Chương 32: Mỹ nhân ngư báo thù (8)
Dịch: Yuha_Ba Cô Chủ Nhỏ
Kéo dài hơn một tháng, mắt thấy sự kiên nhẫn của bà cụ Thẩm sắp bị mài mòn hết, cuối cùng Dạ Phàm "đã tìm được" quà đưa đến. Bà cụ Thẩm lấy được khuy cài ngực kim cương cô tặng vô cùng yêu thích, không ngừng khen cô, còn thuận tiện hạ thấp Bạch Nhã Nhu một trận.
Nguyên nhân là Bạch Nhã Nhu cũng tặng thêm một món quà nữa đến, theo như bà cụ nói thì tượng Quan Âm bạch ngọc không tốt lắm, tặng người già cũng thích hợp nhưng đáng tiếc lại tặng phải ngay chân ngựa. Ở trong mắt bà cụ Thẩm tặng Ngọc Quan Âm để thờ cúng chính là đang chê bà ta tính tình kém, khuyên bà ta phải tĩnh tâm. Mà quà Dạ Phàm tặng lại vừa ý bà ta hơn. Khuy cài ngực hôm tiệc mừng thọ cô ta mang đến vừa bị Kỷ phu nhân đè ép mất, chẳng mấy chốc bà ta lại được cái càng tốt hơn, rất có thể diện.
Thời gian Dạ Phàm đến cũng chọn rất đúng lúc, thời gian rời đi cũng đã tính sẵn, khi đi đến cửa thì vừa vặn gặp Thẩm Quân Hàng mặc bộ vest phẳng phiu đi vào.
"Dạ tiểu thư định về ư?"
Dạ Phàm lui về sau nửa bước mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, đến thăm bà cụ một chút. Thẩm công tử vừa tan làm à?"
"Ừm, về một chuyến cùng bà cụ ăn bữa cơm. Hay là Dạ tiểu thư cùng ăn đi."
Dạ Phàm trực tiếp từ chối: "Không cần đâu. Vừa rồi bà cụ cũng giữ lại ăn cơm nhưng dù sao cũng là cơm gia đình của Thẩm gia, vốn tôi đến để nhận lỗi, sao lại quấy rầy được, tôi cáo từ trước."
Người như Thẩm Quân Hàng thích nhất là nghi ngờ người khác, tuy cô đợi một tháng mới đến nhưng nếu gấp gáp dán lên thì anh ta vẫn sẽ nghi ngờ.
Thế nên cô sẽ phải làm ngược lại. Gặp phải nhau chỉ là "đúng lúc", dù có cơ hội tiếp xúc cũng cố gắng tránh né, như thế ngược lại sẽ khiến anh ta buông lỏng cảnh giác.
Quả nhiên như Dạ Phàm dự đoán, có thần trợ công là bà cụ Thẩm, cô thường xuyên "bất đắc dĩ" phải đến Thẩm gia thăm bà ta. Mà Dạ Phàm cũng cực kỳ lễ phép, mỗi lần đều có thể mang theo một món quà khiến bà cụ hài lòng. Ngay cả anh em Thẩm Quy cũng hiểu rõ hiện giờ Dạ Phàm chính là đầu quả tim của bà nội, đắc tội với cô chính là đắc tội với máy tặng quà miễn phí của bà ta. Nhưng thân thiết với cô thì cũng trăm lợi không hại, dù sao nếu chọc bà nội tức giận còn phải dựa vào cô an ủi giúp.
Bà cụ Thẩm càng ngày càng hài lòng với Dạ Phàm thì đối với "cô bé lọ lem" Bạch Nhã Nhu "ý đồ không tốt" âm mưu muốn trèo lên chức chủ mẫu tương lai Thẩm gia lại càng chướng mắt.
Về chuyện này Dạ Phàm chỉ có một câu: hàng so với hàng còn muốn ném, người so với người tức chết người.
Sau khi Bạch Nhã Nhu về nước đã mở một công ty thiết kế, có nhân mạch lúc trước của nhà mình, cộng thêm có Thẩm Quân Hàng quan tâm, thực ra cũng coi như rất tốt. Hơn nữa Bạch gia cũng không phải dân chúng bình thường. Trước kia ở Lâm Hải cũng được coi là nổi bật nhưng hiện giờ đã sa sút, cơ bản đều dựa vào Thẩm Quân Hàng. Cũng vì như thế nên Bạch Nhã Nhu tuyệt đối không muốn rời khỏi Thẩm Quân Hàng, cũng càng vội vàng muốn lấy lòng bà cụ Thẩm.
Đáng tiếc việc lấy lòng cũng không giống như mua bán, có Dạ Phàm không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên hào phóng ở đây thì tất cả việc làm của Bạch Nhã Nhu đều trở thành cố ý lấy lòng. Đương nhiên cô ta cũng không oan uổng gì.
***
Thời gian cứ yên bình trôi qua nửa năm, gần đây bà cụ Thẩm dường như đều mời Dạ Phàm đến vào thời gian "đúng lúc". Ví dụ như khi Thẩm Quân Hàng vừa lúc trở về thăm bà ta hoặc là lúc Bạch Nhã Nhu lại đến nịnh nọt. Một lần hai lần Dạ Phàm còn không "phát hiện" ra được nhưng nhiều lần như vậy cô đã bắt đầu lên tiếng từ chối, nhưng cuối cùng căn bản đều phải bất đắc dĩ thỏa hiệp khi bà cụ Thẩm giả vờ tức giận.
Lần này cũng không phải lần đầu bà cụ Thẩm kéo cô đến ăn cơm. Khi nhìn thấy Thẩm Quân Hàng ngồi ngay ngắn ở sô pha, Dạ Phàm hơi sững sờ chốc lát, lễ phép gật đầu chào hỏi nhưng sắc mặt có hơi lạnh nhạt. Thẩm Quân Hàng cũng chỉ gật đầu một cái, Dạ Phàm lại tinh mắt phát hiện ra một chút ý cười trên gương mặt lạnh lùng của anh ta.
Cô hơi cong khóe miệng lên, cá đã cắn câu rồi.
"Tiểu Phàm à, nếm thử món cá chua cay này đi. Không phải cháu thích nhất là ăn đồ cay ư, mau nếm thử đi."
"Cảm ơn bà."
Ngày thường Hải Vũ tuyệt đối sẽ không làm cá cho cô ăn, về chuyện này cô thực sự không thể hiểu được, tuy tộc người cá ăn tảo biển nhiều nhưng cũng sẽ ăn cá mà, còn là cá sống nữa. Kết quả hắn lại nói ăn cá là ăn thịt đồng loại, giết cá lại càng giết đồng loại, mạch não đúng là không giống cá bình thường.
Cá chua cay rất ngon, Dạ Phàm ăn không ít, chỉ là thái độ lại không nhiệt tình như ngày thường, ăn xong cơm cô liền muốn về, bà cụ Thẩm có giữ thế nào cũng không được.
"Quân Hàng, cháu tiễn Tiểu Phàm đi, bên ngoài loạn, một cô gái nhỏ như nó bà không yên tâm."
"Không cần đâu bà, cháu gọi điện cho người đến đón."
Thái độ từ chối của Dạ Phàm rất rõ ràng, bà cụ Thẩm cũng hiểu ra nhưng vẫn không muốn buông tha: "Nói gì vậy chứ, cháu được bà đón đến, nếu để cháu đi như vậy thì người ngoài lại nói bà già ta bắt nạt tiểu bối. Quân Hàng, còn không mau đi đi."
Bà ta đưa mắt ra hiệu với Thẩm Quân Hàng, Dạ Phàm lại lãnh đạm nói: "Thật sự không cần đâu ạ. Tổng giám đốc Thẩm công việc bận rộn, Dạ Phàm không tiện làm phiền, cứ để..."
"Không phiền."
"Hửm?"
Dạ Phàm nghi hoặc nhìn anh ta dường như không hiểu được thái độ của anh ta. Nháy mắt hai mắt bà cụ Thẩm sáng lên: "Đúng đúng, không phiền đâu. Vốn Quân Hàng cũng không có việc gì, Tiểu Phàm đừng từ chối nữa."
Dạ Phàm do dự nhìn Thẩm Quân Hàng, lại nhìn dáng vẻ mong chờ của bà cụ Thẩm, bất đắc dĩ cười nói: "Vậy làm phiền Thẩm công tử rồi."
Vừa rồi cô gọi là tổng giám đốc Thẩm rõ ràng là có chút tức giận, lúc này lại gọi Thẩm công tử như cũ, Thẩm Quân Hàng lộ ra ý cười, càng có hứng thú với cô.
Nói là Thẩm Quân Hàng đưa cô về nhưng thực ra vẫn còn có tài xế lái xe. Trong xe tối om, hai người ngồi im, Dạ Phàm hơi nhàm chán lắc lắc ly rượu vang.
"Dạ tiểu thư không vui."
Anh ta nói câu khẳng định, cũng không coi Dạ Phàm như một cô gái "hiền thê lương mẫu". Cái này đều là do tính cách Dạ Phàm thể hiện ra trong nửa năm này, vừa xinh đẹp, có năng lực, học thức uyên bác lại vừa có thân phận thần bí.
Hai chân Dạ Phàm vắt chéo lên nhau, bỏ ly rượu trong tay xuống, môi đỏ khẽ mở: "Chỉ là không thích bị người khác sắp đặt thôi, chắc Thẩm tiên sinh có thể hiểu được."
Mắt Thẩm Quân Hàng hơi híp lại, hơi suy nghĩ nhìn Dạ Phàm.
Ngoài anh ta ra không một ai biết ông cụ Thẩm có ham muốn khống chế mạnh thế nào. Từ nhỏ anh ta đã được ông cụ bồi dưỡng, cũng không thể không chịu sự khống chế và sắp xếp của ông cụ. Anh ta chỉ là quân cờ ông cụ dùng để duy trì sự hưng thịnh của Thẩm gia. Dù khi hấp hối nằm trên giường bệnh ông cụ cũng muốn sắp xếp cho anh ta một mối hôn nhân thương mại.
Nhưng một con sói con giả làm chó hơn hai mươi năm sao có thể ngồi chờ chết trong khi thợ săn suy yếu được. Anh ta cũng muốn trở thành người khống chế chứ không phải một con rối mặc cho người khác điều khiển. Vậy nên Bạch Nhã Nhu trở thành quân cờ anh ta dùng để từ chối mong muốn khống chế cuối cùng của ông cụ Thẩm, một chủ mẫu tương lai không được ông cụ thừa nhận, cũng là huân chương anh ta thoát khỏi sự khống chế.
"Xem ra Thẩm mỗ và Dạ tiểu thư rất có duyên."
Thẩm Quân Hàng có năng lực có thủ đoạn, hơn nữa Bạch Nhã Nhu lại có ý nghĩa đặc biệt với anh ta, muốn lợi dụng tình yêu kiềm chế anh ta căn bản là chuyện không thể. Huống hồ Dạ Phàm lại không có suy nghĩ xả thân vì nhiệm vụ, cô chỉ cần sự tin tưởng của Thẩm Quân Hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro