Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Thích Tiền (19)




Tiết Chiếu đưa ảnh chụp cho Mặc Uyên, một bên giải thích nói: "Diệp tiểu thư đến ở nhà của Mặc Vũ buổi sáng ngày hôm sau liền bị Miêu Thư Nhã nhìn thấy, Miêu Thư Nhã tức giận bỏ chạy, Mặc Vũ không đuổi theo, có lẽ là bị Diệp tiểu thư cản lại."

"Bởi vì chuyện này mà Miêu Thư Nhã cùng Mặc Vũ, ở thời điểm làm việc cũng có xảy ra không ít mâu thuẫn, bởi vì bọn họ vẫn hay đối chọi nhau gay gắt, không ai nhường ai, dự án khai phá thành Bắc cũng không có tiến triển gì, hiện tại toàn bộ người trong công ty đều biết Miêu Thư Nhã cùng Mặc Vũ cãi nhau, còn lén lút thêu dệt ra không ít phiên bản."

"Nội bộ hai người quản lý bất hòa, khẳng định công việc của cấp dưới sẽ bị ảnh hưởng."

"Đây là những tấm hình vừa được đưa tới, Mặc Vũ đuổi theo Miêu Thư Nhã một đường từ công ty tới dưới lầu khu chung cư, chỉ là vào thời điểm hai người đang nói chuyện, đúng lúc bị Diệp tiểu thư gặp phải, Diệp tiểu thư rất tức giận, tiến lên chất vấn một trận, nói đến mức Miêu Thư Nhã và Mặc Vũ á khẩu không trả lời được, cuối cùng một mình Diệp tiểu thư bỏ đi..."

Sắc mặt bình tĩnh của Mặc Uyên rốt cuộc cũng có chút dao động, "Cô ấy chất vấn cái gì?" Hắn ta không ngờ rằng Diệp Vi còn có lý do gì để đi chất vấn Miêu Thư Nhã cùng Mặc Vũ, còn nói đến mức đem hai người họ không còn gì để nói, dù sao những việc cô đã làm lúc trước vốn không có khả năng xoay mình, điểm duy nhất có chút giá trị, chính là làm cho Mặc Vũ với Miêu Thư Nhã khó chịu.

Tiết Chiếu nâng nâng mí mắt, hắng giọng một cái, nói: "Hình như lúc trước Miêu Thư Nhã cùng Mặc Vũ đều nói chuyện với Diệp tiểu thư, nói cô ấy không đủ tin tưởng Mặc Vũ, cho nên Diệp tiểu thư có ngày hôm nay cũng chính là do bản thân gieo gió gặt bão, hiện tại lại phát sinh tình huống tương tự một lần nữa, Miêu Thư Nhã người này luôn miệng nói muốn 'tin tưởng', vậy mà căn bản không tin tưởng Mặc Vũ? Còn không phải là thấy cô ấy ở nhà Mặc Vũ một đêm thôi sao, vậy mà liền hiểu lầm Mặc Vũ cùng cô ấy tình cũ lại cháy mà phát giận, thật sự không nên như vậy!"

"Diệp tiểu thư nói, cô ấy vốn dĩ cũng cảm thấy là bản thân sai rồi, muốn tin vào sự 'tin tưởng' trong miệng của Mặc Vũ và Miêu Thư Nhã, chỉ là không nghĩ đến, hai vị nhà giáo về nhân sinh vậy mà tự mình nuốt lời, thì ra bọn họ cũng làm không được!"

"Trên thế giới này còn có cái gọi là tin tưởng sao?"

"Diệp tiểu thư nói, cô ấy rất thất vọng, thậm chí cô ấy cũng cảm thấy tuyệt vọng đối với cái thế giới này."

"Những lời trên, chính là ý của Diệp tiểu thư."

Mặc Uyên: "... ? ? ?"

Hắn ta nghe được cái gì? Mặc Uyên quả thật nghi ngờ lỗ tai của chính mình!

Tiết Chiếu cũng nhịn không được vì Diệp Vi mà cảm thấy chua xót, "Diệp tiểu thư cũng rất thảm, thật vất vả mới nhận ra được lỗi sai của bản thân, không nghĩ tới vừa quay đầu đã bị vả mặt bôm bốp..." Muốn làm người tốt thật đúng là khó.

Cuối cùng lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mặc Uyên, cậu ta mau chóng ngậm miệng, không dám nói thêm cái gì.

Mặc Uyên lạnh lùng hừ một tiếng, Tiết Chiếu biết điều cúi thấp đầu.

Miêu Thư Nhã bên kia cũng không nghĩ tới cô ta phát cáu với Mặc Vũ lại bị Diệp Vi bắt gặp, nếu cô ta mà biết gặp phải Diệp Vi ở chỗ này, cái gì cũng sẽ không nói...

Nhưng cô ta chính là khó chịu a, thời điểm đối mặt với Mặc Vũ, cô ta muốn diễn cũng không thể diễn được, cô ta luôn luôn tự xưng bản thân là người thanh lãnh, không có gì có thể khiến cô ta thất lễ, nhưng những chuyện liên quan tới Mặc Vũ, chỉ là việc giữ vững bình tĩnh cô ta cũng khó có thể làm được.

Hiện giờ bị Diệp Vi nghi ngờ ngay trước mặt, mặt cô ta đỏ tới mang tai không phản bác được, vô cùng khó xử, không chỉ có cô ta, ngay cả Mặc Vũ lúc này một câu cũng không thể nói nên lời.

Hiện tại bọn họ, làm sao còn có thể dùng từ 'tin tưởng' là lí do đi nói Diệp Vi làm không đúng?

Diệp Vi đã hoàn toàn thất vọng tuyệt vọng, cô lắc đầu nhìn Miêu Thư Nhã cùng Mặc Vũ, đi lên lầu, để lại Miêu Thư Nhã cùng Mặc Vũ nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng Miêu Thư Nhã vốn không dám nhìn ánh mắt của Diệp Vi, bản thân cô ta cũng không làm được việc này, có tư cách gì để đi yêu cầu Diệp Vi làm được chứ? Trong tình yêu, ai mà không lo được lo mất? Ai mà không hẹp hòi? Có một số việc, không phải "Tin tưởng" là có thể giải quyết được vấn đề.

Cho dù giờ phút này Mặc Vũ nói với cô ta, hắn không có quay lại với Diệp Vi, hắn không có phát sinh chuyện gì với Diệp Vi, cô ta liền có thể hết tức giận sao? Chỉ là chuyện Diệp Vi đến ở lại nhà Mặc Vũ, cũng đủ khiến cho cô ta tức giận đến mất cả lý trí!

Miêu Thư Nhã nhắm mắt lại, cực kỳ khó xử.

Ngay cả Mặc Vũ cũng bị ánh mắt thất vọng cùng tuyệt vọng của Diệp Vi nhìn khiến cả người đều không thoải mái, quả thật lúc trước hắn cảm thấy hắn với Diệp Vi chia tay, hắn có trách nhiệm, nhưng Diệp Vi cũng có, chỉ cần cô tin tưởng hắn nhiều hơn một chút, cũng sẽ không hiểu lầm hắn là loại đàn ông ăn trong chén còn nhìn xem trong nồi, nhưng hôm nay xem ra, cái lý do mà hắn nghĩ, lại trở thành một chuyện khôi hài, thật ra cũng chỉ là vì sai lầm của bản thân mà tìm lấy một cái cớ thôi.

Gương mặt của hắn nóng rát, thậm chí cảm thấy bản thân đã không còn mặt mũi đi gặp Diệp Vi, cảm giác liên quan với Miêu Thư Nhã cũng trở nên kì lạ hơn.

Hắn cho rằng Miêu Thư Nhã lý trí, điềm tĩnh, ưu nhã, thì ra cũng lại không phải, cô ta cũng sẽ tức giận, cũng sẽ hiểu lầm, những bộ đạo lý mà cô ta nói với người khác đến lúc dùng trên người mình, thì ra cũng làm được...

Mặc Vũ thở dài, giải thích nói: "Thư Nhã, Diệp Vi xảy ra một số chuyện, tạm thời không có chỗ để đi, đến ở nhờ chỗ của tôi hai ngày. Chuyện buổi sáng ngày hôm đó, quả thật em đã hiểu lầm chúng tôi."

Ánh mắt Miêu Thư Nhã nhìn Mặc Vũ cũng có chút phức tạp, hắn thông minh đẹp trai, trọng tình trọng nghĩa, nhưng đồng dạng, bởi vì trọng tình trọng nghĩa, ở trên phương diện tình cảm lại do dự không quyết đoán: "Diệp Vi nghèo đến mức không có chỗ để ở sao? Hay là trên người anh không có đủ tiền để thuê một phòng khách sạn cho cô ta? Nhất định phải ở lại nhà anh?"

Mặc Vũ đương nhiên biết, chỉ là: "Diệp Vi thành ra như ngày hôm nay, tôi cũng có một phần trách nhiệm, tôi không thể mặc kệ cô ấy..."

Miêu Thư Nhã nhẹ nhàng nâng khóe miệng: "Anh có trách nhiệm, nhưng tất cả những chuyện này, cũng đều do cô ta lựa chọn không phải sao?"

Mặc Vũ nói: "Nhưng mà nguyên nhân gây ra là tại tôi, nếu không phải tôi, cô ấy sẽ không chịu những khổ cực đó!"

Miêu Thư Nhã tự giễu cười cười, cô ta không biết sự việc Diệp Vi bị Mặc Uyên tính kế để lợi dụng là bởi vì Mặc Vũ, tự nhiên cảm thấy những "khổ cực" trong lời của Mặc Vũ, là do cô ta nhận điện thoại của hắn, tức giận đến mức chia tay với Mặc Vũ mà chuyển sang vòng tay của Mặc Uyên, "Không trách anh, trách tôi, là tôi không biết đúng sai, nghe điện thoại của anh, nếu như không phải tôi, Diệp Vi cũng sẽ không tức giận đến mức chia tay với anh. Nói như vậy, nguyên nhân vẫn là do tôi, là tôi hại Diệp Vi phải chịu khổ cực, anh trách tôi đi."

"Em đừng nói như vậy, có một số việc, em không rõ......" Mặc Vũ có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không có cách nào giải thích.

Miêu Thư Nhã tức giận lại khổ sở, cô ta nâng đầu lên, nổi giận nói: "Xin lỗi anh, là tôi sai."

Mặc Vũ bực bội vò đầu, "Tôi thật sự cho rằng em sẽ tin tưởng tôi, ít nhất hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, chứ không phải như bây giờ..."

Sắc mặt Miêu Thư Nhã tái đi, trong đầu không tự chủ được nghĩ đến lời nói của Diệp Vi, cô ta quay đầu đi: "Thật xin lỗi, để anh thất vọng rồi."

Mặc Vũ: "..." Thật sự là lúc này hắn không biết nên nói cái gì cho phải.

Mặc Vũ: "Chúng ta cùng bình tĩnh một chút đi."

Miêu Thư Nhã tự giễu cười một tiếng, "Được thôi." Quay người rời đi.

Mặc Vũ nhìn bóng lưng đã đi xa của Miêu Thư Nhã, bực bội nắm tóc, cũng không rõ tại sao mọi chuyện lại phát triển thành như bây giờ?

...

Tiết Chiếu: "Miêu Thư Nhã cùng Mặc Vũ cãi nhau một trận lớn, hai người rời đi không vui vẻ."

Mặc Uyên nhắm mắt dựa vào ghế sô pha: "Diệp Vi đâu?"

Tiết Chiếu nói: "Diệp tiểu thư sau khi lên lầu liền không có trở lại."

Mặc Uyên nói: "Không đi?"

Tiết Chiếu: "Không có."

Mặc Uyên cau mày nói: "Không phải cũng tuyệt vọng sao, tại sao còn ở lại bên cạnh Mặc Vũ?"

Chuyện này sao mà Tiết Chiếu biết được a? "Khả năng là tình cảm quá sâu, đến mức cho dù có tuyệt vọng, cũng muốn ở lại bên cạnh Mặc Vũ..." Cậu ta cũng chỉ là suy đoán lung tung, dù sao Diệp Vi có tiền như vậy không đi bao nuôi tiểu thịt tươi mà đi tìm bạn trai cũ, việc này chứng minh rằng cô vẫn còn tình cảm với Mặc Vũ, ai ngờ liền bị ánh mắt lạnh lùng của Mặc Uyên nhìn thẳng, cậu ta biết điều ngậm miệng, không dám tùy ý phỏng đoán.

Mặc Uyên hừ một tiếng.

Tiết Chiếu sờ sờ mũi, càng nhìn càng không hiểu Mặc Uyên đang suy nghĩ gì.

Đúng lúc này, cậu ta nhận được một cuộc điện thoại, là người được phái đi theo dõi Diệp Vi gọi tới: "Không xong rồi, Diệp Vi bị bắt cóc!"

Tiết Chiếu cũng kinh ngạc: "Diệp Vi bị bắt cóc?!"

Vì sao Diệp Vi lại bị bắt cóc? Một nhân vật nhỏ... Không đúng, hiện tại Diệp Vi cũng là phú bà có tài sản hơn ngàn vạn, bị bắt cóc hình như cũng rất bình thường?

Mặc Uyên lập tức từ trên ghế sô pha ngồi dậy, giật lấy điện thoại trong tay Tiết Chiếu, âm thanh trầm thấp lạnh băng: "Chuyện gì đã xảy ra, nói rõ ràng cho tôi."

Một bên hắn ta lấy điện thoại di động ra, quả nhiên thấy định vị hắn ta lắp đặt trên người Diệp Vi hiện ra, cô đã không còn ở trong khu chung cư của Mặc Vũ, di động ngược lại hướng về phía ngoại thành. Đáng tiếc định vị tới một khu vực nào đó liền đứng im không động đậy, chắc hẳn điện thoại của Diệp Vi đã bị phát hiện.

Thiết bị định vị này là hắn ta đã sớm lắp đặt trong điện thoại di động của Diệp Vi, chỉ để thuận tiện cho việc giám sát nhất cử nhất động của Diệp Vi, hắn ta không thích cảm giác mất đi khống chế, biết Diệp Vi ở đâu, làm cái gì hắn ta mới có thể yên tâm, không nghĩ tới lúc này lại phát huy được tác dụng.

Vốn là sau khi lên lầu Mặc Vũ mới phát hiện trong nhà vậy mà lộn xộn hết cả lên, ly chén bàn ghế quăng ngã đầy đất, lúc đầu hắn còn nghĩ rằng bởi vì Diệp Vi quá tức giận cho nên đã phát hỏa, nhưng hắn tìm toàn bộ phòng cũng không nhìn thấy Diệp Vi, gọi điện cho cô lại biểu thị là tắt máy, lại phát hiện một ít vết máu trên mặt đất, thậm chí tìm thấy một chiếc giày của Diệp Vi rơi xuống bên trong đống đồ vật hỗn loạn.

Thời điểm Diệp Vi tới tìm hắn, chỉ mặc một bộ quần áo, nghiễm nhiên giày cũng chỉ có một đôi, rõ ràng Diệp Vi còn vừa mới đi trên chân, lúc này rơi ở đây, còn có vết máu kia...

Lúc này Mặc Vũ mới ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc, trong lòng hắn lộp bộp một cái, Diệp Vi đã xảy ra chuyện!

Lập tức hắn liền báo cảnh sát, mặt khác lại đi tìm camera theo dõi của khu chung cư.

Mắt thấy Mặc Vũ gấp gáp như vậy, tự nhiên người theo dõi Diệp Vi cũng phát hiện có chuyện không thích hợp, đã sớm hack camera theo dõi của khu chung cư trước Mặc Vũ một bước, quả nhiên trông thấy có ba nhân vật khả nghi tiến vào nhà Mặc Vũ, Diệp Vi mới vừa trở về không bao lâu, đã bị người ta cõng một đường đi từ cầu thang xuống tầng hầm, lên một chiếc xe Van được làm giấy phép giả rời đi.

Đối phương đem bản gốc video sao chép lại, bản thứ nhất đưa cho Mặc Uyên.

Mặc Uyên chỉ nhìn thoáng qua, hắn ta liền biết đối phương là ai, sắc mặt càng thêm trầm xuống, khớp xương ngón tay rõ ràng của hắn ta sờ lấy đầu gối, nơi này, hắn ta còn có thể phảng phất cảm giác được đau đớn khi bị viên đạn xuyên qua lúc trước.

Hắn ta ra lệnh nói: "Liên hệ cảnh sát, đem vị trí cuối cùng Diệp Vi xuất hiện nói cho bọn họ, để bọn họ nhất định phải ngăn chiếc xe này lại."

Tiết Chiếu hiểu rõ chuyện này rất khẩn cấp, làm theo từng cái, nhưng cậu ta vẫn nghi ngờ không thôi, Diệp Vi là bị người ta bắt cóc trong nhà Mặc Vũ, như vậy rất hiển nhiên là đối phương hướng về phía Mặc Vũ đi, người nào to gan như vậy? Ban ngày ban mặt còn dám bắt cóc người?

Tiết Chiếu nói: "Tuy rằng đối phương không có liên hệ với chúng ta, nhưng lại đi bắt cóc Mặc Vũ, có thể là biết thân phận của hắn tới đòi tiền, tôi liền đi chuẩn bị chút tiền..."

Mặc Uyên ấn lấy chân, ánh mắt tối như mực của hắn ta nhìn Tiết Chiếu, ánh mắt mang theo mùi máu tanh khiến Tiết Chiếu sợ hãi, nói: "Cậu sai rồi, bọn họ là tới báo thù."

Tiết Chiếu giật mình: "Ngài biết bọn họ?"

Mặc Uyên đứng lên: "Chân của tôi chính là bị bọn họ phế bỏ."

Tiết Chiếu kinh hãi, đây là lần đầu tiên Mặc Uyên chủ động nhắc tới chân của hắn ta! Cậu ta phản xạ có điều kiện nhìn sang, sau đó mới giật mình phát hiện đối với Mặc Uyên làm như vậy chính là "Nhục nhã hắn ta", cậu ta liền nhanh chóng rời tầm mắt đi.

Mặc Uyên cười lạnh một tiếng, phân phó: "Chuẩn bị xe, bảo người theo dõi Mặc Vũ đến gặp tôi."

Tiết Chiếu mặt đầy nghi hoặc: "? ?" Tại sao lúc này lại muốn tìm Mặc Vũ?

Mặc Uyên âm u nói: "Tất nhiên là dùng anh ta để đổi người, người mà đối phương muốn bắt chính là Mặc Vũ, đương nhiên phải dùng anh ta đổi. Không có lý nào lại để người khác đến chịu tội thay anh ta, đúng không?"

Hắn ta nắm lấy cây gậy, bước nhanh ra khỏi văn phòng, khập khiễng, Tiết Chiếu đuổi theo sát, chỉ cảm thấy giờ phút này Mặc Uyên lãnh khốc đến mức khiến cho người ta sợ hãi.

...

Tuy rằng Mặc gia là nhà giàu nhất thành phố C, hai giới hắc bạch không ai dám trêu chọc, nhưng đồng dạng, nhà họ Mặc gây thù chuốc oán rất nhiều, tổ tiên là hỗn hắc lập nghiệp, hai đời nhân tài gần đây đem bản thân tẩy trắng, nhưng trong bóng tối cũng không hoàn toàn thoát khỏi thế lực cũ. Bởi vì muốn tẩy trắng, nhà họ Mặc đắc tội không ít người, trong đó từng có mấy lão anh em cùng Mặc lão gia tử dốc sức làm việc, chỉ bởi vì lựa chọn khác nhau mà tạo nên mâu thuẫn rất lớn, tách ra thành hai phái, cuối cùng ở giữa việc tranh quyền đoạt thế, Mặc lão gia tử thắng, mà người thua, không phải chết ở trong ngục thì chính là trốn ở nước ngoài, hai đội ngũ lâu năm từ đó trở thành địch thù.

Mặc Uyên bị què một chân, chính là bởi vì có người trở về báo thù.

Đối phương vì tiền, vì lợi, vì báo thù, vì muốn lật đổ Mặc gia, vì muốn nhà họ Mặc đoạn tử tuyệt tôn!

Sỡ dĩ Mặc Uyên liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương là ai, là bởi vì trên người bọn họ ai cũng có một hình Lang Đồ Đằng (*), mà đúng lúc trên người ba kẻ bắt cóc Diệp Vi cũng có!

(*) Lang Đồ Đằng: lang nghĩa là sói, đồ đằng nghĩa là vật tổ.

Đến nay Mặc Uyên còn nhớ rõ, khi đó hắn ta vẫn là một học sinh cấp ba, cả ngày phản nghịch vì muốn cho Mặc Sĩ Tông chú ý, chiều hôm đó hắn ta trốn học đi ra ngoài chơi, nửa đường lại bị người khác bắt đi, tuy rằng lúc ấy hắn ta có chút sợ hãi, nhưng cũng không cảm thấy bản thân sẽ gặp chuyện nguy hiểm gì, bởi vì hắn ta là con trai của Mặc Sĩ Tông, bắt cóc hắn ta có thể vì cái gì? Vì tiền, mà nhà họ Mặc có rất nhiều tiền.

Nhưng mà ở thời điểm đối phương gọi điện thoại đòi tiền Mặc Sĩ Tông, kèm theo đó mà đến chính là ngược đãi cùng những trận đòn hiểm, bọn họ còn đem video ghi lại, gửi cho Mặc Sĩ Tông, uy hiếp ông ta tự mình lấy tiền chuộc người, không được báo cảnh sát, nếu không bọn họ liền giết người diệt khẩu.

Mặc Sĩ Tông bị bắt phải đáp ứng, có điều người cuối cùng đi chuộc Mặc Uyên lại không phải là Mặc Sĩ Tông, mà là một người cảnh sát có thân hình tuổi tác cực kỳ giống với ông ta, hơn nữa còn hoá trang cùng một bộ quần áo, người không quen thuộc mà thấy, thật đúng là sẽ nhận lầm ông ta là Mặc Sĩ Tông. Nhưng mà Mặc Uyên cùng Mặc Sĩ Tông chính là cha con ruột, liếc mắt một cái liền nhận ra, hắn ta chịu đựng kinh hoảng không tiết lộ, đáng tiếc vẫn còn người nhận ra được, chính là bọn đạo tặc bắt cóc hắn ta.

Hành động này chọc giận đối phương, giơ súng liền bắn về phía đùi hắn ta, chân của hắn ta chính là bị phế bỏ vào lúc đó.

Mà phát súng thứ hai liền hướng về phía người cảnh sát giả trang Mặc Sĩ Tông kia.

Hắn ta đau đến mức hôn mê, cuối cùng trong mắt trông thấy tất cả đều là máu, đến khi tỉnh lại, hắn ta đã ở bệnh viện, cuối cùng hắn ta nghe nói, cuộc chiến kia đặc biệt thảm khốc, người bắt cóc hắn ta tất cả đều đã chết, bên phía cảnh sát cũng tổn thất nặng nề, mà vị cảnh sát thay thế Mặc Sĩ Tông đi giao tiền chuộc đã hy sinh.

Mặc Sĩ Tông chính nghĩa ngồi ở trước mặt hắn ta: "Thời gian đó hẳn là con đang ở trường học, bởi vì con không ngoan, hại chết bao nhiêu người con có biết không?"

Vốn dĩ Mặc Uyên rất sợ hãi, rất áy náy, lời Mặc Sĩ Tông nói lại khơi dậy lòng phản nghịch của hắn ta, "Cho nên con cần phải gọi người kia là ba sao?"

Mặc Sĩ Tông: "Cái thằng nghịch tử! Hiện tại còn không biết hối cải có phải hay không?"

Mẹ hắn ta lúc đó vẫn còn sống ngồi ở một bên, khóc đến nỗi sưng đỏ cả mắt, giọng nói khàn khàn: "Sĩ Tông, A Uyên trở về từ cõi chết, có chuyện gì về sau hãy nói, để cho nó dưỡng thương thật tốt trước đã."

Mặc Sĩ Tông nói: "Bà còn nuông chiều nó đi, sớm hay muộn nó sẽ gây ra họa lớn."

"Con của tôi đương nhiên tôi muốn che chở, ông làm cha nó mà không có trách nhiệm tận tình dạy bảo nó, hiện tại xảy ra chuyện lại có cái tư cách gì tới trách móc nó? Hơn nữa, những người kia không phải vô duyên vô cớ tìm A Uyên, đây đều là do nhà họ Mặc của ông tạo nghiệt, cho dù ngày đó A Uyên không trốn học, một ngày nào đó nó vẫn sẽ bị bắt cóc. Hiện tại ông đem hết trách nhiệm đẩy cho con của mình, trong lòng thoải mái sao?" Người phụ nữ nhàn nhã thong dong, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, mặt mày lạnh nhạt xa cách, "Được rồi, ông đi ra ngoài đi."

Mặc Sĩ Tông bị oán giận đến mức không còn lời nào để nói, bởi vì ông ta không thích cuộc hôn nhân này, cho nên ông ta luôn luôn vội vàng làm việc, thời gian về nhà rất ít, tự nhiên cũng bỏ bê quan tâm tới Mặc Uyên, tình cảm cha con dường như cũng dần trở thành kẻ thù.

Nhưng mà từ đó về sau, Mặc Uyên không tiếp tục trốn học nữa, đi chỗ nào cũng có vệ sĩ trong tối ngoài sáng che chở, ai cũng không biết những người đó khi nào sẽ ngóc đầu trở lại lần nữa.

Mặc Sĩ Tông sợ hãi, Mặc Uyên cũng tương tự sợ hãi, cho nên luôn luôn phòng bị.

Lại không nghĩ rằng, lần này đối phương xuất hiện, vậy mà người đầu tiên đi tìm lại là Mặc Vũ, lại trời xui đất khiến đem Diệp Vi bắt đi.

...

Mà giờ phút này, Diệp Vi bị bắt cóc yếu ớt tỉnh lại, cô bị bọn họ đập vào ót, lúc này đầu óc vẫn còn âm ẩm đau, bởi vì phản kháng cánh tay còn không cẩn thận bị một dao, lúc này miệng vết thương còn đang chảy máu, mà máu ở xung quanh đều đóng vảy, cô che miệng vết thương lại, ngẩng đầu nhìn người ngồi ở trước mặt cô, hắn ta còn đang cầm súng trong tay chơi.

Vóc dáng người đàn ông trước mặt đặc biệt cường tráng, cơ bắp nổi lên liên tục, một đôi mắt tràn đầy hung ác, cũng không có bởi vì cô là phụ nữ yếu đuối mà nương tay.

"Tỉnh?"

"Các anh là bọn bắt cóc sao?" Diệp Vi sợ tới mức run lẩy bẩy, lại ra vẻ trấn định nói, "Tôi có tiền, các anh buông tha cho tôi đi, tôi có thể đem tiền của tôi đưa cho các anh."

Nam nhân dường như cảm thấy rất thú vị, cười nói: "Cô có bao nhiêu tiền?"

Diệp Vi cẩn thận tính một cái, run rẩy nói: "Trong khoảng thời gian này, tôi dùng nhan sắc của tôi có lẽ lừa được chừng vài trăm đi..."

Nam nhân: "... ... ? ?"

"Anh không tin tôi sao? Tôi nói thật, anh xem dáng vóc tôi đẹp mắt như vậy, chỉ lừa được mấy trăm triệu đã rất thất bại rồi!" Diệp Vi sốt ruột nói, "Các anh là đột nhập vào nhà cướp bóc đúng không? Là vừa từ trong ngục giam trốn ra đây sao? Hiện tại tôi nhìn thấy mặt của các anh, các anh có phải muốn giết người diệt khẩu hay không a, cầu xin các anh, có thể buông tha cho tôi hay không......"

nam nhân nhìn người phụ nữ nhát như chuột trước mắt, đương nhiên hắn ta tin, hắn ta đã điều tra hai anh em Mặc Uyên và Mặc Vũ, đương nhiên biết người phụ nữ này có quan hệ với hai anh em kia, "Không thể."

Cô lại bắt đầu khóc, có điều cũng không dám lớn tiếng khóc, một bên khóc một bên đề phòng nhìn hắn ta, nghẹn ngào nói: "......Tôi biết tôi chết chắc rồi, nhưng tôi còn có một nguyện vọng chưa hoàn thành, có thể buông tha tôi hay không..."

"Ồ? Nói nghe một chút."

"Tôi còn chưa kịp khiến cho Mặc Vũ cùng Mặc Uyên đầu rơi máu chảy vì tôi, còn chưa kịp để bọn họ sống không bằng chết vì tôi, tôi không cam lòng cứ như vậy mà chết đi a!"

Nam : "... ..."

Cô là kẻ chuyên đi lừa gạt tình cảm người khác sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro