Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.3


Thu Vãn xoa xoa ngực, có thể cảm giác được tim đập dồn dập, nàng quyết đoán thu hồi tầm mắt, hướng Triệu Hà nói lời cảm tạ.

Triệu Hà khó mà hiền lành cười cười với nàng: "Cha con ta cần gì nói cảm ơn? Dĩ vãng cha vốn nghĩ gia hòa vạn sự hưng, lại thường thường ủy khuất con, Vãn Nương sẽ không trách cha chứ?"

"Nữ nhi minh bạch phụ thân khó xử, đương nhiên sẽ không trách cha." Thu Vãn vẫn biết những lời nên nói, trong lòng lại nghĩ, nguyên thân thật sự chưa từng trách hắn, nàng chỉ ngỡ hắn bị Lâm thị mê hoặc, chẳng có câu oán hận, với hắn đều luôn tôn trọng.

Nàng không biết bộ mặt thật của hắn, có lẽ, cũng coi như một chuyện tốt.

Triệu Hà vừa lòng vuốt râu, hạ lệnh bọn gia đinh giám sát chặt chẽ cửa ngõ, lại đem toàn bộ người hầu hạ Yến Nương trông giữ, chờ quan phủ phái người đến tra hỏi.

Mà Lâm thị trầm mặc mà đứng một bên, ánh mắt không có tiêu cự, nha hoàn muốn đỡ nàng đi nghỉ ngơi, Lâm thị lại cố chấp không nhúc nhích, Triệu Hà thấy nàng điệu bộ như vậy, khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.

Tuyết dày mang theo sương lạnh bao phủ toàn bộ lục viện, mặt đất ẩm ướt, hồi lâu, hàn khí lan toả khắp xương cốt. Đầu Thu Vãn vốn bị thương, dần dần thể lực chống đỡ không nổi, nhưng nàng lại không dám rời đi, chỉ đem áo choàng bọc đến chặt chẽ.

Ước chừng đợi mười lăm phút, một tôi tớ từ bên ngoài chạy lại, nói khẽ với Triệu Hà nói vài câu, hai người liền vội vàng ra sân. Lại không biết đợi bao lâu, Triệu Hà cùng ba gã nam tử tiến vào trong viện, bọn họ phía sau chừng mười mấy người hầu cầm theo đèn, làm cho tiểu viện sáng rực như ban ngày.

Trong ba người dẫn đầu, có một thanh niên mặc áo xanh, tư thái tuấn dật, khí chất phi phàm; một người khác bên hông cắm vỏ đao, hành tung lưu loát, nghiễm nhiên là một người biết võ; cuối cùng một người hơi lùn, màu da vi hắc [1], khung xương thô to, súc đoản cần, năm có bất hoặc hướng lên trên.

[1]: hơi đen? tớ tra google vi là cực nhỏ, vi hắc có thể là có tí đen? không biết đúng không T^T

Chỉ nghe Triệu Hà lạnh lùng nói: "Phu nhân, Vãn Nương, còn không tới gặp qua tôn huyện đại nhân!"

Hắn vốn định kêu quản sự đi tìm Lưu sư gia, tiếc là không khéo, cố tình gặp gỡ huyện lệnh mới từ Lưu phủ đi tới, đối phương thấy quản sự đêm khuya đến thăm, liền dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, quản sự không dám dấu diếm, đem nguyên do nói thẳng ra, huyện lệnh lập tức phân phó gã sai vặt thỉnh Ngỗ tác, mang theo hộ vệ cùng tới Triệu phủ.

Triệu Hà vừa rồi nhận được tin tức, liền đi đón người.

Trong lòng Hắn buồn bực, không biết phải làm sao, khẩu khí tự nhiên kém rất nhiều.

Thu Vãn đang chuẩn bị tiến lên chào hỏi, lại nghe "Phù phù" một tiếng, Lâm thị đã quỳ xuống, lết đi mấy bước, hai tay ép sát đất, dập đầu quỳ gối: "Đại nhân, tiểu nữ bị chết oan uổng, thỉnh đại nhân vì dân phụ làm chủ!"

Việc đã đến nước này, nàng rốt cuộc không thể ảo tưởng nữa.

Triệu Hà sắc mặt đột biến, giận đến tái mặt, mà vị huyện lệnh kia lại chỉ đứng tại chỗ, tầm mắt tùy ý đảo qua Lâm thị, nhàn nhạt nói: "Triệu phu nhân xin đứng lên, bản quan sẽ tự theo lẽ công bằng xử án." Trong giọng nói vẫn mang theo sự lãnh đạm. (*)

Hắn gật gật đầu với nam tử mặt đen, đối phương liền nhanh chóng đi đến thi thể gần đó, kêu người nhanh chóng mang thi thể Triệu Thu Yến đến nơi khô ráo, chính mình mang rương gỗ theo qua.

Triệu Hà cánh tay khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn ngăn cản người nọ, nhưng nhìn vị huyện lệnh kia, cuối cùng mặc cho bọn hắn rời đi.

Trong viện trong lúc nhất thời an tĩnh, tất cả mọi người khoanh tay đứng thẳng, thái độ cung kính xưa nay chưa từng có.

Thu Vãn trong lòng nghi hoặc, nàng tự lý giải rằng ở cổ đại, bá tánh đối quan viên thi luôn kính sợ, nhưng kỳ quái chính là, Triệu Hà thế nhưng cũng như chim cút ở một bên. Kì thực vị huyện lệnh kia phẩm giai không cao, ít nhất là không bằng Triệu Giang, nhưng Triệu Hà giống như có chút sợ hãi đối phương, gan lên tiếng đều không có, hay là, này huyện lệnh bối cảnh bất phàm?

"Hệ thống, huyện lệnh là người mi muốn tìm sao? Ta cảm giác, hắn có điểm dị thường."

Âm thanh trong lòng nhanh chóng trả lời: "Không biết, tạm thời không có cảm ứng."

Lúc này, huyện lệnh bỗng nhiên mở miệng: "Là ai phát hiện thi thể?"

Triệu Hà chạy nhanh trả lời: "Thảo dân đã hỏi qua, phát hiện thi thể tiểu nữ sớm nhất chính là nàng tỳ nữ, thảo dân đã đem người khóa ở phòng chất củi, này liền dẫn tới thỉnh đại nhân tra hỏi."

Quản sự nhanh chóng mang hai nha hoàn kia đến, hai người cùng quỳ xuống đất, trong đó nha hoàn nhỏ tuổi hơn không ngừng khóc, nước mắt giàn giụa, một người khác hơi trấn định một ít, nhưng vẻ mặt cũng tràn đầy kinh hoàng.

Triệu Hà giương giọng nói: "Vị này chính là huyện tôn đại nhân, đại nhân hỏi các ngươi đều phải trả lời thành thật, có biết không? Nếu là dám nói dối, lão gia ta ——"

"Các ngươi như thế nào phát hiện thi thể? Đem tình hình lúc ấy nói rõ." Huyện lệnh mở miệng đánh gãy lời Triệu Hà.

Hai nha hoàn liếc nhau, người lớn tuổi hơn lấy hết can đảm, run giọng trả lời: "Hồi đại nhân, nô tỳ Hạ Hà, vẫn luôn hầu hạ nhị tiểu thư."

Nàng dừng một chút, tựa ở sắp xếp ý nghĩ, rồi nói: "Ngày xưa, nhị tiểu thư thói quen trước khi ngủ liền luyện thư pháp mười lăm phút, khi đó tiểu thư không thích có người đến quấy nhiễu, bởi vậy tiểu viện thông thường vẫn không cho người đến gần. Nhưng tối nay tuyết rơi không ngừng, nô tỳ lo lắng tiểu thư trong phòng than không đủ, có thể bị nhiễm khí lạnh, liền mang theo Đông Mai đến xem. Chờ bọn nô tỳ vào sân, lại phát hiện qua cửa sổ, đèn dầu đã tắt, Đông Mai vội đi gõ cửa, nhưng bên trong vẫn không có đáp lại, nô tỳ sợ tiểu thư có cái gì không ổn, hoặc là căn bản không ở trong phòng, liền đẩy cửa ra."

Nói tới đây, Hạ Hà hơi hoảng một chút, giống như nhớ lại hình ảnh sợ hãi, nàng thở sâu, nói: "Lúc ấy trong phòng một mảnh đen nhánh, Đông Mai đi vào đốt đèn, chờ trong phòng sáng sủa, nô tỳ liền thấy, thấy nhị tiểu thư đã ngã xuống cạnh một bên cửa, ngực cắm một thanh chủy thủ......"

"Đó là giờ nào?"

"Ước chừng giờ Tuất sơ khắc."

"Khi đó đêm đã tối, các ngươi tới khi chẳng lẽ không mang theo đèn? Vì sao còn muốn vào phòng đốt đèn mới thấy rõ thi thể?"

Hạ Hà sửng sốt, trả lời: "Khi đến tiểu thư sân, nô tỳ không cẩn thận vướng ngã, đèn lồng trên tay bị tắt mất, nhưng lúc ấy bọn nô tỳ đã ở rất gần nhị tiểu thư, liền không có đi vòng vèo, mà là nương ánh sáng bên ngoài đi tới."

Huyện lệnh gật gật đầu, ngược lại hỏi Đông Mai: "Ngươi nói?"

"Cái, cái gì?"

"Ngươi cũng nói đi."

Đông Mai giơ tay lau nước mắt, nức nở thuật lại, đại khái cùng Hạ Hà nói đều giống nhau: "...... Sau khi nô tỳ tiến vào trong phòng, bậc đèn dầu, quay người lại, liền thấy tiểu, tiểu thư nàng đã chết!"

Nói xong, nàng bả vai run lên, bộ dáng sợ hãi cực kỳ.

"Ngươi như thế nào biết nàng lúc ấy đã chết?"

Đông Mai nghẹn trụ, rất mau phản ứng nói: "Lúc ấy tiểu thư nằm trên mặt đất, ngực cắm chủy thủ, sắc mặt cũng thực đáng sợ, nô tỳ cho rằng, không sống nổi!"

Đáp lại lời này , nàng cảm giác được ánh mắt sắc bén đến từ huyện lệnh, áp lực làm trán nàng đổ mồ hôi, lại nức nở khóc.

Lúc này, nam tử mặt đen đã thu thập rương, đi tới: "Hồi đại nhân, thuộc hạ đã khánh nghiệm xong."

"Ngươi nói."

"Vâng. Người chết là nữ, năm nay mười ba, thân cao bốn thước bảy, tư thế nằm ngửa. Ngực của thi thể bị thủy chủ âm vào, vật dọc, dài chừng nữa tấc, bề sâu chừng ba tấc, chính là từ bên phỉa phía dưới đâm vào, miệng vết thương có chút ít máu đen, nhưng trong cơ thể thấm máu quá nhiều, nguyên nhân chết do một đao bị mất mạng."

Mặt đen nam tử dẫn vị huyện lệnh đến chỗ nghiệm thi, lấy thủ thế chỉ điểm: "Thi thể phần lưng có chút ít thanh ứ, sau đầu có thương tích, có lẽ do va chạm khi ngã xuống đất gây nên......"

Hắn nói ước chừng một nén nhang, chờ hắn nói xong, huyện lệnh không nhanh không chậm lên tiếng: "Bản quan đã biết." Câu tiếp theo lại là: "Đem Đông Mai bắt lấy."

"Cái gì!"

Thu Vãn cũng cũng ngoài ý muốn, nàng cẩn thận quan sát biểu tình của Hạ Hà cùng Đông Mai, cũng không có nhìn ra sơ hở gì. Đặc biệt là Đông Mai, cơ hồ đã bị dọa choáng váng, vẻ mặt không có nửa điểm chột dạ hay bất an, muốn nói hung thủ là một trong số các nàng, Thu Vãn có lẽ vẫn tin tưởng là Hạ Hà kia.

Huống chi, trong trí nhớ của nàng, Đông Mai bất quá mới mười hai tuổi!

Huyện lệnh nói giống như ném đá trên mặt hồ, mọi người đồng thời đem tầm mắt chuyển đến Đông Mai, đều là kinh ngạc. Có phản ứng nhanh nhất là hạ nhân chạy nhanh đến chế trụ nàng, Đông Mai sợ tới mức hô to oan uổng.

"Ngươi không cần kêu oan, thứ nhất, nạn nhân chết ở trong Triệu phủ, theo bản quan quan sát, Triệu phủ tuần tra nghiêm mật, này viện lại cùng phố xá bên ngoài cách xa nhau khá xa, chung quanh không có chỗ trèo tường, khả năng hung thủ lẻn vào thuận lợi giết người lại nhanh chóng đào tẩu phi thường thấp, vì vậy rõ ràng đây là hơn phân nửa đến từ bên trong phủ."

"Thứ hai, nạn nhân lại không có vết thương do giãy dụa, hơn nữa biểu tình là khiếp sợ cùng phẫn hận, bản quan phỏng đoán, hung thủ là người nàng quen biết."

Huyện lệnh lại tiếp tục: "Thứ ba, từ chiều sâu cùng độ nghiêng của miệng vết thương mà phỏng đoán, hung thủ sức lực không lớn, vóc người không cao, ít nhất không thể cao hơn người chết, mà hung thủ lựa chọn từ bên phải phía dưới đâm vào, có lẽ là cái thuận tay trái. Ngươi mới vừa rồi lau nước mắt, theo bản năng nâng lên tay trái, hành động này vốn dĩ rất nhỏ, nhưng hiện giờ bản quan muốn biết, ngươi phải hay không quen dùng tay trái?"

"Đông Mai! Thật là ngươi?" Hạ Hà khiếp sợ không thôi, nàng đương nhiên rõ ràng, Đông Mai hoàn toàn chính là thuận tay trái.

Việc này Lâm thị hiển nhiên cũng biết, nàng ánh mắt lãnh lẽo nhìn chằm chằm Đông Mai, phảng phất ngay sau đó liền muốn đem nàng xé nát!

Đông Mai khóc lóc lắc đầu, biện bạch nói: "Nô tỳ oan uổng! Thật không phải nô tỳ, này hết thảy đều là đại nhân phỏng đoán, khó có thể làm nô tỳ tâm phục, những kia điều kiện, trong Triệu phủ có không ít người phù hợp, có lẽ, có lẽ là có người muốn hãm hại nô tỳ!"

"Ai sẽ hãm hại một cái tiện tì như ngươi!" Triệu Hà một chân gạt ngã Đông Mai, bị huyện lệnh lạnh lùng nhìn, hắn tức khắc cứng đờ, cười làm lành nói: "Đều do thảo dân ngự hạ vô phương[2], đại nhân, ngài tiếp tục."

[2]: cầu giúp đỡ T^T

"Thứ tư, cũng là quan trọng nhất, mới vừa rồi ngươi cùng Hạ Hà đều nhắc tới, khi các ngươi tiến vào trong phòng, tầm mắt vốn là một mảnh đen nhánh, thẳng đến đốt đèn sau mới phát hiện thi thể. Nhưng thi thể liền ngã vào cạnh cửa, cơ hồ là lấp kín cửa, khi ngươi sờ soạng đốt đèn, vì sao chưa từng bị vấp, ngược lại thuận lợi tiến vào trong phòng?"

Bởi vì nàng biết vị trí thi thể! Cho nên theo bản năng mà tránh đi!

Thu Vãn không thể tin tưởng mà nhìn về phía Đông Mai, hiện tại, trong lòng nàng đều hoài nghi nàng ta, chính là vì nguyên nhân gì......

"Ngươi ——!" Triệu Hà lại muốn mắng, lại liếc mắt nhìn huyện lệnh một cái, ngữ điệu mềm dịu đi không ít: "Ngươi vì sao phải làm như vậy? Yến Nương có điểm nào gây lỗi với ngươi?" Tiếng nói vừa dứt thế nhưng bị một thanh âm to lớn áp chế, Đông Mai khóc đến ruột gan đứt từng khúc, phảng phất một vị bị thương từ tâm khảm.

Không đợi hắn kết thúc, một bên Lâm thị đã gào rống vọt lại, biểu tình điên cuồng, giống như một dã thú mất lý trí, nào có nửa điểm "Trinh tĩnh" ngày xưa?

Đáng tiếc, nửa đường lại bị hộ vệ của huyện lệnh chặn đứng, vị huyện tôn đại nhân nhìn Đông Mai nói: "Bản quan sẽ không bây giờ đem ngươi định tội, nhưng ngươi có hiềm nghi lớn nhất, bản quan muốn áp ngươi hồi đến huyện nha tái thẩm."

Bọn hạ nhân lấy tới dây thừng, đang chuẩn bị đem Đông Mai trói lại tới, nàng lại bỗng nhiên lên tiếng: "Từ từ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro