Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22 Thế thân

Editor:caithaomauxanh

Giang Thừa Diệc bất quá cũng chỉ liếc mắt nhìn qua Tần Dịch một cái, thu hồi ánh mắt, chuyển hướng về phía Dung Tự.

''Chuyện của quá khứ, chúng ta quên nó đi không được sao?Dung Tự... ... tim của em trai em vẫn luôn không tốt, nhiều năm như vậy rồi vẫn luôn kéo dài việc điều trị, hiện tại chỉ dựa vào thuốc cũng chỉ là miễn cưỡng, biện pháp tốt nhất là thay tim, anh ở nước ngoài mấy ngày nay cũng không phải là ăn không rồi ngồi, hiên tại tìm được một quả tim thích hợp thay thế, chỉ cần em gật đầu, chúng ta sẽ quên đi hết chuyện trong quá khứ, về sau... ... Về sau cũng đừng trở lại đây, anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất, thay tim cho em trai em, xác xuất thành công là rất cao.Chờ em trai em hết bệnh rồi, ba người chúng ta đến một nơi khác sinh sống được không em? Chúng ta có thể lại giống như trước kia được không... ...

Giang Thừa Diệc như dụ hoặc mà nói, hai mắt vẫn luôn nghiêm túc cùng khẩn trương nhìn về phia Dung Tự, chỉ cần nàng gật đầu, chỉ cần nàng nguyện ý, hắn hứa sẽ không để những sự việc như lúc trước xảy ra, toàn tâm toàn ý mà đối xử tốt với Dung Tự , hắn nói được thì làm được.

Bàn tay của Dung Tự vẫn luôn bị bàn tay to lớn của Giang Thừa Minh nắm chạt, không hề lơi lỏng một phút giây nào, nhìn đối phương lại càng thành khẩn.

Thấy thế, Dung Tự khẽ thở dài, nhưng cũng không có rút lại bàn tay chính mình, cúi đầu liếc mắt nhìn Giang Thừa Diệc một cái''Anh cảm thấy có thể còn trở lại như trước đây được sao?''

''Đương nhiên''

Giang Thừa Diệc vội vàng nói''Trước kia, em thích anh như vậy, hiện tại nah cũng thích em, chỉ cần hai chúng ta cùng nỗ lực, tuyệt đối có thể trở lại như xưa, Dung Tự tin tưởng anh''

''Tin tưởng, tin tưởng, tôi tin anh bao nhiêu rồi cơ chứ, hiện tại tôi mệt rồi.Tôi không muốn cùng anh nỗ lực nữa, tôi thực sự rất mệt rồi, cứ vậy đi...''

''Đừng mà, Dung Tự, em đừng như vậy, đừng tuyệt tình với anh như vậy! Anh xin em, lúc trước là nah không đúng, là anh sai, anh sẽ sửa mà, chỉ cần em gật đầu, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta vẫn có thể quay lại như lúc trước mà em''

''Thừa Diệc, kết thúc rồi...''

Dung Tự nhíu mày.

''Được, anh đã biết, khẳng định là hôm nay rất mệt đúng không, anh quấy rầy em như vậy em tức giận cũng là lẽ thường, lúc tức giận sẽ đưa ra quyết định sai lầm, anh biết rồi!''

Dung Tự còn chưa nói xong Giang Thừa Diệc bỗng nhiên vội vã nói, đánh gãy lời định nói ra của Dung Tự ,sau đó liền đứng lên, hốc mắt còn có chút đỏ'' Em, anh không quấy rầy em nữa, em nghỉ ngơi đi, anh, ngày mai, ngày mai anh lại đến thăm em!''

Nói xong cũng không có quay đầu lại mà bỏ đi thẳng.

''Thừa Diệc''

Dung Tự càng gọi, hắn bỏ đi càng nhanh như thể sợ Dung Tự nói ra bất kì lời gì.

Thấy thế Dung tựu chậm rãi cúi đầu, nhìn về phí góc tường, suy nghĩ đến xuất thần, qua một hồi lâu mới cúi xuống đất nhặt đò uống bị rói bên chân lên, quay đầu nhìn về phí bóng người còn đúng ngây ngốc ở đó, dở khóc dở cười''Tần Dịch, anh còn đúng đó làm gì, đẩy tôi về đi, sắp đến trưa rồi, nắng sắp cháy da rồi''

''Ân, được''

Tần Dịch lập tức đẩy đi về phòng bệnh của Dung Tự.

Trên đường, dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn thoáng qua Dung Tự.

Nàng thế nhưng...

Nhưng liếc mắt một cái, vẫn là bị Dung Tự cảm nhận được, cũng không có quay đầu nhìn hắn, chỉ là khé cười''Như thế nào, có phải hay không thấy mình đã hiểu lầm tôi?bất giác nhận ra sự tình lúc trước anh điều tra cũng không phải toàn bộ, còn có ẩn tình phía sau, rồi sau đó chỉ bởi vì đống tài liệu đó hại tôi thành như bây giờ, cảm thấy áy náy trong lòng, hối hận không''

Nói xong, Dung Tự ngẩng đầu lên nhìn hắn nhàn nhạt cười.

Thấy Dung Tự như vậy, Tần Dịch thế nhưng cảm thấy trong lòng đau xót, không phải vì người khác, mà vì người này, nếu chân tướng là như vậy, vậy... là hắn đxa hiểu lầm nàng rồi, hắn sai rồi sao... ...

Nàng yêu Giang Thừa Diệc nhưng hắn lại muốn nàng đi câu dẫn một nam nhân khác, rồi ở hôn lễ của chính mình chồng sắp cưới lại cùng bỏ đi với nữ nhân khác. Mà chính mình còn... ...thậm chí còn uy hiếp, đe dọa Dung Tự.

Lúc này hắn có chút rõ ràng, nữ nhân này vì em trai mình mới vậy.

''Thực xin lỗi''

Nghĩ như vậy, Tần Dịch vẫn là nên xin lỗi nàng.

Nghe vậy Dung Tự lại cười một tiếng''Kỳ thật, cũng không có gì, khả năng tôi cùng bọn họ không có duyên, mới có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, loại chuyện này, kì thật tôi cũng không hoàn toàn vô tội, xem như là báo ứng đi! Được rồi, đưa tôi về đi, nên ngủ trưa rồi''

''Ân''

Tần Dich gật đầu, đưa Dung Tự Trở về.

Chờ dung Tự chìm vào giấc ngủ, hắn mới lặng lẽ đúng dậy, cầm di động đi ra ngoài.

Mà trong phòng bệnh , trong nháy mắt khi Tần Dịch vừa mới bước ra ngoài, Dung Tự bỗng nhiên mở mắt, sau đó lại một lần nữa nhắm mắt.

Nàng cũng nên đi thôi... ...

Một đầu khác Tần Dịch gọi điện cho Lâm Dĩ Nhu nhưng bắt máy lại là thanh âm hoàn toàn xa lạ của nam nhân khác, khuân mặt của hắn bỗng trở nên lạnh lẽo, tự trách cùng áy náy dè nén khiến hắn như không thở nổi.

Than một tiếng, hắn liền hướng về phía bên ngoài chạy đi.

Chờ Dung Tự ngủ dậy, mơ mơ màng màng, liền thấy Tần Dich đẩy một túi dâu tây ra.

''Nha''

Dung Tự hoan hô một tiếng, vội vàng nếm thử một miếng, không cần quá ngọt a.''

''Như thế nào, đột nhiên lại mua dâu tây''

"Buổi sáng không phải cô nói muốn ăn sao''

Tần Dịch cười nói.

''tôi muốn ăn đồ ăn vặt''

''Về sau đều mua cho cô''

Nghe vậy Dung Tự không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt vẫn như cũ, bất quá có chút đỏ,nhíu nhíu mày, từ nhỏ đến lớn trên cơ bản chỉ cần nam nhân đó có ý với nàng, nàng đều có thể nhận ra, cái này gọi là giác quan thứ sáu của phụ nữ.

Cho nên Tần Dịch như hiện tại a... ...

Nàng liền mở ra độ hảo cảm, phát hiện hảo cảm của đối phương với mình đã là 80, xem như là tình cảm khác phái đối với nhau đi.

Chẳng qua chỉ là hắn trách nhầm nàng, nên trong lòng cảm thấy áy náy mà thôi, Dung Tự cũng không có tự mình đa tình a.

Đóng độ hảo cảm lại, tiếp tục vùi đầu ăn, Dung Tự cau mày nghĩ, ngay sau đó liền nhìn về phía Tần Dịch''Bác sĩ nói khi nào thì tôi được xuất viện''

Vừa nghe Dung Tự hỏi vậy, Tần Dịch bỗng nhớ tới lời Giang Thừa Diệc nói lúc trước, chẳng lẽ Dung tuej còn chưa chết tâm, còn muốn chạy đến hôn lễ sao/

''Cô... Chân cô bị tổn thương đến gân cốt, ít nhất cần thêm nửa tháng nữa, dưỡng thương cho tốt, đừng nên suy nghĩ nhiều.''

Tần Dịch cắn cảu mà nói, qua nửa tháng, hôn lễ đã sớm kết thúc, Dung Tự có muốn đi cũng không được.

Nghe vậy Dung Tự lại đem một quả dâu tây ném vào trong miệng, nhướng mày,''Thế nào, hình như anh cảm thấy bộ dạng tôi bây giờ thì rất vui sao. Không muốn tôi đi quấy rầy Dĩ Nhu của anh sao?''

''Cô... ... cô quả thực... ...''

Tần Dịch vừa quay đầu lại, vừa lúc thấy trên môi Dung Tự còn đọng lại nước dâu tay màu đỏ, trong lòng chợt nhảy dựng, vội vàng quay đầu đi''Tùy cô , muốn nghĩ sao cũng được, tôi ra ngoài hút thuốc''

Nhìn bộ dạng như thể sợ hãi mà bỏ ra ngoài, Dung Tự lại nhướng mày, hảo cảm của đối phương vẫn là 80, bằng không chỉ bằng biểu hiện này, nàng sẽ cho rằng đối phương đã động tâm đối với nàng, hay rồi nha.

Hắn đối với Lâm Dĩ Nhu thật là một mảnh thâm tình .

Mấy ngày kế tiếp, tần Dịch cần cù chăm chỉ mà giúp nàng tập đi, mặc dù Dung Tự không có mở miệng yêu cầu, Dung Tự cũng tùy ý hắn đi, khiến đối phương cũng không còn cảm thấy quá áy náy, bằng không một người tốt như vậy, khẳng định sẽ áy náy đến chết.

Mà về phía Giang Thừa Diệc hắn vẫn như cũ, mỗi ngày đều đến tìm Dung Tự, toàn tâm toàn ý mà thuyết phục Dung Tự, đáng tiếc mooic khi Dung Tự có biểu hiện muốn cự tuyệt, hắn lập tức liền lui lại, giống như là không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Dung Tự cũng không để ý đến hắn nữa.

Mà một bên khác, Giang Thừa Minh cùng lâm Dĩ Nhu kết hôn, hai bên gia đình đều đã biết.

Cùng lúc này, Dung Tự mới biết được tin tức về hôn lễ.Mà Dung Tự không một người hỏi thăm đến, giống như nàng cùng hắn không có bất cứ quan hệ gì.

Dung Tự tuy rằng không để ý người khác bàn luận cái gì sau lưng nàng.

Rốt cuộc đến cũng đến ngày lâm Dĩ Nhu cùng Giang Thừa Minh kết hôn, Lần trước Giang Thừa Diệc còn có thể chạy thoát nhưng lần này căn bản không có cơ hội để rời đi.

Mà bên này Tần Dịch dường như xem cô là phạm nhân, gắt gao nhìn chằm chằm Dung Tự, mông như thể dính luôn trên giường bệnh đối diện, sợ Dung Tự muốn đi ra ngoài.

Dung Tự vẫn luôn buồn cười mà nhìn hắn, một chút cũng không muốn ra khỏi của, hay có bất cứ dấu hiệu nào, ngoan ngõan đến rợn người.

Chỉ là càng như vậy lại càng khiến Tần Dịch cảm thấy trong lòng bất ổn, so sánh với Dung Tự hắn như càng cảm thấy bất an hơn.

Dung Tự đương nhiên không vội, hệ thống vẫn luôn quan sát thể trạng của Tần Dịch ,chính là con người có ba cấp đọ, hắn uống nhiều nước như vậy, nàng không tin... ...

Mà đúng lúc này, Tần Dịch sắc mặt thoáng chốc khó coi, hắn có phần nóng nảy, nhìn xem Dung tự, lại ngượng ngùng cúi gập người, sắc mặt càng thêm khó coi.

Thấy thế, Dugn Tự giương mắt nói với hắn''Được rồi anh đi đi, ai bảo uống nhiều nước như vậy làm gì, tôi sẽ không đi đâu''

Nói xong, liền thu hồi ánh mắt, đắp chăn quay mặt vào trong tường.

Nghe nàng nói như vậy, tần Dịch vẫn là không tin, nhưng không tin cũng không được, vội nhìn Dung Tự một cái, ném lại một câu tôi sẽ trở lại ngay, người ngay lập tức đã không thấy bóng dáng.

Mà thời điểm hắn trở lại, liền không nhìn thấy nữ nhân kia, hắn biết, hắn liền biết, lời nói của nữ nhân kia quả thực không đáng tin.

Hắn vội vàng chạy ra ngoài, lúc này Dung Tự mới từ trong một góc tủ quần áo đi ra, đổi một bộ quần áo, rồi cùng giỡn với bà lão bên cạnh, xong liền trực tiếp đi ra ngoài.

Chân tuy rằng cong có chút bất tiện, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đi được.

Chờ Tần Dịch phát hiện ra mưu kế, lúc sau tần Dịch trở về lại nghe bà lão nói nàng đi ra ngoài tìm hắn, đi được mấy chục phút rồi.

Nghe đến đó, trong lòng Tần Dịch run lên, không biết vì cái gì mà trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm giác bất an.

Mà bên này, Dung Tự vừa lúc đến nơi khách sạn tổ chức hôn lễ, đúng ở dưới nhìn một đôi nam nữ đang nghiêm túc đọc lời thề, lâm Dĩ Nhu trên mặt tràn đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào, nhưng khuân mặt nam nhân như đưa đám

''tôi nguyện ý''

Thanh âm của tân nương nử ôn nhu mà hạnh phúc, mục sư liền gật đầu, chuyển hướng về phí Giang Thừa Minh.

"Con nguyện ý cưới người phụ nữ này sao?Dù đau khổ, bệnh tật ,nghèo khó,con có nguyện ý không''

Mà nghe xong lời này Giang Thừa Minh giống như người mất hồn, căn bản không có trả lời.

Thấy thế lão mục sư còn cảm thấy kinh ngạc, cho rằng đói phương không nghe rõ, liền đọc lại một lần nữa.

''con có nguyện ý không''

Thấy Giang Thừa Minh vẫn không trả lời, ngay cả ba mẹ Giang Thừa Minh đứng bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, khẽ gọi một tiếng.

Ngay cả Lâm Dĩ Nhu vẻ mặt có phần gian nan, quay đầu nhìn về phía Giang Thừa Minh

Cầm lấy tay Lâm Dĩ Nhu, đầu tiên là quay đầu nhìn cha mẹ chính mình cùng em trai , lại quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Dĩ Nhu một cái, trong lòng lại không tự chủ được mà hiện ra một nữ nhân khác với gương mặt tươi cười .
"Tôi......"
Giang Thừa Minh mới vừa mở miệng, một trận ầm ĩ lập tức từ đám người phía sau lớn tiếng vang lên.
Mà bên này được hệ thống nhắc nhở Dung Tự tặc lưỡi cười cười, tới vừa lúc!
"Đừng đẩy tôi, đừng đẩy tôi, tôi tới tìm con của tôi! Cầu xin các ngươi...... Cầu xin các ngươi......"
Đúng lúc này một giọng nữ từ xa truyền tới , chạy vội trực tiếp liền nặng nề mà cùng Dung Tự đi ngang qua nhau.
Sau đó mọi người liền thấy giữa đám người một nữ nhân lạnh run mà cùng đuổi theo bảo an chơi trò đuổi bắt, một bên gặp phải một nam nhân liền bắt lấy taygọi con trai.
Vừa thấy liền biết là người điên!
Cha mẹ Giang Thừa Minh vừa thấy nữ nhân điên liền lập tức nhíu nhíu mày, "Giám đốc đâu? Mau đem nữ nhân này mang đi ra ngoài! bảo an công tác như thế nào làm? Không thấy nơi này đang kết hôn sao? Như thế nào còn để cho loại người này tiến vào!"
Lại không nghĩ vừa nói xong, nữ nhân điên kia đột nhiên liền nhào tới, cũng chính là lúc này nổi lên dị biến.
"Không cần!"
Giang Thừa Minh đột nhiên không kịp phòng ngừa liền bị người kia đẩy ngã,

Lộ ra một gương mặt quen thuộc

Lúc này hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng lúc này nữ nhân điên kia lấy ra một khẩu súng định bắn về phía hắn, đồng thời lúc này Dung Tự lại nhảy ra đứng chắn trước người hắn.

''haha ngươi xứng đáng, xứng đáng bị như vậy, ai kêu ngươi cướp đi con trai ta,đồ khốn...

Sau đó liền bị nhân viên an ninh giải đi

''Tiểu Tự, tiểu Tự, tiểu Tự, đừng làm anh sợ , đừng làm nah sợ mà.Bác sĩ, bác sĩ.mau gọi xe cứu thương, mau đi gọi xe cứu thương'' nói xong Giang Thừa Minh liền lập tức ôn Dung Tự vào trong lòng thật nhanh, tất cả xảy ra rất nhanh, hắn thậm chí còn không kịp phản ứng

Hắn còn không biết roc cảm tình của chính mình, hắn còn chưa đeo nhẫn cho Dung Tự, không thể...

''Dung Dung''

Đúng lúc này Giang Thừa Diệc cũng đi đến, cầm lấy tay Dung Tự''Dung Dung, em không nhớ em trai em sao, hắn còn đang ở bệnh viện chờ em.Về sau, anh sẽ không ép em nữa, em muốn sao cũng được.Em thích ai liền thích người đó đi''

Mà giờ phút này Dung Tự lại cảm giác mỗi hô hấp đều mang theo cảm giác đau đớn, Dung Tự cảm giác trước mắt chính mình đều biến thành màu đen.
Nhưng nàng vẫn là quật cường nắm chặt Giang Thừa Diệc tay, giãy giụa đến nói, "em...... em nếu là đã xảy ra chuyện, cầu anh...... Cầu anh nhất định phải giúp em trai em thay tim, cầu...... Cầu anh ...... Thừa Diệc......"
"Sẽ không!" Giang Thừa Diệc theo bản năng liền phải cự tuyệt, nhưng thấy trong mắt Dung Tự sự khẩn cầu ,cuối cùng vẫn là gật gật đầu, gian nan mà nói câu đồng ý.
Nói xong, Dung Tự liền nhìn về phía Giang Thừa Minh, muốn cười, nước mắt lại trước một bước mà hạ xuống, "em...... em là có nỗi khổ...... em không lừa anh...... Giang Thừa Minh...... em thật sự...... Thật sự yêu anh......"
Mới vừa nói xong, hệ thống liền vang lên thanh âm nhắc nhở .
Hệ thống: Trọng điểm công lược đối tượng Giang Thừa Minh, độ hảo cảm 100, công lược hoàn thành, đạt được 88 đồng vàng .
Leng keng leng keng âm thanh đồng vàng rơi xuống cũng an ủi không được tâm tình Dung Tự lúc này, cũng may hệ thống hảo tâm mà đem nàng từ thân thể nguyên chủ cũng liền đi ra , Tần Dịch đã đến, vừa vặn thấy nàng ngã xuống .
"Ai, 417, ngươi hiện tại đem ta đi ra......"
Hệ thống: Không có việc gì, thân thể này sẽ vẫn luôn chống đỡ đến lúc đổi tim mới thôi.
"Vậy là tốt rồi, cho nên hiện tại có thể đi rồi sao?"
Đem trái tim chính mình đổi cho Dung tiểu đệ, Dung Tự sớm đã có tính toán, nguyên cốt truyện Dung Tự c dưới sự trợ giúp của Giang Thừa Diệc cấp Dung tiểu đệ một trái tim khác, nhưng đối phương vẫn là không phù hợp liền xảy ra phản ứng bài xích, đi theo nàng ranước ngoài, không bao lâu liền qua đời, hệ thống từng nhắc nhở, trái tim thân thể này cùng dung tiểu đệ thập phần phù hợp, vừa lúc nàng phải đi, cũng không nên lãng phí.
Dung Tự nghĩ như vậy xong, liền bỗng nhiên nghe thấy.
Hệ thống: Giống nhau công lược đối tượng Tần Dịch, hảo cảm độ 100, công lược hoàn thành, đạt được đồng vàng 62.
Chờ...... Chờ đã hạ, ai?
Hệ thống ngươi bị virus xâm nhập đi? Sao lại thế này? Quá đột ngột đi? Tần Dịch là chuyện như thế nào a?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro