Chương 3: Anh trai bị bệnh kiều (2)
Nhìn thấy nam nhân kia ngất xỉu, Ngân Hà khó hiểu nói: "Nương nương, tại sao cô lại đánh ngất tên này? Giả vờ nhu nhược để làm cho Diệp Đình Thu mềm lòng, không phải là thuận lợi hơn cho kế hoạch sao."
Bạch Tiên Tiên ném ống tiêm xuống, cao quý lãnh diễm cười: "Không nghĩ tới ở khía cạnh này mà một hệ thống như ngươi cũng không hiểu, nhu nhược không phải là kế sách tốt nhất, Diệp Đình Thu khi dễ nguyên chủ một phần cũng là do khinh thường nguyên chủ yếu đuối, sư tử sẽ yêu thỏ con hả? Sẽ không! Nhưng nếu ta bày ra bộ mặt một tiểu bạch thỏ kiên cường, bổn cung không tin, không bắt được hắn."
Ngân Hà cảm thấy lời này có chút không đúng, muốn phản bác lại đột nhiên không biết nói gì, trầm mặc một lát lại nói: "Diệp Đình Thu tới."
Bạch Tiên Tiên lập tức đem cửa chính kho hàng đóng lại, cô nhìn một chiếc Audi phi nhanh như đua xe, dừng lại trước kho hàng.
Cô tự nhiên có chút hưng phấn: "Để bổn cung nhìn xem người anh trai này lớn lên như thế nào...Tiểu Ngân Hà, nói cho ngươi biết, bổn cung gặp qua nam nhân bao gồm cả vị bạo quân vương triều Đại Chu kia, đều là tuyệt thế mỹ nam, nếu Diệp Đình Thu lớn lên xấu...Ha hả, bổn cung trực tiếp bỏ gánh không làm."
Ngân Hà cũng ha hả cười một tiếng: "Đảm bảo đẹp trai đến mức hai chân cô mềm nhũn."
Nói xong, liền nhìn thấy một bóng người thon dài từ trong xe đi ra, thanh niên khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, trên người mặc đồng phục giống với Bạch Tiên Tiên, ở hắn toát ra một loại hương vị ưu nhã quý khí. Trong tay hắn cầm theo một cái vali mật mã, mái tóc màu bạch kim dưới ánh mặt trời phảng phất ánh sáng lóe mắt.
Diệp Đình Thu có một vẻ ngoài đẹp như vầng sáng ban ơn của Chúa, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, tươi cười dưới ánh sáng mặt trời tươi đẹp, con ngươi màu nâu tràn ngập sự ôn nhu, nhưng lại không chạm tới đáy mắt.
Bạch Tiên Tiên lập tức ôm ngực, giống như bị Cupid bắn trúng ngay tim: "Loại bề ngoài như thế này nhìn cũng không biết là biến thái, so với bên trong không giống nhau, rất hợp với khẩu vị của bổn cung, đẹp trai đến hai chân ta bây giờ khép lại cũng không được."
Ngân Hà cạn lời: "...nương nương phải rụt rè a, cô chính là nương nương của vương triều Đại Chu."
Bạch Tiên Tiên thoắt cái liền trở nên duyên dáng, xem thường nói: "Bổn cung biết, nhưng ngươi nghĩ tại sao bổn cung lại bị gọi là yêu phi? Cả triều văn võ chỉ cần là mỹ nam, đều đã có một chân với bổn cung."
Diệp Đình Thu cảm nhận được có người nhìn hắn chăm chú, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía kho hàng.
Lúc này Bạch Tiên Tiên đã thu ánh mắt lại, đứng ở một bên kho hàng, khôi phục bộ dáng thiếu nữ u buồn.
U buồn, lại thêm một tia kiên cường.
"Phanh --" cửa kho hàng bị đẩy ra.
"Tôi đã đem tiền chuộc tới, anh mau thả em gái của tôi ra, nếu như không thả thì lập tức đi cục cảnh sát một chuyến đi, tôi tưởng anh hẳn là biết -- thân phận của tôi." Diệp Đình Thu đem vali mật mã đặt ở một bên, nâng giọng uy hiếp nói.
"..."
Không khí thật im lặng.
Diệp Đình Thu nâng mắt mới phát hiện, sự việc hình như hơi khác so với dự tính của hắn?
Ừ, rất là không giống.
Thiếu nữ mềm yếu đứng không vững đè lên vali mật mã, yếu đuối lại kiên cường nhìn hắn: "Anh à, không cần đưa tiền cũng không cần phải đi nha môn, em đã đánh ngất tên kia rồi."
Nha môn? Từ từ cái này không phải vấn đề chính.
Cô đánh tên kia ngất xỉu.
Cô chân yếu tay mềm thế nhưng có thể đánh ngất Diệp Tường đã "luyện thái cực quyền mười năm"??
Diệp Đình Thu dời ánh mắt từ trên cánh tay nhỏ bé yếu ớt của Bạch Tiên Tiên, nhìn về phía nam nhân bị trói ở một bên, khẩu trang của hắn ta bị kéo xuống, lộ ra một gương mặt thật quen mắt.
Sắc mặt Diệp Đình Thu lập tức âm u.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngữ khí ôn nhu nói với Bạch Tiên Tiên: "Tiên Tiên không sao thì tốt, bây giờ chúng ta trở về thôi."
Bạch Tiên Tiên cười ngoan ngoãn.
Cô không có hận thù với Diệp Đình Thu, cô cũng không phải là tới giúp nguyên chủ báo thù, cùng lắm, cô có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt âm lãnh cùng thù hận trong đáy mắt của Diệp Đình Thu.
Đây là lần đầu tiên gặp được người đa nhân cách, Bạch Tiên Tiên cảm thấy rất thú vị, hai người họ vứt Diệp Tường ở kho hàng, lên xe trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro