Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nữ phụ hải đường văn 7

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Cố Tiềm nhíu chặt mày, nâng tay bóp chặt cổ Nguyên Thu.

Nguyên Thu bị ép lui về sau, đụng vào hàng lan can, nửa người trên treo lơ lửng giữa không trung, sắc mặt thoáng chốc đỏ lên. Nàng nâng tay, cố gắng bẻ tay Cố Tiềm ra.

"Khụ khụ"

Cố Tiềm híp mắt, "Đừng mảy may có tôi định chọc giận tôi, bằng không tôi cũng không dám đảm bảo mình có thể làm ra chuyện gì đâu", nói xong hắn hất tay nàng ra, xoay người nhanh chóng rời đi.

Nguyên Thu miệng mở to, thở lấy thở để, nàng cong lưng, đấm vào ngực mình. Nàng dùng đôi mắt vì sặc mà giàn giụa nước mắt, nhìn theo bóng lưng Cố Tiềm.

"Anh có thể làm gì tôi chứ? Không cho phép tôi mang họ Cố, cũng không thừa nhận tôi là em gái ruột của anh, ngoại trừ những thứ mang tính bề ngoài kia, còn có cái gì chứ? Tất cả chỉ vì anh yêu Cố Oản mà thôi, chẳng lẽ bản thân anh không biết sao? Cố Tiềm, anh sẽ hối hận, chẳng qua cũng không sao, tôi không phải Cố Oản, anh đương nhiên sẽ không dễ gì tha cho tôi"

Mỗi một chữ, mỗi một câu nói, đều như đâm thẳng vào trái tim Cố Tiềm.

Cố Tiềm không hề quay đầu lại, lập tức quay về phòng.

Nguyên Thu nhìn dãy hành lang trống rỗng, nàng ngồi xổm xuống, đột nhiên khóc rống. Vì sao chứ? Vì sao lại cho nàng một gia đình không vui vẻ, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của nàng, không có người thân, cũng không có người thương nàng, cả đời này, nàng cũng không thể có được một cuộc sống như người bình thường.

Cố Tiềm yên lặng ngồi xuống sau bàn làm việc, hắn thật sự thích Cố Oản, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng cô hại chết ba mẹ, cha mẹ ruột của cô lại khiến cả nhà hắn vĩnh viễn không thể đoàn viên.

Hắn không thể vượt qua lằn ranh trong lòng kia.

Ngày hôm sau, thời điểm Cố Oản xuống lầu dùng bữa sáng, không hề thấy ngoài ý muốn khi nhà ăn trống rỗng, Cố Tiềm, Nguyên Thu đều không có mặt.

Cô lột trứng gà, suy ngẫm tỉ mỉ, Cố Tiềm không có mặt là vì trốn tránh, Nguyên Thu thì qua chuyện đêm qua, hoàn toàn bị tổn thương, cốt truyện đang phát triển khá ổn.

Úc Thương vừa đi công tác về, ở nơi khác, y bị người khác tấn công. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cánh tay bị chém một nhát, khâu mười mấy mũi. Không cần điều tra, y cũng biết chuyện này là do mấy đứa con riêng kia làm. Gia đình này của y, quả nhiên từ trong ra ngoài đều thối rữa, mục nát cả.

Nhưng lão gia tử không ngốc, chỉ khi chọn người có năng lực nhất quản lý công ty, Úc gia mới có thể tiếp tục phát triển. Nhưng ông ta đồng thời cũng sẽ không để tâm những việc làm của đám con riêng kia.

Bác sĩ tâm lý nói với y, phải nhanh chóng tìm được phương thuốc chữa khỏi cho y. Nhưng 'phương thuốc' kia không những không muốn gặp y, thậm chí còn vô cùng kháng cự.

Úc Thương từ sau ngày bị Cố Tiềm ngắt ngang điện thoại, y liền không ngừng bày mưu tính kế, nói vậy hiện giờ hắn sắp phải ra nước ngoài.

Cố Tiềm sắp tới sẽ mở rộng thị trường ở Tây Âu, hạng mục lần này đối với hắn rất quan trọng.

"Đặt vé chuyến bay gần nhất"

Lâm Sinh cũng biết hạng mục này có ảnh hưởng thế nào với công ty, anh rất nghiêm túc đáp, "Vâng, Cố tổng, có cần chuẩn bị hành lý gì không ạ?"

Cố Tiềm nâng cổ tay lướt nhìn thời gian, "Không có", nói xong hắn lại nhìn sang ly trà bên cạnh, "Mang trà theo đi"

Lâm Sinh hiểu được ý của ông chủ, chuyến đi này, không biết khi nào mới về được.

"Lần trước tôi có hỏi xin Cố tiểu thư thêm một chút, cô ấy chuẩn bị rất nhiều"

Cố Tiềm nghĩ đến những gì cô nói đêm qua, cô nói cô thích hắn, khiến khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Đợi hắn xử lý hết mọi chuyện xong, hắn sẽ nói hết những gì mình muốn nói với cô.

"Được, mang chúng theo hết đi"

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Cố Oản đang đứng trong viện tưới hoa liền nhận được điện thoại của Cố Tiềm.

"Anh hai, có việc gì sao?", Cố Tiềm đang ở sân bay, đã nghe thấy tiếng thông báo bên trong.

Cố Tiềm cũng định tận dụng thời gian này để cả hai bình tĩnh một chút, "Ừ, hạng mục ở Tây Âu có một ít vấn đề, em ở nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời, giải quyết xong anh sẽ về ngay"

Cố Oản nghe ngữ khí của hắn, nhớ lại những gì tối hôm qua mình nói, "Vâng, em sẽ chờ anh hai về"

Cố Tiềm cúp máy, đợi hắn trở về.

Cố Oản nhướng mày, may mắn cô đã bỏ hết lượng thuốc cần thiết.

Nguyên Thu ở cổng trường nhìn thấy Úc Thương.

Trợ lý xuống xe, đến trước mặt Nguyên Thu nói, "Úc tổng của chúng tôi có chuyện muốn nói với cô, mong cô nể mặt dùng một bữa cơm"

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Nguyên Thu nâng tay, chỉ chỉ vào mình, "Thật sự mời tôi?"

Giữa họ có thể nói không có chút liên quan gì.

Trợ lý gật đầu.

Trong một nhà hàng cực kì phong cách.

Vì đã có tiền nên mấy ngày qua, Nguyên Thu mấy cũng thử trải nghiệm không ít các loại nhà hàng xa hoa. Nhưng nhà hàng hôm nay, nàng chưa từng đến.

Gọi món xong, hai người mặt đối mặt ngồi đó.

Nguyên Thu lần nữa tinh tế đánh giá Úc Thương, phong độ nhẹ nhàng, nho nhã, ôn hòa, y và Cố Tiềm hoàn toàn tương phản.

"Úc tổng hôm nay tìm tôi có việc gì sao?"

Úc Thương đang đánh giá Nguyên Thu, xem ra nhiều ngày qua, nàng trưởng thành rất nhanh, ít nhất là so với lúc mình lần đầu gặp nàng.

"Đúng, tôi định nhờ Nguyên tiểu thư giúp đỡ. Tôi đã biết một chút chuyện về Cố gia, Nguyên tiểu thư mới là em gái ruột của Cố tổng"

Nguyên Thu nhìn y, "Cho nên, Úc tổng muốn làm gì? Định đổi đối tượng theo đuổi sao?"

Úc Thương khẽ cười, "Úc Thương tôi tuy rằng chỉ là một thương nhân, nhưng cũng biết tình ý khó cầu. Tôi cũng vì muốn giúp Nguyên tiểu thư thôi. Giúp tôi hẹn Cố Oản ra ngoài, tôi đảm bảo sau này, cô ấy sẽ không quấy rầy đến cuộc sống Nguyên tiểu thư nữa, thế nào?"

Trong mắt Nguyên Thu có chút khiếp sợ, nàng đột nhiên phát hiện, có lẽ Úc Thương thật sự không hề giống với bề ngoài của y.

"Anh đang nói gì vậy? Thế nào là đảm bảo không quấy rầy đến cuộc sống của tôi?"

Đối với lời đề nghị kia, nàng thấy cực kì rạo rực. Nếu Cố Oản không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa sẽ là một việc tốt biết bao.

Úc Thương đưa một tấm thẻ ngân hàng qua, "Không có mật mã, tôi sẽ bắt nhốt Cố Oản lại, cô ấy mãi mãi sẽ chỉ có thể sống trong căn phòng mà tôi đã chế tạo cho cô ấy, cũng mãi mãi phải ở bên cạnh tôi. Mà như vậy, cô đương nhiên sẽ không gặp lại cô ấy nữa"

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Nguyên Thu siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

"Để tôi suy nghĩ lại"

Úc Thương nắm rõ những kỹ xảo khi đàm phán, Nguyên Thu cuối cùng chắc chắn sẽ hợp tác với y thôi.

"Cố tổng vì hạng mục xảy ra vấn đề nên đã đến Tây Âu, sắp tới có lẽ sẽ không thể trở về nước"

Nguyên Thu lần đầu tiên cảm thấy, những tiểu tâm tư cùng thủ đoạn nhỏ của mình, căn bản không đáng một xu. Người đàn ông đang ngồi trước mặt nàng đây, so với tưởng tượng của nàng, phải nói y sở hữu một kho tàng thủ đoạn.

"Được, tôi sẽ suy xét kĩ chuyện này"

Dùng bữa xong, Nguyên Thu được Úc Thương tự mình đưa đến cửa nhà.

Cố Oản vừa luyện đàn xong, khi bước ra ngoài, cô liền chạm mặt Nguyên Thu vừa từ bên ngoài trở về.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Không biết có phải vì có tật giật mình hay không, khi đối diện với ánh mắt của Cố Oản, ánh mắt của Nguyên Thu lại có chút tránh né.

Cố Oản đi lướt qua người nàng, cũng ngửi được trên người nàng mang theo thoang thoảng mùi rượu. Mùi rượu này không đúng lắm, Nguyên Thu còn chưa đủ đẳng cấp để trở thành một người biết hưởng thụ, cho nên cũng không biết rõ loại rượu đã uống. Xem ra có ai đó mở tiệc chiêu đãi nàng, mà khi nhìn đến cô thái độ lại chột dạ như vậy, cho nên, người này cũng không khó đoán, chỉ có thể là Úc Thương. Mấy ngày nay, y không có chút động tĩnh gì, nhất định có vấn đề. Hiện tại, việc Cố Tiềm lại đột nhiên ra nước ngoài công tác, hẳn cũng là bút tích của Úc Thương.

"Anh hai ra nước ngoài công tác, hôm nay có gọi báo cho tôi"

Nguyên Thu nghĩ đến những lời Úc Thương nói, quả nhiên, y không nói dối mình.

"Tôi về phòng trước"

Cố Oản hơi duỗi tay, Úc Thương vì để có được mình mà hao tốn hết tâm tư như vậy cũng đúng thôi, dù sao cô đã hiểu quá rõ sở thích của y, lại ra tay nhiều lần đến vậy.

Nguyên Thu cả đêm trằn trọc, lăn qua lộn lại không ngủ được. Đợi đến hơn 5 giờ sáng, nàng nhắn tin cho Úc Thương, nói rằng mình đồng ý.

Cố Oản buổi sáng thức dậy, hít thở không khí trong lành xong liền xuống lầu ăn sáng.

Nguyên Thu sau khi trang điểm tỉ mỉ nhằm che giấu nét mặt mỏi mệt xong liền ngồi xuống lầu, ngồi đối diện Cố Oản.

"Hôm nay chúng ta cùng ra ngoài đi dạo phố đi"

Cố Oản uống một ngụm sữa bò, đầu không thèm nâng đáp, "Không đi"

Nguyên Thu biết cô sẽ không dễ gì lập tức đồng ý, "Mắt thẩm mỹ của cô tốt như vậy, hãy giúp tôi chọn quần áo đi. Xem như tôi xin cô đó, chúng ta sau này còn phải sống chung trong một căn nhà mà, chẳng lẽ cứ như bây giờ mà sống sao? Tôi không hề muốn gây chuyện với cô"

Cố Oản nghe vậy, nói cùng cá nhân giống nhau, "Vậy được rồi, tôi sẽ cố gắng"

Nguyên Thu có chút thất thần, chỉ cần qua hôm nay thôi, nàng liền có thể tiễn Cố Oản đi.

Ăn sáng xong, Cố Oản lên lầu thay quần áo, đồng thời bỏ hết thuốc độc vào ngăn kéo lót trong túi xách. Chỉ sợ lần này cô đi rồi không biết khi nào mới có thể trở về.

Người hầu đã sắp xếp xe, cũng bảo tài xế đưa các cô xuất phát.

Cố Oản có thể nói là khách VIP của những nhãn hiệu này, cô vừa bước vào tiệm liền sẽ có nhân viên chuyên phụ trách tiếp đón cô tiến lên phục vụ.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Nguyên Thu đang thử một chiếc váy, Cố Oản chợt xách túi lên.

"Cô cứ thử đi, tôi đi trang điểm lại đã"

Nói xong liền đến nhà vệ sinh.

Sau đó, khi cô lần nữa tỉnh lại, thứ ánh vào mắt chính là chiếc đèn thủy tinh treo trên trần nhà, cùng chiếc giường cực kì mềm mại.

Úc Thương vẫn đang đợi cô tỉnh lại.

Khi nhìn thấy y, Cố Oản quả thực không dám tin, "Sao, sao lại là anh?"

Úc Thương nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cô, y đi đến bên cạnh cô nói, "Oản Oản, tôi nói rồi, tôi sẽ có được em, tôi chưa bao giờ nói suông"

Cố Oản xốc chăn lên, chuẩn bị rời đi, cô thật sự tức giận.

Nhưng ngay cả cửa cô cũng không mở ra được.

Úc Thương mang theo ý cười, tháo mắt kính xuống, "Oản Oản, em không phát hiện căn phòng này rất quen thuộc sao? Tôi chính là dựa theo phòng của em ở Cố gia mà làm ra đó, còn tất cả những quần áo túi xách mà em thích, tôi đều đã mua để đầy cho em rồi"

Cố Oản dựa vào cửa, khóe mắt đỏ lên, "Úc Thương, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì, tại sao anh một hai phải đối xử với tôi như vậy"

Úc Thương nới lỏng cà vạt, đi đến trước mặt cô, y từ trên cao nhìn xuống cô, "Em không làm sai gì cả, Oản Oản, là tôi rất muốn có được em, tôi thật sự rất thích em"

Cố Oản đẩy y ra, bảo trì khoảng cách an toàn với mình.

Khi Úc Thương thấy cô phòng bị mình như vậy liền nói, "Yên tâm, trước khi có được sự đồng ý của em, tôi sẽ không chạm vào em", hôm nay y đầu tiên xử lý mấy đứa con riêng, sau đó bắt cô đến đây, trên người y vẫn còn mang theo súng, tinh thần đã có chút mỏi mệt.

"Oản Oản, ngủ ngon"

Nói xong y mới dùng vân tay mở khóa đi ra ngoài, nhưng sau đó cửa lại bị khóa lại.

Sau khi y rời đi, Cố Oản đầu tiên ngồi trên giường ôm hai chân, quan sát trong phòng có theo dõi không, trước mắt hẳn là không có.

Nguyên Thu về đến nhà, nhìn căn biệt thự trống rỗng, Cố Oản rốt cuộc cũng không về được.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Người hầu đang chuẩn bị bữa trưa, "Nguyên tiểu thư, Cố tiểu thư bữa trưa không trở về ăn sao ạ?"

Nguyên Thu ừ một tiếng, "Cố Oản đã ra nước ngoài với anh hai rồi, lúc đi tương đối gấp"

Người hầu tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, vì hôm nay cậu chủ quả thật đã ra nước ngoài.

Nguyên Thu tự nhốt mình trong phòng, mãi cho đến buổi tối, nàng đều nghĩ về Cố Oản.

Sau khi xác định không có theo dõi, Cố Oản liền đi vệ sinh, túi xách của cô cũng không chút tổn hại đặt một bên, những đồ vật bên trong cũng còn nguyên.

Cô trước tẩy trang, sau đó lấy túi thuốc độc đặt trong túi ra, sửa sang lại xong, cả ngày cô chưa ăn gì, thật sự rất đói, nhưng cũng không thể gọi ai, bằng không không phù hợp với tâm lý người bị bắt cóc.

Sáng sớm, Úc Thương liền gõ cửa tiến vào, trên tay còn bưng một chén mì trứng nghi ngút khói, rất thơm.

Cố Oản vẫn có chút phòng bị nhìn y, cô mím chặt môi, nhíu mày.

Úc Thương đặt tô lên bàn.

"Cả ngày hôm qua em không ăn gì, nhất định rất đói bụng, ăn đi", y mỉm cười dịu dàng, chẳng khác gì trước mặt những người khác.

Cố Oản liếc y một cái, vẫn không nói gì, nhưng bụng lại không biết cố gắng mà rầm rì một tiếng.

Úc Thương cười khẽ thành tiếng, "Muốn đấu với tôi, thế nào cũng phải lấp đầy bụng trước đã"

Cố Oản cuối cùng vẫn ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn, tuy ăn rất vội vã, nhưng dáng ăn của cô như cũ vẫn rất đẹp.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Úc Thương cứ như vậy ngồi ở sô pha bên cạnh nhìn cô, đêm qua khi biết Cố Oản ngủ ngay ở cạnh phòng mình, lần đầu tiên y không nằm mơ thấy ác mộng.

Cố Oản ăn sạch cả một chén mì, cuối cùng còn húp một ngụm canh.

Úc Thương nhìn cô, "Chúng ta nói chuyện đàng hoàng nào"

Cố Oản khẽ gật đầu.

Úc Thương phát hiện, việc vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy cô là việc sung sướng đến nhường nào. Y biết việc ngang ngược cầm tù Cố Oản ngược lại sẽ chỉ khiến cô muốn chạy trốn.

Cô là một đóa hoa được cha mẹ Cố gia nuôi trong nhà kính, trong đầu đều là chính nghĩa và đạo đức, lại đầy ắp sự thiện lương. Cho nên việc bắt lấy cô, khiến cô chỉ toàn tâm toàn ý yêu mình cũng không khó.

Cho nên, y chuẩn bị đổi một phương pháp khác, nếu trước kia chỉ vì muốn được đến thân thể cô, vậy hiện tại y phải được đến trái tim cô. Y nghĩ, đến khi đó, thể xác và tinh thần nhất định sẽ có thể hòa làm một.

"Thật xin lỗi, đầu tiên tôi đã dùng một phương pháp sai lầm bắt em đến đây", vừa nói trên mặt y tràn đầy vẻ xin lỗi.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Cố Oản cúi đầu, vân vê ngón tay, "Vậy anh sẽ thả tôi đi sao?", giọng nói của cô đã mềm nhẹ hơn nhiều.

Úc Thương cũng không trả lời vấn đề này, y duỗi tay, ra hiệu vệ sĩ đứng ở cửa mang một phần tài liệu vào.

"Em có thể nhìn xem, Oản Oản, tôi thật sự hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội để hối cải làm người"

Cố Oản nhìn thấy túi tài liệu kia liền nhớ đến hợp đồng bao dưỡng lần trước y ném cho mình, không khỏi nhíu mày nhìn y.

Úc Thương cũng hiểu được ý của cô, y lần nữa mang theo xin lỗi, duỗi tay nhận lấy tập hồ sơ, mở ra, "Hoàn toàn khác với lần trước, lần trước là tôi quá nóng vội muốn có được em, vì tôi không hiểu như thế nào là yêu một người"

Cố Oản duỗi tay nhận lấy, nội dung bên trên là một bảng kiểm định tâm thần.

"Là của anh?"

Úc Thương gật đầu, "Đúng, suốt mười năm qua, tôi đều đang mang một căn bệnh trong người", nói xong y tựa hồ có chút tự giễu khẽ a một tiếng, "Úc gia không đàng hoàng, sạch sẽ như em vẫn thấy, tôi rất mệt"

Y vừa vén tay áo sơ mi, vừa thản nhiên chìa vết thương về phía Cố Oản.

"Em nhìn đi, đây là dấu vết để lại do đứa em trai cùng cha khác mẹ kia muốn hại tôi, nó phái người đến khách sạn muốn giết tôi"

Cố Oản tựa hồ bị những gì y nói dọa một phen, trong mắt đã bắt đầu có sự đồng tình.

"Vậy sao anh không nói cho bác Úc, ông ấy nhất định sẽ giúp anh"

Úc Thương lắc đầu, "Oản Oản, nhà của chúng tôi không giống như nhà của em, ba tôi mặc kệ, điều ông ấy muốn chỉ là Úc gia được phát triển không ngừng, sự an nguy của tôi không có quan hệ gì đến ông ấy cả", trong giọng nói của y mang theo tràn đầy sự thất bại cùng khổ sở.

Cố Oản đặt bảng kiểm định trong tay xuống bàn, "Nhưng Úc tổng, tôi cũng không giúp anh được gì nha"

Trong ánh mắt Úc Thương ngập tràn sự dịu dàng, "Không, Oản Oản em có thể, tôi thích em, tôi cần em, em có thể ở bên cạnh tôi một thời gian không? Nếu đến cuối cùng em vẫn không thích tôi, tôi sẽ thả em đi, để em vĩnh viễn rời khỏi tôi. Hãy cho tôi một cơ hội, được không?"

Trên gương mặt nhỏ của Cố Oản đầy vẻ bối rối, cô cực kì chần chờ, do dự.

Úc Thương đứng lên, "Tôi biết, ngay cả Oản Oản cũng cảm thấy tôi hiện đã hết thuốc chữa phải không?", vết thương trên cánh tay tựa hồ không được băng bó kĩ, lại thấm ra máu tươi, thoạt nhìn cực kì khủng bố.

"Vết thương của anh đang chảy máu, cần được băng bó lại"

Cố Oản sốt ruột đi đến bên cạnh y.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Úc Thương có chút suy sút, "Không sao, cũng không chết được"

"Được rồi, tôi đồng ý với anh, nhưng trước đó mau băng bó vết thương lại đã"

Cố Oản nhìn qua như thể cực kì lo lắng cho vết thương của y.

Úc Thương nở nụ cười, một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

"Em đồng ý rồi, không được đổi ý"

Cố Oản gật đầu, "Đúng, không đổi ý"

Úc Thương dẫn cô ra phòng khách, bảo người giúp việc mang hòm thuốc đến.

"Em tới giúp tôi đổi băng đi"

Cố Oản mở băng gạc bên trên ra, miệng vết thương rất sâu nhưng đã được may lại, đổi một miếng băng gạc khác là được.

"Cánh tay này, anh không được dùng nó hoạt động lung tung nữa đấy"

Úc Thương nghe lời, lập tức đồng ý, sau đó chuẩn bị đi công ty.

Cố Oản trở về phòng, bất đắc dĩ cười lắc đầu, quả nhiên mấy chuyện gạt người phải thật giả lẫn lộn. Thời thơ ấu bi thảm, hoàn cảnh gia đình bất hạnh, cùng với bản thân bị mắc bệnh.

Mấy thứ này gộp lại, gạt người cũng đủ dùng, đặc biệt còn là một cô gái nhỏ chưa trải qua cực khổ, lòng đồng cảm ngập tràn.

Úc Thương ngồi trên xe, tâm trạng quả thật không tồi, chỉ là những thứ này chưa đủ, thứ y cần làm là không ngừng tăng giá cả, khiến Cố Oản thật sự yêu mình.

Cố Oản vô cùng nghe lời mà ở lại biệt thự, như những người giúp việc cơ hồ đều không nói lời nào.

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Một tuần sau.

Úc Thương bốn giờ chiều đã về đến nhà.

Cố Oản đang trồng hoa trong vườn, trước đây khi thấy khu vườn tương đối hoang vu, không trồng bất kì loại cây nào, hỏi người hầu mới biết được Úc Thương không thích nơi này có hoa hoa cỏ cỏ.

Cho nên khi cô hỏi Úc Thương, nói rằng mình muốn trồng hoa, như vậy khi nhìn thấy tâm trạng cũng sẽ tốt hơn, Úc Thương đương nhiên đồng ý.

Úc Thương xuống xe liền nhìn thấy cảnh Cố Oản đang loay hoay bận việc trong vườn, trên tay, trên mặt, trên quần áo của cô đều lấm lem một ít bùn đất.

"Sao em không để họ giúp?"

Cố Oản hôm nay búi tóc cao, áo ngắn tay kết hợp với quần đùi, từ đó lộ ra một đôi chân suông thẳng, trắng ngần.

"Tôi tự làm được, hơn nữa chính tay trồng, ý nghĩa sẽ khác", nói xong cô lại nhìn y, "Sao hôm nay anh tan tầm sớm vậy?"

Úc Thương nghĩ đến kế hoạch hôm nay, "Hôm nay tôi về nhà chính dùng cơm, muốn mang em theo cùng"

Cố Oản có chút kinh ngạc, "Cả nhà anh dùng cơm với nhau, tôi đi theo phải chăng không tốt lắm?"

Úc Thương dùng tay khẽ lau sạch bùn trên mặt cô, "Không có gì tốt hay không tốt cả, trước đây ba tôi đã biết chuyện tôi đang thử hẹn hò với em, ông ấy cũng rất thích em"

Cố Oản suy nghĩ một chút, "Vậy được rồi, để tôi đi đổi quần áo, trang điểm đã"

Úc Thương gật đầu.

Cố Oản mang dép lê, chạy chậm lên lầu.

Úc Thương nhìn những hố đất đã được đào đâu vào đấy trong viện, cùng cả ống nước được kéo đến, nhìn qua lung tung rối loạn, không có chút hy vọng nào có thể khiến hoa nở được. Nhưng y vẫn cảm thấy rất vui sướng, đã rất nhiều năm y đã không được vui như vậy. Xem ra quyết định của y là đúng, bản thân không chỉ vì nhất thời ham mới mẻ, thèm muốn cơ thể cô.

Biết đâu, một tên xấu xa, thối nát như y sẽ được ai đó yêu thì sao.

Cố Oản trở lại trong phòng đơn giản sửa soạng một chút, chọn một chiếc quần dài, áo trên là một chiếc áo lông PO ngắn tay, tương đối bó sát người, tóc xõa dài xuống, khiến cô thoạt nhìn càng thêm thành thục dịu dàng hơn, cuối cùng là thay giày.

Úc Thương ngồi trong phòng khách chờ cô, khi thấy cô bước xuống liền vừa lòng từ trên xuống dưới đánh giá cô một phen.

"Nhanh như vậy sao, hôm nay em cũng rất đẹp"

Nói xong y vươn tay ra.

Cố Oản suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn không nắm lấy tay y, dời sang đề tài khác, "Đi thôi"

Úc Thương cũng không thấy quá mất mát, cứ đợi thêm một chút, hiện tại không phải đã tiến bộ rất nhanh rồi sao? Cố Oản cuối cùng cũng sẽ là của y thôi.

"Đừng khẩn trương, hôm nay số người dùng cơm chung có chút nhiều"

Lúc hai người đến nhà chính của Úc gia, Cố Oản hít sâu một hơi.

Úc Thương nhìn ra được cô vẫn rất khẩn trương, "Hôm nay thân phận của em cũng không phải là bạn gái của tôi, không ai sẽ làm khó em đâu"

Cố Oản khoác lên cánh tay y, khi nghe được y nói vậy liền quay đầu liếc y một cái, "Sao vậy, làm bạn gái của anh sẽ có người gây khó dễ sao?"

Úc Thương cười mà không nói.

Khi hai người hai người đến nơi, trong phòng khách cơ hồ đã ngồi đầy người.

Những người nọ khi nhìn thấy Cố Oản và Úc Thương đều đồng thời yên tĩnh lại.

Úc Thương trước nay chưa từng để họ vào mắt, bởi y mới là thế hệ cầm quyền mới của Úc gia. Chỉ cần lão gia tử chết đi, những người này y đều sẽ xử lý sạch sẽ.

Nhưng bọn họ cũng không nghĩ như vậy, chỉ cần lão gia tử còn sống, họ đều sẽ không để mắt đến Úc Thương. Y chẳng qua là công cụ kiếm tiền của Úc gia mà thôi.

Úc Thương nhận thấy Cố Oản đang khẩn trương, y dùng bàn tay còn lại khẽ vỗ tay cô, sau đó mang theo Cố Oản đi đến trước mặt Úc lão gia.

"Ba, hôm nay con mang Cố Oản đến"

Nguyên chủ lúc trước từng gặp qua ông ta.

Hai nhà Cố, Úc vốn có ý nguyện để hai người họ kết hôn.

Nhưng mỗi người lại có những tính toán khác nhau.

Cố gia phu thê thì coi trọng bản thân Úc Thương, mà Úc lão gia lại coi trọng ích lợi mà Cố Oản có thể mang đến cho Cố gia.

"Oản Oản đến đây nào, lâu rồi con không có đến thăm bác đấy"

Cố Oản mỉm cười chào hỏi, "Cháu chào bác Úc ạ"

Chuyện của Cố gia vốn dĩ là chuyện nội bộ, nếu không cố tình đi tra, không ai biết được.

Úc lão gia tuổi không còn nhỏ nữa, ông có Úc Thương vào lúc ông đã hơn bốn mươi tuổi.

Úc Thương trên có anh chị, dưới có em trai em gái, mặt khác còn có nhóm cô dì chú bác muốn lấy được chút lợi lộc từ Úc gia.

Chào hỏi xong, Úc lão gia liền gọi Úc Thương vào thư phòng.

Cố Oản một mình ngồi trong phòng khách, cũng không ai đến bắt chuyện với cô. Cô biết nguyên nhân Úc Thương mang mình đến đây, khi nhìn thấy tình trạng loạn như nồi cám của Úc gia và tình trạng luôn phải chịu ủy khuất kia của y, cô sẽ thấy đáng thương đồng tình y. Đáng tiếc trái tim cô vốn vững như bàn thạch.

Chẳng đến nửa tiếng sau, Úc Thương liền bước ra khỏi thư phòng, trên trán còn có một vết thương rõ ràng, như bị mảnh sứ vỡ cắt qua.

Cố Oản đại khái đoán được, ông ta hẳn đã nổi giận, dùng chén trà ném vào y.

"Anh bị thương rồi? Không có việc gì chứ?"

Úc Thương nắm lấy tay Cố Oản, miễn cưỡng đáp, "Không sao"

Cố Oản nhíu mày, "Chảy máu luôn rồi mà sao không sao được? Bác trai thật quá đáng, chẳng lẽ ông ấy không biết anh đã làm những gì cho Úc gia sao, còn nữa anh đang bị thương, vết thương trên cánh tay còn chưa cắt chỉ nữa là"

🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸

Úc Thương hôm nay cố ý cãi nhau với ông ta, kích thích cho ông ta động thủ với mình, bằng không sao có được một màn hiện tại cho Cố Oản xem?

"Về nhà bàn sau"

Cố Oản tức giận cắn răng nói, "Đi, hiện tại liền đi"

Úc Thương kéo tay cô lại, "Hiện tại không được, theo quy tắc của Úc gia, dù thế nào cũng phải cơm nước xong đã"

Cố Oản nhìn vết thương của y, sốt ruột đến hai mắt đều đỏ lên, "Thật sự không đau sao?"

Úc Thương nhìn bộ dáng sốt ruột đau lòng kia của cô, đột nhiên có chút hối hận, phải chăng y đã diễn thái quá? Việc khiến Cố Oản khổ sở thương tâm, y thế nhưng cũng không đành lòng.

"Không đau, tin tưởng tôi", ngữ khí y mềm mại, bất giác như đang an ủi cô.

Vở diễn này, không biết rốt cuộc là ai đang lừa ai nữa?

Cố Oản có thể cảm nhận được ý định của y.

Trên bàn đã bày xong đồ ăn cùng chén đũa, mọi người lục tục vào chỗ.

Cố Oản ngồi bên phải Úc Thương.

Úc Thương lại ngồi bên cạnh Úc lão gia.

Úc lão gia như cũ nói mấy câu, sau đó mọi người bắt đầu động đũa.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên bàn cơm cực kì yên tĩnh.

Đến tận khi một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mở miệng, nàng nhìn qua được bảo dưỡng cực kì kĩ lưỡng, chiếc sườn xám tôn lên dáng người xinh đẹp hoàn hảo, mị nhãn như tơ, cực kì hấp dẫn.

"A Thương thân làm người cầm quyền của Úc gia chúng ta, đối xử với nhóm em trai của mình như thế có phải quá mức tàn nhẫn hay không? Cẳng chân, cánh tay đều đánh gãy, chậc chậc, thật là tàn nhẫn độc ác mà"

24/1/2023

Lì xì mùng 3 🧧🧧🧧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro