Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 8 - Chương 110: Sủng thiếp Thánh Nữ của Giáo chủ Ma giáo (2)

Quyển 8 – Chương 110: Sủng thiếp Thánh Nữ của Giáo chủ Ma giáo (2)

Edit: Hoàng Gia Gia

Bản dịch được thực hiện với mục đích phi lợi nhuận và chỉ được đăng tải trên Wattpad imhoanggiagia. Nếu bạn nhìn thấy ở nơi khác, chắc chắn nó đã bị reup rồi đó. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ công sức editor nhé.

------

Những ngọn núi xanh chồng chất phía xa, thấp thoáng trong màn sương trắng mờ ảo như ẩn như hiện. Ánh sáng trên mặt hồ phản chiếu sự bao la rộng lớn của mặt nước mờ mịt, cùng những con sóng xanh lấp lánh trên bầu trời.

Nơi này là Vân Cốc trên đảo Thái Tố, nơi thành lập Thần Đại giáo.

Cố Minh Nguyệt đứng trên boong thuyền, hai mắt linh hoạt kỳ ảo quan sát toàn cảnh xung quanh, khi nàng thanh tỉnh trở lại đã thấy mình ở giữa non sông tươi đẹp trong cốc.

Giỏ thổi vào tai mang theo hương khí của cỏ cậy, ướt át chạm vào má nàng.

Gió núi nhẹ nhàng thổi tung những tấm rèm sa trắng bay trên thuyền, làn khói dưới nước như sữa cuộn tròn quanh thân thuyền màu đỏ thắm. Thuyền hoa bồng bềnh trên sóng hồ, phiêu nhiên tiến lên phía trước như cưỡi mây đạp gió.

Cố Minh Nguyệt đứng đến mệt mỏi, quay trở lại khoang thuyền, ngồi trên chiếc giường La Hán được làm bằng gỗ trắc đỏ trải chiếu trúc, phủ gấm vàng cùng bọc đệm thêu hoa bốn mùa và chim chóc, lấy từ trong hộp điểm tâm màu đen khảm hoa văn mẫu đơn mấy khối bánh mật ong và táo chua cùng trái cây có lớp vỏ mềm, đặt trong lòng bàn tay ăn ngấu nghiến.

Những mảnh vụn thức ăn bám vào khóe miệng và cằm nàng, không ngừng rơi xuống theo kẽ hở giữa các ngón tay, rải rác trên mười hai mặt váy lụa ngọc sắc thiên hương thêu trăm cánh bướm rỗng màu chỉ bạc.

Cố Minh Nguyệt, người trước đó ngất đi ở Cổ gia, sau khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong Vân Cốc, quần áo trên người từ trong ra ngoài đều đã được thay đổi, trang điểm tinh tế từ đầu đến chân, đeo chỉnh tề đủ kiểu trang sức.

Thân trên nàng mặc la sam có tà áo nhuộm hương, một chiếc áo khoác mỏng thêu hoa cúc xanh chỉ vàng làm áo ngoài, trên đai lưng dệt lụa treo túi thơm bằng gấm vóc tỏa hương thơm nức, tóc vẫn được tết thành hai bím dày, ở trên thái dương cài trâm màu lục bích hình chuồn chuồn và hoa sen điểm thúy chuỗi hạt, tua rua trân châu không dài không ngắn rũ xuống từ cánh chuồn chuồn mỏng như cánh ve sầu, đầu góc là một khối tinh thạch hồng nhạt hình giọt nước, tinh xảo đặc sắc, lay động rực rỡ chiếu vào trên da thịt tuyết trắng mịn màng.

Vành tai nàng đeo hoa tai hổ phách màu mật ong vàng được xâu chuỗi từ mã não to bằng ngón tay út, trên cổ là vòng ngọc Như Ý phỉ thúy tơ vàng, trên hai cổ tay là một đôi vòng ngọc dương chi, ngay cả trên cổ chân cũng treo dây xích vàng cực kỳ tinh xảo, điểm hạt châu và những nụ hoa huệ nhỏ cùng lục lạc, khi hành tẩu tiếng ngọc kêu leng keng, cùng mùi thơm của hoa phong lan và xạ hương tỏa ra ngào ngạt.

Trang phục trên người trị giá cả một gia tài, chiếc thuyền hoa hai tầng trước có mỏ neo đôi, sau có mái chèo lái, thân thuyền được trang hoàng bằng các cột dầm chạm trổ, ngói xanh mái đỏ. Tầng trên có sân rộng rãi, nối với hai tòa treo trên không là mái hiên cùng hành lang vây quanh thành hình chữ thập, mái của phòng chính trên đỉnh trang trí thụy thú. Tầng dưới được chia thành sảnh lớn, tiền điện, trung điện, hậu điện, cùng với trù phòng và tịnh thất. Thuyền hoa này tương đương với một ngôi nhà, bên trong nội thất lộng lẫy phong phú, đồ đạc được bài trí không gì không tốt, không gì không đẹp, đủ để thấy tài lực hùng hậu của Thần Đại giáo.

Rốt cuộc là lỗi sai ở đâu? Nàng nhai điểm tâm trong miệng, cố gắng hết sức nhớ lại và phân tích cốt truyện đã biết cùng những gì đã phát sinh đêm qua. Mặc dù nàng ăn tuy rằng bất nhã, lại lộ ra một cỗ khờ khờ dại dại tự nhiên, người nhìn không những không cảm thấy lỗ mãng, ngược lại còn cảm thấy thập phần hoạt bát đáng yêu.

Già Linh ở trên gác mái bên hông quan sát đủ rồi, một hơi nhấc người bay lên không, vọt đến trên mặt hồ lấy chân điểm nhẹ lên nhị sen, thân ảnh qua đi cả hoa và lá đều không chút sứt mẻ, khinh công có thể nói đã đạt tới đỉnh cao, vô cùng thần kỳ.

Cố Minh Nguyệt chú ý đến công phu của Già Linh, rũ mắt cầm lấy hai chiếc bánh ngọt mới, tiếp tục lấp đầy bụng.

Không giống Thanh Huy, Lưu Quang chưa bao giờ học võ thuật, trừ phi nàng dùng điểm thuộc tính đổi võ công bí tịch với hệ thống, nếu không ở cái thế giới nơi hiệp khách bay loạn khắp chốn này, mỗi người đều có võ công cao đến mức không hợp với lẽ thường, nàng chính là một vị nữ tử tay trói gà không chặt, gặp phải nguy hiểm đến cơ hội chạy trốn cũng không có, càng không nói tới khả năng tự bảo vệ mình.

Xem ra trao đổi võ công với hệ thống, là việc cấp bách.

Cố Minh Nguyệt cúi đầu yên lặng mà nghĩ. Già Linh trong chớp mắt liền đi tới trước mặt nàng, ngồi xuống ở bên kia giường La Hán, thuận tay vì nàng rót một chén trà nóng, dùng miệng thổi cho nguội rồi mới đưa qua.

Cố Minh Nguyệt từng chút một co rúm lại ở góc giường La Hán, không dám ngước mắt nhìn Già Linh, đang nghĩ ngợi nên biểu diễn như thế nào mới tự nhiên và thích hợp nhất, lại thình lình bị trà ấm hắn đột nhiên đưa tới trước mắt làm cho đông cứng yết hầu, điểm tâm nhất thời mắc kẹt nửa vời ở đó, khiến nàng nghẹn ho kịch liệt, nước trào ra từ khóe mắt.

Già Linh cau mày, lấy tay vỗ nhẹ lên lưng nữ nhân giúp nàng trữ khí, đồng thời có chút trách móc nói: "Sao lại có thể bất cẩn như thế? Ngươi ăn chậm chút đã, ta đã phân phó trù phòng vẫn luôn chuẩn bị, mỗi canh giờ đều sẽ đưa lên điểm tâm mới."

Hắn càng nói, Cố Minh Nguyệt càng ho đến lợi hại. Thật là kỳ quái, là kịch bản sai hay là nàng lại vào sai thế giới, Già Linh trước mắt cùng nhân vật trong nguyên tác khác biệt quá lớn, nàng vừa ho vừa trộm thử liên hệ hệ thống, nhưng mà bất luận nàng kêu gọi thế nào, hệ thống hoàn toàn không hề trả lời.

Sẽ không phải, lại xuất hiện trục trặc chứ...

Cố Minh Nguyệt phảng phất nghe thấy thanh âm của một đám quạ đen ồn ào bay qua tai, nàng liều mạng mà đấm ngực, khóe mắt ươn ướt lăn ra nước mắt, thuận theo đôi gò má bị nghẹn ửng thành sắc đỏ chảy dọc xuống.

Nếu có khả năng, không biết có thể đổi hệ thống hay không!

Già Linh mắt thấy nàng ho càng lúc càng dữ dội, cũng không tiếp nhận trà, thân thể rõ ràng còn tránh né lòng bàn tay hắn đụng vào, gió lốc trong mắt dần dần tụ lại, biểu tình cũng từ dịu dàng thắm thiết chuyển biến thành dữ tợn cáu kỉnh. Chỉ nghe một tiếng giòn vang, chung trà trong tay bị hắn hung hăng ném xuống đất, vỡ thành từng mảnh. Cố Minh Nguyệt cả kinh, ngẩng đầu lên, đôi mắt lệ quang lấp lánh, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi mà nhìn hắn.

Lúc này nam nhân bắt gặp ánh mắt nàng, từ trên giường La Hán đứng lên, đồng thời tóm lấy cơ thể nàng, nắm cổ áo nhấc nàng tới boong thuyền, túm nàng áp vào rào chắn, khiến nửa thân hình nàng cong cong treo trong không trung song song với mặt hồ, tứ chi khua khoắng loạng choạng xung quanh.

Lục phủ ngũ tạng Cố Minh Nguyệt dường như bị đảo lộn bởi động tác quay cuồng trời đất, cổ họng vừa thả lỏng liền bắt đầu phun ra, đồ ăn nghẹn trong cổ họng tự nhiên biến mất, phun ra hết điểm tâm vừa mới ăn. Đợi đến khi nàng phun đủ rồi bắt đầu gào khóc, nam nhân mới đem nàng túm trở về, trực tiếp ném tới cột trụ trên hành lang boong thuyền.

Cố Minh Nguyệt thút tha thút thít nức nở lau nước mắt, dưới ánh mắt đông chết người của Già Linh, nàng sợ hãi che miệng không dám khóc lớn, bộ dạng kinh sợ khiến người thập phần lo lắng, kết quả là biểu tình Già Linh nhu hòa dịu lại, nhưng chẳng qua chỉ trong nháy mắt, lập tức lại trở nên rối rắm vặn vẹo, mấy hơi thở sau mới dần dần bình tĩnh lại.

"Khóc có ích gì? Hả? Ngươi chẳng lẽ chỉ biết khóc thôi sao?" Giọng nói thanh nhuận như suối, mang theo ý tứ giễu cợt nhẹ nhàng xuyên vào tai Cố Minh Nguyệt. Nàng đáng thương mà ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt lập tức lại chảy ra những giọt lệ chua xót.

Nam chủ nhiệm vụ lần này, không biết là trong sách chưa từng miêu tả qua, hay là do thế giới nhiệm vụ xuất hiện lỗi sai, thế nhưng là bệnh nhân tâm thần phân liệt chính cống!

Sự kết hợp giữa thiếu nữ nhược trí ngu si cùng bệnh nhân tâm thần... Cố Minh Nguyệt ôm trái tim bé nhỏ của mình, lại đau đớn mà khóc.

Nhiệm vụ từ khi nào khó khăn như vậy, thế nhưng lại thăng cấp đến một tầm cao mới?!

Cố Minh Nguyệt khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt, rất chật vật. Nàng cuộn tròn thân mình dựa vào trụ cột hành lang, một bên gào khóc không có chút mỹ cảm, đồng thời vểnh hai lỗ tai, lấy tay che mặt, cẩn thận nghiêm túc mà quan sát vẻ ngoài cùng thần thái Già Linh.

Đêm trước bị lộng đến mức bất tỉnh, nàng không thể nhìn rõ bộ dạng của nam nhân kia, vừa rồi ngồi trên giường La Hán chỉ lo tập trung sợ hãi, còn suýt chút nữa bị nghẹn chết vì điểm tâm, nơi nào còn có thời gian cẩn thận đánh giá diện mạo Già Linh, thế cho nên thẳng đến thời khắc này, nàng mới nhìn rõ ràng nam chủ nhiệm vụ từ trên xuống dưới.

Mái tóc đen của Già Linh được buộc gọn trên đỉnh đầu bằng lưu li quan bảy màu trong suốt, chạm khắc hoa văn hình rồng, hai sợi tóc dài rũ xuống từ thái dương trước trán phiêu diêu trong gió, phản chiếu vẻ trơn bóng của da thịt bạch nị.

Lông mày hắn như than, đôi mắt phượng trong vắt như những ngôi sao trên bầu trời đêm, tỏa ra huy quang rực rỡ. Đôi mắt ấy nhìn có vẻ như trầm tĩnh ôn nhu, trong lúc lơ đãng vô tình lộ ra một chút lạnh lùng, mang theo khí tức bễ nghễ thiên hạ.

Mũi Già Linh thanh tú và thẳng, môi đỏ như máu, cần cổ trụ đứng ẩn sau vạt áo lụa thêu hình mây bay màu san hô chỉ bạc. Hắn mặc một kiện áo khoác khảm gấm hoa đen và xà cừ rực rỡ, cùng hạc tiên, tùng chi và hoa mai, từ những khoảng không trên vải dệt tản mát ra ánh sáng xà cừ nhàn nhạt như đom đóm, vô cùng khéo léo, xa hoa lộng lẫy.

Gió núi lạnh lẽo xuyên qua khe hở trên vạt áo nam nhân, ống tay áo rộng của hắn tung lên theo làn khói bay mù mịt, lóe lên những tia sáng tinh xảo đủ màu sắc, tóc đen bên má đong đưa, thắt lưng trắng buộc chặt, cảnh tượng khiến người ta bừng tỉnh rung động, như kinh sợ bay đi, thánh thót sinh tiên.

Cố Minh Nguyệt nhìn quen mỹ nam, huống hồ thần trí Lưu Quang vốn chỉ như đứa trẻ, không hề có nhận biết đối với khái niệm xấu đẹp, vì vậy khi nhìn thấy dung mạo của đối phương, liền nhanh chóng cụp mi xuống, bẹp miệng tiếp tục khóc.

Lưu Quang tuy ngu dốt, nhưng từ nhỏ được phụ thân cùng tỷ tỷ dạy dỗ và dốc lòng chăm sóc dưỡng thành ngoan ngoãn nghe lời, ngày thường không ầm ĩ không khóc nháo, nếu không phải ngồi trước cửa sổ nhìn trời phát ngốc, thì là nửa dựa trên giường nệm chợp mắt nghỉ ngơi, hoặc chơi đùa cùng đủ loại đồ chơi tinh xảo mà Cổ Chấn Khải sưu tập được. Chỉ cần nàng không mở miệng, không tiếp xúc cùng người khác, sẽ không có ai phát giác ra điều dị thường.

Khi Lưu Quang còn nhỏ, Thanh Huy chưa rời khỏi Cổ gia theo chưởng môn Thiên Chiếu phái học võ, hai tỷ muội ngày ngày ở bên nhau, tiếng cười lúc nào cũng vang vọng trong sân.

Những năm gần đây, Thanh Huy thường xuyên vắng nhà, Cổ Chấn Khải lại là Võ lâm Minh chủ, sự vụ lớn lớn nhỏ nhỏ quấn thân, hiếm khi có thời gian nhàn rỗi đến thăm Lưu Quang, cho nên phần lớn thời gian Lưu Quanh một mình một góc, ngày qua ngày lặp lại cuộc sống vô ưu vô lự.

Lưu Quang từ khi sinh ra chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc, hộ vệ cùng hạ nhân trong viện cũng không dám làm tịch làm bộ mà khi dễ chủ tử. Nàng được Cổ Chấn Khải và Thanh Huy bảo hộ cực kỳ chu đáo, cho nên không cần thừa nhận ánh mắt đến từ chính thế tục.

Khi nàng cao hứng thì nhếch miệng cười to, khi tức giận buồn bã thì ngồi dưới đất duỗi chân khóc lớn, nhưng mà trong những năm tháng cô đơn này, biểu tình trên mặt nàng càng ngày càng ít đi.

Cuộc sống như vậy đối với người ngoài dường như là một cuộc sống vô tri vô giác, có phần chết lặng đáng thương. Cố Minh Nguyệt lấy góc độ của một người ngoài cuộc đánh giá Lưu Quang, không khó để nhận ra nàng không chỉ ngu dốt, mà đồng thời bởi vì sinh hoạt hằng ngày không có thân nhân sớm chiều làm bạn, chỉ sống trong viện bị phong bế, áp lực cũng từ đó tự ôm vào lòng, dẫn đến mắc chứng trầm cảm và tự kỷ.

Với thần trí cùng hiểu biết của Lưu Quang, có lẽ nàng cũng không biết cái gì là thanh lãnh, có lẽ nàng ít nhiều sau khi Thanh Huy cùng phụ thân rời đi cảm nhận được cô đơn cùng cực, lại không cách nào dùng lời nói mà hình dung, hoặc cũng có lẽ nàng không hiểu được, như thế nào là hạnh phúc, như thế nào là bất hạnh, vì cái gì mà bi ai...

Trong những ngày hiếm hoi khi Thanh Huy về nhà, Lưu Quang bị Già Linh lạc nhầm phòng mà ngộ nhận thành Thanh Huy, bị nam nhân thô bạo cướp lấy trinh tiết sau đó mang về Vân Cốc trên đảo Thái Tố, trở thành Thánh Nữ chuyên môn phụng dưỡng Giáo chủ, tên gọi tuy rằng dễ nghe, bất quá chỉ là một sủng thiếp có thể tùy thời vứt bỏ mà thôi...

Nàng đột nhiên bị cưỡng chế thoát ly khỏi chiếc lồng bảo vệ ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài, bị một nam nhân không quen biết niết trong lòng bàn tay thưởng thức khi dễ, bị xâm phạm, bị trở thành thế thân, cuối cùng bị vứt bỏ một cách tàn nhẫn.

Trong nguyên tác, khi nàng bị Già Linh đẩy ra để thay thế Thanh Huy, khi bị phụ thân thân sinh dùng kiếm đâm thủng ngực, khi bước vào ranh giới âm dương, có hay không có một khoảnh khắc thanh minh, mà cảm thụ được vận mệnh bất lực cùng đau thương của chính mình...

Già Linh, nam nhân kế thừa đại Giáo chủ Thần Đại giáo, từ nhỏ đã mang trong mình dâm độc được truyền thừa trong giáo phái. Công pháp độc môn Thần Đại giáo tinh ô thải bổ, từ Giáo chủ cho đến giáo chúng toàn thân đều trúng dâm độc, định kỳ phát tác, chỉ có thể dựa vào giao hợp mới có thể giảm bớt. Cho nên tuy mỗi người Thần Đại giáo tướng mạo thanh tuyệt, võ công cao cường, lại bị người trong giới võ lâm khinh thường.

Truyền thuyết về giáo phái này có ngọn nguồn đến từ bên kia biển và truyền thừa đã lâu, giáo chúng không dễ dàng xuất thế, nhiều thế hệ vẫn luôn ở trong Vân Cốc, có thể nói đảo Thái Tố là một quốc gia riêng biệt. Truyền thuyết nói rằng trong Vân Cốc lấy phỉ thúy làm mái, bạch ngọc làm gạch, hoàng kim đúc làm phòng, vốn dĩ ẩn giấu như trong truyền thuyết, lại không hiểu sao mấy năm gần đây giáo chúng liên tục ra ngoài, vơ vét thiên tài dị bảo khắp nơi, ai không theo sẽ bị giết chết, gây nên tinh phong huyết vũ trong võ lâm, kết thù vô số, bị coi là Ma giáo, nếu gặp bất cứ ai cũng có thể giết chết.

Làm Giáo chủ, Già Linh cực kỳ mạnh mẽ, đã đạt đến đỉnh cao võ công độc môn, tuyệt kỹ độc môn xuất thần nhập hóa như gió lốc, lấy nội lực thúc đẩy dòng khí lưu động thành lưỡi dao gió, vô ảnh không châm, hoặc là xiềng xích hư ảo, các chiêu thức đều vi phạm nguyên tắc vật lý, trước mắt trên giang hồ chưa có người địch nổi, nhưng cũng có thể kham được một trận.

Chẳng qua, mỗi thế hệ Giáo chủ Thần Đại giáo đều chết sớm khi tuổi còn xuân, bất quá đều vĩnh biệt cõi đời khi đã biết trước. Võ công Thần Đại giáo quỷ quyệt thần bí, vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể con người, hơn nữa trong thân còn mang theo dâm độc không rõ, há có thể trường thọ.

Không giống nhóm Giáo chủ trước đó chấp nhận vận mệnh chính mình, Già Linh từ khi lên kế vị chức Giáo chủ liền bắt đầu ra lệnh giáo chúng ra khỏi đảo, đi khắp nơi tìm dược, thu thập thiên tài địa bảo có thể giảm bớt công hiệu dâm độc, để có thể tạo thành kỳ dược quý hiếm có thể kéo dài thọ mệnh. Đây chính là lý do vì sao Thần Đại giáo mấy năm gần đây liên tục xuất thế, hành sự kiêu ngạo, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, vì tranh đoạt dược liệu, mạng người trong tay đếm không hết, lưng đeo vô số bạch cốt.

Nam nhân trước mắt nhìn qua nhược quán*, lại đã ngoài ba mươi, không chỉ hỉ nộ vô thường, tinh thần lại có bệnh, lại thêm ích kỷ, thật là không cô phụ danh hiệu ma đầu của hắn.

*Nhược quán (弱冠): cách thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi.

Trong đầu Cố Minh Nguyệt lướt nhanh cốt truyện, nàng khóc lâu như vậy, mắt hạnh đỏ lên sưng thành quả hồ đào, thở hổn hển và nấc nghẹn. Già Linh dù bận vẫn ung dung đứng gần, cũng không hề hỏi chuyện, chỉ là từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe miệng gợi lên độ cung nhàn nhạt, không hiện rõ lắm, trong con ngươi đen như sơn mang theo khinh miệt, xen lẫn một tia vui sướng châm biếm khi người gặp họa.

Vạt áo san hô của hắn bị gió thổi bay, xốc lên một bên áo, lộ ra cặp đùi cân xứng vân da trắng bóng, phần da thịt sẫm màu bên trong hơi ẩn dưới lớp vải dệt, thỉnh thoảng hiển lộ chút manh mối.

Cố Minh Nguyệt tình cờ ngẩng đầu lên, tầm mắt đối diện với tiểu Già Linh đang vui sướng thông khí trong tối, nàng dùng sức chớp chớp mắt, chăm chú nhìn lại, cuối cùng nội tâm âm thầm cảm khái: Suýt chút nữa quên mất bản chất cuồng biểu lộ của Già Linh.

Một nam nhân kết hợp giữa chủ nghĩa thích phô trương, ích kỷ, hỉ nộ vô thường cùng tâm thần phân liệt, xấu xa và đáng ghê tởm nhất trong nhân loại, lại trông như một vị thần, công lực càng là vô song thiên hạ.

Không liên lạc được với hệ thống, đối phương lại khó đoán, sắc mặt thay đổi cực nhanh, tính cách lên xuống thất thường, hành sự tàn nhẫn vô tình, quả thực có thể được dùng làm tài liệu dạy học về nhân cách phản xã hội và tâm thần phân liệt. Trán Cố Minh Nguyệt giật giật, cảm nhận được ác ý cuồn cuồn như biển của thế giới nhiệm vụ cùng hệ thống đang rớt tuyến.

Trong nguyên tác Già Linh ở trong Vân Cốc cũng thường xuyên không mặc quần trong, bên dưới trường bào mát mẻ không có gì, khi dâm độc bộc phát liền có thể tùy thời tùy chỗ giải độc. Nữ giáo chúng tự hào khi cùng Giáo chủ giao hoan, ngay cả nam giáo chúng cũng nóng lòng muốn thử, thường xuyên tự tiến cử mình, chẳng qua Già Linh không thích nam phong, không được như ước nguyện bọn họ.

Tiếng khóc Cố Minh Nguyệt càng ngày càng nhỏ, nàng thật sự khóc không nổi nữa, giả vờ nhược trí và tự kỷ mệt mỏi quá.

Già Linh cũng biết nàng khóc đủ rồi, liền đặt tay lên đầu nàng vuốt ve mái tóc óng mượt như tơ, nam căn dưới thân dần dần no căng sung huyết, dục đầu thò ra từ dưới lớp quần áo, chỉ thẳng vào chóp mũi Cố Minh Nguyệt, ở trước mắt nàng rung động lắc lư nhẹ nhàng.

Nhanh như vậy liền động dục?

Cố Minh Nguyệt nghiêng đầu, ngốc lăng lăng mà nhìn chăm chú vào vật thẳng đứng cứng rắn có màu tím tươi sáng trước mắt, quy đầu bóng loáng phiếm ra ánh sáng, cũng không xấu hổ đỏ bừng mặt, ánh mắt chỉ tò mò nhìn.

"Khóc đủ rồi thì quay lại làm chuyện chính đi, há miệng hầu hạ ta." Già Linh cậy mạng kéo cổ áo Cố Minh Nguyệt ra, kéo áo lót và vạt áo ngoài xuống đến tận khuỷu tay xếp chồng lên nhau, một phen lột dải yếm hồng sắc thêu cá đùa vui bên đài sen, lộ ra cặp vú no đủ oánh nhuận, đầu ngón tay đồng thời mạnh mẽ nắm cằm nàng, bức bách nàng mở miệng, hạ thân một đỉnh liền thọc sâu vào trong cổ họng, không màng nàng khó chịu giãy dụa, bắt đầu ấn đầu nàng di chuyển sâu nặng trước sau.

------------

Đợt này tui ngắt quãng là để mí bà chậm rãi đọc đó nha, mau nhìn ra ý đồ của tui iiiiiiiiiiii

Ban đầu tui cứ nghĩ mai mới edit xong chap này cơ, ai dè xong sớm hơn dự định :)))

Mí bà đọc dui dẻ nghen, cầu vote cầu cmt làm động lực, mãi êuuuuuuu

Chap này tận 4k chữ... Công nhận có nhiều chap tác giả đột nhiên viết dài ghê á, hồi trước bả viết tầm 2k-3k chữ thôi, sang TG6 có chap bả quất lên tới 7k chữ, edit phụt máo, xong mấy TG sau này thỉnh thoảng cũng có chap dài đột biến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro