uống cứ như vậy mà nằm ngủ.
Ngày hôm sau đã sốt đến hôn mê, lúc này Tần Dịch điện thoại lại gọi một lần nữa, nhưng Diệp Minh thật sự không thể nghe được, càng không nhìn đến màn hình trên điện thoại mình có chục cuộc gọi nhỡ.
..................
Tần Dịch bực bội đưa điện thoại di động để ở trên bàn, ánh mắt lạnh băng, còn nghĩ rằng Diệp Minh đã thành thật, không nghĩ tới mới có thời gian ngắn như vậy, liền dám không tiếp điện thoại hắn. Chẳng lẽ cậu cho rằng như vậy liền có thể thoát khỏi hắn sao?!
Vì không cho Diệp Minh một lần nữa biến mất, từ ngày đầu tiên nhìn thấy cậu, Tần Dịch liền phái người theo dõi điều tra cậu, cho nên rất rõ ràng Diệp Minh đang ở nơi nào.
Ngón tay Tần Dịch ở trên bàn nhẹ nhàng gõ gõ, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Trong chốc lát, liền tới ngay dưới chỗ ở của Diệp Minh, hắn ngẩng đầu nhìn căn nhà lầu ba tầng cũ nát, tuy rằng đã sớm biết Diệp Minh ở nơi này, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm hắn nhíu nhíu mày.
Trên hàng hiên còn rác rưởi chưa dọn sạch, cũng không biết ai tiểu tiện tùy tiện trên mặt đất, tản ra hương vị khiến người khác buồn nôn.
Tần Dịch mặt trầm như nước, đi từng bước một lên bậc thang, đi đến trước cửa phòng Diệp Minh gõ cửa, nhưng qua hồi lâu, bên trong vẫn không có một chút phản hồi nào. Ánh mắt Tần Dịch tối sầm lại, đột nhiên một chân đá lên cửa! ' Ầm ' cánh cửa theo đó mà mở ra!
Nhà này chỉ có một gian phòng, cực kì đơn sơ cũ kĩ, Tần Dịch liếc mắt một cái liền thấy được người hiện đang nằm trên giường - Diệp Minh, khóe miệng cười lạnh, đi nhanh qua đó bắt lấy - giữ lấy tay của Diệp Minh dùng sức kéo, "Cậu ——"
Nhưng mới vừa nói ra một chữ, sắc mặt liền biến đổi, bởi vì thủ đoạn nắm lấy Diệp Minh trong nháy mắt kia, Tần Dịch liền cảm nhận được độ ấm không được bình thường, mà Diệp Minh đang bị hắn lôi kéo, cả người té rớt trên mặt đất, lại vẫn như cũ nửa điểm phản ứng cũng không có......
Tần Dịch nhìn tay chính mình, sửng sốt vài giây, rốt cuộc cũng phản ứng lại duỗi tay sờ lên trán của Diệp Minh.
Thân thể thanh niên nóng bỏng, hô hấp mỏng manh, hiển nhiên là đã sớm hôn mê.
Nếu chính mình hôm nay không đi tìm tới...... Hoặc là qua mấy ngày mới nhớ đến cậu......
Sẽ phát sinh cái gì?
Người này sẽ chết ở một nơi không người biết đến, ở một góc dơ bẩn...... Thời điểm chờ hắn nhớ đến, chỉ sợ thi thể đều đã bốc mùi hôi.
Tần Dịch nghĩ đến đây, một cổ cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có hiện lên, hắn thậm chí chưa kịp tự hỏi chính mình vì sao lại cảm thấy sợ hãi như thế...... Bế Diệp Minh lên vội vàng lái xe đến bệnh viện!
Bởi vì cấp cứu kịp thời, Diệp Minh không có sinh ra nguy hiểm, chỉ là vẫn chưa tỉnh táo lại.
Tần Dịch dàn xếp ổn hết thảy, lúc này mới ngồi trước giường bệnh của Diệp Minh, trong mắt căm hận, đau lòng, chán ghét, đủ loại thần sắc phức tạp đan xen nhau.
Thanh niên nằm trên giường bệnh, thân hình gầy yếu cơ hồ giống như hãm vào đó, mu bàn tay cắm dây truyền nước, làn da trắng cơ hồ trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu xanh hằn trong đó. Đôi mắt cậu nhắm nghiền , tựa hồ có chút thống khổ, ngủ không an ổn.
Tần Dịch vẫn luôn biết Diệp Minh sống không tốt, hắn biết Diệp Minh ở căn nhà trọ dơ bẩn giá rẻ, biết Diệp Minh vì sinh tồn mỗi ngày đều ở bên ngoài vất vả làm công, biết cậu rất mệt...... Lại còn cố ý nhục nhã, tra tấn cậu, muốn xem cậu càng ngày bi thảm, càng ngày thống khổ.
Dù là như vậy, Diệp Minh cũng không thể hiểu được nổi thống khổ tuyệt vọng khi đó của hắn.
Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu có một ngày Diệp Minh thật sự đã chết, cũng là do chính cậu gieo gió gặt bão, bản thân hắn sẽ chỉ cảm thấy sung sướng.
Nhưng hiện tại Diệp Minh thiếu chút nữa là đã chết, cậu bị chính hắn lăn lộn mà chết...... Bản thân thật sự vui vẻ sao?
【 Đinh, giá trị hắc hóa Tần Dịch -5, trước mắt giá trị hắc hóa là 70】
Bàn tay Tần Dịch khép lại chặt chẽ, xương cốt niết tạo ra âm thanh rắc rắc, chính mình đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ vẫn còn chưa buông bỏ kẻ lừa đảo đê tiện này sao?
Không, hắn chỉ là không muốn cậu dễ dàng như vậy...... Dễ dàng chết đi như vậy, chẳng phải là quá tiện nghi cho cậu hay sao.
........................
Trải qua trị liệu, bệnh của Diệp Minh rất nhanh liền hết, chỉ là cảm mạo mà thôi, tới nhanh đi cũng nhanh, không bao lâu liền tỉnh lại.
Cậu nằm ở trên giường bệnh - cảm giác bụng đói kêu lên, vừa mới chuẩn bị rời giường tìm đồ ăn, liền nghe được 888 thông báo nói Tần Dịch đang lại đây, vì thế vội vàng đánh tan ý định, nằm trên giường bệnh làm bộ tráng thái suy yếu tiều tụy.
Tần Dịch vừa mới kết thúc hội nghị, cả ngày hôm nay hắn có chút thất thần, dù cho là thời điểm nghe thông báo ở hội nghị, trước mắt lại hiện lên bộ dáng tái nhợt nằm trên giường bệnh của Diệp Minh, vì thế tan họp liền trực tiếp tới bệnh viện.
Mới vừa đi vào cửa, liền phát hiện Diệp Minh đã tỉnh.
Diệp Minh cũng phát hiện Tần Dịch, trong đôi mắt đen xẹt qua thần sắc phức tạp, vẫn không mở miệng nói chuyện.
Tần Dịch nhìn Diệp Minh, tầm mắt dừng trên đôi môi khô khốc của cậu, đến bên cạnh rót một ly nước đem lại, đỡ Diệp Minh ngồi dậy, đem nước đưa đến bên môi của cậu.
Ánh mắt Diệp Minh hơi hơi chấn động, tựa hồ có cảm xúc không khống chế được muốn nứt toạc ra, cậu yên lặng uống một ngụm nước. Qua một hồi lâu, mới phát ra thanh âm khàn khàn: "Cảm ơn anh."
Tần Dịch buông ly nước, nghe vậy liền lộ ra tươi cười nhàn nhạt, "Không sao chỉ là thuận tay mà thôi, dù sao cậu vẫn còn thiếu tôi một trăm vạn."
Ánh mắt Diệp Minh buồn bã.
"Hết bệnh rồi liền xuất viện sớm đi, tiền khám bệnh tôi giúp cậu trả trước, cái này cũng đều phải trả lại tôi." Tần Dịch nhéo cằm Diệp Minh, ánh mắt lạnh băng, "Còn có...... Xuất viện sau liền đến nhà tôi, những công việc lung tung rắc rối sau cũng không cần làm, công việc hiện tại của cậu chính là hầu hạ tôi cho thật tốt, đừng có mà đảo lộn đầu đuôi."
Diệp Minh sắc mặt khẽ biến, "Anh yêu cầu tôi đều đã làm theo, chuyện này thì không cần đi."
Tần Dịch không bỏ qua sự xấu hổ và giận dữ bất an lóe lên trong mắt của Diệp Minh, điều này làm hắn kiên định với quyết định, nếu cậu sợ hãi ở bên cạnh hắn như vậy, hắn liền không cho cậu tránh thoát! Lúc trước thời điểm cậu phản bội rời bỏ hắn, không nghĩ tới sẽ có một ngày, cậu sẽ đến bên tay hắn đi?
"Ai nói không cần?" Tần Dịch bên môi treo nục cười hài hước, "Nhỡ đâu cậu lại có ý đồ dùng bệnh tránh né tôi thì sao? Tiền tôi tiêu thì phải hưởng thụ cậu cho tốt chứ? Nếu đã tự bán mình, thì phải có điểm tự giác đi."
Diệp Minh nhịn không được nói: "Tôi không có ——"
"Không muốn?" Tần Dịch bên môi mang ý cười, ánh mắt lại lạnh băng đến cực điểm, "Cậu có cái gì mà không muốn, tiến vào Tần gia không phải ước mơ của cậu hay sao? Lúc trước cậu nhìn trúng tôi không phải là vì thân phận này sao? Tôi làm theo ý nguyện của cậu có gì không tốt chứ?"
Hắn duỗi tay lướt qua cổ Diệp Minh, giọng nói khàn đặc: "Cậu yên tâm, những gì cậu muốn...... Tất cả tôi đều cho cậu."
Hắn đã từng đem cậu để ở trong lòng yêu thương, nhưng cậu lại bỏ như một miếng giẻ rách, hiện giờ cậu chỉ là thứ đồ chơi ti tiện, tất cả....... đều là chính tay cậu lựa chọn.
Giọng nói lạnh băng của Tần Dịch chảy qua toàn thân của Diệp Minh, phảng phất đông cứng thân thể cậu, giọng nói tràn đầy hận ý làm cậu nhớ đến từng hành động của chính mình.
Hiện tại cậu nhận hết tất thảy, đều là nhân quả báo ứng mà thôi.
Cũng được, nếu điều này làm cho hắn cao hứng, cậu ôm cái kiên trì buồn cười như này làm chi? Huống hồ, đây cũng là điều duy nhất mà cậu có thể bồi thường cho hắn.
Mà thời gian của cậu có hạn, nếu như có thể ở bên cạnh hắn, liền cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
Dù cho cậu trong mắt hắn ti tiện như vậy....... ít nhất cậu vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Diệp Minh nhắm mắt lại, một bộ dáng mỏi mệt, cậu nhả ra một chữ: "Được."
------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Minh: Rốt cuộc như nguyện quá thượng hào môn sinh sống, ta nằm mơ đều ngóng trông ngày này QAQ
888: Lăn
-------------------------------------------------------------------------------
Editor: Ối trời ới, lâu rồi mới edit lại truyện, đau lưng mỏi cổ thật ó 😣. Tui ko có drop bộ truyện này đâu mà do lười quá, với lại nay năm 2 đại học rồi nên ít dịch lại (mặc dù đọc truyện thì vẫn siêng 😒).
Editor: Nhìn số chương của bộ truyện này mà thấy con đường phía trước gian nan ghê gớm, ko biết có nên dịch cho hết bộ này hay vừa dịch bộ này vừa kiếm bộ khác dịch típ (lười nhưng mà thích lên kế hoạch z đóa 🤷♀️)
Editor: Mà thôi nếu ai có follow bộ truyện này trên trang tui thì cho tui 1 vote nhé. Iu nhiều ❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro