CHƯƠNG 634-635. Hoàng thúc, tha mạng! (46-47)
🌸☘️🌸
CHƯƠNG 634.
Hoàng thúc, tha mạng! (46)
Edit by TUYETLACHOA
- - - - - - - -🔹🌸🔹- - - - - - - -
"Vi thần cho rằng, bệ hạ lần này, hẳn là đích thân tới mười bốn châu phương nam, chấp chưởng xử lý lũ lụt một chuyến!"
Phiêu Kị đại tướng quân chém đinh chặt sắt thượng tấu.
Thân là đế vương, muốn củng cố đế vị, quan trọng nhất, là có được lòng dân.
Chỉ có được lòng dân, mới có thể không sợ bất luận cái gì quyền thần gian nịnh!
Đường Hoan trong lòng MMP!
Nhạc phụ đại nhân, ngươi đây là muốn mưu sát người sao?
Sau khi lũ lụt xảy ra, khẳng định là có ít nhiều điêu dân, đến lúc đó trẫm tự mình đến đó, còn không phải là bị nạn dân ăn tươi nuốt sống sao!
Phượng Dạ đứng ở phía dưới, không nói một lời, nhìn ra được là bởi vì việc lũ lụt mà trong lòng ưu sầu.
Những người chân chính chấp chưởng thiên hạ, cho dù họ có mưu mô gì với nhau, nhưng trước an nguy bá tánh vẫn là vướng bận trong lòng.
Đường Hoan vốn là muốn nhìn một chút ánh mắt Phượng Dạ.
Nhưng y trước sau cũng chưa nhìn qua bên này một cái.
Đường Hoan nhìn thấy phía dưới Phiêu kỵ đại tướng quân thái dương tóc đã bạc tha tha thiết thiết, mở miệng nói:
"Đáp ứng sở thỉnh của ái khanh, trẫm sẽ đích thân đi."
Trong khoảng thời gian ngắn, chúng thần hai mặt nhìn nhau, duy độc Phiêu Kị đại tướng quân quỳ xuống đất sơn hô vạn tuế.
🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
"Quân Vô Hoan, ngươi có phải hay không điên rồi?"
Hà Trung Nhi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đường Hoan, trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng lại chỉ có thể sau khi tránh mặt người khác, đè thấp thanh âm mắng.
"Ngươi ngẫm lại chính ngươi là cái thân phận gì, cư nhiên muốn ở thời điểm lũ lụt nghiêm trọng nhất, đi đến mười bốn châu phương nam!"
Ngươi là cái nữ tử a, ngươi có biết hay không!
Mười bốn châu phương nam ngày thường giàu có và đông đúc vô cùng, nhóm chủ phủ mười bốn châu tương đương với hoàng đế một phương, ngươi có biết hay không!
Ngươi một cái tiểu hoàng đế không có thực quyền đến đó làm cái gì!
Thiên hạ trước mắt này lại không phải thiên hạ của ngươi, ngươi có biết hay không!
"Những gì ngươi nói, ta đều biết." Đường Hoan đưa cho Hà Trung Nhi một chén nước, một hơi nói nhiều như vậy, chắc đã khát, "Chính là mặc dù biết, ta cũng phải đi."
Hà Trung Nhi uống một ngụm nước, bắt đầu mắng lão phụ thân nhà mình, "Phụ thân ta, ông ấy quả thực là cái lão hồ đồ, đem ngươi đặt lên giàn nướng, làm ngươi trước mặt mọi người xuống đài không được, ngươi cũng xác thật không thể không đi."
Đường Hoan:...... Cái này là phụ thân ruột sao?
"Kỳ thật không hoàn toàn là bởi vì đại tướng quân thượng tấu."
Hà Trung Nhi tức khắc tò mò, "Đó là vì cái gì?"
"Bởi vì hoàng thúc."
Hà Trung Nhi nhìn thấy tiểu nha đầu này thời điểm nói đến hoàng thúc, mắt đen sáng lấp lánh, phảng phất đang khát khao cái gì đó.
"Bởi vì nếu ta vẫn mãi ở trong cung kéo dài hơi tàn mà nói, hoàng thúc trước sau đều chỉ biết đem ta trở thành sủng vật nuôi dưỡng, vĩnh viễn đều sẽ không đem ta đặt ở vị trí ngang hàng mà đối đãi!
Ta cần phải làm một cái hoàng đế đường đường chính chính, ít nhất...... Làm một cái hoàng đế có trách nhiệm, hoàng thúc mới có thể thật sự đem ta trở thành là một người, mà không phải một sủng vật."
Sủng vật, sẽ không chân chính được tôn trọng.
Trong thời khắc mấu chốt, có thể tùy ý vứt bỏ.
Hà Trung Nhi trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng lại, vì cái gì lại quan tâm đến ánh nhìn của Nhiếp Chính Vương như vậy?
Ngươi không phải hẳn là đối Nhiếp Chính Vương hận thấu xương sao?
Khi nhìn thấy rõ sự ngoan cường trong mắt Đường Hoan, mới mơ hồ cảm thấy có chút không ổn......
"Ngươi không phải là......" Này rõ ràng chính là dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân a!
"Quân Vô Hoan, Phượng Dạ có người yêu thích, Thái Hậu là người y tâm tâm niệm niệm cầu mà không được." Hà Trung Nhi không lưu tình chút nào mà đả kích nói, "Hơn nữa ngươi cũng không có khả năng đem thân phận thật của mình nói cho y biết, ngươi cảm thấy y có khả năng sẽ cho phép chính mình trở thành đoạn tụ trong mắt mọi người sao?"
"Không có khả năng, Phượng gia là đại tộc trăm năm."
🌸☘️🌸
CHƯƠNG 635.
Hoàng thúc, tha mạng! (47)
Edit by TUYETLACHOA
- - - - - - - -🔹🌸🔹- - - - - - - -
"Người sinh ra trong thế gia đại tộc, quan trọng nhất chính là vinh dự gia tộc, y sẽ không cho phép trên người chính mình có loại vết nhơ này."
"Ta biết." Đường Hoan nhàn nhạt trả lời.
"Ngươi nếu như tất cả đều biết, ngươi còn......"
Hà Trung Nhi đối diện ánh mắt của nàng, trách mắng phía sau đột nhiên nói không được nữa.
Nàng một cái thiếu nữ, vì sống sót, nơm nớp lo sợ mà ngồi ở trên long ỷ.
Thân là đế vương lại muốn lấy lòng nịnh nọt mọi người.
Có lẽ có ý nghĩ không an phận với Phượng Dạ, đã là chuyện phi thường nhất mà nàng làm được.
Biết rõ không thể mà vẫn làm, Phượng Dạ liền quan trọng như vậy sao?
"Đáng giá sao?" Loại này, chú định là không có hồi âm còn phải trả giá vô cùng.
"Có một số việc không có đáng giá hay không, chỉ có nguyện ý hay không."
Hà Trung Nhi nhìn tên ngốc này, duỗi tay ôm lấy Đường Hoan, làm như hạ quyết tâm nào đó, "Được, nếu như ngươi cảm thấy đáng giá, ta sẽ tận hết khả năng để giúp ngươi."
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️
Trong cung Thái hậu
Lạc Tri Ân trong lòng ngực ôm một con mèo mắt xanh trắng, chậm rãi vỗ về lưng mèo, phảng phất nghe được chuyện cười mở miệng nói, "Đích thân tới mười bốn châu phương nam? A, cái phế vật kia không phải là đi tìm chết sao?"
Không có người dám đáp lời.
Lạc Tri Ân nhíu nhíu mày, tựa hồ là đang suy nghĩ gì đó.
Vốn dĩ cho rằng Quân Vô Hoan này bao cỏ tốt xấu còn có điểm mượn sức giá trị, nhưng là không nghĩ tới cái bao cỏ này thế nhưng ở lúc nàng ta rời cung tránh nóng, trực tiếp cùng Phượng Dạ qua lại.
Tiểu hoàng đế không nghe lời......
Không cần cũng được!
"Người đâu, đi thỉnh Lạc quốc cữu vào cung, ai gia có chuyện quan trọng thương lượng."
Xem ra đã đến lúc tính xem, trong số những con nối dõi không nên thân của Quân gia, ai càng thích hợp làm con rối hơn.
🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹🔹
Hậu cung cùng tiền triều ám lưu dũng động, Đường Hoan vẫn hồn nhiên chưa biết.
Bởi vì nàng đã nhẹ xe giản hành(*), mang theo người từ trong cung xuất phát, thẳng đến mười bốn châu phương nam.
(*): không có đoàn người đi phía trước và sau, đi lại như người bình thường
Phiêu Kị đại tướng quân gắt gao đi theo, mà tâm phúc của Phiêu Kị đại tướng quân đã mang theo quân đội theo sau xuất phát.
Hà Hằng có loại trực giác, bệ hạ lần này nếu là có thể lấy thủ đoạn lôi đình mà trị được lũ lụt mười bốn châu phương nam mà nói, vô cùng có khả năng chính là bước ngoặt cho việc tự mình chấp chính!
Phượng Đức đứng ở trên tường thành nhìn tiểu hoàng đế rời khỏi cửa thành, một đường hướng nam.
Rồi sau đó từ trên thành lâu rời đi, trở lại Nhiếp Chính Vương phủ.
"Chủ thượng, tiểu hoàng đế đã rời đi."
Phượng Dạ trong tay cầm một quân cờ đen chậm rãi đặt xuống, "Chim non đã bắt đầu vươn cánh."
Vốn tưởng rằng là cái sủng vật ngoan ngoãn, nhưng là lần này thật là ngoài dự liệu của y......
Y vẫn là nhìn lầm, vật nhỏ kia nếu là người Quân gia, lại sao có thể đối chí tôn quyền lực không có bất luận cái ý tưởng gì, chẳng qua thật đúng là biết cách ngủ đông!
Thân là thượng vị giả, như thế nào có thể không biết lần này trị nạn lũ lụt trăm năm khó gặp một lần ở mười bốn châu phương nam, là thời cơ tốt nhất mượn sức dân tâm!
Vốn dĩ cho rằng cho dù cấp Hà Trung Nhi cho vật nhỏ, cũng xốc không dậy nổi cái sóng gió gì.
Không nghĩ tới......
Tốt! Thực tốt!
"Thu thập đồ vật, chúng ta cũng đi đến mười bốn châu phương nam." Phượng Dạ chậm rì rì cầm lấy quân cờ trắng đặt lên bàn cờ, tự mình xuống nước cờ. (❄️: ổng chơi cờ một mình)
"Chủ thượng quan tâm bá tánh mười bốn châu phương nam, muốn đích thân đi sao?" Phượng Đức cả kinh.
"Không thì sao?" Phượng Dạ không mặn không nhạt nói, "Mười bốn châu phương nam tham nhũng nghiêm trọng, Quân Vô Hoan không có khả năng trị quốc, không có khả năng ép trụ những cái đại quan biên giới đó. Đến lúc đó nếu tiếp tục trì hoãn, khổ sẽ chỉ là lê dân bá tánh."
Phượng Đức không biết vì cái gì, theo bản năng liền buột miệng thốt ra hỏi, "Kia nếu là tiểu hoàng đế lần này dựa vào sức lực bản thân, áp xuống lũ lụt thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro