Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thuyền nhỏ đong đưa (7)

Chu Trạch Vũ rời khỏi đã hơn mười ngày, mà mười ngày này, Lê Thu còn chưa gặp lại Lý Ý Kỳ, cũng thật tự nhiên Lý Ý Kỳ không đến tìm cô.

Nhưng mà dường như tiểu cô nương thoạt nhìn có chút không tim không phổi, đối với chuyện này cũng không mấy để tâm, Lý Ý Kỳ không quấn lấy cô, cô càng có nhiều thời gian bồi ông bà ngoại làm chút việc nhà, hoặc là đội mũ rơm theo ông ngoại đi thăm đất, nhìn xem đủ loại hoa màu chưa từng gặp qua... Mỗi ngày đều phong phú mới lạ.

Một bên kia, Lý Ý Kỳ nhe răng trợn mắt đùa nghịch nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của mình trong gương, tới tới lui lui mà soi.

Ân... hẳn là không còn để lại dấu vết đi, con mẹ nó Chu Trạch Vũ, xuống tay nặng như vậy, làm hại hắn mười ngày nay đều ngốc ở trong phòng không dám ra cửa, tuy nhớ Lê Thu đến cào gan cào phổi, nhưng gương mặt như vậy sao dám đi gặp cô, sợ cô ghét bỏ mình. Hắn đã sớm quên, ngày đó khi gương mặt hắn thê thảm bầm dập nhất, đã bị Lê Thu nhìn không sót chỗ nào...

"Ai da da, tiểu tổ tông của ta, mặt đã đẹp lại rồi!" Lưu Uyển Tú vừa vào cửa liền thấy con trai bà đang đứng trước gương, xem cái tư thế này của nó, chỉ sợ hận không thể suốt ngày đứng trước gương mà nhìn, "Được rồi, nhớ con gái nhà người ta thì mau đi đi..."

Lý Ý Kỳ không được tự nhiên lui lui về sau, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ: "Con nhớ cô ấy chỗ nào... Mới không có đâu." Kỳ thực trong lòng hắn là có chút giận dỗi, suốt mười ngày, mình bị thanh mai trúc mã Chu nhị thiếu của cô đánh cho thành như vậy cũng không thấy cô đến thăm.

Lưu Uyển Tú nhấp miệng cười cười, liếc hắn một cái: "Không muốn đi thì thôi, nhanh nhanh chạy ra sông đưa khách đi kìa, đừng suốt ngày ở nhà chướng mắt mẹ."

Hắn đang định cãi lại, liền thấy cha vội vã vào cửa, hớp qua một chén nước lạnh, biểu tình có vài phần nhưng trọng, nhìn vợ và con trai: "Hai người có biết ai vừa vào thôn không?"

Mẹ con hai người liếc nhìn nhau, lại nhíu mày nhìn ông: "Là cha mẹ Lê Thu..." Lý Điền Nghị đem con ngươi chuyển đến người Lý Ý Kỳ, "Hôm nay, sợ là chúng ta phải đến Lâm gia một chuyến rồi. Chuyện hôn sự này của con, cũng liền xem xem lần này thế nào..."

Lý Ý Kỳ bình tĩnh trước nay chưa từng có, hắn sớm biết rồi sẽ có ngày này, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

***

Ba người Lý gia vừa vào cửa, liền trông thấy một người đàn ông đeo mắt kính đứng bên trong, một đôi bàn tay trắng nõn để ở sau lưng, trên cổ tay đeo đồng hồ vàng... Lý Ý Kỳ tuy rằng chưa từng gặp qua người này bao giờ, nhưng nhìn khí chất này cộng thêm dung mạo sáu phần giống với Lê Thu, liền xác định đây là cha của cô.

Lê Vĩnh nhìn ba người vừa vào cửa, đối với mục đích bọn họ đến đây lần này là rõ trong lòng. Mấy ngày trước nhị thiếu gia của Chu Công quán đến nhà thăm hỏi, nói sau này việc làm ăn của Lê gia Chu gia chắc chắn sẽ quan tâm, cho dù không dắt nối tơ hồng của hắn và Lê Thu, cũng sẽ không làm khó Lê gia. Lê Vĩnh lập tức buồn bực, sao lại đột nhiên nói đến chuyện này, mấy lần dò hỏi mới biết được, con gái ông ở nông thôn có người yêu.

Kỳ thực trong lòng Lê Vĩnh, không nhất thiết phải ép buộc Lê Thu cưới Chu Trạch Vũ ông mới vui lòng, chỉ là nhìn xung quanh mình không ai xứng đôi hơn hai đứa mà thôi, Chu Trạch Vũ là dưới mí mắt ông lớn lên, lại đối với Lê Thu tình sâu nghĩa nặng; thứ hai Chu gia là danh gia vọng tộc ở Kim Lăng, ông lại là người làm ăn, chuyện hôn sự này là vẹn cả đôi đường, đôi bên đều thấy vui mừng.

Nhưng mà Lê Thu chính là con gái độc nhất của ông a, dù cho việc hôn sự này tốt bao nhiêu, nếu con gái nói một tiếng "Không", người làm cha như ông sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng. Huống chi, đứa con gái này ông đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều, từ nhỏ đã hiểu chuyện ngoan ngoãn, sao nỡ để cô chịu ủy khuất...

Vậy mà ngày nay, con gái lại coi trọng một tên tiểu tử ở nông thôn, ông rất muốn xem xem đây là mặt hàng gì, có thể so sánh với Chu gia nhị thiếu hay không a...

Ba người Lý gia khách khách khí khí chào hỏi vợ chồng Lê Vĩnh, Lâm Nhu cũng khách khí đáp lại. Mà Lê Vĩnh lại không nói một lời, híp mắt đánh giá tiểu tử cao lớn trước mắt, lớn lên thật ra hình ra dáng, khó trách con gái động tâm.

Lý Ý Kỳ cũng không sợ hãi, đứng thẳng lưng mặc ông đánh giá.

Thật lâu sau, hai bên đều yên lặng không nói một lời, trong không khí ngập tràn hơi thở xấu hổ. Lý Điền Nghị tuy là thôn trưởng, nhưng đang có việc cầu, mà người được cầu là người nhà gái. Thương nhân ở đời trước là địa vị thấp kém, nhưng giờ thế đạo đổi thay, ai kiếm được tiền người đó lớn nhất...

"Nghe Tiểu Thu nhà tôi nói, nó mới tới nông thôn ở hơn một tháng mà cậu đã quấn lấy nó không bỏ?" Lê Vĩnh nhấp một ngụm trà trong tay, không nhìn hắn, sâu kín mở miệng.

Lời này tuy không dễ nghe nhưng lại là chuyện có thật, cho nên cao giọng đồng ý: "Phải, con thích A Thu."

"Hừ..." Cha Lê buông mạnh chén trà trong tay, khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái, "Loại người như cậu tôi gặp nhiều rồi, ỷ vào vẻ ngoài đẹp mã buông lời ngon ngọt dụ dỗ tiểu cô nương, con gái tôi trẻ người non dạ, nhưng tôi sẽ không bị bộ dáng này của cậu lừa gạt đâu Lý Ý Kỳ."

Ba chữ cuối cùng Lê Vĩnh cắn răng nghiến lợi mà thốt ra, nói thật ông là mang theo oán khí tới. Lúc trước Chu nhị thiếu tuy là ái mộ con gái nhà mình, nhưng người ta thủ lễ nho nhã. Mà từ lúc con gái tới đây ở mới được bao lâu? Còn không được hai tháng, tên tiểu tử này liền đem tâm con gái nhà mình lừa đi mất rồi? Kêu ông làm sao nuốt trôi cục tức này! Thích thích cái rắm, người thích con gái ông nhiều như vậy, tùy tiện nói một lời thích liền xong sao.

Lê Thu tránh ở một bên nhìn bộ dáng cha mình giương cung bạt kiếm đau đầu không thôi, không phải ban đầu nói là chỉ tùy ý hỏi vài câu để tìm hiểu nhân phẩm và học thức hay sao... Xem xem cái tư thế này sợ là khó có thiện cảm a.

Cô đang vô cùng sốt ruột, bỗng nghe Lý Ý Kỳ trầm giọng nói: "Bác trai, A Thu là cô gái duy nhất hai mươi ba năm nay con đặt trên đầu quả tim mà yêu thương, con không hiểu cái gì lời ngon tiếng ngọt, càng sẽ không làm ra hành vi lừa dối cô ấy. Con đối tốt với A Thu là do con thích con người cô ấy chứ không phải coi trọng nhan sắc." Nam nhân dừng một chút, "Con tự biết mình ăn nói vụng về, không nói nổi lời hay ý đẹp, con chỉ biết, yêu một người là dùng cả đời chiều chuộng yêu thương cô ấy, không để cô ấy chịu một chút ủy khuất nào. Bác trai, cầu xin bác giao A Thu cho con đi!"

Lê Vĩnh nghe những câu nói mộc mạc chân chất, ông nghiêm túc nhìn hắn, biết đứa nhỏ này không phải là người xảo quyệt. Lặng lẽ nhìn về hướng con gái trốn, chỉ nhìn thấy một góc váy hồng nhạt, quả nhiên vẫn còn rình nghe...

Cha Lê thanh thanh giọng, cười cười: "Lúc ta tới đây vốn không định làm khó hai đứa, việc hôn nhân này ta cũng nguyện đồng ý..." vừa nói, Lê Vĩnh nhìn về thấy vẻ mặt kinh hỉ của ba người Lý gia, "Chỉ là các ngươi cũng biết, A Thu là con gái duy nhất của tôi, được nuông chiều từ bé, chưa từng phải khổ cực một ngày, ở tại nông thôn vài ngày thấy cái gì cũng mới mẻ, nhưng là về lâu dài chỉ sợ là tay chân vụng về không làm được cái gì..."

Trong lòng Lý Ý Kỳ cũng thừa nhận chuyện này, chân thành hỏi ông: "Vậy ý của bác trai là..."

"Ý của tôi là," cha Lê  lướt qua Lý Điền Nghị cùng Lưu Uyển Tú, "Cậu sẽ ở rể Lê gia." Vừa dứt lời, hai người kia lập tức thay đổi sắc mặt. Lê Vĩnh vừa lòng cong cong khóe miệng, làm gì mà có chuyện tiện nghi như vậy trên đời này chứ, xem ta còn không chỉnh được tên tiểu tử nghèo này sao.

Lê Vĩnh ngồi bắt chéo chân trên ghế, thưởng thức biểu tình xuất sắc của của ba người Lý gia, lại không nhịn được cười, nên cố ý nhăn mày lại, hạ thấp giọng: "Như thế nào, cậu luôn miệng nói yêu A Thu nhà chúng tôi, mà chỉ có chút chuyện này cũng ấp a ấp úng mãi không muốn đáp ứng?"

Lê Thu bên trong khẩn cấp đỏ mặt, chuyện này sau này cô biết đối mặt với cha mẹ Lý Ý Kỳ như thế nào đây... Tuy cô biết cha cô đang nói giỡn, nhưng trò đùa này thật sự quá đáng rồi, bọ họ đang tưởng là thật kìa.

"Bác trai, con là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ đã nuôi con hai mươi ba năm nay, muốn con đáp ứng sửa họ đến ở rể Lê gia là không thể nào." Nam nhân một phen khí phách nói.

Cha Lê nhướng mày, âm thầm vừa ý điểm này, nếu như hắn thật sự mở miệng đồng ý ông mới là chân chính chướng mắt nha, tuy nhiên ngoài miệng lại nói: "Nói như vậy, A Thu nhà chúng tôi cậu không muốn cưới nữa?"

Lý Ý Kỳ lắc đầu: "A Thu con nhất định phải cưới."

"À." Cha Lê vui vẻ, "Sao thế được, chuyện tốt cậu đều muốn, lại không chấp nhận trả giá bất kỳ thức gì?"

Lý Ý Kỳ liếc mắt nhìn cha mẹ mình một cái, nhìn vẻ rối rắm trên mặt hai người, trong lòng liền đau: "Bác trai, A Thu gả cho con, ngài liền có thêm nửa đứa con trai, con sẽ đối đãi với người và bác gái như cha mẹ ruột. Nếu A Thu ở nhà quê không quen, con mỗi tháng đều có thể để cô ấy trở lại Kim Lăng thành ở vài ngày..."

"Được được." Cha Lê đánh gãy lời hắn, vỗ vỗ bả vai người trẻ tuổi, "Tâm ý của con bác đã biết, A Thu giao cho con bác cũng yên tâm..."

Nam nhân cực kỳ vui mừng, đang muốn nói gì đó, Lê Vĩnh đã phất tay đánh gãy, tiếp đón ba người Lý gia đã đứng hơn nửa ngày ngồi xuống: "Có một việc bác muốn thương lượng cùng con..."

Lý Điền Nghị ân cần cười nói: "Anh nói anh nói!"

Lê Vĩnh trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng: "Ý Kỳ, trong lòng con rốt cuộc suy tính như thế nào? Con thật sợ muốn ở lại trên sông cả đời làm người đưa đò, để Tiểu Thu theo con dầm sương dãi nắng?"

Lý Ý Kỳ rũ đôi mắt xuống, hắn dĩ nhiên không muốn như vậy, nhưng hắn không có học thức, cũng không biết chính mình có thể làm cái gì: "Con không muốn..."

Cha Lê cười cười: "Nếu đã không muốn, vậy con có nguyện ý theo bác học làm ăn buôn bán?"

Nam nhân kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn cha vợ tương lai của mình, khó có thể tin hỏi ông: "Ý của bác là..."

"Không sai," Lê Vĩnh gật đầu, "Bác chỉ có một đứa con gái này, gia nghiệp to như vậy dĩ nhiên là muốn để lại cho nó, nhưng mà con gái lại không thích hợp ra mặt làm ăn, cho nên con liền theo bác học, tương lai bác cũng yên tâm hơn."

Lý Ý Kỳ vội vàng gật đầu đồng ý, cha mẹ Lý cũng tự nhiên vui mừng đầy mặt.

"Nhưng mà, lời thật mất lòng, bác sẽ ghi dấu tài sản dưới danh nghĩa Tiểu Thu. Nếu có một ngày con nổi lên tâm tư gì xấu, chắc chắn sẽ không lấy được một phân tiền của Lê gia."

"Như vậy rất tốt, con cũng yên tâm."

Lê Vĩnh lúc này mới vừa lòng gật đầu.

***

Chuyện hôn nhân này cứ như vậy  gập ghềnh định ra, bởi vì tuổi tác nhà trai đã không còn nhỏ, hai nhà hảo hảo kì kèo mặc cả một phen, rốt cuộc xác định hôn lễ vào đầu tháng ba năm sau, đúng lúc thời tiết ấm áp, lại trùng vào ngày tốt. Lý Ý Kỳ đáp ứng sau hôn lễ  hai vợ chồng sẽ đến sống tại thành phố Kim Lăng, theo cha Lê học buôn bán.

Cha mẹ Lý lúc bước ra cửa cười đến không khép miệng được, còn Lý Ý Kỳ ba bước quay đầu một lần, hắn giờ đâu thèm để cái liếc mắt sắc lẹm của cha vợ thương nhân vào mắt, hắn thật sự nhớ Lê Thu muốn chết...

Lê Vĩnh đem biểu tình của hắn thu vào trong mắt, cũng rất tri kỉ, kéo vợ mình muốn đến nhà Lý gia ngồi một lát, ý tứ rất rõ ràng, cho đôi trẻ một chút không gian riêng tư.

Mắt thấy thân ảnh bốn người lớn đi xa, Lý Ý Kỳ gấp gáp không chờ nổi chạy vào cửa kêu: "A Thu, A Thu!"

Ngay sao đó, một màu hồng phấn đập vào mắt hắn, Lý Ý Kỳ tham lam đánh giá cô gái nhỏ, chỉ thấy khuôn mặt đỏ hồng như cánh hoa, kiều diễm ướt át. Hắn tiến lên một bước ôm chặt thân thể mềm mại mảnh khảnh của cô, đầu chôn ở cổ cô nhẹ nhàng hôn, thỏa mãn thở dài: "A Thu ngoan, anh rất nhớ em... Luôn nghĩ về em..."

Đôi tay cô gái nhỏ hơi do dự nhưng ngay sau đó cũng đặt lên vòng eo cường tráng: "Ý Kỳ ca ca, em cũng nhớ anh..."

Nam nhân buồn cười, Lê Thu cảm thụ được trước ngực hắn phập phồng, tự nhiên an tâm đến lạ. Nam nhân phía trên mở miệng hỏi cô: "A Thu em vui không? Tháng ba năm sau chúng ta liền thành hôn, chúng ta sẽ trở thành vợ chồng đó A Thu..."

Lê Thu nghe hắn hưng phấn nhắc mãi bên tai, giống như một đứa nhỏ được khen thưởng, cô liền thỏa mãn nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh cảm thụ ấm áp trên người nam nhân.

Đúng vậy, rồi sẽ cùng hắn trôi qua cả đời, cô... như thế nào lại không vui được? Cô chính là yêu hắn nha...

-------------------------------

Lời tác giả: Ân... hôn sự đã định xuống. Như vậy thịt sẽ còn xa sao, còn xa sao, còn xa sao?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro