
Chương 2: Nữ Phụ Tham Sống Sợ Chết (2)
Thịnh Chí Minh mặt không thay đổi trở lại phòng bệnh, đến cả mục đích vì sao lại đi tìm Diệp Vi cũng đều quên sạch —— hắn muốn cô từ nay về sau đừng tiếp tục đi tìm hắn nữa, quan hệ của bọn họ tới đây là kết thúc. Ban đầu hắn tính chỉ cần trợ lý đi qua nói một tiếng, vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào lại thay đổi chủ ý, muốn nhìn một chút xem Diệp Vi còn có lí do thoái thác gì không.
Ai ngờ lại nghe được suy nghĩ chân thật trong lòng của người phụ nữa kia.
Hắn đã sớm biết, người phụ nữ kia tham sống sợ chết ái mộ hư vinh, ở với hắn cũng chỉ bởi vì tiền của hắn, lợi dụng hắn để trèo lên trên giới giải trí, vậy nên có thể có mấy phần thật lòng đối với hắn đây.
Nhưng mà điều hắn không thể nghĩ tới chính là, mọi chuyện đã đến tình trạng như ngày hôm nay rồi, cô ấy lại còn nói "Sẽ không" !
Ngu xuẩn!
Phụ nữ muốn chết vì hắn cũng không ít, người vì hắn đánh đổi mạng sống cũng có, phụ nữ bởi vì chia tay với hắn mà nháo đến mức muốn chết cũng không phải chưa từng gặp qua.
—— Thế nhưng Diệp Vi là người phụ nữ duy nhất, bất kể có chuyện xảy ra đi nữa, đều có thể kiên định nói "Sẽ không."
Chỉ cần tiền của hắn, không màng đến thân thể của hắn, lập trường kiên định đến mức đúng là xưa nay chưa từng có!
Mặc dù hắn đối với cô cũng chưa từng dùng qua nhiều tâm tư.
Hai người bắt đầu đến với nhau chính là qua một cuộc giao dịch.
Hắn đốt điếu thuốc, nghe được động tĩnh ngoài cửa.
Thế mà lại chỉ có một mình Lưu Giai đuổi tới đây?
A.
Thịnh Chí Minh cũng không rõ cảm giác lúc này là gì, chỉ cảm thấy quả nhiên là như thế, bọn họ vốn cũng không phải là bạn bè nam nữ bình thường, thật ra mà nói, chỉ là quan hệ nam nữ thân mật mà thôi. Về sau Diệp Vi mượn thế lực của hắn, nói cô là bạn gái của hắn, hắn nghe xong cũng chỉ cười một tiếng cho qua. Đối với người phụ nữ hiện tại của mình, từ trước đến nay hắn đều rất hào phóng, tại thời điểm hắn cảm thấy hứng thú đối với cô, vậy nên mới có thể nhất thời sủng ái cô.
Chỉ là không biết tại sao, trong lòng của hắn có chút cảm giác khó chịu.
Đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó, lúc đó Vương Nhược Nghiên vừa vì hắn ngăn cản một dao, vào thời điểm sinh mệnh dần hấp hối, cảnh sát chậm rãi tới muộn, hắn che chở cô ta lên xe cứu thương, một nháy mắt trong đầu đã từng nhớ tới Diệp Vi, bởi vì nhớ tới Diệp Vi, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chính là nhờ cái nhìn này, làm hắn đến nay vẫn còn canh cánh trong lòng.
Người phụ nữ kia đứng ở chỗ đó, ngoan ngoãn giơ hai tay để cảnh sát giúp cô cởi bỏ sợi dây thừng, trên gương mặt xinh đẹp kia lại bất đồng với vẻ thất kinh trước đó, về sau cũng không phải vì được cứu mà vui đến phát khóc, ngược lại còn cực kỳ tỉnh táo, thờ ơ khiến cho người ta khó có thể lý giải được, thật giống như người xém chút bị giết không phải cô ấy. . . Là thờ ơ sao?
Giống như lộ ra một vẻ không hứng thú lắm "A! Rốt cục cũng có thể kết thúc công việc để về nhà nghỉ ngơi."
Hắn cũng không cách nào xác định được.
Bởi vì chỉ trong một cái chớp mắt, lúc cô ngẩng đầu nói chuyện cùng với vị cảnh sát, cô chớp đôi mắt, gương mặt xinh đẹp có thể mê hoặc lòng người, mảnh mai nhu nhược đáng thương, nước mắt rưng rưng, thật là làm cho người khác phải thương tiếc.
Hiện giờ bình tĩnh hồi tưởng lại, vẫn như cũ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Không lẽ hắn nhìn lầm sao?
Thịnh Chí Minh lại nghĩ tới lúc bọn cướp bởi vì tò mò mà hỏi Diệp Vi cùng Vương Nhược Nghiên có phải bạn gái của hắn hay không? Diệp Vi trong mắt chứa đầy nước liều mạng lắc đầu nói: "Không phải, tôi không phải bạn gái của Thịnh thiếu, tôi không phải. . . Các người đừng giết tôi!"
Vương Nhược Nghiên lại nói: "Tôi là bạn của Thịnh thiếu." Lời lẽ của cô ấy chính nghĩa, phân tích rõ lợi và hại, "Các anh có biết việc các anh đang làm bây giờ là phạm pháp không? Ba người bọn tôi đều không phải người thường, đột nhiên biến mất không dấu vết chắc chắn sẽ được phát hiện ngay lập tức, sau đó báo nguy, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, các anh cho rằng có thể trốn được sao? Bây giờ chỉ cần các anh thả bọn tôi ra, tôi hứa là sẽ không báo cảnh sát, hơn nữa cũng sẽ cho các anh một khoản tiền."
Giờ phút này Thịnh Chí Minh thưởng thức sự dũng cảm cùng vẻ trấn định của Vương Nhược Nghiên, đồng thời khinh thường cái bao cỏ là Diệp Vi.
Hắn liếc nhìn Diệp Vi một chút, phát hiện ra cô mặc dù co lại một góc ngồi khóc, một bên vẫn không quên hướng sang bên cạnh trốn tránh, cách hắn rất xa, giống như hận không thể nói rằng cho tới nay không hề quen biết qua hắn.
Thịnh Chí Minh cười lạnh một tiếng.
Khẳng định là hắn nhìn lầm rồi.
"Thịnh tổng, Nhược Nghiên tiểu thư đã tới, nói là ở phòng bệnh lâu đến mốc meo, muốn ra bên ngoài tản bộ. Ngài có muốn đi cùng một chút hay không?" Trợ lý đứng ở cửa ra vào cẩn thận hỏi, hắn biết bây giờ đối với Thịnh Chí Minh mà nói, Vương Nhược Nghiên là sự tồn tại đặc biệt nhất.
Sắc mặt Thịnh Chí Minh quả nhiên có chỗ hòa hoãn, đi theo trợ lý ra khỏi phòng bệnh.
Người con gái có gương mặt thanh tú mang theo một chút tái nhợt ngồi trên xe lăn, thoạt nhìn có chút suy yếu nhưng tinh thần lại không quá tệ, trên mặt cô ấy lộ ra nụ cười tươi thật lớn, như mặt trời nhỏ có sức sống bừng bừng: "Chí Minh, hôm nay thời tiết thật tốt, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi."
. . .
Lưu Giai vốn dĩ sốt ruột, về sau cuộc nói chuyện còn bị nghe thấy khiến cho cô gấp đến độ không chịu được, tóc muốn bạc hết cả đầu, cứ luôn ở bên tai Diệp Vi nhắc mãi xong rồi xong rồi.
Trước đó mỗi ngày đều đến trước phòng bệnh Thịnh Chí Minh thăm hỏi, hiện tại hận không thể một ngày ba bữa thêm buổi cơm chiều thêm ăn khuya đi , nhưng đáng tiếc ngay cả cái bóng của Thịnh Chí Minh cũng không thấy được, tất cả bảo vệ canh giữ trước cửa phòng Thịnh Chí Minh đều biết cô, cô vừa tới gần là bọn họ liền theo phản xạ tiến lên một bước chắn ở cửa ra vào.
Là người bị Thịnh đại thiếu kéo vào sổ đen, Lưu Giai nhận hết mọi sự khinh thường.
Lưu Giai: ". . ."
Lưu Giai trở lại phòng bệnh liền khóc với Diệp Vi, khóc vì kiếp sống làm người đại diện của cô ấy đều đã bị hủy trong chốc lát, khóc vì tương lai bi thảm không thôi.
Lúc đầu Diệp Vi còn thật cao hứng, thấy chị Lưu như vậy, trong lòng cũng có chút băn khoăn, hai người bọn họ là bạn học thời đại học, tốt xấu gì cũng cấu kết với nhau làm việc xấu lâu như vậy, lúc trước hợp tác còn rất vui vẻ, vậy nên liền tốt bụng an ủi cô ấy vài câu: "Không có việc gì, trên đời này lại không chỉ có mỗi nghề người đại diện, người ta thường nói mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, chị cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi. Ngoan nào không cần khóc nữa a."
". . . ? ?" Có người an ủi như thế sao? "Em ngậm miệng đi!"
Diệp Vi: "Được rồi."
Coi như cô ngậm miệng, thì việc này cũng không có cách giải quyết a.
Làm người đại diện cho nữ phụ ác độc, xuất hiện chỉ để giúp đỡ cho việc khi dễ nữ chính, cô ấy cũng phải bị chèn ép cùng một chỗ với cô, tất nhiên là sẽ không có nghệ sĩ nào dám đi theo cô ấy, cuối cùng xám xịt mà phải rời khỏi giới giải trí, nhưng mà so với kết cục té lầu chết thảm của nguyên chủ, Lưu Giai còn tốt chán, mấy năm trước kiếm được không ít tiền lời, rời khỏi giới giải trí trở về với cuộc sống người thường, tính sơ ra số tiền đó so với người khác cũng phải vất vả mấy đời mới kiếm được.
Lưu Giai làm người đại diện, mặc dù dùng qua không ít thủ đoạn xấu với các nữ minh tinh khác, mua thuỷ quân đoạt tài nguyên để kiếm nhiều lợi ích, nhưng tình cảm của cô ấy đối với nguyên chủ cũng có vài phần chân tình, sau khi nguyên chủ té lầu chết thảm, cũng từng cực lực đi tìm kiếm chân tướng —— đáng tiếc cô ấy thấp cổ bé họng, cuối cùng ngược lại còn bị người ta trùm bao tải đánh cho một trận, chặt đứt một chân, đi mất nửa cái mạng.
Lưu Giai bị sợ vỡ mật, vì cái mạng nhỏ của mình, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Mặc dù cốt truyện chỉ rải rác vài nét bút, nhưng cũng có thể nói là khi có hoạn nạn mới thấy chân tình.
Cho nên cảm tình của Diệp Vi đối với Lưu Giai cũng không tệ lắm, vào giờ phút này thấy cô ấy khóc có cảm giác thật chân tình như thế, liền nhịn không được an ủi cô ấy mấy câu. Nào biết được chọc cho người ta càng thêm tức giận.
Lưu Giai oán trời oán đất trong chốc lát, sau đó tỉnh lại: Chúng ta phải đi đường cong cứu nước, hiện tại trong mắt Thịnh Chí Minh, Vương Nhược Nghiên mới là tâm phúc của hắn, đi, chúng ta đi tìm Vương Nhược Nghiên, để cô ta nói tốt vài câu về em ở trước mặt Thịnh thiếu. Hy vọng cô ta bỏ qua hiềm khích trước đây, giúp em một phen."
"Chị Lưu, là chị thì chị sẽ không so đo xích mích chuyện trước đây sao? Trước đó chúng ta làm không thiếu việc xấu với cô ta."
Lưu Giai có chút nghẹn họng: ". . . Sẽ không. Nhưng cũng không thể không làm gì a? Ngựa chết còn chữa được thành ngựa sống, cứ thử trước một chút rồi lại nói."
"Thôi đi, em mới không đi cầu cô ta đâu, cho rằng có mỗi cái danh là ân nhân cứu mạng thì ngon lắm sao?"
"Vậy em nói nên làm sao bây giờ?"
Diệp Vi: ". . ."
Không thế nào giải quyết như vậy được, công trạng của cô đang rất tốt, khi không lại đi hòa giải không phải sẽ rất thất vọng sao?
Lưu Giai: ". . . ?"
Diệp Vi: ". . . ?"
Lưu Giai: ". . . ? Kỳ quái, sao chị lại cảm thấy bộ dáng của em không có một chút gấp gáp nào vậy? ?"
. . . Chị Lưu là chó hay sao mà có thể nhạy bén như thế?
Diệp Vi giải thích nói: "Gấp cái gì mà gấp? Chị cứ yên tâm đi, hiện tại dù sao em cũng là một nữ minh tinh ngàn vạn fans, không có khả năng sẽ bị đuổi khỏi giới giải trí, cùng lắm là thiếu đi một chút lợi ích của Thịnh Chí Minh đem đến mà thôi, hiện tại có nhiều fans hâm mộ mắc bệnh hay quên, qua một thời gian ngắn bọn họ liền sẽ quên những sự việc hiện tại, đến lúc đó em lại thuê người để tẩy trắng là được rồi, chứ không làm sao em đi ra ngoài làm việc được? Chị nhìn cái vụ ai đó trước kia làm tiểu tam bị nháo cho lớn biết bao nhiêu đấy, lúc này mới qua bao lâu, giờ đều được tẩy trắng thành nữ thần."
Nói như vậy cũng có đạo lý, hình như đoạn thời gian trước đó có cặp với một vị đạo diễn, lúc ấy tin tức muốn bùng nổ bao nhiêu, cư dân mạng đều như vỡ tổ, đầu tiên là lão đạo diễn này đi tới đâu đều sẽ bị mắng, mắng xong lại mò tới Weibo của vợ vị đạo diễn này cũng là nghệ sĩ để cầu mong họ mau ly hôn, có thể câu chuyện này mới qua bao lâu, người ta không chỉ có không có ly hôn, phim điện ảnh của người ta giờ không phải đã hô mưa gọi gió đó sao?
Lưu Giai rốt cuộc hiểu rõ, thật ra Diệp Vi không phải không nóng nảy, mà là không có đầu óc!
"Tình cảnh của em lại không giống, người em đắc tội chính là Thịnh Chí Minh! Địa vị của giải trí Thịnh Thế ở trong giới em lại không phải không biết, coi như hắn không tìm em gây phiền toái, nhưng những người sợ đắc tội Thịnh Chí Minh thì sao? Bọn họ còn ai dám tuyển em?"
"Em phải biết mấy ngày ngắn ngủn này, chị thu được bao nhiêu tin hủy hợp đồng không? Những cái kịch bản kia đã định là của em thế mà giờ đều rút trở về! Còn có nhà phát ngôn cho những nhãn hiệu lớn, lúc này còn tìm chúng ta đòi tiền vi phạm hợp đồng, tiền bồi thường hợp đồng em sao có thể chịu được! Sự thật nó là như vậy, dù cho bê bối của em có bay đầy trời cũng không nên đắc tội với người không thể đắc tội!"
"Bằng không thì em cho rằng chị vì cái gì mà lại gấp gáp như vậy, còn không phải là bởi vì người em đắc tội chính là Thịnh đại thiếu sao!"
"Hơn nữa em có biết,《 hậu cung 》 này là kịch bản của công ty giải trí Thịnh Thế, lúc trước em có thể đánh bại Triệu Thanh giành được bộ phim này, cũng là bởi vì em là người được Thịnh thiếu chọn! Triệu Thanh người ta thế nhưng là ảnh hậu, là người lợi hại bao nhiêu em còn không biết? Hiện giờ em đắc tội với Thịnh thiếu, Vương Nhược Nghiên lại đang lên như vậy, em cảm thấy bọn họ còn sẽ tiếp tục để cho em diễn vai nữ chính? Để ân nhân cứu mạng của Thịnh đại thiếu là Vương Nhược Nghiên làm nữ phụ?"
Bên trong cốt truyện gốc chính là như thế, sự nghiệp Diệp Vi xuống dốc không phanh, không chỉ có hợp đồng phát ngôn và toàn bộ kịch bản điện ảnh bị đổi, sản phẩm từng phát ngôn cũng bị tẩy chay, lượng tiêu thụ của những quyển tạp chí cô quay chụp cũng không đủ trăm bản, ngay cả những người bạn ở trong giới giải trí lúc trước chơi với Diệp Vi đều sôi nổi tránh cô giống như tránh tà, sợ có quan hệ dính líu gì với Diệp Vi sẽ liên lụy tới bản thân.
Lúc này chỉ cần không có bỏ đá xuống giếng, đều là người tốt.
Diệp Vi đương nhiên đều biết hết những việc này, cô cũng không phải thật sự ngốc, Thịnh Chí Minh tâm cao khí ngạo, khinh thường việc gây khó dễ với cô, bất quá có thể những người sợ đắc tội với Thịnh Chí Minh, người muốn lấy lòng Thịnh Chí Minh thì lại khác.
Đây cũng là do nguyên chủ tìm Vương Nhược Nghiên gây phiền toái, hoàn toàn bị Thịnh Chí Minh ghét bỏ, thậm chí sau khi bị bôi đen toàn bộ mạng xã hội, chỉ có thể đóng vai nha hoàn đứng ở một góc làm chút việc bưng trà đưa nước, hoặc là bị pháo hôi Giáp Ất, Giáp Bính đánh chửi.
Nữ phụ ác độc chết sau khi làm nền đã đủ.
Cũng tốt, bị pháo hôi trong cốt truyện giúp hoàn thành nhanh hơn một bước.
. . .
Cuối cùng Diệp Vi vẫn cùng Lưu Giai đi tìm Vương Nhược Nghiên , nhưng đáng tiếc chưa kịp thấy Vương Nhược Nghiên, lại gặp được Chu Gia nam chính bộ phim « hậu cung » .
Độ nổi tiếng của Chu Gia ở trong giới cao hơn rất nhiều so với Diệp Vi, hắn còn đạt được giải thưởng Bạch Ngọc Lan, Phi Thiên, Kim Ưng, ba giải thưởng lớn xem như là đã rất thỏa mãn, hắn ta mặc dù không phải lên nhờ độ nổi tiếng, sức ảnh hưởng lại không cần đến độ nổi tiếng của mấy minh tinh, hắn ta bắt đầu sự nghiệp nhờ giá trị nhan sắc, cộng với kỹ thuật diễn, còn có nhiều fans tốt trung thành. Cho nên rất có địa vị trong giới giải trí này.
Đồng thời, hắn cũng là Bá Nhạc(*) của nữ chính.
(*) Bá Nhạc: là bậc thầy am hiểu về ngựa, có thể xét đoán dựa vào dáng vóc. Vì vậy, tên gọi Bá Nhạc được người đời dùng để tán dương những người có tài xem tướng ngựa. Trong câu trên có thể hiểu Chu Nam là người đã phát hiện ra tài năng của nữ chính.
Nữ chính lúc trước có đi tham gia thử kính « hậu cung » , kỹ thuật diễn xuất cực kỳ linh động khiến Chu Nam có ấn tượng rất sâu sắc với cô ta, cũng nhờ có sự khẳng định của hắn ta, nữ chính mới tự tin bộc lộ hết mọi tài năng, cuối cùng giành được nhân vật nữ hai của « hậu cung » .
Chu Gia vô cùng coi trọng Vương Nhược Nghiên, tại đoàn làm phim cũng rất chiếu cố cô ta, quan hệ của hai người vừa là thầy vừa là bạn, mỗi khi ở trước mặt truyền thông phỏng vấn hắn ta cũng chưa từng che dấu sự thưởng thức của mình đối với Vương Nhược Nghiên, chưa từng che dấu sự ca ngợi đối với cô ta một chút nào, thường thường trêu chọc khiến nam chính ghen tuông mãi không thôi—— không sai, thân phận thật sự của Chu Gia, kỳ thật cũng chỉ là là chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính!
Đương nhiên, chất xúc tác này cũng không thể sánh bằng Diệp Vi rồi.
Quả nhiên cái tên Chu Gia này vừa mới xuất hiện, nam chính cùng người của hắn cũng khoan thai bước tới, có điều hắn coi trời bằng vung, không thèm cho Diệp Vi một cái ánh mắt, chỉ liếc nhìn Chu Gia một chút.
Chu Gia nói một tiếng: "Thịnh tổng."
"Chu đại minh tinh như thế nào lại có thời gian đến bệnh viện?"
"Tôi tới thăm Nhược Nghiên."
Thịnh Chí Minh ý vị không rõ cười một tiếng.
Trợ lý đẩy cửa phòng ra, Thịnh Chí Minh đi vào trước một bước.
Chu Gia cũng theo sát sau đó.
Đãi ngộ như vậy Lưu Giai xem đến mức mí mắt nhảy dựng, nghiến răng nghiến lợi, ghen ghét đến mức không chịu được.
Lôi kéo Diệp Vi đi theo chen vào.
Diệp Vi vỗ vỗ tay chị Lưu: Kiềm chế tính khí một chút, chị không cần tức giận sớm như vậy, trò hay vẫn còn ở phía sau a.
Lưu Giai vỗ vỗ tay cô: Được, chị em mình chơi chết con bitch Vương Nhược Nghiên kia đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro