Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Sẽ có một ngày đao nơi tay


Edit&Beta: Liễu Mộc

Lục Ngọc mắt nhìn sắc trời, hoàng hôn buông xuống, ánh sáng hoàng hôn nhu hòa bao phủ bên trên thi thể đầy đất, nhìn qua ánh tà dương đỏ quạch như máu có cảm giác thê lương.

Ban đêm tỉ lệ yêu ma quỷ quái xuất hiện nhiều hơn ban ngày, đoàn người chỉ còn lại mấy người bệnh tàn, không cách nào chống đỡ để đến Vạn Mai sơn trang.

"Phong Nam, giúp bọn họ lên xe ngựa, chúng ta mau lên đường."

Yến Nam Phong hơi sửng sốt một chút, kịp phản ứng là đối phương đang hô nhũ danh của mình, hắn giảm âm thanh xuống, cố làm ấm giọng nói tức giận hỏi thăm: "Đi đâu?"

Chính mình không hiểu sao tự dưng lại làm tên đánh xe nhỏ cho người khác, trong lòng Yến Nam Phong tất nhiên khó chịu, nhưng hắn bây giờ còn rất yếu, nguy cơ ở khắp nơi, tìm nơi che chở vượt qua cửa ải khó khăn trước mặt là lựa chọn tốt nhất của hắn.

Đại trượng phu co được dãn được, hắn rất nhanh điều chỉnh tâm tình, không dụ hoặc bằng sắc đẹp được, liền tỏ thái độ đoan chính, tạm thời làm ra vẻ em trai nhỏ ngoan ngoãn.

Vô luận như thế nào, Lục Ngọc đích thật là người có bản lĩnh, nếu mà để hắn tiện nghi thể hiện được dáng vẻ huynh trưởng, hắn đã có thể mượn cái đao sắc bén này của cô đi giết người.

"Từ đây đi năm mươi dặm về hướng bên phải, có một thị trấn tên là Tìm Hương trấn, đi đến tìm đại phu cho bọn họ."

Người đã chết, tiền vẫn còn, đồ vật quá vướng víu không cần thiết mang theo, dù sao cô có tiền, đều có thể mua.

Buồng xe ngựa bị người dùng đao kiếm đâm thành rất nhiều lỗ thủng, giấy cửa sổ xe, đầu gỗ của xe đều bị đâm thành mấy lỗ, may mà đội xe nhiều người, còn có thể kiếm ra mấy thớt ngựa kéo cày tốt.

Một lát sau, Lục Ngọc cưỡi con ngựa ổn nhất đi ra bên hông xe ngựa.

Yến Nam Phong hì hục hì hục giữ chặt giây cương, không hề thuần thục điều khiển xe.

Hắn trước kia chỉ ở trong giáo luyện công, bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt gian khổ, còn có thể đi săn nướng thịt được, nhưng cũng không phải cái gì cũng biết.

Chí ít hắn chưa từng cưỡi qua ngựa, cho nên thuật cưỡi ngựa cùng lái xe đều rất kém cỏi. Cũng may đầu óc hắn đủ thông minh, dần dần liền lên tay.

Xe đi đến thị trấn bên trên, phong cảnh nơi đây mười phần tú lệ, nhìn đường đi cũng sạch sẽ gọn gàng, bách tính an cư lạc nghiệp.

Chỉ là có một điểm kì quái, trên đường phố tấp nập không gặp một nữ nhân trẻ tuổi nào.

Xe ngựa Lục Ngọc thoạt nhìn có chút kì lạ, nhưng người đánh xe cùng cô nương cưỡi ngựa đều nhìn rất đẹp, hơn nữa cô nương nghiễm nhiên cõng trên vai một đại đao được vải bọc lại.

Dân chúng tầm thường đều biết, người giang hồ này không được tùy tiện chọc vào, có người kinh ngạc về vẻ ngoài của họ nhưng cũng không phải không có mắt mà dính sát quấy rầy bọn họ.

Lục Ngọc siết ngựa, tùy tiện túm một người qua đường hỏi thăm: "Phòng trọ tốt nhất trong trấn ở đâu, còn có, y quán tốt nhất gần đây ở nơi nào?"

Lục Ngọc thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng có khí chất uy nghiêm, toàn thân khí phái của cô cùng dân chúng tầm thường có chút khác biệt, xem qua chính là người xuất thân phú quý.

Cô không cần dùng hung ngôn ác ngữ, chỉ cần cõng Trảm Long đao ngập tràn mùi máu tanh cũng đủ dọa một tên thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt sợ hãi.

Vạt áo ướt sũng, thư sinh vô cùng nhát gan kia nơm nớp lo sợ chỉ đường: "Nữ... Nữ hiệp, nhà trọ Vân Lai là nhà trọ tốt nhất thị trấn này, còn đại phu tốt nhất thì ra Hồng Nhớ y quán tìm Lý đại phu Lý Xuân Vui."

Lục Ngọc buông lỏng tay, thò vào theo ống tay áo lấy ra một thỏi bạc trắng bóc, lung lay trước mặt thư sinh: "Làm phiền dẫn đường cho chúng ta đi, đây là thù lao của ngươi."

Nàng mặc dù khí chất thanh lãnh nhưng mặt mày đoan chính, nhìn giống như là người tốt.

Thư sinh kia thoáng đem trái tim để xuống, dựa theo yêu cầu của Lục Ngọc đem bọn họ đến nhà trọ, thuê mấy gian thượng phòng, lại sai tiểu nhị đi tìm đại phu tới xem thương thế.

Đại phu tốt nhất trong miệng tiểu nhị, cũng là Lý Xuân Vui.

Lục Ngọc làm đúng như lời hứa đưa bạc cho thư sinh.

Thư sinh kia vốn đang nghĩ muốn giúp đỡ không cần tiền công, nhưng bị Lục Ngọc từ chối, lại bị Yến Nam Phong mắt phượng hẹp dài quét qua, hắn giống như bị bỏng tay vội rụt trở về.

"Đa tạ tiên tử! Đa tạ tiên tử!"

Nữ hiệp này xinh đẹp như vậy, gọi câu tiên tử cũng không đủ.

Hơn nữa Tìm Hương trấn này là bên trong phạm vi hoạt động thần nữ dạy đệ tử, mỗi ngày họ mặc một bộ áo trắng, mọi người liền đặc biệt thích gọi các nàng là tiên cô.

Thư sinh thấy vị nữ hiệp trẻ tuổi người đẹp tâm thiện này so với mấy tiên cô luôn có ý đồ xấu, cả ngày che mặt với hé mở một tí mạng che mặt kia đẹp hơn nhiều.

Yến Nam Phong ở trong lòng oán thầm, như thế mà là tiên tử, hắn xem là ma nữ cũng không sai biệt lắm. Trong Ma giáo, những nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, nhìn gương mặt này của hắn cũng chưa chắc thờ ơ như thế.

Bị người ta gọi tiên tử, trên mặt Lục Ngọc cũng không biểu lộ cái gì, thậm chí không tiếp tục bố thí cho thư sinh kia thêm một ánh mắt.

Thư sinh kia nhìn Lục Ngọc đi vào nhà trọ, cuối cùng vẫn dậm chân một cái hô một câu.
"Tiên tử!"

Lục Ngọc quay đầu nhìn hắn, hắn xoắn xuýt một phen, cuối cùng giật giật bờ môi: "Trong đêm gió lớn, ngài chú ý nhiều một chút."

Yến Nam Phong yên lặng ghi lại trong lòng, xem ra Lục tiểu thư nghe nhiều ca ngợi, xốc nổi dỗ ngon dỗ ngọt không có ích lợi gì.

_____________________
Lĩu: Mau bấm sao ủng hộ Lĩu nào tình iu ơi!!!

Thân yêu! ❤😭

07/12/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro