Thuyền nhỏ đong đưa (3)
Đi chưa được mấy bước, Lý Ý Kỳ rõ ràng cảm nhận được hai khối mềm mại cọ xát trên lưng hắn, hạ thân không chịu khống chế mà kêu gào, hô hấp cũng dần nặng hơn... Lê Thu như là nghe thấy, thẹn thùng hỏi: "Em... em rất nặng sao?"
Nam nhân cắn răng, tận lực áp chế giọng nói run rẩy của mình: "Không nặng, một chút cũng không nặng."
Nghe nam nhân trả lời xong, Lê Thu mới cảm giác được trước ngực khác thường, thoáng chốc mặt như lửa đốt, thân người hơi nâng một chút, rời khỏi lưng hắn, trong lòng có chút ủy khuất...
Lý Ý Kỳ tự nhiên cảm giác được, liền xấu xa cố ý buông lỏng đôi tay đang đỡ dưới mông cô nương. Lê Thu kinh hô một tiếng ôm chặt lấy hắn.
Nam nhân cười ra tiếng: "Ngoan một chút, thành thật ôm chặt lấy anh. Bằng không ngã xuống là anh mặc kệ nhé."
Lê Thu xấu hổ buồn bực đấm lên lưng hắn: "Lý Ý Kỳ, sao anh lại hư như vậy chứ..."
"Ừ... đấm lại xem, dùng nhiều lực vào, chút sức của em giống như gãi ngứa thôi."
Hai mắt tiểu cô nương trợn trắng, thầm nghĩ: Hừ, không thèm cùng tên vô lại này so đo!
Lý Ý Kỳ không nhìn thấy mặt cô nhưng có thể tưởng tượng cô gái nhỏ đang dẩu môi chu miệng hờn dỗi, sợ cô giận thật, liền đổi đề tài: "A Thu, nói mới nhớ, sao em lại về chốn thôn quê này ở, trong thành phố không tốt sao?"
Lê Thu nghe vậy liền ngẩn người, ngập ngừng trong chốc lát, liền ăn ngay nói thật: "Không phải là không tốt... em về đây ở là vì trốn một cuộc hôn nhân..."
"Hả?" Lý Ý Kỳ thuận miệng hỏi, không ngờ lại đưa ra một tin tức lớn, tâm tình không khỏi khẩn trương lên, lại làm bộ lơ đãng tiếp tục hỏi: "Tại sao phải trốn a?"
"Nhị thiếu gia của Chu Công quán coi trọng em, ngày ngày tới cửa làm phiền em, còn hướng cha mẹ ta dự định cầu hôn... Nhà hắn quyền cao chức trọng, nhà em chỉ cự tuyệt vài lần, nhưng rốt cuộc không dám đắc tội hắn. Cho nên cha em liền cho em về thôn ở một thời gian, hi vọng là khi em trở về hắn đã có niềm vui mới mà sớm quên đi em..."
Tiểu cô nương cười hì hì giải thích. Lý Ý Kỳ nắm chặt hai tay: "Như vậy... vậy em thích hắn chứ?"
"Anh nghĩ cái gì vậy? Nếu như em thích hắn thì còn tới chỗ này làm gì, mà đã sớm vui mừng chờ gả cho hắn rồi."
Lý Ý Kỳ tuy rằng đã đoán được đáp án, nhưng nghe chính miệng cô thừa nhận liền vô cùng sảng khoái đáp: "Được, anh biết rồi."
"Anh nghe cha mẹ nói, em ở trong thành phố được đi trường học nhiều năm, có coi trọng nam sinh nào không a?" hắn dứt khoát đem mấy vấn đề trước nay đều để trong lòng hỏi ra miệng, cơ hội lần này khó mà có được lần thứ hai.
"Phụt----" Lê Thu cười ra tiếng, "Cha mẹ anh không nói cho anh chỗ em học chính là trường học cho nữ sinh à, một đứa bé trai còn không có nữa là? Ý Kỳ ca ca, hôm nay anh cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy."
Nam nhân trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc vô phương khống chế khóe miệng đang nâng lên: "A Thu..."
"Hả?"
"Em biết biện pháp tốt nhất để tránh Chu nhị thiếu gia là gì không?"
Hắn còn không đợi cô trả lời: "Tính ra, đây là lần thứ hai anh cứu em đúng không?"
"Ân... xem như phải..." Lê Thu lúng ta lúng túng mở miệng, có chút không theo kịp tiết tấu của hắn.
"Vậy anh đây liền cứu em lần thứ ba vậy."
"Hả?"
"Cách tốt nhất để tránh Chu nhị thiếu tốt nhất là em nhanh chóng đính hôn, làm cho hắn hoàn toàn hết hi vọng, sẽ không tìm em dây dưa nữa." Lê Thu nhíu mày tiêu hóa câu nói của nam nhân, cảm thấy quả thực có vài phần đạo lý.
"A Thu, anh thích em."
"A Thu, đính hôn với anh đi. Anh sẽ cứu em lần thứ ba, tổng cộng ba lần, anh chỉ cần em lấy thân báo đáp là được rồi."
***
Đảo mắt một chút vầng thái dương đang chậm rãi rơi xuống, những đám mây phía chân trời đỏ rực vô cùng sáng lạn, giống như mặt Lê Thu lúc này.
Từ lúc nghe Lý Ý Kỳ thổ lộ xong, bộ dáng cô luôn như vậy. Kỳ thật trong lòng cô đã sớm nhìn ra hắn đối với mình có tâm tư, kể từ lúc hắn ngày ngày lượn lờ gần nhà ông ngoại, cô liền rõ ràng tất cả.
Chỉ là hắn chậm chạp không nói, cô liền làm như không có gì. Kỳ quái chính là, cả hai người đều chưa từng thổ lộ, lại không hẹn mà đem những rung động đầu đời trao cho đối phương, cho đến bây giờ một người rễ tình cắm sâu, một người đơn phương tương tư.
"A Thu, tới rồi..."
Âm thanh nam nhân ôn nhu trầm thấp đem tâm tư thiếu nữ đang thẹn thùng kéo về hiện thực. Nếu hắn có thể luôn cõng mình như vậy thật tốt, Lê Thu lén lút nghĩ...
Lý Ý Kỳ có tâm tư khác để cô xuống, nắm lấy tay cô: "Anh đưa em vào nhà."
"Không được, để ông bà ngoại nhìn thấy không tốt..." Tiểu cô nương nâng mí mắt, nhẹ nhàng rút tay về.
Nam nhân cũng không miễn cưỡng, nhìn cô gái chống lên tường, chậm rãi bước đi: "A Thu..."
Tiểu cô nương quay đầu lại, thấy ánh hoàng hôn rơi trên khuôn mặt tuấn dật của hắn, gió đêm thổi làm mái tóc đen có chút hỗn loạn, trên người chỉ một bộ quần áo đơn giản, đôi tay cắm trong túi quần. Rõ ràng là trang phục bình thường nhất, vậy là lại anh khí như vậy, đẹp đẽ như vậy...
Lý Ý Kỳ đi qua, cúi đầu nhìn cô: "A Thu, anh thích em."
Lê Thu mắc cỡ đỏ mặt nhìn hắn: "Em biết rồi... Đồ ngốc..." Dứt lời, ở khóe môi hắn nhẹ nhàng hôn một cái.
Lý Ý Kỳ cảm thấy, hồn phách chính mình quá vui sướng đến mức rời khỏi thân xác rồi. Đợi hắn lấy lại tinh thần, tiểu cô nương đã sớm chạy vào trong nhà...
Hắn còn không phải tên ngốc sao, vậy mà để một cô nương hôn hắn trước. Chỉ là nụ hôn này có chút bất ngờ, hắn còn chưa kịp nếm qua mùi vị gì liền kết thúc. Nhưng không sao, hắn còn có nhiều thời gian, hảo hảo thân cô.
***
Lý Ý Kỳ ngâm nga tiểu khúc trong miệng trở về nhà, còn chưa vào đến cửa, đã bị mẹ hắn nắm lỗ tay đè xuống đất mắng một phen: "Thằng nhóc khốn kiếp, ngươi chạy đi đâu hả? Thuyền nhà mình không cần nữa đúng không? Người nhà Ngọc Dung đã tìm tới tận cửa, nói trên sông không có ai!"
"Ai da." Lý Ý Kỳ kinh hô, "Mẹ mẹ mẹ, ngài mau buông tay, đau đau đau... con chỉ là lên núi chơi, không nghĩ tới nằm dưới tàn cây hóng mát xong ngủ quên mất..."
"Đừng hòng nói lung tung với ta!" Lưu Uyển Tú một chữ cũng không tin, "Ngươi không nói ta liền không tính. Mẹ hỏi ngươi, lần trước nói đến chuyện cưới Ngọc Dung cho ngươi ngươi suy xét đến đâu rồi? Ngươi bao lớn rồi, mà vẫn còn ham chơi như vậy, nên tìm một nàng dâu về hảo hảo quản ngươi a."
Lý Ý Kỳ một thoáng lạnh mặt, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía mẫu thân hắn: "Mẹ, lời này con chỉ nói một lần. Chuyện hôn sự con trai tự mình có tính toán, cái gì Ngọc Dung Kim Dung, Lý Ý Kỳ con đây nhìn không nổi, về sau đừng nên nhắc lại, không biết cuối cùng người ghê tởm là ai a."
Từ khi con trai khôn lớn, đừng nói bà làm mẹ nhưng khi thấy hắn lạnh mặt liền có chút sợ hãi.
Nhìn bóng lưng con trai rời đi, bà bất đắc dĩ thở dài: "Người này chướng mắt, người kia cũng chướng mắt. Sợ là tiên nữ trên trời mới vừa mắt tên hỗn tiểu tử này nga! Ai..."
***
Đêm nay, Lý Ý Kỳ ở trên giường lăn lộn khó đi vào giấc ngủ, trong đầu đều là bóng dáng tiểu nhân nhi kia.
Hôm nay thu hoạch được khá nhiều kinh hỉ, lời một tháng nay vô số lần vọt đến bên miệng lại phải hậm hực thu hồi, hôm nay rốt cuộc nói ra. Kỳ thực hắn cũng sợ, sợ sau khi đâm thủng tầng cửa sổ kia, hai người sẽ trở thành người xa lạ, trăm triệu lần không nghĩ tới, hóa ra trong lòng tiểu nha đầu cũng có mình.
Lý Ý Kỳ nhìn trăng sáng treo ngoài cửa sổ, không biết sao lại nghĩ tới Lê Thu ban ngày quần lót nho nhỏ bao lấy cái mông phấn nộn... Côn thịt dưới thân lập tức không nghe lời mà cương lên, nam nhân thở gấp, đôi tay không chịu khống chế, cởi ra quần ngủ, nắm lấy côn thịt nóng bỏng...
Không được không được. Vuốt ve mấy cái nam nhân liền thu tay lại.
Ở trong lòng Lý Ý Kỳ, Lê Thu giờ đây đã là người của hắn, tự nhiên hắn cũng là thuộc về cô. Nam nhân nhìn chằm chằm nóc nhà đen thui, cảm thấy về sau không nên tự mình phát tiết như vậy nữa, chuyện thân mật như vậy, tự nên để lại cùng cô nương mình thích cùng nhau làm...
Không biết chân A Thu hiện tại thế nào rồi... Nam nhân bực bội trở mình, trong lòng vừa nhớ, vừa lo lắng cho cô. Vật dưới thân lại thật sự trướng đến hoảng! Không được, mình phải đi gặp cô ấy!
Ý niệm vừa mới toát ra, Lý Ý Kỳ liền lưu loát xoay người đứng dậy, mặc thêm quần dài, phủ thêm áo ngoài rồi rón ra rón rén chuồn ra khỏi nhà...
Lê Thu bên kia cũng chậm chạp chưa đi ngủ, tuy là hai mắt nhắm nghiền, nhưng mí mắt khẽ run lại phơi bày nội tâm tâm sự của chủ nhân... Lê Thu mười tám năm nay chưa từng động tâm với bất kỳ nam tử nào, mà một tháng ngắn ngủi ở nông thôn này, không biết sao lại bị tên trộm Lý Ý Kỳ trộm mất tình đầu thuần khiết của tiểu cô nương ta. Mình bắt đầu thích hắn từ khi nào a? Lê Thu tự hỏi chính mình, có lẽ là khi mới gặp, bàn tay to hữu lực của hắn ôm eo mình, chính mình liền động tâm đi...
Lại nghĩ tới hôm nay nam nhân kia không ngừng bộc bạch nội tâm, một tiếng lại một tiếng nói thích mình, giờ phút này trong lòng như được rót cả hủ mật ong, ngọt không chịu được. Trên đời này không có chuyện tốt đẹp nào bằng người trong lòng ngươi hướng ngươi thổ lộ a...
Lê Thu mắc cỡ đỏ mặt trở mình, vụng trộm mở ra đôi mắt to to, mơ mơ màng màng nhìn ra cửa sổ thấy người mình đang tâm tâm niệm niệm kia. Tiểu cô nương âm thầm phỉ nhổ chính mình một phen: Mình nhớ hắn vậy sao, nằm mơ cũng muốn thấy hắn a.
Thẳng đến nam nhân ngoài cửa sổ nhẹ nhàng gọi một tiếng "A Thu", cô mới xoa xoa hai tròng mắt, thì ra không phải là mơ, càng không phải ảo giác, hắn thật sự đang ở trước mặt mình!
Lý Ý Kỳ nhìn tiểu cô nương bộ dáng ngốc ngốc, bất đắc dĩ cười cười, thân mình mạnh mẽ đảo mắt một cái liền nhảy từ cửa sổ vào, bước nhanh đến trước giường cô, xoa xoa cái đầu nhỏ: "Sao còn chưa ngủ?"
Lê Thu nhìn con ngươi mang ý cười của nam nhân, mới chân chính xác nhận hắn là người thật, khuôn mặt nhỏ tham luyến ấm áp trong lòng bàn tay thô ráp của hắn đang vuốt ve: " nha... không ngủ được."
Đôi tay xoa xoa gương mặt hơi lạnh của hắn, hỏi: "Đã trễ thế này rồi, sao anh lại tới đây?"
Khuôn mặt tuấn tú của nam nhận càng thêm ôn nhu, cúi đầu hôn tên cái trán trắng nõn của tiểu nhân nhi: "Quá nhớ em, ngủ không được, muốn đến đây đứng xa xa nhìn em một cái rồi đi." Lý Ý Kỳ đôi mắt sáng như sao nhìn nàng: "Không nghĩ tới, A Thu nhà mình cũng nhớ anh nên ngủ không được."
Lê Thu nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khẩu thị tâm phi nói: "Mới không có đâu..."
Nam nhân nhấp môi cười khẽ, cũng không ép cô thừa nhận, hắn biết cô gái nhỏ nhà mình xấu hổ đến khẩn trương, có rất nhiều chuyện không cần nói ra, trong lòng hiểu lẫn nhau là được.
"Đúng rồi, chân em còn đau không?"
Tiểu cô nương nghe hắn quan tâm hỏi chuyện, trong lòng rất ấm áp, đem chân nhỏ trong chăn duỗi ra: "Bà ngoại cho em thuốc, hiện tại không chạm đến liền không đau..."
Lý Ý Kỳ thương tiếc xoa bàn chân cô, cúi đầu cẩn thận hôn xuống, Lê Thu thẹn thùng muốn rút chân về, nhưng không lay chuyển được hắn, liền tuỳ hắn tiếp tục nắm.
"Sau này sẽ không bao giờ để em bị thương nữa, có chuyện gì cần cứ nói cho anh là được, đừng lỗ mãng xông ra ngoài một mình nữa, nhé?"
"Được...." Lê Thu vùi đầu trước ngực nam nha, nghe lời gật gật đầu.
"A Thu..." Lý Ý Kỳ vỗ về phía sau lưng mềm mại của tiểu cô nương, khàn khàn mở miệng: "Anh muốn hôn em."
Dứt lời liền nhẹ nhàng nâng gương mặt cô gái nhỏ lên, nhưng là nâng một vật trân bảo, nhìn ánh mắt ngây thơ mờ mịt của cô, theo bản năng lăn lăn yết hầu, đối với đôi môi kiều nộm ngày nhớ đêm mong kia, thật mạnh hôn xuống...
Đầu lưỡi linh hoạt đảo qua cánh môi nhỏ xinh của tiểu cô nương, ngay sau đó liền gấp gáp không chờ được mà tiến thẳng vào miệng cô. Lê Thu hừ một tiếng nũng nịu liền mềm oặt trong lồng ngực nóng như lửa của nam nhân, mặc hắn cướp đoạt.
Lý Ý Kỳ như người lữ khát đói khát trên sa mạc, mà Lê Thu nàng chính là suối nguồn thơm ngọt nơi ốc đảo.... Nam nhân cuốn lấy đầu lưỡi cô, một chút lại một chút ôn nhu mút vào, lòng bàn tay nóng bỏng xuyên qua áo ngủ cô nương nhà người ta, nhẹ nhàng nắm lấy một khối đẫy đà.
"Không cần, Ý Kỳ ca ca..." tiểu kiều nhi trong lòng ngực giãy giụa chỉ làm dục hoả của nam nhân càng sâu thêm.
———————————————————————————————————————-
Cảnh báo chương sau có thịt cực nhiều, đề nghị võ trang đầy đủ trước khi đọc o>///<o
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro