
Phần 1 - Chương 3: Ba của hắn (3)
Editor: Bella
Beta: Cà ri
Tô Lan cúi đầu, mượn hành động mở túi để che giấu đi nét xấu hổ trên mặt mình, một bên giả bộ tìm điện thoại, một bên nhỏ giọng oán trách: "Ba ba thật là, sinh nhật không ở cùng con, nói tốt hôm nay cùng nhau ăn cơm, lại còn muốn ở trên bàn ăn nói chuyện làm ăn..."
"Con nhóc không lương tâm này, ba còn không trách con có bạn trai thì quên ông già này, giờ còn đổ thừa cho ba." Tô Dương Trung trước nay không nói cười tùy tiện cũng nứt ra chút tươi cười, "Hơn nữa Chú Sở của con cũng không phải người ngoài, sớm hay muộn cũng là người một nhà."
... Chỉ sợ không phải cái kiểu 'người một nhà' như ba nghĩ đâu nha.
Dù sao kỹ thuật diễn của Tô Lan cũng được mài giũa ra trong các thế giới mau xuyên, trong lòng quẫn bách một chút, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế được người phục vụ kéo ra, ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi bên cạnh ba cô.
Người đàn ông cũng đang nhìn cô, ánh mắt thâm thúy mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
Ánh mắt chạm nhau trong giây lát, làm Tô Lan không được tự nhiên mà nhăn mày, cũng chính ngay sau nháy mắt ngắn ngủi đó, bên môi cô lại hiện lên nụ cười ngoan ngoãn, phảng phất như cô nhăn mày lúc nãy chỉ là ảo giác.
Sở Trầm Lâu có một đôi mắt thon dài xinh đẹp, nhưng ánh mắt của hắn lại làm cho Tô Lan cảm thấy khó chịu không nên lời.
Nếu nói Sở Tu tựa như sáng sớm đầu xuân, tuy ôn hòa vẫn lộ ra ba phần tiết lạnh đầu mùa xuân, thì người đàn ông này lại giống giữa đêm hè, thâm trầm, nguy hiểm, nhưng lại tràn đầy nghị lực cùng tính xâm lược mạnh mẽ, chỉ một cái liếc mắt tới thôi cũng khiến người khác cảm giác như bị đặt vào trong giữa đêm hè, ngực cảm thấy nóng lên như bị đè nặng.
Tô Lan cầm điện thoại trong tay, rồi quay sang nhìn Sở Trầm Lâu, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Chú Sở."
Sở Trầm Lâu thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, rồi gật đầu, ý bảo nhân viên phục vụ đưa hộp quà cho Tô Lan.
Tô Lan vừa nhìn liền biết đây là đồng hồ hàng hiệu đắt tiền, cô nhìn về phía Tô Dương Trung, ý muốn hỏi ý kiến của ông.
Tô Dương Trung tươi cười: "Chú Sở tặng cho con thì con cứ nhận lấy đi."
Tô Lan thấy ba đồng ý, tầm mắt đặt trên người Sở Trầm Lâu, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười vui vẻ nhưng không quá phận: "Cảm ơn Chú Sở."
Sở Trầm Lâu nói: "Không cần."
So với bề ngoài hắn thì thanh âm hắn lại trầm thấp ôn hòa ngoài ý muốn, lúc nói ra những lời này khí thế kinh người bị thu liễm vào trong bộ tây trang, cả người nhìn có vẻ càng dễ thân cận.
Nhìn như vậy, hắn cùng con nuôi của mình cũng có vài phận giống nhau.
Tô Dương Trung cho người bưng đồ ăn lên, chờ cho các món ăn đã được bưng lên hết thì mọi người bắt đầu ăn, Tô Lan không tập trung vào thức ăn mà lại thất thần không ngừng tính toán nên triển khai các bước công lược tiếp theo như thế nào trong đầu.
Về Sở Trầm Lâu, nội dung tiểu thuyết đưa ra tư liệu cũng không nhiều.
Độc thân, chưa lập gia đình, công tác bận rộn, trong nhà chỉ có một con nuôi Sở Tu, quan hệ ba con không nóng cũng không lạnh.
Hơn nữa, từ đầu tới cuối Sở Tu không tán thành việc yêu đương của Sở Tu cùng Đường Vân, lại càng hy vọng Sở Tu có thể cưới Tô lan môn đăng hộ đối.
Đúng rồi...... Hắn và Tô Dương Trung cũng chỉ là những người hợp tác trong công việc, trước kia quan hệ cá nhân cũng không nhiều, sau này vì Tô Lan và Sở Tu yêu đương nên mới ngầm tới lui nhiều hơn.
Chỉ vậy thôi sao?
Tô Lan cố gắng nhớ lại cốt truyện, khó khăn lắm mới nhớ ra là sau khi Đường Vân trọng sinh, trong nguyên tác Tô Lan cùng Sở Trầm Lâu đã từng đơn phương gặp mặt một lần.
Khi đó là lúc Tô Lan về nước không lâu, cô biết trong lòng Sở Tu có người con gái khác, lại còn liên lạc mật thiết với nhau, chính vì thế tò mò và không cam lòng, cô đi tới Sở gia một chuyến, đúng lúc là Sở Trầm Lâu cũng có ở nhà. Tô Lan nói muốn vào phòng của Sở Tu, Sở Trầm Lâu cho rằng chuyện của Đường Vân không thể giấu được nên đồng ý đưa cô đi.
Sau khi Sở Tu về nước thì mua nhà ở bên ngoài, phòng của hắn ở Sở gia bây giờ vẫn phong cách thời niên thiếu. Mỗi một cái ngăn kéo, mỗi một cuốn album, mỗi một cuốn sổ nhật ký đều tràn đầy tất cả các ký ức từ ngọt ngào đến chua xót của hắn và Đường Vân.
Tô Lan khóc một hồi lâu trong phòng hắn, rồi chật vật rời đi. Sau việc này bị Sở Tu biết được, hắn còn cãi nhau một trận với cô.
Trừ lần đó ra, cô và Sở Trầm Lâu cũng không có bất cứ quan hệ gì.
Ai, cho nên mà nói, làm thế nào có thể ưu nhã mời hắn tới dệt nón xanh đây, quả là một cái nan đề mà.
Đối với một cái thế giới thị phi người người bận rộn tấp nập mà nói, thời gian thật là quý giá, cơ hội có thể cho Tô Lan lợi dụng rất ít, nếu bỏ qua lần này thì sẽ không còn lần sau.
Tô Lan đã quyết định tận dụng cơ hội này, nhắn tin cho tài xế nghỉ chiều nay, cho hắn trở về trước.
Tô Dương Trung để ý thấy con gái tự nhiên im lặng, lại nhớ tới lúc gọi điện video nói chuyện phiếm với bà xã hai ngày trước, trong lòng có chút lo lắng, hắng giọng hỏi: "Lan Lan, sao hôm nay Tiểu Tu không tới cùng con?"
Lúc mới về nước, Tô Lan và Sở Tu mặc kệ có bận rộn cỡ nào, chỉ cần hai người đều ở trong thành phố thì sẽ ăn cơm cùng nhau. Sau lại bởi vì Đường Vân, tình cảm bọn họ càng ngày càng lạnh nhạt, thói quen này vô tri vô giác cũng dần thay đổi, lúc muốn ăn cơm cũng phải hẹn trước nhau một tiếng.
Tô Lan rũ mắt, miễn cưỡng cười một cái, nhẹ giọng nói: "Anh ấy rất bận."
Việc này trong mắt Tô Trung Dương, còn không rõ cái gì nữa chứ. Ông buông chén đũa, nhíu mày nói: "Mẹ con gọi điện cho ba nói con mấy ngày nay đều ở tiểu khu bên kia, kêu con về nhà con cũng không về, chỉ nói là bận. Bận, bận, bận, thực sự bận rộn như vậy sao, đến thời gian về thăm nhà cũng không có? Trong công ty ai dám giao cho con nhiều công việc như vậy, con nói cho ba, để ba nói chuyện với hắn."
Tô Lan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông: "Ba!"
Tô Dương Trung thờ dài một hơi, giọng điệu châm lại hỏi: "Thật ra thì ba đã biết hết rồi, con lại cãi nhau với Tiểu Tu à?"
Tô Lan rũ mắt không nói.
Tô Dương Trung quay đầu, bất đắc dĩ nói với Sở Trầm Lâu: "Lan Lan từ nhỏ bị tôi với mẹ nó chiều hư, có đôi lúc lại giở tính khí tiểu thư, anh nói một tiếng với Tiểu Tu, nói nó đừng chấp nhặt tính nết trẻ con của Lan Lan, con gái mà, nên nhẹ nhàng dụ dỗ một tý mới tốt."
Lời này nghe bên ngoài là hạ thấp con gái nhà mình nhưng thực chất lại ngầm tỏ ra bất mãn với Sở Tu, dù sao trong cái vòng này, có ai không biết con gái Tô tổng tính tình tốt cỡ nào.
Tô Lan cười khổ một tiếng: "Con không sợ anh ấy cãi nhau với con, chỉ sợ anh ấy lừa gạt con thôi."
Tô Dương Trung nói: "Đúng là trẻ con mà, nói toàn lời ấu trĩ thôi."
"Làm sao có thể, Tô Lan rất tốt, chẳng qua là Sở Tu không hiểu chuyện." Sở Trầm Lâu mỉm cười, nâng ly rượu vang đỏ lên, nghiêng người về phía trước: "Nhóc con không cần giận, tôi thay nó xin lỗi cháu."
-- xem ra, Sở Trầm Lâu đối với con dâu tương lai này, thật sự vô cùng vừa lòng.
Tô Lan không biết nên khóc hay nên cười, có chút được sủng mà sợ, vội nâng chén đón nhận: "Cháu đã không còn tức giận nữa rồi......"
Lời vừa thốt ra, Tô Dương Trung liền nở nụ cười: "Vẫn là Chú Sở mặt mũi lớn."
Tô Lan trừng ông một cái: "Ba ba chỉ biết giễu cợt con."
Ăn xong một bữa cơm, Tô Lan nhìn di động, thật tốt, một giời hai năm phút, thêm chút nữa là hội nghị Tô Trung Dương sẽ bị muộn.
"Ba ba, con thấy có chút không thoải mái, muốn về nhà ngủ một chút, buổi chiều sẽ không tới công ty. Tiểu Vương buổi chiều nghỉ, ba có thể đưa con về nhà không?"
"Chỗ nào không thoải mái?" Tô Dương Trung đang nói chuyện với phục vụ, nghe được lời này lắp bắp kinh hãi: "Sao lại không nói sớm chứ?"
Tô Lan lắc lắc đầu, nói: "Chỉ là hơi chóng mặt thôi, không có gì đáng ngại, ngủ một giấc thì khỏe rồi."
Tô Dương Trung gật đầu, vừa định đồng ý thì đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn nhìn đồng hồ, khó xử nói: "Ba phải về công ty mở họp ngây bây giờ, nếu không thì sẽ đến muộn mất......"
Tô Lan lập tức nói: "Vậy để con bắt xe về --"
Lời còn chưa dứt, Sở Trầm Lâu đã nói: "Để tôi đưa cháu về cũng vừa lúc tiện đường."
Tiểu khu của Tô Lan đang ở cách nội thành rất xa, lái xe không kẹt thì cũng tốn hai mươi mấy phút rồi, xung quanh cũng không phải là khu công nghiệp, cũng không có văn phòng thương nghiệp, cái lý do thuận đường này một chút cũng không đáng tin nha.
Tô Dương Trung trong lòng cảm kích, nhẹ nhàng thở ra nói: "Vậy làm phiên anh rồi."
Tô Lan cũng rất phối hợp mà mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Chú Sở."
Sở Trầm Lâu cười nói: "Không cần."
*
Tô Lan rất muốn biết, vì sao Sở Trầm Lâu không kết hôn, việc này liên quan rất lớn tới kế hoạch công lược cửa cô nha. Nếu hắn đã từng yêu một người mà không có được, vì vậy mới không kết hôn thì cô muốn biết người đó có tính cách như thế nào, ngoại hình ra sao, nhưng tiểu thuyết miêu tả Sở Trầm Lâu quá ít, tác dụng của hắn chỉ là chướng ngại vật trên con đường tình yêu của Đường Vân và Sở Tu.
Nếu hắn là người theo chủ nghĩa độc thân, vậy chắc hắn thích cảm giác tự do, việc này chắc chắn gây không ít khó khăn cho cô, một cô gái xém chút nữa trở thành con dâu của mình lại ở trước mặt hắn tự do tự tại, sợ là hắn không cảm thấy hứng thú mà còn bị dọa sợ mất.
Nếu hắn đơn thuần không thích phụ nữ...... Haizz, nếu có manh mối về nhân vật công lược, hẳn sẽ dễ dàng hơn một chút đi?
Không bằng, trước tới thử một chút?
Tô Lan nhắm mắt lại, dựa vào cửa sổ chợp mắt.
Khu giao thông ở thành phố A luôn luôn nằm trong tình trạng tắc nghẽn, hôm nay vừa lúc gặp phải tai nạn giao thông ở đoạn đường phía trước, hai hàng ô tô thật dài, nửa bước khó đi.
Sở Trầm Lâu cùng Tô Lan ngồi song song ở ghế sau, sau khi xem xong mấy bưu kiện, ngẩng đầu thì nhìn thấy Tô Lan không biết khi nào đã ngủ rồi, đầu dựa vào cửa sổ xe, vài sợi tóc đen nhánh dính ở trên má, đường cong gò má vô cùng ôn nhu, trên người mặc một cái áo gió rộng lớn làm cô trở nên càng nhỏ bé gầy yếu.
Nhìn gần hắn mới phát hiện ra, cho dù tỉ mỉ trang điểm cho mình thật xinh đẹp thì sắc mặt Tô Lan vẫn tái nhợt không thể che giấu được, dưới mắt mơ hồ như có quầng thâm.
Trong lúc ngủ mới bỏ đi lớp tầng phòng ngự kia, cô gái nhu nhược làm người khác đau lòng.
Sở Trầm Lâu theo bản năng giơ tay lên, muốn giúp cô vuốt mấy sợi tóc dính bên má kia, tay giơ lên giữa chừng, đột nhiên thấy được hành động này không ổn, tự giễu mà cười một tiếng.
Một lát sau, đoàn xe dài bắt đầu chuyển động, lão Lưu mới vừa dẫm một chân ga, bên cạnh đột nhiên có chiếc xe lao tới, ông vội vàng lại dẫm phanh lại.
Sở Trầm Lâu đầu vai chợt nặng.
Trong nháy mắt cơ thể hắn cứng đờ, vốn tưởng rằng Tô Lan sẽ tỉnh dậy lại không nghĩ tới cô chỉ hơi hơi nhăn mày một tí, không biết miệng nói cái gì, lại tiếp tục dựa vào vai hắn mà ngủ, trước sau cũng không mở mắt.
Lão Lưu quay đầu lại, liên tục xin lỗi: "Sở tiên sinh, thực xin lỗi."
Sở Trầm Lâu bảo ông im lặng.
Tô Lan lại nhép nhép môi, thanh âm rất nhỏ, căn bản nghe không rõ. Ma xui quỷ khiến, hắn cúi đầu nghiêng người qua nghe, vô tình đôi môi mềm mại ấm áp của cô sượt qua tai hắn, tim hắn thịch lên một cái, kinh động đến một cỗ cấm kỵ nào đó ẩn giấu sâu dưới đáy lòng.
Hắn nghe rất rõ ràng.
-- anh gạt em.
Lặp lại cũng chỉ là ba chữ kia.
Sở Trầm Lâu nhíu nhíu mày, đột nhiên mở miệng, thanh âm lại đè nén rất thấp: "Lão Lưu, mấy ngày nay thiếu gia cùng Tô tiểu thư làm sao vậy?"
Sau khi Đường Vân rời nhà trốn đi, ba cô, cũng chính là tài xế Sở gia trước kia liền từ chức, hiện tại tài xế Sở Trầm Lâu đổi thành lão Lưu.
Lão Lưu ở kính chiếu hậu nhìn thoáng qua ông chủ, nghĩ thầm tư thế này của ông chủ với Tô tiểu thư có phải có chút không thích hợp hay không? Nhưng thấy Tô tiểu thư ngủ rồi, ông chủ đại khái chắc không muốn đánh thức cô mà thôi.
"Mấy ngày trước sinh nhật Tô tiểu thư, vốn thiếu gia nói muốn cùng cô ấy đón sinh nhật, nhưng ngày đó Đường tiểu thư đúng lúc bị bệnh, ở bệnh viện không ai chăm sóc, nên thiếu gia tới chăm sóc, cuối cùng lại không ăn sinh nhật cùng với Tô tiểu thư." Lão Lưu nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: "Tôi cũng chỉ nghe Tôn tẩu nói."
Sở Tu ngày thường ở bên ngoài không về, Tôn tẩu từ nhỏ chiếu cố hắn liền cũng đi chăm sóc hắn.
Sở Trầm Lâu mặt nhăn càng chặt hơn, ngữ khí rõ ràng không vui đến tột cùng: "Không ai chăm sóc, tại sao không kêu Tôn tẩu đi chăm sóc? Cả ngày nó suy nghĩ cái gì không biết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro