Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CÙNG BẠN TRAI CŨ CHIA TAY 3

Diệp Minh không dám tin tưởng trừng lớn đôi mắt, khuôn mặt xấu hổ và giận dữ đến đỏ bừng, cậu đột nhiên duỗi tay đẩy ra Tần Dịch, lảo đảo lui về phía sau một bước, thanh âm phẫn nộ: "Tôi phải đi!"

Ánh mắt Hồ tổng rùng mình, nếu Tần tổng muốn người, sao có thể để cậu đi dễ dàng như vậy? Lập tức đi cản lại, nhưng lúc này Tần Dịch lại mở miệng gọi gã, nhàn nhạt nói: "Không sao, để cậu ấy đi."

Hồ tổng sững sờ tại chỗ, gã có chút không hiểu ý của Tần Dịch,  rốt cuộc Tần Dịch muốn buông tha Diệp Minh, hay là không buông tha Diệp Minh?

Diệp Minh liếc mắt thật sâu nhìn Tần Dịch một cái, nháy mắt xoay người, ánh mắt lộ ra một tia thống khổ, kiên quyết đẩy cửa đi ra.

Hồ tổng nhìn Diệp Minh đi rồi, đứng tại chỗ tiến lui không được, thái độ của Tần Dịch phía trước không rõ ràng, gã không dám cứ như vậy rời đi. Đang trong thời điểm gã do dự, Tần Dịch đối gã nói: "Mời ngồi."

Hồ tổng tức khắc thụ sủng nhược kinh, Tần Dịch cư nhiên mời gã ngồi! Gã vội vàng ngồi xuống, một bộ biểu tình vâng lời Tần Dịch như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Tần Dịch chậm rãi chuyển động chén rượu trong tay, tựa hồ có chút khổ sở thở dài, nói: "Bằng hữu tôi giống như không quá vui khi nhìn thấy tôi, không biết Hồ tổng có biện pháp nào tốt không?"

Đôi mắt Hồ tổng chợt sáng một chút, tính toán trước cười hắc hắc: "Tần tổng hiểu lầm, ngài là quý nhân của cậu ấy, Tiểu Phương sao có thể không muốn thấy ngài? Cậu ta chỉ là nhất thời rời đi mà thôi, tôi cam đoan, cậu ấy nhất định sẽ bằng lòng gặp ngài!"

Tần Dịch ý vị thâm trường nhìn gã, nhẹ giọng cười, "Thì ra là thế, như vậy tôi liền an tâm rồi, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

........................

Bởi vì không ai cản trở, Diệp Minh thuận lợi rời khỏi phòng, cậu phun ra một hơi thật mạnh, vọt vào toilet.

【888: Ba ly có như vậy? Chỉ hạ thấp 5 điểm giá trị hắc hóa, hắn nếu không tiếp xúc với cậu nữa thì phải làm gì bây giờ? 】

【 Diệp Minh: Không đâu, lúc hắn bắt đầu ám chỉ Hồ tổng tính kế tôi, đã nói lên rằng hắn không tính toán buông tha tôi dễ dàng như vậy, đây chính là dấu hiệu tốt a, điều tôi lo lắng nhất không phải là hắn dự định trả thù tôi, mà là tính toán cùng tôi let it go đường lớn hướng lên trời, chỉ cần có cơ hội tiếp xúc, tự nhiên liền có biện pháp tiêu trừ giá trị hắc hóa. 】

【888 trầm mặc trong chốc lát: Bất quá...... Hắn muốn giúp đỡ cậu lại là tình huống như thế nào? 】888 có điểm vô pháp lý giải mạch não của Tần Dịch.

【 Diệp Minh: Cái này sao, để tôi cho cậu một đoạn freestyle cậu liền minh bạch! 】

【888:??? 】

【 Diệp Minh: check it out! Bạn trai cũ của tôi hắn vừa cao vừa soái, vai rộng eo thon còn có cơ bụng chân dài, có tiền nhưng không quan trọng a baby, việc quan trọng nhất chính là wow~ chúng ta năm đó yêu nhau sâu sắc, nhưng hiện thực một hai phải đem chúng ta chia ly ~ tuy rằng tôi từng vô tình đem hắn vứt bỏ, nhưng hiện giờ chúng ta lại tương ngộ, hắn vẫn như cũ muốn dùng tiền tài đem tôi mua trở về nha mua trở về yo~yo~yo~! 】( Editor: Yo yo yo baby o(*≧▽≦)ツ┏━┓)

888 lại muốn đánh chết loại ký chủ xúc động này.

Làm ra loại sự tình này, Diệp Minh đương nhiên sẽ không quay lại tiếp tục tham gia tụ hội, mà rời khỏi khách sạn đi xe về nhà.

【Diệp Minh: Mệt nhọc quá, ca giúp tôi giám thị Hồ tổng tôn kính một chút, tôi xem gã muốn chuẩn bị gì khi xuống tay với tôi. 】

888 cực kỳ không muốn để ý tới Diệp Minh, bất quá nó rốt cuộc là hệ thống có chức vụ hành vi thường ngày, ký chủ lại rác rưởi, lại không tính toán bởi vì cảm xúc tư nhân mà ảnh hưởng đến công tác.

Diệp Minh tối hôm qua uống rất nhiều rượu, ngày hôm sau yên tâm thoải mái ngủ, mặt trời lên cao mới chậm rì rì đi vào công ty, trên đường 888 liền đem tình huống giám thị tối hôm qua nói cho cậu.

【888 nghĩ nghĩ vẫn khuyên nhủ: Cậu xác định hiện tại đi gặp Hồ tổng sao? 】

【 Diệp Minh: Đúng vậy, ngày hôm qua đã trải qua loại chuyện này, tôi sao có thể không bận tâm xem như không có chuyện gì tiếp tục ở nơi này làm việc, đương nhiên là muốn chuẩn bị từ chức rồi trốn chạy mới là điều bình thường chứ. 】

【888: Gã chính là đoán được điểm này, cho nên suốt đêm chuẩn bị tốt bẫy rập chờ cậu. 】

【 Diệp Minh: Một chút cũng không ngoài ý muốn, bản thân Hồ tổng chính là cái nhà thầu không gì tốt cả, làm người không hề có giới hạn cuối cùng, gã lại vừa vặn muốn lấy lòng Tần Dịch, vì chỗ tốt chuyện gì cũng làm được, đây là lý do lúc trước tôi chọn gã, vừa thấy liền xứng với chức pháo hôi trợ công. Mà tôi đương nhiên phối hợp làm Tần Dịch trả thù tôi, lấy hắn đối với tôi đầy hận ý, việc cấp bách là làm cho hắn bớt giận mới có thể tiếp tục bước tiếp theo, có một câu có thể hình dung hoàn mỹ thái độ Tần Dịch hiện tại đối với tôi. 】

【888: Là câu gì? 】

【 Diệp Minh: Nếu cậu khỏe mạnh, đó là sét đánh giữa trời quang. 】

【888:......】 làm tên cặn bã này đi chịu chết rất là chính xác.

Diệp Minh bởi vì say rượu, sắc mặt có chút tái nhợt, cậu không đi đến văn phòng của mình, mà là trực tiếp đi tới nơi của Hồ tổng.

Hồ tổng ánh mắt lóe lóe, cười nói: "Tiểu Phương a, cậu tới tìm tôi có chuyện gì?"

Diệp Minh nhớ tới thái độ hôm qua Hồ tổng, tuy rằng có thể lý giải tâm tư muốn nịnh bợ Tần Dịch của gã, nhưng trong lòng rốt cuộc có chút không thoải mái, ngữ khí cũng có chút lãnh đạm, nói: "Tôi hôm nay là tới từ chức."

Hồ tổng nghe vậy tươi cười trên mặt phai nhạt chút, "Tôi dự chi cho cậu ba tháng tiền lương, hiện tại còn chưa đến hai tháng liền từ chức, không khỏi có chút không quá thích hợp đi."

Đối với việc này Diệp Minh sớm có chuẩn bị, cậu lấy tiền còn sót lại trên người, nói: "Đây là hai tháng tiền lương, mời ông kiểm tra một chút." Nói xong liền trực tiếp rời đi.

Chính là Diệp Minh mới vừa đi tới cửa, hai bảo an cao lớn nhanh chóng đi đến, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn cậu, hiển nhiên là không tính toán cho cậu rời đi.

Trong mắt Diệp Minh hiện lên tức giận, quay đầu lại với Hồ tổng nói: "Ông đây là có ý tứ gì? Tiền lương tôi đã trả lại cho ông, hiện tại cho tôi rời đi."

Hồ tổng xem cũng chưa xem tiền trên bàn liếc mắt một cái, trong mắt xẹt qua thần sắc khinh miệt, ngữ khí cũng thay đổi, lạnh lạnh nói, "Phương tiên sinh, xem như cậu là bằng hữu tốt nhất của Tần tổng, như vậy chút tiền lương đó còn hay không còn tôi thực sự không để ý đến."

Diệp Minh trầm giọng nói: "Vậy vì cái gì ông không cho tôi đi?"

Thần sắc Hồ tổng đột nhiên biến lạnh băng, quát, "Tiền lương chỉ là râu ria, nhưng trên sổ lại thiếu một trăm vạn, cậu hôm nay nhất định phải cho tôi một lời giải thích!"

Diệp Minh ngẩn ra một chút, ngơ ngác nói: "Cái gì một trăm vạn?"

Hồ tổng vứt ra một cái sổ sách, nói: "Tôi cẩn thận kiểm tra đối chiếu cậu trong khoảng thời gian này qua tên quản lý sổ sách, phát hiện trong đó có khoản một trăm vạn tiền không có ở trong sổ, nhưng đối phương lại nói đã sớm đưa cho chúng ta. Này khoản mục quản lý chỉ có một mình cậu xem qua...... Cậu đem một trăm vạn giao ra đây, tôi hôm nay cũng không làm khó cậu, chuyện này liền giải quyết riêng, cậu xem coi thế nào?"

Diệp Minh đột nhiên đem sổ sách lại, nhanh chóng lật xem vài cái, sắc mặt rốt cuộc thay đổi, cậu phẫn nộ ngẩng đầu nói: "Tôi căn bản không có lấy tiền của công ty, ông đây là vu tội!"

Hồ tổng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn cậu, không còn hòa khí xưa, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Trên tay tôi có đầy đủ chứng cứ xác thực, chẳng lẽ cậu còn nghĩ mình có thể quỵt nợ?"

Diệp Minh cả người run rẩy, cậu hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Hồ tổng, "Ông vì cái gì muốn hãm hại tôi?"

Hồ tổng khinh miệt nói: "Tôi hãm hại cậu? Rõ ràng là chính cậu tay chân không sạch sẽ, ngầm chiếm tài sản công ty, thế nhưng lại còn không biết xấu hổ nói tôi hãm hại cậu? Thật là tri nhân tri diện bất tri tâm(*), thoạt nhìn là một người sạch sẽ, không nghĩ tới lại làm như vậy, sợ không phải là kẻ cắp quen tay đi."

(*): Tri là biết, nhân là người, diện là mặt, bất là không, tâm là tấm lòng. Câu nói này mang nghĩa: Biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Khi quen biết một người thì chỉ biết được vẻ bề ngoài nhưng không biết được người đó tốt hay xấu.

Sắc mặt Diệp Minh đỏ lên, chỉ vào Hồ tổng nói: "Ông, ông ngậm máu phun người!" Nói xong phẫn nộ lao ra!

Hai cái bảo an sớm đã có chuẩn bị, một quyền nện ở bụng Diệp Minh, Diệp Minh không nghĩ tới đối phương nói động thủ liền động thủ, đau đến khom lưng xuống, ngay sau đó liền bị thô bạo nắm trở về ấn ngồi trên ghế, không đợi cậu phản ứng, đôi tay đã bị bảo an dùng dây thừng cột vào tay vịn!

Hồ tổng đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Minh, khinh thường nói: "Trộm tiền còn muốn chạy, xem ra tôi chỉ có thể báo công an bắt cậu."

Diệp Minh oán hận nhìn Hồ tổng, đối phương sớm có chuẩn bị, nếu là thật sự báo nguy bắt cậu, chỉ sợ là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy nổi, hai mắt cậu đỏ bừng, cắn răng một chữ nói: "Ông vì cái gì muốn làm như vậy?"

Hồ tổng có cái lý do muốn đối phó cậu như vậy? Đây mới là điều cậu không hiểu. Chẳng lẽ là bởi vì...... Diệp Minh bỗng nhiên nghĩ đến một cái khả năng, cả người cứng đờ.

Hồ tổng nửa điểm không lộ sơ hở, chỉ là lạnh lùng nói: "Cho cậu một giờ suy xét một chút, đưa tiền, hoặc là chờ tôi báo nguy, tôi khuyên cậu nghĩ kỹ trước khi nói."

Diệp Minh trên người tiền đều ở vừa rồi trả lại cho Hồ tổng, nơi nào còn có một trăm vạn, chính là báo nguy...... Đây là muốn hoàn toàn huỷ hoại công việc kiếm sống của cậu, hơn nữa cậu cũng không thể chịu đựng loại vết nhơ này, thần sắc tức khắc nôn nóng không thôi.

Hai bảo an không nói một lời đứng ở phía sau cậu, Hồ tổng đốt chút điếu thuốc, hít mây nhả khói nói: "Tốt nhất nhanh cho tôi đáp án, kiên nhẫn từ trước đến nay của tôi không tốt lắm đâu."

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lòng bàn tay Diệp Minh đều là mồ hôi lạnh, trong đầu một mảnh hỗn loạn, trong lúc nhất thời nghĩ không ra biện pháp giải quyết! Trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, ' thịch thịch thịch ' tiếng đập cửa đánh vỡ bầu không khí đình trệ trong lòng, Diệp Minh theo bản năng quay đầu nhìn qua, tim đập bỗng dưng nhanh hơn.

Không biết ai tới......

Hồ tổng cho cái ánh mắt, lập tức có một bảo an đi qua mở cửa.

Diệp Minh ngơ ngẩn nhìn người bước vào, nhìn  khuôn mặt trầm ổn anh đĩnh quen thuộc của đối phương...... Không biết vì sao, hốc mắt nháy mắt liền đỏ, cậu phát ra thanh âm hơi nghẹn ngào: "Tần Dịch......"

Tần Dịch vừa vặn như vậy vào đúng lúc này xuất hiện ở chỗ này, đối với cậu mà nói kỳ thật cũng không phải là tin tức tốt, phảng phất xác minh suy đoán nào đó cậu không muốn tin tưởng...... Nhưng ở giờ khắc này, Diệp Minh bỗng nhiên muốn thử lại một lần, muốn lừa gạt chính mình một lần, có lẽ sự việc cũng không phải do cậu nghĩ như vậy.

Có lẽ này hết thảy đều cùng Tần Dịch không liên quan.

Diệp Minh giương mắt nhìn hắn, trong mắt kia có một tia mong đợi, yếu ớt giống như chạm vào liền nứt miếng băng mỏng, cậu nói: "Anh có thể giúp tôi không?"

Tần Dịch lộ ra một nụ cười như không cười, hắn đi từng bước đến trước mặt Diệp Minh, cúi xuống chăm chú nhìn hai mắt hơi hơi phiếm hồng của Diệp Minh, thanh âm trầm thấp dễ nghe, "Cậu gặp khó khăn gì, muốn tôi giúp cậu?"

Diệp Minh môi rung động một chút, "Tôi...... Tôi bị hãm hại......"

"Ồ?" Tần Dịch nhướng mày, tựa hồ lúc này mới nhìn đến Hồ tổng, lạnh giọng hỏi: "Ông hãm hại cậu ấy?"

Hồ tổng vẻ mặt ngay thẳng, khó chịu nói: "Tần tổng, Phương tiên sinh là bằng hữu ngài, tôi làm sao dám hãm hại cậu ta! Tôi có chứng cứ chứng minh cậu ấy trộm công ty một trăm vạn, thật là trăm triệu không nghĩ tới cậu ta là cái dạng người này!"

Tần Dịch liếc mắt một cái nhìn sổ sách trong tay Hồ tổng, căn bản không muốn tới xem, mà là quay đầu với Diệp Minh lộ ra thần sắc thất vọng, nhàn nhạt nói: "Ba năm không thấy, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không làm ra loại sự tình này lần nữa, xem ra là bản tính khó dời."

Diệp Minh nghe thanh âm Tần Dịch lãnh đạm, nhìn đáy mắt hắn lộ ra thần sắc lạnh băng thấu xương, tâm rốt cuộc từng chút rơi vào đáy cốc.

Sự thật như thế nào, đã quá rõ ràng.

Này trong nháy mắt phảng phất về lại ba năm trước, ba năm trước đây, cậu cầm một trăm vạn kia đi.

Cả đời này của cậu, chẳng sợ thời điểm khổ cực nhất hay thất vọng cực điểm, trước sau đều kiên trì bản thân...... Duy độc một chuyện làm trái lương tâm, chuyện này tra tấn cậu suốt ba năm nay.

—— cậu dùng thủ đoạn đê tiện nhất, thương tổn người cậu yêu nhất, cũng là người yêu cậu nhất.

Kẻ hèn một trăm vạn, đối với Tần Dịch hiện giờ mà nói không đáng giá nhắc tới, nhưng Tần Dịch năm đó mà nói, lại cơ hồ là hết thảy.

Hắn thiếu không phải một trăm vạn của Hồ tổng, mà là một trăm vạn của Tần Dịch.

Diệp Minh nhắm mắt lại, giấu đi thần sắc thống khổ đáy mắt, lại mở ra, đã khôi phục bình tĩnh, cậu nửa rũ mi mắt, nói: "Hồ tổng nói không sai, tôi không nên có tâm tư không chính này, mấy người báo nguy đi."

Trên đời này, phải trả giá cho tất cả những gì bản thân đã làm, nếu đây là Tần Dịch muốn, cậu không có gì không cam lòng cả.

Vừa rồi là hành vi buồn cười của cậu, cậu có tư cách gì đi thỉnh cầu trợ giúp từ Tần Dịch?

Tần Dịch nhìn trên mặt Diệp Minh biểu tình bình tĩnh, ánh mắt lại càng thêm lạnh băng, a...... Cậu cho rằng thái độ nhận tội sám hối giả tạo này tôi liền buông tha cho cậu? Cậu cho rằng làm như vậy chính là chuộc tội?! Báo nguy chính là quá tiện nghi cho cậu!

Không, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Chỗ sâu trong yết hầu Tần Dịch phát ra một tiếng cười trầm thấp, hắn quay đầu đối Hồ tổng nói: "Phát sinh loại chuyện này tôi thật sự xin lỗi, Phương Hiểu dù sao cũng là bằng hữu của tôi, này một trăm vạn tôi giúp cậu ta."

Hồ tổng vui tươi hớn hở nói: "Ai nha, Tần tổng nói gì vậy, chỉ cần ngài nguyện ý bảo cậu ta, này một trăm vạn không còn cũng không sao cả, coi như cùng ngài hợp với bằng hữu."

Tần Dịch nhàn nhạt nói: "Anh em thân thiết đều phải tính toán công bằng, huống chi bằng hữu."

Hồ tổng liên tục gật đầu, gã luôn luôn là một bộ dáng nghĩa nặng tình sâu, nói: "Tần tổng nói vậy thì vậy, tôi đây liền không khách khí, có những lời này của ngài, Phương tiên sinh liền giao cho ngài. Tôi còn có việc đi trước, nơi này ngài an tâm dùng, bảo đảm sẽ không có người tới quấy rầy!"

Nói xong gấp không chờ nổi mang theo hai bảo an đi ra ngoài.

Diệp Minh mặt vô biểu tình nhìn hết thảy, cậu minh bạch Tần Dịch tính kế cậu bắt đầu, liền không hề có tâm tình vui vẻ. Huống chi này hết thảy vốn chính là cậu sai, hiện giờ bất quá là trở về thời điểm bắt đầu.

Tần Dịch kéo ghế dựa qua, ở trước mặt Diệp Minh ngồi xuống, tầm mắt u ám dừng ở trên người cậu, tựa hồ muốn đem cậu nhìn thấu hoàn toàn. Qua hồi lâu, đột nhiên hỏi một câu không thể hiểu được nói: "Cậu rất yêu tiền?"

Diệp Minh môi nhấp trắng bệch, sau một lúc lâu, phun ra một chữ cái lạnh lùng: "Đúng vậy."

Tần Dịch nghe thấy câu trả lời này, phảng phất xuất hiện nan đề hắn không thể giải ở vô số ban đêm, rốt cuộc cũng đã giải đáp, không có một chút hoài nghi giãy dụa. Cách nhau ba năm, hắn rốt cuộc cũng biết đáp án từ chính người này, này trong nháy mắt, gông xiềng màu đen dày nặng hoàn toàn bị cởi bỏ, trong lòng vây thú gào rống muốn phá thể mà ra.

Nhưng biểu tình hắn lại mỉm cười, tựa hồ có chút tiếc nuối, "Vì cái gì không giảo biện một chút? Không phải cậu am hiểu nhất là gạt người sao?"

Diệp Minh quay đầu đi, tựa hồ căn bản không muốn nhìn hắn.

Tần Dịch một tay nắm cằm Diệp Minh, thập phần dùng sức, chậm rãi, đem đầu của cậu xoay lại đây.

Sắc mặt Diệp Minh đau đến trắng bệch, cậu bị bắt nhìn về phía Tần Dịch, kia đen nhánh trong mắt, thần sắc bạo - ngược ẩn ẩn hiện lên, hận ý khắc cốt muốn trút xuống mà ra.

Diệp Minh nhìn đôi mắt này, dời không ra tầm mắt...... Ở thế giới bên kia, đồng dạng có vô số ban đêm, cậu ở giữa con ác mộng bừng tỉnh, mơ thấy đôi mắt căm hận của Tần Dịch, hiện giờ cậu rốt cuộc tận mắt nhìn thấy rồi, nguyên lai là bộ dáng như vậy, cùng trong mộng không khác mấy.

Nguyên lai Tần Dịch thật sự hận cậu đến mức này a......

Cậu cũng coi như là, được như ý nguyện.

Tần Dịch cúi đầu cắn khóe môi trên Diệp Minh, chỗ môi răng tương giao tràn ngập máu tươi tanh vị ngọt, hắn phát ra tiếng cười thấp thấp: "Ngày hôm nay cùng cậu nói chuyện, giúp đỡ cậu, nhưng cậu lại cự tuyệt."

Diệp Minh đáy mắt hiện lên thần sắc nhục nhã, lại căn bản vô pháp tránh thoát giam cầm trước mặt.

Tần Dịch tay xoa cổ Diệp Minh, nhẹ nhàng đẩy cúc áo sơ mi ra, lộ ra xương quai xanh, như ẩn như hiện cùng một mảnh nhỏ da thịt trắng nõn trơn trượt...... Cái thân thể này đã từng làm hắn si mê vô cùng, hiện giờ vẫn như cũ câu động nỗi lòng hắn, lại chỉ làm người khác nghĩ muốn làm nhục cậu.

"Cho nên, hiện tại ra giá đi." Tần Dịch cười cười.

Diệp Minh nhắm mắt lại, tựa hồ hoàn toàn nhận rõ hiện thực, môi cậu hiện lên một mạt cười thảm, hỏi ngược lại: "Vậy anh chuẩn bị làm cái gì? Lấy thân thế hiện tại của Tần tổng, quá thấp sợ không chịu đi?"

Những lời này rơi vào trong tai Tần Dịch, làm động tác hắn có chút trì độn, ngay sau đó lồng ngực đột nhiên phập phồng một chút, giơ tay lên ' bang ' một tiếng cho Diệp Minh một cái tát!

Diệp Minh mặt bị đánh nghiêng đi, qua một lát, quay đầu tiếp tục nói, "Tôi thiếu anh một trăm vạn, nếu anh không tính toán báo nguy, muốn ngủ vài lần liền xong? Anh đưa ra con số, phải tính toán thật rõ ràng."

Trong mắt Tần Dịch đột nhiên bắn ra thần sắc thị huyết! Tựa hồ hận không thể đem người trước mắt bầm thây vạn đoạn! Hắn bỗng nhiên đá thật mạnh vào chân ghế! Trực tiếp đem Diệp Minh cùng ghế dựa gạt ngã trên mặt đất! Sau đó một phen nhéo cổ áo Diệp Minh, đem cả người cậu nhấc lên, ở khoảng cách rất gần nhìn đôi mắt cậu, tựa hồ muốn hoàn toàn thấy rõ ràng, người này còn có thể bỉ ổi ti tiện đến như thế nào gì!

Dưới khuôn mặt mi thanh mục tú tốt đẹp, nội tâm lại là khe rãnh tràn đầy nước bùn!

"Cậu cho rằng cậu là ai, cậu nghĩ cậu có tư cách trả giá với tôi?" Tần Dịch thanh âm lãnh lẽo tối tăm, từng chữ một tựa hồ từ giữa kẽ răng nhổ ra, "Cậu vẫn cho rằng, đồ đê tiện như cậu đáng giá sao?"

"Đúng là tôi không đáng giá, nhưng chính anh nguyện ý đưa a." Diệp Minh vươn đầu lưỡi, liếm láp một chút máu tươi từ khóe miệng, cười nói.

Những lời này rốt cuộc cũng chặt đứt dây cung cuối cùng trong đầu Tần Dịch, làm lý trí hắn hoàn toàn sụp đổ, trong lòng chỉ còn hận ý mãnh liệt hủy diệt hết thảy! Hắn bóp chặt cổ Diệp Minh, một tay xé mở áo sơ mi cậu, cúc áo rơi xuống, lăn xuống mọi hướng!

Diệp Minh gắt gao nhắm hai mắt, không cho Tần Dịch nhìn thấy bi ai trong mắt.

Cậu vốn không nên trở về, nhưng lại không bỏ được người này, bất quá này không quan hệ...... Cậu vẫn có thể làm Tần Dịch tiếp tục hận cậu.

........................

Tần Dịch duỗi cánh tay mặc áo khoác vào, không nhanh không chậm sửa sang lại cổ áo một chút, thu thập tốt, lúc này mới ý thức được Diệp Minh còn trên mặt đất, tầm mắt khinh miệt xẹt qua thân thể Diệp Minh, bỗng nhiên từ trong túi lấy ra một chồng tiền, không biết bao nhiêu tờ, trực tiếp ném trên mặt Diệp Minh.

Diệp Minh cuộn tròn trên mặt đất, cả người toàn dấu vết loang lổ, còn có máu tươi giữa hai chân chảy xuống, tiền mặt đánh vào người cậu, làm cậu hơi chút giật giật, qua hồi lâu, ánh mắt dần dần khôi phục một tia thanh minh.

Cậu ngơ ngẩn nhìn tiền mặt trên mặt đất, chậm rãi động đậy thân thể, quỳ trên mặt đất hờ hững đem tiền từng tờ nhặt lên.

Tần Dịch cứ như vậy đứng ở nơi đó, trên cao nhìn xuống hết thảy. Xem người này không hề có tôn nghiêm quỳ gối ở đó, nhặt tiền trên mặt đất, xem người này, lưu lạc đến nỗi ti tiện như vậy.

Hiện tại cậu đã biết sao? Dây mới là kết cục của cậu

【 Đinh, Tần Dịch giá trị hắc hóa -5, trước mặt giá trị hắc hóa 75】

Khóe môi Tần Dịch nhếch lên, nói: "Dùng thân thể cậu kiếm tiền cho tốt, đừng quên, cậu còn thiếu tôi một trăm vạn —— muốn cả vốn lẫn lời!"

Nói xong xoay người rời đi.

Diệp Minh yên lặng nhìn bóng dáng Tần Dịch rời đi, thẳng đến khi cảm thấy hắn không quay trở lại lần nữa, mới gian nan bò dậy mặc tốt quần áo, từ công ty rời đi. Lúc này không có bất luận kẻ nào ngăn trở cậu, hơn nữa may mắn là đêm tối, cũng không ai nhìn thấy một mặt chật vật của cậu.

Cậu trở lại ngôi nhà mình đã thuê, mệt mỏi hướng lên giường nằm xuống.

888 dọc đường đi có chút trầm mặc, nó tuy nhìn không quen diễn xuất của ký chủ, cảm thấy cậu chính là gieo gió gặt bão, nhưng nhìn cậu thảm như vậy...... Lại nhịn không được có chút đau lòng, suy nghĩ nửa ngày, mới rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

【888: Kỳ thật cậu không làm nhiệm vụ này cũng có thể......】

【 Diệp Minh: Như thế nào lại không làm! Giá trị kinh nghiệm của tôi trông cậy vào hắn rất nhiều a! 】

【888 có chút sinh khí: Giá trị kinh nghiệm quan trọng đến vậy sao? Có thể khiến cho cậu ra tình trạng như thế này? 】 tuy rằng biết rõ ký chủ có hệ thống bảo hộ, nhưng cốt truyện như vậy xác thật nhìn rất trát tâm.

Diệp Minh khó được lúc tiếp nói chuyện nhanh, mà là lộ ra một bộ thần sắc phức tạp, lông mi cậu rung động một chút, tựa hồ trong lòng phi thường khó chịu, lại dùng một loại ngữ khí không sao cả nói: "Không có gì, chuyện này tôi đã sớm liệu đến."

888 chưa bao giờ nhìn thấy tư thái của ký chủ nhà mình thời điểm không làm nhiệm vụ lộ ra như vậy, bỗng nhiên đau lòng đến không tả được, cũng không biết mình trúng tà gì.

Diệp Minh lại nói: "Tôi chỉ có một việc không dự đoán được."

【888 nhịn không được hỏi: Chuyện gì? 】

【 Diệp Minh: Tôi không dự đoán được rằng Tần Dịch vẫn như cũ yêu tôi như vậy ha ha ha ha ha ha ha! 】

【888:......】

【 Diệp Minh: Đại ca nguyên lai cậu kỳ thật là mặt lạnh tâm nóng, tôi rất cảm động a ha ha ha ha ha! 】

【 Diệp Minh: Tần Dịch một không báo công an bắt tôi, hai không đem tôi bỏ vào bao tải, ba không đem tôi đá văng, ngược lại hao tổn tâm cơ bố cục, tự mình dùng thân thể đối tôi thực thi trừng phạt! Quan trọng nhất chính là xong việc còn đưa tiền! Này nếu không phải chân ái thì cái gì mới là chân ái?! 】

【 Diệp Minh: Hắn trước sau đều tốt như vậy, không, là so trước kia càng cuồng dã càng hăng hái hơn, duy nhất không được hoàn mỹ chính là vừa mới bắt đầu có chút đau, hưm...... Mọi việc cũng không thể yêu cầu mười phần vẹn mười được. Bất quá tôi rất cảm ơn cậu vì đã quan tâm, moah moah yêu cậu nha. 】

888 rất muốn trở lại ba phút trước, đem lời nói mà bản thân nói vừa rồi tất cả đều nhai rồi nuốt luôn đi!

Diệp Minh dùng ánh mắt thâm tình của tình nhân đem tiền mà Tần Dịch đưa nghiêm túc đếm một lần, tự dưới đáy lòng cảm khái: "Tần Dịch nhà ta trước sau như một vẫn hào hiệp bức bách như vậy, chỉ là thật đáng tiếc, tiền này tạm thời không thể dùng."

Cậu lưu luyến không rời đem tiền khóa trong ngăn kéo, một tiếng thở dài, "Người như tôi rất có cốt khí, như thế nào lại bán thân lấy tiền?"

【888: Cậu dám đem cái biểu tình này nói lại lần nữa? 】

【 Diệp Minh: ^_^】

--------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Dịch: Nếu cậu mạnh khỏe, đó là sét đánh giữa trời quang.

Diệp Minh: Hu hu hu

888: Nếu cậu, đó là sét đánh giữa trời quang.

Diệp Minh:...... Cậu náo nhiệt làm gì?

--------------------------------------------------------------

Editor có lời muốn nói:

Min: Haizzz. Thụ tra lắm luôn í. Cả hai lần quay lại đều ngược công lên xuống, nhưng mà một đứa sủng thụ cưng thụ như tui thì chỉ thấy ( ̄▽ ̄)"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro