Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1 - Chương 8: Cha của hắn (8)

Phần 1: Công lược trưởng bối của vị hôn phu cặn bã

Chương 8: Cha của hắn (8)

Dịch: Hạnh Hạnh
Beta: Cà ri

Sở Trầm Lâu cho rằng mình đã nghe nhầm.

Tô Lan đứng trước mặt hắn cúi đầu, giống như một đứa trẻ xấu hổ thừa nhận đã làm việc xấu, đỏ ngượng ngùng ở đôi má lại cứ lan đến hai tai, làn da trắng trẻo với một lớp phấn mỏng, một tay vẫn nắm lấy tay của hắn, trong bàn tay tiết ra những giọt mồ hôi lành lạnh.

Tim hắn đập càng lúc càng nhanh hơn, máu đều giống như nóng lên, ánh mắt nhìn qua cái cổ hết sức thon gọn của cô, không kiềm chế được mà nhìn hướng xuống, sự mềm mại của lớp váy mỏng.

Cô rất trắng, màu da thật sự được miêu tả bằng bốn chữ da trắng thắng tuyết, dưới sự tôn lên của chiếc váy dạ hội màu trắng cũng không kém phần mát mẻ. Hắn rất muốn biết, nếu thật sự đưa tay lên che, nhiệt độ trong lòng bàn tay có thể làm tan làn da mềm mại được hay không.

Ham muốn giống như ngọn lửa, một khi nó đã được nhen lên, thì thường là tình thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Hắn bối rối di chuyển ánh mắt, khàn giọng nói: "Tô Lan"

Tô Lan trong chớp mắt đã tỉnh dậy, vội vàng thả tay hắn ra, một lúc sau bị hắn giữ ngược lại.

Lòng bàn tay của hắn rất nóng, nắm chắt lấy tay cô không cho cô bỏ ra, dường như muốn dùng hành động này để chứng minh sự kiên định của hắn, vừa giống như một kiểu tìm hiểu cố chấp.

Tuần này quá dài rồi, hắn vừa trải qua từ thiên đường đến sự dày vò của địa ngục, trong khoảnh khắc cô gái ấy nắm lấy tay của hắn, hắn như từ địa ngục trở về thiên đường vậy.

Vào đêm mà Tô Lan đến tìm hắn, hắn suốt cả đêm không ngủ, trong đầu đều là hình ảnh của cô, cảnh trong mưa lại lặp đi lặp lại trước mắt, hắn không thể tự ngăn mình hôn cô, đôi mắt cô đầy sự hoảng sợ, nhưng lại không hề vùng vẫy và cũng không hề chùn chân, cứ để cho hắn tự ý làm bậy, cướp lấy hơi thở ngọt ngào của cô.

Cô đặt tờ giấy ở cửa, hắn nhặt lên và cất vào ví.

Đó có lẽ chính là hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời của hắn, mặc dù không thể lâu dài, nhưng ai cũng không thể xóa được sự tồn tại của nó.

Hắn cũng nhớ những giọt nước mắt chịu đựng khi cô trả lại chiếc nhẫn, nhớ rằng cô đã khóc đau đớn ở dưới cơn mưa. Vì vậy hắn đã đấu tranh rất lâu, hay là trước khi ra nước ngoài gọi Sở Tu đến gặp mặt, buộc hắn ta rời khỏi Đường Vân, trở về bên cạnh Tô Lan.

Chỉ cần Tô Lan vui, thì tất cả mọi việc đều đáng, những đau khổ của hắn không đáng để nhắc đến .

Trái tim lạnh ngắt trong lồng ngực, tình cảm đành đã cũ, nhưng ở trong đêm này, lại có những lí do để thoát khỏi luân thường đạo đức.

Lần này, hắn sẽ không tiếp tục kiềm chế bản thân mình nữa.

Tô Lan vẫn đang cúi đầu xuống, tay run nhẹ nhẹ khi bị hắn nắm lấy, khuôn mặt hiện ra vẻ sợ hãi không biết phải làm sao.

Sở Trầm Lâu ngẩng cái cằm nhọn của hắn lên, không dễ gì cho cô chạy: " Tô Lan, anh cần một câu trả lời"

Trong con mắt của Tô Lan đảo lên sự ngạc nhiên, khó khăn và thái độ không tự nhiên dần dần chìm ngập trong cô, khi đã đợi được một lúc, mắt cô nhìn Sở Trầm Lâu không chịu buông mình ra, trong đôi mắt đọng nước, giậm giậm chân : "Tôi sớm đã cho rồi!"

Trong mắt Sở Trầm Lâu hiện lên sự vui vẻ, nhưng vẫn không buông cô ra, nhẹ nhàng nói: "Nhưng anh muốn nghe em nói ra."

Tô Lan tức giận, nắm lấy tay hắn cắn một miếng rồi quay người đi, đi được mấy bước thì lại dừng lại, quay đầu lại, với giọng đầy tủi thân: "Chú muốn tôi nói cái gì? Khi ngay cả bông hoa chú cũng chưa từng tặng cho tôi."

Nói xong lại muốn đi, Sở Trầm Lâu lập tức nắm lấy cổ tay của cô: " Bên trong kết thúc rồi à? Để anh đưa em về."

Tô Lan biết rõ hắn được voi đòi tiên, trong lòng lại đang nghĩ đến cảnh quay tiếp theo, cũng không có thời gian để so đo với hắn, cô cởi áo khoác bên ngoài và đưa cho hắn: "Tôi vào trong nói một tiếng, chú đứng đây đợi tôi."

*

" Được, anh đợi em."

Tô Lan vừa mới bước vào cổng đại sảnh, Đặng Kiều Kiều liền kéo tay cô lại: " Cậu đi đâu vậy? Tớ đợi cậu cả nửa ngày cũng không thấy cậu đến, làm tớ muốn gọi điện báo cảnh sát để tìm cậu rồi đấy!"

Tô Lan nói mơ hồ: "Thì đi đi lại lại ở bên ngoài. Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Đặng Kiều Kiều vẻ mặt đầy giận dữ, hất chếc cằm về một hướng đầy vẻ dương dương tự đắc: "Tên khốn Lưu Húc đem tiểu tam của Sở Tu đến diễu võ dương oai, aa, tức chết tớ rồi, xem tớ sẽ xé bọn họ ra như thế nào."

Tô Lan nói: "Lúc tớ đi ra ngoài thì nhìn thấy bọn họ rồi."

Đặng Kiều Kiều cười nhạt: "Vậy cậu có biết hay không, khi cậu vừa đi chưa được lâu, Sở Tu và Lưu Húc đã diễn một vở kịch hai người đàn ông cùng tranh một người phụ nữ, thiếu chút nữa là đánh nhau luôn rồi, khiến cho tất cả mọi người ai cũng đều cười nhạo, họ không chỉ cười hai cái đồ đần độn kia, mà còn cười cả cậu đó."

Tô Lan không quan tâm: "Họ muốn cười thì tùy họ đi, miệng nằm ở trên mặt của họ, chúng ta muốn quản cũng không quản nổi."

Đặng Kiều Kiều tức đến nỗi bóp cô một cái: "Cậu thật sự quá bánh bao quá mềm yếu rồi, Sở Tu mới dám ức hiếp cậu như vậy, chẳng trách Sở Trầm Lâu lúc kính rượu đều không đưa theo hắn, tự mình hiểu lấy, biết được con trai của mình có đức hạnh gì."

Tô Lan sờ sờ tóc của cô, giúp chú mèo hoang nhỏ đang nhe nanh vuốt lông mượt: "Gần như là được rồi, hôm nay ngày ông của cậu mừng thọ, đừng để những chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến tâm trạng."

Đặng Kiều Kiều bị cô kéo đi, trên mặt giữ một nụ cười lạnh u ám: "Từ lúc xem được cái video đó thì tâm trạng của tớ đã kém đi rất nhiều, đại thọ của ông cũng đã sớm bị bọn họ làm cho rối tung rồi, tớ làm sao có thể bỏ qua cho hai con người hèn hạ kia được."

Tô Lan lắc đầu: "Cậu thì dọa được ai cơ chứ!"

Đặng Kiều Kiều ho lên một tiếng: "Có phải là dọa người hay không, cậu cứ đợi thì sẽ biết."

Tô Lan vẫn chưa ổn định chỗ ngồi, Tần Phương thì đã tìm đến đây, sắc mặt rất khó coi đưa cô ra nơi không có ai, cau mày hỏi: "Lan Lan, Sở Tu đứa trẻ này có chuyện gì sao? Vừa rồi sao lại cùng với đứa bé làm minh tinh nhà họ Tần cãi nhau vậy?"

" Mẹ....." Tô Lan ngẩng đầu lên có chút mệt mỏi, cười khổ nói: "Con với Sở Tu..... kết thúc rồi."

"Cái gì chứ?" Tần Phương giật mình hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Ba của con không phải nói rằng, con với Sở Tu chỉ là có chút mâu thuẫn thôi, không có chuyện gì rồi sao? Cái con bé này, chuyện lớn như vậy, tại sao không bàn bạc cùng mẹ chứ!"

Tô Lan ôm lấy mẹ, ghé một bên tai mẹ nhẹ nhàng nói: "Mẹ à! Không có gì để bàn bạc cả, con và Sở Tu đã kết thúc rồi."

" Nhưng mà.....!" Tần Phương nghe cách nói của con gái , trong lòng gần như đã hiểu rõ rồi, biết rằng sự việc không thể cứu vãn nữa rồi, thở dài một tiếng rồi nói: "Nhưng mà, hôn sự của hai đứa...."

"Sẽ không có nữa." Những giọt nước mắt của Tô Lan rơi xuống, giống như thời thơ ấu vậy , hai tay ôm lấy cổ Tần Phương, mặt cô vùi vào vai mẹ và khóc: "Nhẫn con đã trả lại cho chú Sở rồi. Mẹ, con xin lỗi. Con đã làm cho ba và mẹ bị mất mặt rồi."

Sống mũi của Tần Phương cay lên, hai mắt cũng đỏ hoe, vuốt ve mái tóc dài của con gái, nghẹn ngào nói: "Mẹ mới là người phải nói lời xin lỗi, là do ba và mẹ đã yêu cầu quá cao đối với con rồi, trong lòng con hẳn sẽ cảm thấy rất buồn... đứa con gái ngốc, Lan Lan ngốc của mẹ, đây làm sao có thể là lỗi của con được? Không gả thì không gả, có gì mà to tát chứ, có mẹ ở đây , con đừng sợ, mẹ sẽ nói chuyện với ba con."

Tô Lan gật gật đầu và lau nước mắt đi.

Bỗng nhiên, từ đại sảnh của tiệc rượi truyền đến một cuộc ầm ĩ.

Tần Phương thấy kì lạ liền quay lại xem thử, Tô Lan đi theo sau lưng mẹ, đi đến bên cửa liền dừng lại, đôi môi cô nở lên một nụ cười.

Tất cả sự chú ý của mọi người đều bị thu hút bởi màn hình phía trước.

Người dẫn chương trình và hai nhân viên trên sân khấu cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình.

Đây.....đây vốn dĩ là là video chúc thọ tuyệt hay, ca khúc mà các nhân viên trong tập đoàn cùng nhau hát, sao lại biến thành thứ quái gì vậy?

Trên màn hình hiện rõ là hình ảnh Sở Tu anh hùng cứa mỹ nhân, video cứu Đường Vân từ trong tay của Tống Thời Kiệt, cuối cùng là "người đàn ông của cô ấy" từ trong loa vọng ra, có thể gọi là cảm động lòng người,....

Đặng Kiều Kiều nhân lúc mọi người đều đang xem video, không ai chú ý, đã lẻn đến bên cạnh Đường Vân, kéo lấy cánh tay bị bất ngờ không kịp phòng bị của Đường Vân, kéo tay cô ta lên sân khấu, dang tay tát cô ta một cái thật mạnh.

Người dẫn chương trình nhìn thấy thì đơ người luôn.

Đặng Kiều Kiều cướp lấy micro của anh ta, đặt bên miệng của Đường Vân trong vẻ mặt lạnh lùng và ngang bướng của cô, khí thế thật đáng kinh ngạc: " Cô Đường, đến đây, sân khấu này là dành cho cô, micro đưa cho cô, nói đi, nói những gì cô đã nói đi, nói rằng cô với Sở Tu không hề có bất cứ mối quan hệ gì, nói những lời mà cô đã từng nói với anh tôi đi!"

"Đặng Kiều Kiều!" Lưu Húc thét lên một tiếng, hai ba bước đã bước lên sân khấu, vẻ mặt tái nhợt đứng che trước người Đường Vân: "Em dựa vào cái gì mà đánh cô ấy chứ?"

Đặng Kiều Kiều không hề tỏ ra yếu đuối: "Đã làm một tiểu tam, mà lại chịu không nổi việc bị người ta đánh sao?"

Đường Vân lạnh lùng nhìn cô, môi son hé mở: "Cô kêu người theo dõi tôi, rồi còn chụp trộm tôi nữa?"

"Cây ngay thì không sợ chết đứng." Đặng Kiều Kiều cố tình không bác bỏ, cứ tùy miệng nói lung tung: "Tôi vẫn đang còn một đống video, các dạng các kiểu đều có đủ, sớm muộn cũng sẽ đưa cô ngồi vững nai vàng tiểu tam đầu tiên trong lịch sử."

Đường Vân giơ tay lên, một cái tát vẫn rơi xuống, Đặng Kiều Kiều sớm đã chuẩn bị, bước sang phía bên một bước, cười lên: "Thẹn quá hóa giận rồi sao? Tôi tưởng răng gia mặt của tiểu tam thì phải rất dày chứ, giống như.....à, giống như lợn chết thì không sợ nước nóng vậy."

Tô Lan cố gắng kiềm chế mình một chút, mới có thể tránh khỏi việc nụ cười hiện lên trên khuôn mặt.

Mặt của Đường Vân không có chút cảm xúc, nhìn xuống Sở Tu đang đứng dưới sân khấu, đột nhiên cười một cách đau khổ rồi nói: Cô có tư cách gì mà đòi chỉ trích tôi? Cô tưởng rằng cô là thượng đế, có thể tùy tiện phán xét người khác sao? Tôi biết rồi..." Đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn chằm chằm vào Đặng Kiều Kiều và mím môi: "Cô là bạn của Tô Lan nhỉ, cô chính là do cô ta bày mưu đến hại tôi phải không? Đây là việc của tôi và cô ta, cô gọi cô ta đến tìm tôi nói chuyện một cách quang minh chính đại, đừng có chơi cái trò bỉ ổi này!"

Cô ta hít một hơi thật sâu rồi nói to: "Ít nhất tôi cũng là người thẳng thắn trong tình yêu, chứ không đê hèn giống như cô ta!"

Tô Lan không muốn nói chuyện với cô ta.

Cô chỉ muốn đứng xem kịch, không đến là vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không muốn lên sân khấu biểu diễn.

Thế là, trước khi sự chú ý của mọi người bắt đầu tập trung về cô, xung quanh đang tìm kiếm hình ảnh của cô, thì cô không nói câu gì, vội quay người đi.

Tần Phương kéo tay Tô Lan lại: "Lan Lan."

Tô Lan cắn chặt môi nhìn mẹ một cái, vừa khóc vừa nói: "Mẹ, xin hãy để con yên tĩnh chút, con cầu xin mẹ đó, có chuyện gì thì để ngày mai nói tiếp, hôm nay.....hôm nay hãy để con yên tĩnh một mình nhé, cầu xin mẹ đó...."

Tần Phương không giám ép con gái, cũng không nhẫn tâm nghe con gái cầu xin mình, chỉ đành buông tay ra, nhìn con gái một mình rời đi.

Bà vừa đau lòng vừa tức giận, trở lại bên cạnh Tô Dương Trung, nhìn thấy chồng với khuôn mặt thản nhiên đang cúi mặt ngồi bấm điện thoại, bà đánh vào chồng một cái, tức giận nói: "Bây giờ là lúc nào rồi, mà ông còn tâm trạng để bấm điện thoại chứ!"

Tô Dương Trung lạnh lùng nói: "Tôi đang tìm số điện thoại của Sở Trầm Lâu.... Lan Lan đâu rồi?" Ông nhìn Tần Phương vừa cau mày nói: "Bà còn không trông chừng con bé, ngộ nhỡ nó nghĩ không thông thì sao....."

"Nó nói muốn yên tĩnh một mình...."

"Đưa nó về nhà đi, bảo nó ở trong nhà yên tĩnh, không giống nhau sao?"

Tần Phương nghĩ một lúc cũng thấy có lý, cũng chồng ra ngoài đuổi theo, nhưng bóng dáng của Tô Lan sớm đã không ở ngoài nữa rồi.

Ngược lại, Sở Trầm Lâu không biết vì sao vẫn còn đang ở bãi đậu xe, Tô Dương Trung vừa nhìn thấy hắn, tức mà đánh phía bên ngoài, nghiến răng tức giận nói: "Đứa con tốt mà cậu nuối đó!"

Tác giả có lời muốn nói: Chú Sở một kẻ trêu đùa lưu manh và cô Tô một chú thỏ trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro