Chương 30: Mỹ nhân ngư báo thù (6)
Dịch: Yuha
Mặt Thẩm Quy đầy tươi cười chào đón: "Dạ tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến rồi. Tôi vẫn luôn lo lắng cô có việc gì làm trễ đấy."
"Phiền Thẩm nhị công tử lo lắng. Dù sao cũng là tham gia tiệc mừng thọ của bà cụ Thẩm, tôi cũng phải chọn lễ phục phù hợp mới được."
Không sai, đây chính là yêu cầu Dạ Phàm đồng ý bán vòng ngọc bích cho Thẩm Quy. Cô muốn tham gia tiệc mừng thọ, cô muốn một cơ hội có thể tiến vào trong tầm mắt của Thẩm Quân Hàng mà không khiến anh ta nghi ngờ.
"Tiểu Quy, vị này là?" Trước khi xác nhận vòng tay là thật hay giả tâm trạng của bà cụ Thẩm đều không quá tốt.
"Ồ, là lỗi của cháu. Bà nội, đây là Dạ Phàm tiểu thư, bà chủ của Hải Linh các người đã bán vòng ngọc cho cháu. Không tin bà hỏi cô ấy đi, cháu thực sự tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được cô ấy bán cho cháu đó."
Anh ta vừa nói vừa nháy mắt với Dạ Phàm. Dạ Phàm cho anh ta ánh mắt yên tâm, giơ tay nhận lấy cái hộp trong tay bà cụ Thẩm.
"Là đồ của Hải Linh các tôi không sai, cũng là tôi giới thiệu cho Thẩm nhị công tử. Nhưng không ngờ bà lại không thích, đúng là Dạ Phàm không phải. Thế này đi, hôm khác Thẩm nhị công tử cầm đồ đến Hải Linh các, lúc đó muốn đổi hay trả đều tùy Thẩm nhị công tử."
"Bà nội thích đùa thế thôi, bà yêu thương chúng tôi như vậy, chúng tôi mua gì bà cũng thích đúng không ạ?"
Thẩm Quy vội vàng lấy hộp trong tay Dạ Phàm đưa cho bà cụ Thẩm đang vô cùng kích động.
Tay cầm hộp của bà cụ Thẩm cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, bà ta thuận theo bậc thang của Thẩm Quy nói: "Đúng đúng, vẫn là Tiểu Quy và Tiểu Tuệ có lòng nhất, không giống như một số người tùy tiện làm món đồ đế lừa gạt bà già này."
Lời này chỉ thiếu điều chỉ thẳng tên của Bạch Nhã Nhu ra. Thẩm Quy, Thẩm Tuệ đắc ý nhìn về phía Thẩm Quân Hàng vẫn luôn không lên tiếng. Bạch Nhã Nhu chính là người anh ta dẫn đến. Giờ lại bị bà cụ làm bẽ mặt như vậy trên mặt anh ta cũng u ám. Bạch Nhã Nhu uất ức cắn môi nhìn về phía Thẩm Quân Hàng, cố nén nước mắt.
"Bà nội, khuy cài ngực này là Nhã Nhu mất hơn hai tháng mới làm ra được, cũng là tấm lòng của cô ấy, rất hợp với trang phục hôm nay của bà."
Bà cụ Thẩm hừ nhẹ một tiếng, ngại cháu trai bảo bối nên cũng không làm khó Bạch Nhã Nhu.
Đúng lúc này Dạ Phàm lại lấy một món quà ra nói: "Haiz, xem ra tiệc hôm nay tôi thực sự không nên đến. Thẩm đại thiếu gia, Thẩm nhị thiếu gia đều hiếu thảo, vị tiểu thư này lại tự mình chuẩn bị quà cho bà. Còn tôi chỉ mang chút vật thường đến, thực sự không dám lấy ra."
Cô làm như rất xấu hổ mở chiếc hộp trong tay ra: "Cậu bé chúc thọ này được làm từ cùng một nguyên liệu với vòng tay ba màu mà Thẩm nhị công tử đã mua. Vốn tôi muốn dệt hoa trên gấm nhưng không ngờ lại thiếu chút thành ý."
Cậu bé chúc thọ toàn thân màu tím, quải trượng cầm trong tay màu xanh lục, trong ngực còn ôm một quả đào chúc thọ đỏ tươi, nhìn sinh động như thật, đúng là thế gian hiếm có.
Nhìn vẻ mặt bà cụ Thẩm hận không thể lập tức đoạt lấy, trong lòng Dạ Phàm buồn cười. Quả nhiên người yêu tiền là người dễ thu mua nhất.
Bà cụ Thẩm điên cuồng nháy mắt với Thẩm Quy, mục đích vô cùng rõ ràng, món đồ này nhất định phải lấy cho bà ta!
🆘 Truyện được dịch khi chưa có sự đồng ý của tác giả! Vui lòng không mang truyện đi những nơi khác hoặc dùng cho mục đích thương mại!!!
🆘 Truyện chỉ đăng duy nhất trên wp LangTrucDinh, những nơi khác chỉ là ăn cắp, đặc biệt là truyenwiki1.com
"Dạ tiểu thư nói gì vậy..."
"Thẩm nhị công tử không cần phải nói chuyện thay tôi, quả thật là tôi sơ sẩy, hôm khác nhất định sẽ tặng một món quà hợp ý với bà cụ để nhận lỗi." Dạ Phàm rất là "xấu hổ" chặn ngang lời Thẩm Quy định chuẩn bị đi.
"Dạ... Dạ Phàm phải không? Bà già này sống một bó tuổi rồi cái gì mà chưa thấy qua, cháu có lòng như thế bà rất vui. Mau trở lại đi, nhìn tay cháu tinh tế, mềm mịn nào giống phải tự mình làm việc, cái này bà già này rất thích."
Mặt Bạch Nhã Nhu lại khó coi vài phần, tay Dạ Phàm tinh tế không cần làm việc còn cô ta lại không là gì đúng không?
Dạ Phàm theo tiếng gọi của bà cụ Thẩm trở lại trước mặt bà ta, trên mặt vẫn còn chút xấu hổ nói: "Bà đừng dỗ cháu vui vẻ nữa. Bà không so đo là bà rộng lượng, không có lòng là Dạ Phàm không đúng. Món quà này coi như cháu nhận lỗi, bà cứ cầm trước đi, qua mấy ngày nữa cháu lại tìm cho bà thứ tốt hơn."
Bà cụ Thẩm nào có không hài lòng, liên tục nói tốt, ánh mắt nhìn Dạ Phàm còn thân thiết hơn cháu gái ruột. Quà của Dạ Phàm vô cùng hợp với tâm ý bà ta, toàn bộ quá trình đều kéo cô theo, còn giới thiệu người Thẩm gia với cô.
Thực ra người nhà Thẩm gia không nhiều lắm, ông cụ Thẩm đã chết, cha Thẩm là Thẩm Bằng Trình cũng là người rất bình thường. Thẩm phu nhân bây giờ là tình nhân thượng vị thành công, chính là mẹ của Thẩm Quy Thẩm Tuệ. Có thể thượng vị là nhờ đã sinh con trai thứ hai Thẩm Quy cho Thẩm gia. Còn lại cũng chỉ có Thẩm Quân Hàng cô cố ý tiếp cận, cũng là tổng giám đốc của xí nghiệp Thẩm thị do chính ông cụ Thẩm chọn, quyền lợi còn lớn hơn cha ruột Thẩm Bằng Trình của anh ta.
Nhưng quyền lợi lớn không có nghĩa anh ta không quan tâm đến bà cụ Thẩm. Là vợ của của ông cụ Thẩm, trong tay bà cụ Thẩm có hai mươi phần trăm cổ phần của xí nghiệp Thẩm thị. Chỉ khi có được số cổ phần này thì chức tổng giám đốc của anh ta mới có thể ngồi vững hơn.
Lúc bà cụ Thẩm giới thiệu Thẩm Quân Hàng, Dạ Phàm cũng chỉ lễ phép bắt tay, cũng không làm ra hành động niềm nở gì khác. Thời gian còn dài, có bà cụ Thẩm ham tiền ở đây thì cô còn sợ không gặp được Thẩm Quân Hàng ư?
Sau khi bữa tiệc kết thúc, bà cụ Thẩm dặn một câu thường xuyên đến chơi, Dạ Phàm cũng coi như đã thoát khỏi người một nhà đáng ghét này. Trước khi đi cô còn trừng mắt nhìn Kỷ Hàng Hải vẫn luôn chú ý đến mình.
***
Xe thể thao vững vàng chạy trong màn đêm, Hải Vũ làm vật trang trí cả tối cuối cùng cũng sống lại.
"Nếu đã không thích thì không cần giao thiệp với bọn họ. Thân phận hiện giờ của cô hoàn toàn có thể sống rất tốt trong thế giới loài người, không cần cố sức lấy lòng họ." Tối nay nhìn Dạ Phàm cố ý lấy lòng khiến Hải Vũ rất không thoải mái. Đây là công chúa của hắn, không nên ủy khuất bản thân như vậy.
Dạ Phàm giơ tay cảm nhận gió đêm thổi đến, cười nói: "Nghĩ gì thế, chị đây chính là người không có lợi không làm. Cả nhà Thẩm gia đều là con mồi của chị, phải từ từ chơi mới thú vị."
"Không thích thì chúng ta rời đi là được, làm người quan trọng nhất không phải là vui vẻ ư? Vất vả mưu tính như vậy cuối cùng mệt mỏi chính là bản thân."
Dạ Phàm không kiên nhẫn đá văng giày đi, để bàn chân trắng nõn vào trong ngực Hải Vũ, ngẩng đầu để gió thổi bay tóc nói: "Trẻ con như cậu không hiểu đâu, chị đây có người cần báo thù. Nếu cậu thấy nhàm chán thì có thể cầm ít tiền đi chơi."
Cô nói là báo thù nhưng Hải Vũ lại nghe thành khát vọng, cho dù hắn hoàn toàn không hiểu khát vọng của cô có liên quan gì với Thẩm gia.
"Thần là kỵ sĩ của công chúa, trừ khi chết, nếu không tuyệt đối sẽ không rời khỏi công chúa."
Dạ Phàm không sao cả nhún vai, lời này hắn đã nói một trăm lần rồi, dù gì cô cũng không thiếu chút tiền này, nuôi thì nuôi vậy.
"Tùy cậu thôi, lượn thêm vài vòng, gió thổi rất thoải mái."
"Vâng, công chúa ngồi vững, ngồi như này rất nguy hiểm."
Dạ Phàm lại không động đậy, Hải Vũ chỉ có thể giảm tốc độ xuống, tốc độ chậm dần Dạ Phàm lại cảm thấy không thú vị, lượn thêm một vòng đã ngủ rồi.
Hải Vũ vững vàng dừng xe trước cửa hàng, áo vest rộng rãi bọc lấy Dạ Phàm đang ngủ ngon lành, nhẹ nhàng ôm lấy cô vững vàng ôm cô về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro