Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Nữ Phụ Tham Sống Sợ Chết (5)




Diệp Vi không tìm được Vương Nhược Nghiên trong phòng bệnh, hỏi y tá mới biết được Vương Nhược Nghiên đang tản bộ ở dưới lầu, cô liền lập tức chạy đi tìm.

Trợ lý nhỏ vẻ mặt sốt ruột ở bên cạnh khuyên: "Chị Diệp Vi, chị Lưu có dặn tốt nhất vẫn không nên để chị rời khỏi phòng bệnh, nếu như bị người khác quyết tâm chụp được thì làm sao bây giờ a, hiện tại là thời điểm mấu chốt, chị không thể bị tung ra mặt xấu gì được..."

Bên ngoài bệnh viện có không ít phóng viên cùng fans hâm mộ, vì muốn trực tiếp chụp được tư liệu, thậm chí có người còn giả dạng thành bệnh nhân, người nhà của bệnh nhân, y tá vụng trộm tiến vào, hoặc lại đến tòa nhà cao tầng bên cạnh, có đôi khi chụp tới mấy cái bóng người mơ hồ cũng có thể bị đưa lên hot search.

Diệp Vi bị mệnh lệnh cấm chỉ rõ ràng, không cho phép tùy tiện rời đi.

Ở phòng bệnh còn tốt, chỗ ở phòng bệnh của bọn họ là bệnh viện Đế Đô có phòng bệnh VIP tối cao nhất, là nơi có tiền cũng không nhất định có thể ở lại, ngay cả khi Diệp Vi là nhân vật công chúng, cũng là nhờ phúc của Thịnh Chí Minh, mới may mắn được ở lại —— Thịnh gia không chỉ có làm thương mại, cũng có làm chính trị, Thịnh lão gia tử là khai quốc tướng quân, địa vị không phải bàn cãi.

Bên trong phòng bệnh không chỉ có điều kiện phương tiện hoàn chỉnh, liền ngay cả nhân viên y tế muốn ra vào đều cần quét thẻ mới có thể thông hành, đây cũng là nguyên nhân Diệp Vi mấy ngày nay không có bị phóng viên cưỡng ép quấy rầy.

Bây giờ Diệp Vi lại muốn rời khỏi phòng bệnh được bảo an kỹ càng như vậy, trợ lý nhỏ làm sao có thể không nóng nảy?

Mặc dù thời gian hiện tại đã rất muộn, nhưng lỡ có chuyện gì thì sao?

"Chị Diệp Vi, chị không thể đi ra ngoài!"

"Em im lặng! Em còn dám ra lệnh cho chị rồi?"

"Em không có..."

"Em còn ồn ào chị liền trừ tiền lương."

"..."

Lúc này Vương Nhược Nghiên đang tản bộ trong vườn ngắm ánh trăng ở bên ngoài, ban ngày nhiều người qua lại quá mức ầm ĩ, cô ta không dám đi ra, sợ sẽ gặp phải phóng viên, chỉ có thể nhân lúc thời điểm trời tối yên tĩnh mới có thể đi ra bên ngoài, hít thở không khí mới mẻ một chút.

Mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình ở trong bóng đêm càng tô điểm cho vẻ suy nhược gầy gò của cô ta, nhưng thân hình gầy yếu như vậy thế mà có dũng khí quên mình vì người khác, làm người khác càng thêm đau lòng, thương tiếc cô ta, sợ hãi thán phục người phụ nữ tài giỏi không kém các đấng mày râu, là nữ trung hào kiệt.

Diệp Vi lại không giống như vậy, mỗi ngày cô đều ăn ngon uống ngon ngủ ngon, không chỉ có cân nặng tăng thêm, liền ngay cả sắc mặt cũng đều quá tốt rồi, thêm nữa dung mạo của cô cơ bản vốn thiên về vẻ xinh đẹp của hồ ly tinh, diễm quang cả người bắn tứ phía, cực kỳ xinh đẹp.

Giờ phút này, tại thời điểm đứng bên cạnh Vương Nhược Nghiên, lại càng thêm vẻ chướng mắt.

Diệp Vi đi thẳng tới trước mặt Vương Nhược Nghiên, từ trên cao nhìn xuống cô ta, mang theo một cỗ ngạo mạn không có đầu óc: "Tiểu Vương, cô không nghỉ ngơi cho tốt, một mình ở đây làm gì? Tôi cho cô biết, mau đem vết thương dưỡng cho tốt, không cần làm phân tâm trái tim Chí Minh. Anh ấy là của tôi."

Vương Nhược Nghiên kinh ngạc há to miệng, nghiêm túc lại cường ngạnh mà nói: "Diệp Vi, tôi nghĩ cô hiểu lầm chuyện gì rồi, tôi không có đoạt Chí Minh cùng cô, Chí Minh chỉ là bạn của tôi."

Cô ta đứng thẳng lên, giống như khinh thường không muốn nhiều lời cùng Diệp Vi, quay người liền rời đi.

Như vậy sao được? Cô còn chưa kịp phát huy đâu!

Diệp Vi đương nhiên không cam tâm, tiến lên một bước bắt lấy tay cô ta nói: "Tốt nhất là nên như vậy, nếu như cô không có ý gì khác với Chí Minh, thì cách xa anh ấy ra một chút."

Vương Nhược Nghiên nói: "Chí Minh là bạn của tôi, tại sao tôi phải cách xa anh ấy một chút? Còn nữa, tôi nghĩ cô cũng không phải thật lòng thích Chí Minh a, thứ cô nhìn trúng cũng chỉ là tiền của anh ấy, nhìn trúng việc anh ấy có thể mang tới một chút tài nguyên cô mong muốn mà thôi, hiện tại Chí Minh không cần cô nữa, cô đây là luống cuống phải không?"

Diệp Vi bị nói trúng tim đen, thẹn quá hoá giận: "Cô im đi! Chí Minh làm sao có thể không quan tâm tôi nữa? Mới chiều hôm nay Chí Minh còn vì lo tôi sợ mà nói sẽ mang người tới bảo hộ tôi đây, lúc đó cô cũng có ở đấy, chắc cũng nghe được đi. Cô nhìn xem, Chí Minh vẫn còn thích tôi! Cô chẳng lẽ không biết sao, « hậu cung » là lễ vật Chí Minh đưa cho tôi."

"Chí Minh đưa cho cô lễ vật trân quý như vậy, tại sao cô còn đối với anh ấy như thế?"

"Tôi đối với anh ấy điều gì sao?"

"..."

Vương Nhược Nghiên cắn môi, cô ta cảm thấy quả thực không thể nói lý cùng Diệp Vi, cô ta chưa từng thấy qua người phụ nữ nào không thể nói đạo lý càng không biết xấu hổ như vậy cả.

Nếu không phải vì gương mặt quá mức xuất sắc này, Thịnh Chí Minh làm sao lại coi trọng cô ấy?

Vương Nhược Nghiên nhíu mày, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái, không chỉ có chán ghét Diệp Vi, còn có chút không thích Thịnh Chí Minh cái đồ hoa tâm đại củ cải(*) đáng ghét kia.

(*) hoa tâm đại củ cải: hoa tâm nghĩa là người đào hoa, củ cải ý chỉ bộ phận phía dưới của đàn ông.

Hiện tại Vương Nhược Nghiên không muốn nhìn thấy Diệp Vi, cũng không muốn nhìn thấy Thịnh Chí Minh: "Tùy cô muốn nói thế nào, buông ra, tôi muốn quay về nghỉ ngơi."

Mới như này sợ không đủ a, loại trình độ này còn chư đủ để cư dân mạng một tát chụp chết cô.

Cô cậy mạnh nói: "Không cho phép đi, tôi còn chưa nói xong đâu!"

"Buông ra!" Vương Nhược Nghiên trong lòng không kiên nhẫn, đột nhiên dùng sức hất cánh tay Diệp Vi đang nắm lấy tay cô ra, lại không cẩn thận liên lụy đến vết thương ở bả vai ——

"A!"

Cô ta bị đau hét lên một tiếng, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, trực tiếp ngã xuống ngồi trên mặt đất.

Trợ lý béo con của Vương Nhược Nghiên trốn ở một bên chụp lén, lập tức lao vọt đến, đẩy Diệp Vi ra: "Diệp Vi cô thật quá đáng, vết thương của chị Nhược Nghiên còn chưa tốt! Chị ấy suy yếu như vậy, làm sao cô có thể đẩy chị ấy?"

Vương Nhược Nghiên nói muốn yên tĩnh đi dạo một mình, nói hắn không cần đi theo, hắn không yên tâm, cho nên vẫn luôn lặng lẽ núp ở phía sau, thời điểm Diệp Vi xuất hiện hắn vốn định lập tức đi qua, bất quá một giây sau hắn liền thay đổi chú ý.

Nhất định Diệp Vi sẽ khi dễ Vương Nhược Nghiên, ở đoàn phim trước đó còn thiếu những chuyện như vậy sao? Nếu như hắn đem video Diệp Vi khi dễ Vương Nhược Nghiên phát ra...

Nghĩ như vậy, béo con lấy sẵn điện thoại di động ra trốn ở một bên, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, chụp được hình ảnh Diệp Vi khi dễ Vương Nhược Nghiên!

Béo con trong lòng cảm thấy đắc ý, Diệp Vi sẽ phải hối hận vì hành động của cô ta ngày hôm nay.

Mắt thấy mục đích đã đạt được, béo con lúc này mới chạy tới nâng Vương Nhược Nghiên lên, một bên chỉ trích Diệp Vi không có tình người.

Trợ lý của Diệp Vi cũng vội muốn chết, tình huống trước mắt này cô ấy cũng không biết nên làm cái gì, cô ấy chỉ muốn kéo Diệp Vi đi khỏi chỗ này thế nhưng Diệp Vi căn bản không để ý tới cô, hất tay cô ra còn cảm thấy cô vướng bận.

"Gây ảnh hưởng tới công việc của chị, chị muốn trừ tiền lương của em."

"... ? ? ?"

Không còn cách nào, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho chị Lưu, để chị ấy tranh thủ thời gian chạy qua đây cứu mạng! !

Kỳ thật bản thân Diệp Vi cũng kinh ngạc một chút, lo lắng vô cùng, nữ chính làm sao lại có thể ngã xuống, cô ta làm sao yếu ớt như vậy? Xém chút nữa là cô đã trực tiếp ôm cô ta đi tìm bác sĩ rồi — cô thật sự là mong cô ta không có chuyện gì, không tốt thì làm sao có thể cùng nam chính nói chuyện yêu đương đây? Cô vẫn đang duy trì tiến độ, nếu như bị chậm lại thì công việc lúc nào mới có thể xong?

Cũng may Diệp Vi có tố chất nghề nghiệp cao, kịp thời nhịn lại được.

Hơn nữa đang có sẵn thành quả này cô nên thu hay là không thu đây?

Diệp Vi vừa do dự hai giây, liền gặp nam chính khoác áo dạ đen từ bên trong gió lạnh đi tới, thân hình hắn thon dài, khuôn mặt lạnh lùng, hai con ngươi tối tăm khẽ nhìn lướt qua, không tìm ra được nửa điểm cảm xúc.

Béo con vừa nhìn thấy Thịnh Chí Minh đi tới, trên mặt lộ ra rõ sự vui mừng, giống như là tìm được vị cứu tinh của hắn: "Thịnh tổng, ngài tới rồi, ngài đến xem chị Nhược Nghiên, vết thương của chị ấy giống như là đã nứt ra."

Vương Nhược Nghiên đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, cô ta suy yếu nhìn xem Thịnh Chí Minh, miễn cưỡng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em không sao, mọi người đừng lo lắng."

Béo con đau lòng nói: "Còn nói không có việc gì, vết thương chị chịu chính là vết dao, thật vất vả mới tốt lên được một chút, liền bị người nào đó..."

Hắn ta cố ý nhìn chằm chằm Diệp Vi.

Diệp Vi tiếp nhận phần diễn lên sân khấu, xoắn ngón tay nói: "Chí Minh, là Tiểu Vương cô ấy tự mình ngã xuống, em cũng không có đẩy cô ấy. Thật sự, anh tin tưởng em đi, em thật sự thật sự không có đẩy cô ấy, Tiểu Vương chính là ân nhân cứu mạng của anh, đó cũng chính là ân nhân cứu mạng của em, em cảm ơn cô ấy còn không hết đâu, làm sao lại có thể đẩy cô ấy?"

Thịnh Chí Minh trực tiếp đi đến bên người Vương Nhược Nghiên ngồi xuống, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, biểu tình càng thêm lạnh lùng: "Vậy em không có việc gì ra đây làm cái gì?"

Diệp Vi: "..."

Diệp Vi ấp a ấp úng: "... Em, em không có làm cái gì a, em ở đây khoe chút ân ái thôi nha."

Thịnh Chí Minh: "... ? ? ?"

Vương Nhược Nghiên: "... ? ? ?"

Béo con: "... ? ? ?"

Diệp Vi nở nụ cười ngượng ngùng lại kiều diễm: "Em chính là muốn nói cho Tiểu Vương, tình cảm của chúng ta vẫn còn rất tốt nha."

Thịnh Chí Minh: "..." :)

Lời này thật đúng là không sai, mới vừa rồi nói nhiều như vậy, giống như thật sự là ở đây khoe ân ái?

Diệp Vi trừng mắt cảnh cáo Vương Nhược Nghiên một chút: "Em cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không biết vì cái gì, nói rằng tâm tình cô ấy thoạt nhìn không tốt lắm, sau đó liền đau đến mức ngã xuống trên mặt đất, nhưng không có quan hệ gì với em."

Vương Nhược Nghiên bị nói trúng tâm tư, có chút kinh hoảng nhìn về phía Thịnh Chí Minh, lại thấy Thịnh Chí Minh đang nhìn xem Diệp Vi, thần sắc trên mặt thoạt nhìn cũng không tốt, nhưng không phải phiền chán, càng không phải là chán ghét, giống như là một loại suy nghĩ cặn kẽ.

Cô ta thất vọng rủ đôi mắt xuống, khuôn mặt tái nhợt khiến cho người ta thương tiếc: "Chí Minh, Diệp Vi nói không sai, vết thương của em vỡ ra không có liên quan gì tới cô ấy. Anh không cần hiểu lầm."

Béo con lớn tiếng nói: "Không có hiểu lầm cái gì, chị Nhược Nghiên chị không cần nói chuyện cho Diệp Vi, vừa rồi em đều nhìn thấy tất cả."

Vương Nhược Nghiên nói: "Đừng nói nữa."

Béo con trừng mắt nhìn Diệp Vi, không cam lòng không nguyện ý ngậm miệng.

Diệp Vi lập tức đắc ý nở nụ cười, đem thuộc tính não tàn của nữ phụ ác độc phát huy đến vô cùng tinh tế, ôm lấy cánh tay Thịnh Chí Minh: "Anh xem đi, Tiểu Vương đã nói không có quan hệ gì với em! Tin tưởng em đi Chí Minh?"

Thịnh Chí Minh né tránh sự đụng chạm của Diệp Vi, lạnh như băng phân phó nói: "Trở về phòng đợi đi, không có việc gì thì đừng ra khỏi cửa."

Diệp Vi: "... Được."

Thịnh Chí Minh nhíu mày, giờ phút này lại cảm thấy ánh mắt Diệp Vi có chút kỳ quái, giống như là thất vọng?

... Thất vọng cái gì?

Cô có thể không thất vọng sao? Cô thật sự thất vọng, Thịnh Chí Minh không thể tỏ ra biến thái một chút, táo bạo một chút sao? Cô đã chuẩn bị xong tư thế ngã sấp mặt rồi vậy mà còn không kịp phát huy!

Làm nam chính yêu quý nữ chính, vậy mà không thể vì nữ chính xuất một chút khí nào sao?

—— Thịnh Chí Minh cũng không phải là người đàn ông biết thương hương tiếc ngọc, mà ngược lại, hắn cực kì lãnh khốc, nếu không về sau cũng sẽ không chán ghét mà vứt bỏ nguyên chủ, đối với cô chẳng quan tâm, ngay cả mối tình bên gối đều quên mất không còn một mảnh.

Đột nhiên Diệp Vi có chút hoảng sợ, cái này không thể trách nam chính được, muốn trách cũng là trách cô a! Cô làm công việc của nữ phụ ác độc vậy mà còn không thể nỗ lực phát huy đến tận cùng! Đây là sai lầm trong công việc của cô!

Xong rồi xong rồi, phần thưởng cho nhân viên ưu tú đang tràn ngập nguy hiểm!

Thịnh Chí Minh không nghĩ tới phản ứng của Diệp Vi nữa, hắn một tay đem Vương Nhược Nghiên từ dưới đất bế lên.

Nam nhân cao lớn uy mãnh, nữ nhân nhỏ xinh đầy Khả Ái, nhìn cực kỳ xứng đôi.

Thịnh Chí Minh thấy Diệp Vi đứng im không nhúc nhích, sắc mặt lạnh lẽo, cau mày nói: "Còn thất thần ở đó làm gì, trở về."

Diệp Vi ngồi xổm xuống không nhúc nhích, nghiến răng nghiến lợi, một mặt không cam lòng.

Thịnh Chí Minh không thèm nhìn cô nữa, trực tiếp ôm Vương Nhược Nghiên rời đi.

Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nữ nhân chôn ở trong ngực người nam nhân, nhắm mắt lại hô hấp yếu ớt, "Chí Minh, em không sao, anh đừng lo lắng..."

"Được rồi, đừng nói chuyện."

"Vâng."

Béo con dương dương đắc ý quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Vi, không có Thịnh Chí Minh che chở Diệp Vi tính là cái gì?

Diệp Vi thật sự là không cam tâm a, sao có thể bỏ qua cho cô đơn giản như vậy? Mau tới chửi bới vũ nhục cô đi a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro