Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1 - Chương 10: Ba của hắn (10)

Edit: Cà ri

Trong nhà mỗi ngày đều có người đưa hoa và chocolate tới.

Mỗi ngày Tô Lan từ công ty trở về, mở cửa ra là có thể nhìn thấy hoa hồng màu đỏ, mỗi lần đều là 99 đóa hồng, hợp lại thành một biển hoa hồng màu đỏ.

Mẹ Trần rất tò mò, giọng điệu hơi bực tức: "Nhiều hoa thế này biết để đâu cho hết đây? Ném đi quá lãng phí."

Tô Lan cũng cảm thấy quá nhiều, gọi điện cho Sở Trầm Lâu, biểu đạt lòng biết ơn của mình, mong hắn mỗi ngày tặng một đóa là được rồi.

Sở Trầm Lâu nghe xong, không có tiếp nhận giáo huấn, lại bắt đầu tặng rất nhiều chocolate ăn không hết, mỗi lần đều tặng một đống lớn, Tô Lan nói mấy lần, hắn mới giảm bớt số lượng mỗi ngày đưa mấy hộp, Tô Lan lại nói với mẹ Trần mang một ít về cho cháu gái, cháu gái ăn không hết thì chia bớt cho hàng xóm hay mấy đứa bé nhà thân thích cũng được.

Chuyện Sở Tu ngoại tình vứt bỏ vị hôn thê của mình, ở trong cái vòng nhỏ của A thành truyền đi vô cùng ồn ào huyên náo, có người nói Sở gia với Tô gia ầm ĩ, đối đầu, có người còn nói Tô Lan tự sát phải vào bệnh viện, kiểu đồn đại nào cũng có, cho đến tận khi Sở Trầm Lâu với Tô Dương Trung ký xong một hạng mục, ngày ký hợp đồng còn mời mấy nhân vật lãnh đạo trong thành phố tới tham gia, đài truyền hình cũng truyền tin tức, thì mấy lời đồn đãi này mới tự động biến mất, theo thời gian trôi qua, cũng không có ai nhắc lại nữa.

Vốn mẹ Trần còn lo lắng Tô Lan yêu Sở Tu như thế, có thể nghĩ quẩn trong lòng hay không, chỉ là qua một thời gian quan sát cẩn thận, thấy Tô Lan biểu hiện vô cùng bình tĩnh, trái lại còn an ủi bạn tốt là Đặng Kiều Kiều, hơn nữa bên cạnh cũng có người theo đuổi mới, không chỉ ra tay rộng rãi, nhìn qua thì tiểu thư hoàn toàn cũng không chán ghét.

Dù sao thì trước kia người theo đuổi mà Tô Lan không thích tặng hoa cho cô thì cô đều trực tiếp vứt đi.

Lần này thì không như vậy, Tô Lan lại tự mình đem hoa cắm vào trong bình, chocolate thì để lại một ít cất trong tủ lạnh.

Cuối cùng mẹ Trần cũng yên tâm, đem tin tức tốt này báo cho Tần Phương.

Tần Phương cảm thấy mừng, bắt đầu đối với người mới theo đuổi con gái mình nổi lên lòng tò mò, truy hỏi vài lần, nhưng Tô Lan không chịu nói, mỗi lần đều dùng cớ né tránh trả lời.

Nhưng Tô Dương Trung lại không nghĩ như vậy, ở trong lòng ông, con gái của mình cái gì cũng tốt nhất, chỉ có thằng nhóc Sở Tu mắt bị mù, đương nhiên sẽ có người tinh mắt khác bắt đầu theo đuổi con gái ông, có gì kỳ lạ chứ.

Bởi vì tình yêu không thể gặp ánh sáng cho nên số lần Tô Lan với Sở Trầm Lâu gặp mặt nhau không nhiều lắm, nhưng mỗi ngày buổi đều gọi điện cho nhau, chỉ cần Sở Trầm Lâu ra nước ngoài công tác nếu cô có thời gian cũng sẽ đi tìm hắn.

Ở nước ngoài tha hương, hai người có thể tự do nắm tay, hôn môi, hẹn hò, đi dạo trung tâm thương mại.

.... Nhưng cũng chỉ như vậy.

Nắm tay, hôn môi, hẹn hò.

Sở Trầm Lâu không có ý muốn tiến thêm một bước cuối cùng, Tô Lan cũng không chủ động nhắc tới.

Bên nhau được nửa năm, Sở Trầm Lâu gửi tin nhắn cho cô, bảo cô tối ngày mai tới Đế Hào thành.

Tô Lan nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu, trả lời.

—— Được.

*

Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Lan hẹn Đặng Kiều Kiều đi spa, trên mặt vẫn còn đang đắp mặt lạ thì Sở Trầm Lâu gọi điện thoại tới: "Em có bận không?"

Tô Lan ngồi dậy: "Không bận, em đang ở spa. Có việc gì sao?"

"Không có việc gì." Sở Trầm Lâu dừng một chút, nói: "Chỉ muốn nghe giọng của em thôi."

Tô Lan cười, mềm mại nói: "Vậy bây giờ anh nghe được rồi."

"Lan Lan, cậu đang nói chuyện với ai đấy?" Đặng Kiều Kiều hỏi.

Tô Lan nói: "Không có ai cả."

"Được nha, còn lừa tớ nữa!" Đặng Kiều Kiều cười khì khì muốn cướp điện thoại của cô: "Tớ là bạn tốt của cậu, cậu còn muốn dấu tớ sao? Nói nhanh, là ai gọi cho cậu a ——"

Tô Lan hất tay cô ấy ra, trừng mắt nhìn cô ấy một cái, đứng dậy xỏ dép lê đi ra ngoài: "Kiều Kiều đang nói đùa với em."

Đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, Sở Trầm Lâu mới thấp giọng mở miệng: "Tô Lan ——"

"Dạ?"

Lại im lặng thật lâu, lâu đến lỗi Tô Lan tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì thì Sở Trầm Lâu đột nhiên nói: "Buổi tối gặp mặt."

"Buổi tối gặp mặt."

Trở lại trong phòng, Đằng Kiều Kiều lập tức túm lấy cô hỏi là ai, một đám công tử chưa lập gia đình ở A Thành đều được cô ấy liệt kê ra mà tra hỏi.

Tô Lan nghe cô ấy liệt kê thì chỉ có lệ mà lắc đầu, trong đầu lại nhớ tới Sở Trầm Lâu.

Thấy dáng vẻ lì lợm la liếm truy hỏi này của Đặng Kiều Kiều, cuối cùng cô cũng đoán được tại sao vừa rồi hắn im lặng không nói gì.

Nhất định hắn nghĩ, quan hệ giữa hai người, có thể dấu diếm nhất thời nhưng không thể dấu diếm mãi mãi. Nếu thật sự đến một ngày như vậy, cô có thể bởi vì lời dị nghị và ánh mắt khác thường của người khác mà lùi bước, có thể bởi vì hắn mà cảm thấy thẹn hay không.

Sao có thể.

Cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cảm thấy thẹn cái gì, cô không biết.

Lại nói tiếp, cô cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, trước khi giải trừ quan hệ vị hôn thê với Sở Tu thì đã ném bỏ nón xanh trên đầu rồi, nhưng vì sao mà hệ thống vẫn không nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ chứ? Chẳng lẽ thật sự phải đợi đến khi cô với Sở Trầm Lâu kết hôn sinh con, mới tính là hoàn thành nhiệm vụ sao?

Vậy phải đợi đến năm tháng nào a?

Đặng Kiều Kiều vẫn còn đang tìm tòi thông tin trong điện thoại, tìm xem có ai phù hợp với điều kiện, có khả năng là 'tình mới' của Tô Lan không.

Tô Lan buồn cười, nói: "Được rồi đừng tìm nữa, qua hai hôm nữa tớ sẽ nói cho cậu."

"Thật không?" Hai mắt Đặng Kiều Kiều tỏa sáng: "Là cậu nói đó nha, đến lúc đó cậu không được nói trước cho nhóm Tiền Bảo Bảo, tớ muốn là người đầu tiên !"

"Tớ đồng ý, thật ra thì người đó cậu cũng gặp qua rồi..."

"Tớ gặp qua nhiều người lắm, sao có thể nhớ hết được chứ." Đặng Kiều Kiều đúng tình hợp lý nói: "Dù sao trong vòng cũng chỉ có mấy người kia, chẳng lẽ là người của thành phố khác sao? Hừ, tớ muốn nhìn thử xem rốt cuộc là ai mà cậu dấu kỹ đến vậy!"

Điện thoại Tô Lan vang lên.

Đặng Kiều Kiều oán giận: "Có cần buồn nôn đến vậy không, không phải vừa mới gọi sao."

Tô Lan nhìn chằm chằm dãy số hiển thị trên màn hình, có chút sững sờ, thậm chí không nghe thấy lời Đặng Kiều Kiều nói.

Đặng Kiều Kiều lén lùt từ sao lưng cô ngó nhìn trộm một cái, lập tức kêu lên: "Hắn còn có mặt mũi tìm cậu à? Là con nhỏ Tiểu tam của hắn cho hắn mượn da mặt à? Mẹ nó, Lan Lan, mau cho hắn vào danh sách đen, giang hồ không gặp lại!"

Tô Lan bịt miệng cô ấy lại: "Để xem hắn có chuyện gì đã." Cô cầm điện thoại đi ra ngoài, nhấn nhận cuộc gọi: "Alo, tôi là Tô Lan."

Sau ba giây in lặng, giọng nói của Sở Tu truyền đến: "Lan Lan."

Tô Lan hỏi: "Có việc sao?"

Sở Tu chần chờ hỏi: "Em...... Em có rảnh không? Có một số lời, anh muốn gặp mặt nói với em."

Tô Lan: Không thể nói qua điện thoại sao?"

".....Anh muốn gặp em."

Tô Lan hừ lạnh trong lòng.

Xem đi, thật ra cũng không cần cô phải làm cái gì, chỉ cần duy trì hình tượng Tô Lan đã từng ở trong lòng Sở Tu là đủ rồi.

Tô Lan nguyên bản thật là tốt a, nếu nói Sở Tu hết lòng hết dạ sủng Đường Vân thì Tô Lan chính là hết lòng hết dạ sủng Sở Tu, hận không thể moi tim móc phổi cho hắn, chỉ cần không xé rách da mặt, trở thành vai ác 'chanh chua' bắt nạt Đường Vân trong mắt Sở Tu, thì một ngày nào đó Sở Tu sẽ nhớ tới cô tốt với hắn, một ngày nào đó sẽ hối hận.

Không nghĩ tới ngày đó tới nhanh như vậy.

Tô Lan rũ mí mắt xuống, che dấu ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Được, cùng nhau ăn một bữa cơm đi, hẹn gặp lại chỗ cũ."

*

Tô Lan tới nhà hàng Tây gần công ty.

Trước khi tới, Đặng Kiều Kiều thấy không khuyên được cô, hầm hừ nói: "Chờ đến khi tớ biết được tình mới của cậu là ai, tớ nhất định sẽ nói cho hắn biết, cậu sau lưng hắn trộm gặp tên tra bạn trai cũ của cậu."

"Xin cậu thương xót cho, tha cho tớ đi."

"Tớ không tốt tính như cậu, cậu quan tâm tên Sở cặn bã kia tìm cậu làm gì, cho dù hắn sắp chết hỏi cậu mượn tiền, cậu cũng không được cho hắn mượn, đã chia tay thì cả đời không nên gặp lại nhau!"

Nhưng Tô Lan vẫn đến.

Dù sao thì cô cũng không phải Tô Lan chân chính, không phải bạn gái của Sở Trầm Lâu, nhiều nhất chỉ là một diễn viên đang nhập vai mà thôi.

Cô vẫn nhớ rõ, lưu luyến mà linh hồn Tô Lan nguyên bản lưu lại lúc đầu khi tới thế giới này, cô gái kia cô đơn, tuyệt vọng, đau khổ, ngồi đợi trước một bàn đồ ăn lạnh ngắt,

Không gian yên lặng, thời gian yên lặng, chỉ có chiếc đồng hồ lạnh băng trên tường hoạt động.

Mà vị hôn phu của cô ấy đang ở bên cạnh một cô gái khác, bởi vì cô ấy rơi nước mắt mà đau lòng, dang hai cánh tay ra, cho cô ấy có một vòng tay có thể dựa vào.

Tô Lan lái xe từ bãi đỗ xe ra, chạy đến nhà hàng Tây.

Cô không muốn buông tha Sở Tu dễ dàng như vậy.

Cô muốn cho Sở Tu nhớ mãi 'Tô Lan' cả đời, mỗi khi hắn ở bên cạnh Đường Vân, thì sẽ nhớ tới cô gái mà hắn đã từng phụ lòng này.

Nửa năm qua, Sở Tu gầy đi rất nhiều, vốn là gương mặt mảnh khảnh càng thêm tiều tụy, nếu để cho Tô Lan nguyên bản thấy, không biết sẽ đau lòng thế nào.

Hắn nhìn cô ngồi xuống, cười vô cùng miễn cưỡng: "Anh nghĩ rằng em sẽ không đến."

"Không phải tôi đã đồng ý với anh trong điện thoại sao?" Tô Lan kỳ quái mà nhìn hắn một cái.

Sở Tu cười khổ, lắc đầu: "Anh chưa từng giữ lời hứa với em, em cũng không cần giữ lời với anh."

Tô Lan trầm mặt xuống: "Đồng ý rồi chính là đồng ý, tôi không có hứng thú ác ý hứa loạn vui đùa."

"Thực xin lỗi." Sở Tu đột nhiên giật mình, bật thốt lên nói: "Anh không có ý này."

Tô Lan lắc đầu, không nói thêm gì.

Bồi bàn đi tới, hỏi bọn hộ muốn gọi đồ ăn gì.

Sở Tu nhìn Tô Lan, cẩn thận hỏi: "Lan Lan, món chiêu bài của chỗ này rất ngon, em muốn thử không?"

Tô Lan không nói gì nhìn hắn, cầm thực đơn trong tay, chọn mấy món thường ngày Sở Tu thích ăn nhắt, cũng chọn cho một một phần, chờ bồi bàn đi rồi, mới mở miệng: "Tôi không ăn thịt dê."

Sở Tu cứng họng.

Ở chung lâu như vậy, Tô Lan biết mỗi một thói quen của hắn, hắn thích ăn cái gì, ghét cái gì, thích màu gì, thậm chí là hoa văn cà vạt, hay cách trang trí đồ vật trong phòng, tất cả cô đều biết, nhưng hắn đối với sở thích của cô hoàn toàn không biết gì cả.

Hắn chưa từng thật lòng quan tâm cô, mà chỉ luôn yên lòng thoải mái mà tiếp nhận tất cả điều tốt mà cô bỏ ra.

Sở Tu cầm cốc nước chanh lên, uống một ngụm, thấp giọng hỏi: "Sở Trầm Lâu cho anh một số tiền, để anh tự mình lập nghiệp."

Tô Lan gật đầu, nói: "Vậy không phải rất tốt sao? Anh vẫn luôn mong muốn trong lòng muốn tự mình lập nghiệp, tôi tin tưởng anh nhất định sẽ thành công."

Tự lập nghiệp là sự thật, còn mong muốn trong lòng thì chỉ là hư ảo giả dối.

Mong muốn trong lòng hắn chính là sủng ái Đường Vẫn thế nào, còn lại tất cả chỉ là mây bay.

Tu có chút cảm động, hít sâu một hơi nói: "Anh biết chuyện của em với ông ấy... Cho dù chúng ta không ở cùng nhau, em cũng nghe anh khuyên một câu, anh chỉ muốn tốt cho em, nếu em vì muốn trả thù anh ——"

"Tôi không phải." Tô Lan ngắt lời hắn: "Không phải tôi muốn trả thù anh, tôi chỉ muốn cuộc sống tốt cho mình."

"Cho nên em chọn ông ấy?" Sở Tu nhìn chằm chằm cô, lắc lắc đầu: "Bác Tô có thể chấp nhập sao? Người hợp tác của ông ấy sẽ nghĩ thế nào? Còn có bạn bè của em, các cô ấy sẽ nói em thế nào? Lan Lan, em thật sự đã suy xét qua chưa?"

Tô Lan nhàn nhạt cười: "Bất kể có như thế nào, cũng sẽ không kém hơn so với ngày mừng thọ của Đặng lão gia tử ngày hôm đó."

Sở Tu không nói thêm được gì.

Tô Lan thở dài, nói: "Sở Tu, tôi tin là anh muốn tốt cho tôi, mới nói với tôi nhưng lời này. Tôi cũng cảm ơn anh, trước kia... mặc kệ thế nào, tôi cũng có một quá khứ đẹp. Con đường tôi chọn, tôi sẽ tự mình bước đi, tôi cũng tôn trọng lựa chọn của anh, chúc anh thành công, cho dù trên công việc hay trên tình yêu cũng vậy."

Sở Tu bỗng nhiên động, không chút nghĩ ngợi cầm tay cô: "Lan Lan..."

Tô Lan lập tức tránh khỏi tay hắn, ngay lúc này, điện thoại cô vang lên, một tiếng vang ngắn ngủi rồi tắt ngay. Trong lòng cô có dự cảm không lành, mở ra liền thấy biểu hiện cuộc gọi nhỡ là Sở Trầm Lâu. Cô bỗng dưng đứng lên, trực giác nói cho cô biết, hắn ở ngay gần đây.

Chạy ra khỏi cửa, nhìn khắp nơi xung quanh, cách đó không xa có một hiếc xe quen mắt chạy đi, bảng số xe là của hắn, không sai được.

Sao lại trung hợp vậy chứ?

Trước mắt Tô Lan biến thành màu đen, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho hắn.

"Thực xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời đang tắt máy...."

Mắt thấy có gấp cũng vô dụng, Tô Lan bình tĩnh lại. quay đầu lại nhìn Sở Tu thoáng qua cửa sổ, trong mắt nổi lên lãnh ý.

Trên thế giới này có rất nhiều điều trùng hợp, nhưng tất cả đều có người có lòng tính kế.

Rất tốt, Sở Tu đã có lòng để ý đến tiến triển tình cảm lão ba hắn với vị hôn thê trước của hắn như vậy, muốn thêm chút củi lửa đốt một phen, vậy cô cũng sẽ không thể phụ lòng 'tốt' của hắn được.

—— Xem đi, là một cơ hội tốt để gạo nấu thành cơm nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro