Chương 8: Sẽ có một ngày đao nơi tay
Edit&Beta: Liễu Mộc
Nói chuyện với hệ thống trong ý thức của Lục Ngọc thực ra chỉ là một cái chớp mắt.
Ánh mắt cô tập trung, đập vào mi mắt chính là con mồi cô muốn thuần phục: "Ngươi không muốn chết?"
Yến Nam Phong ở trong lòng liếc mắt, đây không phải nói nhảm sao, chết tử tế không bằng còn sống, hắn đương nhiên không muốn chết.
Nhưng lời khó nghe như vậy, không thể nói trước mặt tiểu cô nương này.
Thiếu niên yếu ớt thở dài, cực kì tội nghiệp nói: "Ta còn muốn báo thù cho cha mẹ, tất nhiên không muốn chết."
Mẹ Yến Nam Phong sinh ra hắn liền chết, cha hắn là giáo chủ Ma giáo vẫn sống thật tốt, có thể nói láo đến dạng này, con mắt cũng không chớp một cái, trên mặt lại không một chút chột dạ, có thể thấy được là cao thủ nói dối trời sinh.
Bên kia mấy người Lục gia còn sống dần lấy lại sức, nghe được Lục Ngọc cùng Yến Nam Phong nói chuyện, bèn nói hộ Yến Nam Phong: "Ma giáo làm việc từ trước đến nay không có quy tắc, cũng không trách được thiếu niên này."
Bọn hắn không phải người ngu, về sau khi phản ứng kịp, liền phát hiện ra trong nội bộ có kẻ phản bội.
So với những tên phản bội, thiếu niên này vẫn luôn cố gắng chiến đấu cùng bọn họ.
Thậm chí có khả năng, người Ma giáo là giả, thiếu niên mới là người bị bọn họ liên lụy.
Nhưng cái khả năng này, hắn cũng không ngốc đến nỗi nói ra, để thiếu niên hiểu lầm cũng tốt, miễn cho mọi người ngại ngùng.
Lúc trước thời điểm đánh nhau khốc liệt, bọn hắn chỉ lo đối địch, còn bảo hộ gia chủ Lục gia tương lai, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
Kẻ địch đều chết ở dưới một đao của Lục Ngọc, cẩn thận nghĩ một chút, vẫn còn chỗ không hiểu.
Mấy hộ vệ còn lại, kéo thân thể mình đứng lên, phát hiện những tên hộ vệ trúng khói mê ở dưới đất không hề bị thương, trực tiếp bổ một đao vào bọn phản bội.
Lục Ngọc nhìn Yến Nam Phong một cái, sửa lại miệng: "Ngươi không muốn chết, không phải không thể được. Cầm thanh kiếm lên, giúp bọn hắn chém những tên phế vật giả chết ở trên đất hết đi."
Vì để không lộ sơ hở, những tên phết vật giả chết cũng không thể động đậy, bọn hắn ban đầu vốn định chờ đám hộ vệ chết hết, tỉnh lại tự chém mình một đao, đem hiện trường xử lí một chút.
Lục Ngọc đem theo hơn hai mươi người, thực ra phản đồ chỉ có mấy người mà thôi.
Dù sao Lục Tam Đao tự tay dạy dỗ mười mấy người, trong tay còn có sát chiêu cuối cùng, nếu như bị bức đến đường cùng, bọn hắn đồng quy vu tận với người khác không phải là không được.
Nếu mọi người đều chết hết mà Lục Ngọc vẫn còn sống, đấy cũng là chuyện tốt.
Lại nói, những người phản bội Lục gia, khẳng định không thể trở về, chỉ là xử lý hiện trường chính là một việc lớn.
Cuối cùng không nghĩ tới, lúc ấy vì tiếc mạng nên làm tính toán tốt trước, lại thành một nét bút hỏng, bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị một đao đâm chết, cái gì cũng không thể làm, cứ như vậy mất mạng.
Lục Ngọc không hề động, nhìn Yến Nam Phong giơ kiếm trong tay lên, đến lúc bắt đầu, hắn còn đặc biệt làm bộ xoắn xuýt do dự, cuối cùng khẽ căn môi, nhắm mắt lại chặt xuống dưới.
Mỗi một kiếm, đều là một nhát đứt cổ, động tác gọn gàng mà linh hoạt, tuyệt đối không cho kẻ địch bất cứ cơ hội nào phản công.
Lục Ngọc chỉ nhìn hắn vài lần rồi thu lại ánh mắt, cô trong ý thức nói với hệt thống một câu: "2019, ta cảm thấy ngươi có câu nói rất đúng."
Hệ thống khó được kí chủ nhà mình khen tặng, kích động lên: "Cái gì cái gì?"
Lục Ngọc không khỏi cảm khái với hệ thống: "Nhân vật phản diện thật nhỏ yếu, đến cả diễn kịch cũng dở như vậy."
Cũng bởi còn quá trẻ, thời điểm đâm người nếu có thể để đường cong khóe miệng thấp hơn một chút, nhìn qua sẽ càng giống một con cừu nhỏ đáng thương hơn.
Bây giờ người vẫn còn thở, trừ Lục Ngọc, chỉ còn lại năm người.
Nhưng mà năm người này đều bị thương nghiêm trọng, đừng nói hầu hạ Lục Ngọc, có thể sống tiếp hay không còn phải xem mệnh.
Thương thế nhẹ nhất là Yến Nam Phong chỉ bị thương ở chân, vì vậy tất nhiên hắn bị ép tạm thời thành lao công Lục gia.
Lục Ngọc vào trong xe lấy trong ngực ra một chút thuốc trị thương thượng hạng, ném vào ngực Yến Nam Phong: "Bôi thuốc cho mình trước, sau đó đi giúp bọn họ."
Cô là gia chủ Lục gia tương lai, cũng là cháu gái của gia chủ hiện tại, tự nhiên không có chuyện hầu hạ người khác.
Mà dù cô không để ý, người của Lục gia lúc cô đến gần cơ thể đều căng chặt, vẻ mặt sợ mất đi trong sạch.
Khẩn trương như vậy, vết thương vất vả cầm được máu lại bị vỡ.
Lục Ngọc không muốn giày vò bọn hắn, tự nhiên sai việc lao động miễn phí Yến Nam Phong.
Trừ chăm sóc vết thương cho mọi người, hắn còn phụ trách đào hố, đem người chết chôn xuống.
Lúc đào hố Lục Ngọc không hỗ trợ, nhưng những người này vì mình mà hi sinh, cô lấp đất cho bọn hắn, dựng lên tấm bảng gỗ, tên trên đó cũng là cô tự mình khắc lên.
Trừ thời điểm đó, cô không để người khác giúp đỡ Yến Nam Phong.
Có thể do bị người Lục gia kinh sợ, cũng có lẽ do một đao chém xuống diệt toàn bộ đám người kia quá mức kinh diễm, Yến Nam Phong rõ ràng bị thiếu nữ xinh đẹp lại tự cao chỉ huy lòng vòng mà lại không cảm thấy chán ghét cô vênh mặt hất hàm sai khiến, ngược lại còn nhớ tới phụ thân của mình.
Loại người này có thể là trời sinh để người khác phục tùng mệnh lệnh, hơn nữa cũng có năng lực để người thuần phục.
Yến Nam Phong cũng không cảm thấy mình kém hơn so với người khác, trên thực tế, hắn tin tưởng mình nhất định sẽ là người thắng cuối cùng, thắng những huynh đệ xuất thân cao quý hơn, cũng sẽ thắng người cha vui cười tự đắc mang danh thiên tài trong giang hồ.
Nhưng mà trước lúc đấy, hắn có lẽ sẽ lập những mục tiêu nhỏ trước, ví dụ như nói: Đầu tiên để cho tiểu thư Lục gia đây, trở thành bại tướng dưới tay hắn.
Biết người biết ta bách chiến bách thắng, Yến Nam Phong mỉm cười: "Tại hạ là Phong Nam, hôm nay có thể cùng mọi người quen biết, cũng coi là duyên phận, vẫn chưa được biết tên của cô nương?"
Lục Ngọc vẫn không nói gì, lần này, là thị vệ Lục gia quát lớn đầu tiên: "Vớ vẩn, tục danh của đại tiểu thư chúng ta, loại người như ngươi cũng có thể hỏi?"
Lúc hắn rời đi, lão gia đã thông báo, đại tiểu thư tuổi còn nhỏ, ngàn vạn lần không thể để cho nàng bị mấy tên tiểu bạch kiểm lừa gạt.
Một giây sau, đại đao của đại tiểu thư nhà hắn đã gác trên cổ Yến Nam Phong: "Từ giờ trở đi, ngươi chính là đánh xe của Lục gia, người đánh xe gọi ta là cái gì, chắc ngươi biết được."
Đã muốn giảm lỏng nhân vật phản diện, Lục Ngọc sẽ không nghĩ thả Yến Nam Phong rời đi.
Yến Nam Phong nghe hiểu ý lời nói của cô: Đánh xe là người hầu, người hầu không thể gọi thẳng tên chủ nhân.
Yến Nam Phong từ trước đến nay mọi việc đều thuận lợi khóe miệng giật một cái trước mắt nữ tử xinh đẹp, cẩn thận từng li từng tí đem cổ của mình cách xa lưỡi đao kia một ít, cố gắng kiềm chế cảm xúc phẫn uất trong lòng: "Là, đại tiểu thư."
_______________________________
Lĩu: Anh cay lắm rùi đấy =)))))
..........
Một vài dòng tâm sự, mình tính bỏ truyện rồi, tại đăng lên không thấy có người đọc huhu. Nhưng mà hôm nay vào xem thử, ui dồi ôi có hai bạn siêu kute đã ấn sao cho mình. Mình cảm động quá, mình khóc ra rồi đây này huhu. Vì vây mình mới vác cái thân xác tàn tạ này edit truyện tiếp đây, hi vọng mai sau sẽ được nhiều bạn ủng hộ hơn nữa nhaaaaa! Hãy ủng hộ mình nào, iu các bạn nhìu lắm á!!!
Thân yêu! ❤
27/11/2019
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro