Tiểu đáng thương nghịch tập (4)
Tác giả: Danh Vi Đê Điều (Điệu Thấp Danh Tiếng)
Edit: Mun1911
Wattpad. com Mun1911
Lúc Lâm Cừ đi vào phòng bệnh, Trì Tang đã xuống giường, đang đứng bên cửa sổ ngẩn người nhìn xa xa.
Nhìn thấy cửa sổ mở rộng, Lâm Cừ nhất thời kinh hãi, vội vàng đi nhanh vài bước tới gần.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, thiếu niên nhẹ nhàng cười cười, tự giễu nói: "Anh sợ tôi nhảy xuống sao? Yên tâm, tôi sẽ không!"
"Mấy ngày nay tôi đã gây phiền toái cho mọi người quá nhiều, có lẽ bọn họ nói đúng... Tôi luôn gây thêm phiền toái cho người khác..." Trì Tang thì thào nói, thanh âm càng lúc càng thấp, ánh mắt cũng càng lúc càng trống rỗng.
"Đừng nói như vậy!" Lòng Lâm Cừ thắt lại, một tay kéo hắn lại. Trì Tang bất ngờ không kịp phòng bị, thiếu chút nữa đâm đầu vào trong ngực Lâm Cừ, không khỏi mở to hai mắt.
Trong mắt Lâm Cừ hiện lên một tia kinh diễm.
Thiếu niên có một khuôn mặt cực kỳ xuất sắc. Mặt mày tinh xảo, tái nhợt gầy gò, khí chất sạch sẽ giống như thiên sứ rơi xuống phàm trần. Đột nhiên lộ ra một chút thần sắc kinh hãi, rồi lại hiện ra vài phần tức giận của thiếu niên.
Ý thức được mình thất thố, Lâm Cừ nhanh chóng buông tay, Trì Tang bị hắn buông ra, lập tức lui về sau một bước. Hai người nhìn nhau không nói gì, không khí trở nên có chút xấu hổ.
Một lúc lâu sau, Trì Tang cúi đầu, ngập ngừng nói: "Là Lâm tiên sinh sao? Nghe nói là ngài đã cứu tôi, cám ơn!"
"Tôi đã tốt rồi... đi trước đây", vừa nói vừa bước nhanh bước chân, cúi đầu cẩn thận vòng qua người Lâm Cừ: "Tạm biệt!"
"Cậu cứ như vậy rời đi? "Lâm Cừ âm thầm thở dài một tiếng, thần sắc phức tạp hỏi một câu.
Trì Tang sắc mặt tái nhợt, nắm chặt tay nắm cửa không dám quay đầu lại, cố nén xấu hổ thấp giọng nói: "Tiền thuốc men... Kiếm được tiền tôi sẽ trả lại cho anh, tôi sẽ không quỵt nợ!"
Lâm Cừ trong lòng đau xót, trầm giọng nói: "Điện thoại di động và ví tiền của cậu đều bị nước cuốn trôi, ngay cả chứng minh nhân dân cũng phải chờ cấp lại, sẽ không ở khách sạn được – cậu tính đi đâu? Ngủ ngoài đường sao?"
Trì Tang đè nén chua xót trong lòng, cố gắng duy trì vẻ ngoài kiên cường, dùng giọng nói hết sức bình tĩnh nói: "Lâm tổng không cần lo lắng, tôi có chỗ ở....."
"Ở chỗ nào, nhà cậu ruột sao? Hôm qua ông ta vừa mới đuổi cậu ra ngoài!" Lâm Cừ thương tiếc nhìn bóng lưng quật cường của hắn, cơ hồ không đành lòng vạch trần lời nói dối của hắn.
"Tôi còn tiền... tôi, tôi có thể tự mình vượt qua!" Bị người vạch trần sự thật, Trì Tang hoảng hốt, nói năng cũng lộn xộn.
"Trì Tang, trong khoảng thời gian này tạm thời ở chỗ tôi trước đi." Vỗ vỗ bả vai đối phương, thấy thiếu niên vội quay người lại, nhìn mình với ánh mắt hoài nghi đề phòng, Lâm Cừ đành phải bổ sung một câu:
"Dù sao cậu còn nợ tôi tiền thuốc men, cũng nên quan tâm nhiều một chút, đúng không?"
Trì Tang không dấu vết lui lại một bước, lắc đầu cự tuyệt nói: "Cám ơn Lâm tổng, thế nhưng..."
"Trì Tang!"
"Chỉ cần cậu đáp ứng lưu lại, tôi liền giúp cậu đem nhà ở lấy về!" Không còn cách nào khác, Lâm Cừ đành phải tung ra đòn sát thủ.
Nghe được câu cam đoan này, con ngươi Trì Tang mãnh liệt co rụt lại, hô hấp không tự chủ được dồn dập hơn, hiển nhiên những lời này đâm trúng tử huyệt của hắn.
Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, không dám tin nhìn chằm chằm Lâm Cừ, trong mắt đầu tiên là hiện lên vui sướng và kích động, rất nhanh lại chuyển thành cảnh giác và hoài nghi sâu đậm.
Thông qua biểu tình của Trì Tang, Lâm Cừ có thể cảm nhận rõ ràng được ý tứ hắn muốn biểu đạt: Anh tại sao phải giúp tôi, anh đang có chủ ý gì?
Đứa nhỏ này đã trải qua quá nhiều lần thất vọng, hắn không tin có người sẽ không cầu hồi báo, vô tư giúp đỡ hắn. Tựa như một con tiểu hồ ly nhiều lần bước vào cạm bẫy, nhìn thấy đồ ăn trước mắt, phản ứng đầu tiên không phải muốn lấp đầy bụng, mà là hoài nghi bên trong trộn thuốc độc.
Lâm Cừ không có biện pháp xua tan băn khoăn của hắn, đành phải giả bộ thoải mái nói: "Cậu không cần hoài nghi, cậu cũng biết tôi rất có tiền, chắc chắn sẽ không mưu đồ căn nhà kia của cậu - giúp cậu đương nhiên là có mục đích khác."
Vừa nghe lời này, Trì Tang lập tức khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, vểnh tai chuẩn bị nghe tiếp.
Lâm Cừ nhún vai, mỉm cười tự giễu: "Chắc cậu cũng đã nghe qua tin tức về tôi rồi đúng không? Danh tiếng của tôi không được tốt lắm, mà cậu lại vừa lúc cần giúp đỡ... Làm chuyện tốt, giúp đỡ cô nhi thân thế đáng thương là phương thức tẩy trắng tốt nhất, nếu cậu không ngại tôi sẽ lấy thân thế của cậu ra lăng xê..."
"Tôi không ngại!" Trì Tang cướp lời, biểu tình kiên định, tựa hồ sợ đối phương sẽ đổi ý.
Lúc hắn tỉnh lại đã ở trên giường bệnh, đối với chuyện xảy ra sau đó không có một chút ấn tượng, chỉ mơ hồ nghe người ta nói người cứu hắn là tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị.
Về phần phương pháp cứu cụ thể như thế nào, hắn cũng không rõ ràng lắm. Nghe nói người cứu là tổng giám đốc của một công ty, hắn theo bản năng liền cảm thấy hơn phân nửa là vệ sĩ hoặc cảnh sát của người đó xuống nước.
Đối với Lâm Cừ người này, hắn cũng không biết bao nhiêu, chỉ biết hình như là một phú nhị đại nhân phẩm thấp kém, còn từng làm qua chuyện khi nam bá nữ. Cho nên đối với ân cứu mạng của Lâm tổng, Trì Tang tuy rằng cảm kích, nhưng lại không hề tín nhiệm.
Nhưng dù vậy, đây cũng là cọng rơm cứu mạng duy nhất hắn có thể nắm được. Tuy rằng muốn đem trải nghiệm của mình công bố ra để mọi người bình luận, nhưng lúc này Trì Tang cũng bất chấp nhiều như vậy - coi như là báo đáp ân cứu mạng của Lâm Cừ đi!
"Cậu......" Mặc dù không có ý định thật sự công khai chuyện riêng tư của thiếu niên, nhìn bộ dáng nghĩa vô phản cố* của thiếu niên, Lâm Cừ vẫn cảm thấy đau lòng.
Nghĩa vô phản cố – 义无反顾 – vì chính nghĩa, đạo nghĩa mà liều lĩnh không ngần ngại hay do dự.
Watt pad Mun1911
"Tôi ổn, cám ơn anh!" Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thân thiện, trên mặt Trì Tang rút đi vài phần lo lắng, ngược lại nhìn có vài phần thoải mái.
Chỉ là rất nhanh hắn lại thấp thỏm, nhịn không được xác nhận lại lần nữa: "Anh thật sự có thể giúp tôi đem nhà ở đòi lại sao?"
"Đương nhiên có thể, đó là di sản cha mẹ cậu lưu lại cho cậu, không ai có thể lấy nó đi!"
Lâm Cừ nói năng có khí phách, nhưng vẫn không thể xua tan lo lắng của Trì Tang, hắn có chút nản lòng cúi đầu: "Nhưng mà, quyền giám hộ tôi vẫn thuộc về cậu tôi."
"Không sao, đó không phải là vấn đề."
Trì Tang nhẹ nhàng lắc đầu, giống như rơi vào hồi ức: "Ông ấy nói khi còn sống cha tôi nợ ông ấy một khoản tiền rất lớn, còn nói làm ăn cần dùng tiền, muốn đem căn nhà kia thế chấp cho ngân hàng vay... Cha mẹ tôi qua đời mới một tháng, ông ấy đã lôi kéo tôi đi sang tên bất động sản."
Trì Tang càng nói càng tuyệt vọng, thống khổ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất: "Hiện tại căn nhà kia đã sớm ở trên danh nghĩa của ông ấy, tuy rằng mấy năm nay đều là tôi trả tiền thế chấp, thế nhưng khi đó tôi còn chưa trưởng thành, tiền trả ngân hàng đều là từ trong thẻ của ông ấy chuyển đi... Tôi, tôi không có chứng cứ chứng minh là tôi trả tiền thế chấp..."
"Hơn nữa, với tư cách là người giám hộ, ông ấy có quyền định đoạt tài sản của người được giám hộ - dù sao đi nữa, ít nhất trong mắt người ngoài, ông ấy đã nuôi tôi năm năm!" Nói đến đây, Trì Tang gần như chìm trong tự trách và hối hận, như thể trong nháy mắt đã mất hết hy vọng.
Trong lòng Lâm Cừ thầm mắng người nào đó lừa tiền đến nở hoa, đồng thời tiến lên kéo Trì Tang, miễn cho hắn để tâm vào chuyện vụn vặt rồi lại tiếp tục suy nghĩ lung tung.
"Tôi đã nói rồi, không cần lo lắng!" Lâm Cừ nắm lấy bả vai gầy gò của thiếu niên, nhìn chằm chằm vào mắt hắn giống như chim ưng, ngữ khí kiên định tựa như bàn thạch.
"Sau khi cha mẹ cậu qua đời, mỗi tháng cậu đóng tiền phí sinh hoạt và tiền thuê nhà cho gia đình họ, bất kể là quan hệ nhận con nuôi trên thực tế hay pháp lý đều không có điều luật này. Nếu đã làm thủ tục nhận con nuôi chính thức, với tư cách là người giám hộ, ông ta cũng không thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng, nên bị hủy bỏ quyền giám hộ!"
"Mặc dù cậu sống trong nhà bọn họ, nhưng hóa đơn của cậu hoàn toàn tách biệt, thậm chí gọi là gửi nuôi cũng không phải. Mặc dù có một tầng quan hệ huyết thống, nhưng về mặt pháp luật cậu và bọn họ không có bất cứ quan hệ gì. Ông ta không có quyền định đoạt, hay thậm chí cướp đi nhà ở của cậu."
"Nhưng tôi không có chứng cứ..." Biểu tình Trì Tang có chút dao động, tựa hồ muốn tin tưởng lại không dám tin.
"Có!" Lâm Cừ lập tức củng cố lòng tin của mình: "Gió lưu âm thanh, nhạn lưu dấu vết - chỉ cần là chuyện thật sự đã xảy ra, nhất định có dấu vết để lần theo, bất quá là tốn nhiều công sức một chút."
"Có đôi khi, không phải nhà ở trên danh nghĩa ai thì là của người đó. Thời điểm làm thủ tục chuyển nhượng cậu chỉ có mười ba tuổi, thuộc về người không có năng lực hành vi dân sự, hành vi dân sự cậu làm, hoàn toàn là có thể hủy bỏ."
Thấy Trì Tang vẫn còn bộ dáng lo lắng trùng trùng, Lâm Cừ làm ra vẻ vô cùng tự tin, vỗ ngực nói: "Yên tâm đi! Trên đời này không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, nếu có, chính là tiền không đủ!"
Hắn nói xong, bá khí ngang ngược liếc xéo Trì Tang, dường như rất không hài lòng với sự không tin tưởng của Trì Tang: "Cậu cảm thấy tôi giống người thiếu tiền sao?"
Khóe miệng Trì Tang giật giật, vội vàng cúi đầu che giấu, làm ra bộ dáng ngượng ngùng.
"Cảm ơn! Cảm ơn ngài... lại khiến ngài phải tốn kém rồi!" Trì Tang nghẹn ngào nói, lúc ngẩng đầu lên trong mắt đã ngấn lệ, "Lâm tổng, ngài là người tốt, tôi không biết nên cảm ơn ngài như thế nào..."
"Hiện tại hết lo lắng chưa?" Lâm Cừ cười sang sảng, vỗ vỗ mái tóc ngốc manh trên đầu thiếu niên: "Cậu cứ yên tâm ở lại đi, những chuyện khác không cần quan tâm!"
"Cái kia... Tôi có thể tự mình thuê phòng ở không?" Trì Tang thẹn thùng xoắn ngón tay, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Lâm Cừ, ngập ngừng nói: "Ở nhà ngài... thật sự quá phiền ngài!"
Nhìn bộ dáng Trì Tang lúc này, Lâm Cừ mới hiểu được thiếu niên cảnh giác hắn còn có một tầng nguyên nhân này.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Lâm Cừ quả thực muốn cười khổ: Mình ở trong mắt Trì Tang đến tột cùng là hình tượng gì? Nam nữ đều ăn Sắc.Trong. Quỷ.Đói sao? Lại có thể làm cho hắn kiêng kỵ như vậy!
Sắc trong quỷ đói (色.中.饿.鬼) Ví von người cực kỳ ham mê sắc dục.
KHÔNG ĐƯỢC! Cứ để hắn đi như vậy, hình tượng bổn tổng tài còn muốn hay không? Hôm nay cho dù trời có sập, người cũng phải lưu lại cho ta!
Thiếu niên tự tay cứu lại coi mình trở thành cầm thú, Lâm tổng gần đây sắp bị bôi đen không nhịn được nổi lên tâm lý phản nghịch, làm bộ như không nhìn ra tâm tư Trì Tang, không để ý biểu tình cứng ngắc của thiếu niên, tùy tiện ôm bả vai hắn.
"Phiền toái gì chứ? Trong nhà có rất nhiều phòng, có bảo mẫu nấu cơm, dọn dẹp theo giờ, ra ngoài còn có tài xế, thêm một miệng ăn cũng không nhiều lắm..."
Thuê phòng ở cái gì, ở cửa hàng cái gì, thật vất vả mới vớt được mạng nhỏ về, cũng không thể để cho thiếu niên xảy ra chuyện gì nữa!
Tuy là như thế, Lâm Cừ vẫn mơ hồ chỉ ra trong nhà còn có những người khác, để cho hắn không cần suy nghĩ nhiều.
Truyện được đăng tại watt pad. Com Mun1911.
Hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ
editor ♡ ~('▽^人)
( ˘⌣˘)♡(˘⌣˘ )
"Phụt......."
Sau khi Lâm Cừ rời đi, Trì Tang đột nhiên nghe thấy âm thanh kỳ quái, theo bản năng bịt mũi lại, chỉ thấy mao cầu bên cạnh đang run rẩy kịch liệt.
Mặt Trì Tang lập tức tái xanh, sắc mặt cổ quái hỏi: "Ngươi... Ngươi... chẳng lẽ muốn biến lớn?" Hắn chưa từng nghe qua hệ thống cũng có nhu cầu sinh lý.
"Ta... ta nghĩ đến dáng vẻ nhân vật chính vừa rồi, liền muốn cười..." Hệ thống lăn lộn trên mặt đất cười như điên: "Ha ha ha... Cười chết ta rồi! Đồ ngốc này, năng lực bản thân có nhiêu đó, còn học đòi người ta giả làm nhị thế tổ!"
Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
Nguồn: wikipedia
Nó nói xong đột nhiên biểu tình nghiêm túc, ngữ khí thâm trầm nói: "Trên đời này không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, nếu có, chính là tiền không đủ!"
Bá khí ngang ngược liếc xéo Trì Tang một cái: "Cậu cảm thấy tôi giống người thiếu tiền sao?"
Trì Tang: "......"
Không đợi hắn nói chuyện, hệ thống lại cười phá lên: "Ha ha ha ha ha... Ai da cười chết ta rồi!"
Trì Tang: Chậc, sợ là tiểu tử này không phải ngốc!
Đồ ngốc, là nói chính ngươi sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm tổng: Ta diễn vai tổng tài bá đạo có giống hay không?
Hệ thống: Phốc!
Editor mún nói: không biết mị sửa lại chương bọn re-up có nhận được thông báo mà update lại không nhỉ? 🤔🤔🤔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro