Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thuyền nhỏ đong đưa (17)

Sau hôn lễ một tháng, Lê Vĩnh liền từ thành phố Kim Lăng nhanh nhanh chóng chóng  tới, một là nhớ con gái, hai là đón đôi vợ chồng nhỏ vào thành phố.

suốt hai mươi bốn năm qua Lý Ý Kỳ chưa từng rời xa cha mẹ nửa bước, vẫn luôn thành thật làm bạn bên cạnh hai người bọn họ. Thật ra đối với các bậc cha mẹ, tuy rằng luôn miệng nói muốn con cái phải có tiền đồ, nhưng từ tận đáy lòng không phải trông mong con có bao nhiêu thành tựu, mà chỉ muốn bọn họ bình bình an an sống qua ngày, tốt nhất là sớm chiều lắc lư trước mặt cha mẹ để cha mẹ trông thấy mà yên tâm.

Đối với vợ chồng Lý Điền Nghị Lưu Uyển Tú mà nói cũng như vậy thôi. Lúc trước khi nghe Lê Vĩnh nói muốn mang con trai vào thành phố theo ông học buôn bán, trong lòng xác thực cao hứng đến không nói nên lời, con trai mình không cần giống những thằng nhóc khác trong thôn, cả đời chôn vùi bên bờ ruộng nước chảy, không chỉ cưới được một cô vợ đep như thiên tiên, còn gánh vát nổi gia nghiệp to lớn cha vợ để lại. Mà hiện tại đến lúc phải chia tay, lòng ngập tràn cảm giác không muốn cùng lo lắng...

"Ý Kỳ, Tiểu Thu, vào thành phố nhớ chiếu cô bản thân cho tốt, có rảnh nhớ về thăm mẹ..." Lưu Uyển Tú hai mắt đẫm lệ mông lung, ôn nhu nhìn cao trai cao lớn nhà mình, lại nhìn sang con dâu xinh xắn đáng yêu, một lần lại một lần dặn đi dặn lại một câu.

Lý Ý Kỳ gắt gao nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Lê Thu, trầm mặc gật đầu.

Lý Điền Nghị ôm vai vợ, quét mắt nhìn con trai con dâu một cái: "Ý Kỳ, con phải luôn nhớ lời mình đã nói ngày cầu thân, hảo hảo chiếu cố Lê Thu, đừng để nó chịu ủy khuất.... cũng phải chăm sóc tốt bản thân..."

Lê Vĩnh nhíu mày nhìn bộ dáng sinh ly tử biệt của bọn họ, không phải chỉ đi Kim Lăng thôi sao, lại không phải sẽ không trở lại, cần phải làm đến nỗi này sao? Quay đầu đi trong lòng đột nhiên toát ra một chủ ý, liền buột miệng nói ra: "Hay là, hai người các người cũng cùng tôi đi Kim Lăng đi? Như vậy Ý Kỳ cùng Tiểu Thu cũng yên tâm hơn."

Lý Ý Kỳ nghe vậy, trong mắt hiện lên tia mong đợi. Lê Thu cười nói tiếp: "Đúng vậy cha mẹ, cha con nói rất đúng, không bằng..."

"Không nên không nên." Lý Điền Nghị nghiêm giọng cự tuyệt, "Ta không thể rời khỏi thôn, Ý Kỳ đi rồi, thuyền trong nhà  lâu lâu dài dài vẫn phải đưa......huống hồ....." Lý Điền Nghị ôn nhu nhìn về phía thê tử mình, "Hai người chúng tôi không muốn rời khỏi thôn, bà ấy à, trước nay ấm chỗ ngại dời, huống chi cả hai đã ở trong thôn hơn nửa đời người."

Kỳ thật khi lời nói ra khỏi miệng Lê Vĩnh đã cảm thấy không ổn, làm gì có đạo lý cả nhà chồng đến ở nhà mẹ đẻ của con dâu đâu, cũng liền gật gật đầu, không có khuyên tiếp.

"Cha me, con cfung A Thu không cần hai người nhọc lòng....... Nhưng là cha mẹ, hai nguwoif cũng phải hảo hảo chiếu cố chính mình." Lý Ý Kỳ nghiêm túc nhìn song thân, mở miệng an ủi: "Khi nào rảnh, con liền mang A Thu trở về."

Lý Điền Nghị vi mừng gật đầu, vỗ vỗ vai con trai: "Đi đi, đừng làm trễ giờ...."

.............

Lê Thu nhìn chồng mình trầm mạc ngồi bên cạnh, bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: nếu phải rời đi nơi ngươi từng ở, từng yêu, nơi chôn sâu quá khứ của mình, vô luận là bằng cách gì, đều không được chần chừ, phải quyết liệt mà đi, đừng quay đầu lại. Không nhớ đến quãng thời gian trong quá khứ mới càng tốt, nó đã chết rồi. Tháng năm quá khứ quá an toàn vô hại, đã dễ dàng vượt qua, mà tương lai lại ẩn giấu trong làn sương mù, dọa người ta phải khiếp sợ. Nhưng ngay lúc ngươi đặt chân vào trong đó, liền mây tỏa sương tan.

Mà cô cùng Lý Ý Kỳ, cứ như vậy bước vào sương mù, chờ đợi mây tan. Lê Thu nhích lại gần hắn, nhẹ giọng gọi: "Ý Kỳ ca ca, cảm ơn anh..."

Lý Ý Kỳ nhìn bộ dáng không muốn xa mình của cô gái nhỏ, những cái buồn bã mới vừa rồi chậm rãi rút đi, nghiêng người ôm Lê Thu: "A Thu ngoan, là anh nên cảm ơn em mới đúng." Hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ mình, ôn nhu nhìn cô, "Con đường này do chính anh chọn, tuyệt đối sẽ không hối hận. Anh muốn cho em cuộc sống tốt đẹp, cũng muốn cha mẹ anh được sống tốt hơn."

Lê Thu biết rằng, trên đời này không có gì là thập phần hoàn hảo, được như hiện tại, đã là an bài tốt nhất của trời cao dành cho bọn họ.

***

5 năm sau.

"Mẹ mẹ, chúng ta lại đến nhà ông nội ở sao?" Một bé trai phấn điêu ngọc trác một tay nắm tay mẹ, một tay lôi kéo ngón tay thon dài của cha, ngẩng cái đầu tròn tròn cười hì hì hỏi mẹ.

Lý Đồng Đồng thích nhất là đến nhà ông nội ở, không giống như ở thành phố Kim Lăng luôn luôn ngồi phát ngốc một mình, nơi này mỗi ngày đều có gà con chó nhỏ bồi bé chơi đùa, thỉnh thoảng còn có các bạn khác tới tìm hắn, còn có mọi việc đều do ông nội làm hết, trong suy nghĩ trẻ con của Đồng Đồng, nông thôn chính là một vùng đất vui vẻ.

Lê Thu sờ khuôn mặt vì hưng phấn mà có chút đỏ lên của con trai, cười trả lời bé: "Đúng vậy, về sau chúng ta ở luôn nơi này có được không?"

Đồng Đồng chớp đôi mắt to ngập nước, hiển nhiên có chút không thể tin, về sau bé thật sự có thể ở luôn nơi này sao?

Bên kia Lý Ý Kỳ ngồi xổm xuống, nhéo khuôn mặt mịn màng của con trai một cái: "Làm sao vậy, Đồng Đồng nhà chúng ta cao hứng đến choáng váng rồi sao?"

Đồng Đồng ghét bỏ liếc mắt nhìn cha bé một cái, giơ cánh tay mềm mại nho nhỏ xoa xoa nơi bị cha bé miết trên mặt, chu cái miệng nhỏ: "Đồng Đồng mới không có ngốc đâu.... chính là... nếu chúng ta ở luôn nơi này, ông ngoại bà ngoại sẽ rất đáng thương nga." Lúc bé đang vui vẻ, lại nhớ đến ông bà ngoại lẻ loi trong thành phố, liền có chút đau lòng bọn họ...

Lý Ý Kỳ nhìn khuôn mặt con trai cso sáu phần tương tự vợ mình, lúc này chu cái miệng nhỏ lên bộ dáng không sai biệt chút nào, không khỏi hung hăng hôn lên khuôn mặt hắn một cái: "Tiểu tử rất có lương tâm nha, không uổng công ông bà ngoại thương con!" Vừa nói vừa giơ Đồng Đồng đặt lên vai mình, "Chúng ta cũng có thể thường xuyên đi Kim Lăng thành thăm ông bà ngoại, như vậy bọ họ liền không đáng thương nữa rồi phải không?"

Đồng Đồng gắt gao nắm chặt bàn tay to lớn của cha bé, bé thích nhất là được ngồi trên vai cha giống như vậy, chơi vui lại kích thích, liên thanh hô hào: "Đúng đúng đúng! Cha ơi, đi mau lên nha...."

Lê Thu nhìn nam nhân che chở con trai chạy vội pía trước, bên tai là tiếng Đồng Đồng kinh hô cười đùa, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Loại vui sướng này, thật sự là về trong thôn mới có, cô từ đầu đã biết, căn cơ Lý Ý Kỳ là ở chỗ này, chú định là phải trở về.

Nam nhân kia phi thường phấn đấu, chỉ trong năm năm không những kế thừa xử lý thỏa đáng sinh ý cha cô truyền lại, mà ở trên tay hắn còn không ngừng phát triển ngày càng rực rỡ. Chỉ là một năm trước, mệ chồng phát bệnh nặng, Lê Thu theo hắn đi khắp nơi tìm danh y, cuối cùng ngay cả bác sĩ ngoại quốc cũng bó tay, mấy tháng sau, Lưu Uyển Tú liền qua đời. Chuyện này đối với Lý Ý Kỳ thực sự là đả kích không nhỏ, Lê Thu xem ở trong mắt nhưng nhất thời không có biện pháp tới an ủi trượng phu...

Thẳng đến hôm nay, cô kiên trì mang theo một nhà ba người trở lại nông thôn, nơi này cón có cha hắn, còn có hồi ức hơn hai mươi năm hắn để lại, cho nên, chỉ có trở về, mới là an ủi tốt nhất cho Lý Ý Kỳ.

...

Đảo mắt một cái ba người liền đến trước cửa nhà xa lạ lại quen thuộc, xa xa đã nhìn thấy Lý Điền Nghị ngồi cạnh cửa, xoạch xoạch mà đốt lửa châm thuốc, hoàng hôn rơi trên khuôn mặt kiên nghị, tăng thêm vài phần tang thương...

Lý Ý Kỳ biết, từ khi mẹ hắn qua đời, cha liền nhiễm thói quen hút thuốc lá, cũng biết ông thích ngồi trước cửa như vậy, nhìn về phương xa, không biết là chờ thê tử đã qua đời, hay là chờ đứa con nơi xa xứ... Hốc mắt hắn có chút ướt, nhẹ nhàng đi lên phía trước: "Cha, chsung con đã trở về."

Lý Điền Nghị híp mắt nhìn lại, hoàng hôn rơi trên thân ảnh ba người có chút mơ hồ, ông theo bản năng buông bật lửa trong tay xuống, trên mặt hiện lên một nụ cười, lại có chút không tự nhiên mà xoa tay: "Trở lại là tốt, trở lại liền tốt a..."
"Ông nội——" Đồng Đồng trông giống như một quả cầu thịt, cao giọng kêu "ông nội" bàn chân nhỏ bé liền chạy những bước ngắn lại gần Lý Điền Nghị nhào lên.

"Ai u, tiểu tâm can của ta, chậm thôi chậm thôi...." Lý Điền Nghị vững vàng ôm lấy cháu nội, nhìn bộ dáng hoạt bát của bé, nhịn không được hôn một cái, "Ông nội con muốn chết, Đồng Đồng ở trong thành phố có nhớ ông nội không?"

Tiểu gia hoả bị Lý Điền Nghị cọ râu cứng lên trên mặt có chút ngứa, Khanh khách cười ra tiếng: "Nhớ! Đồng Đồng cũng nhớ ông nội muốn hết!"

Lý Ý Kỳ nhìn hai ông cháu dầu giỡn, có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc đầu, lôi kéo Lê Thu vào trong phòng.

Lê Thu mới vừa rồi nhìn thấy được mắt chồng cô ươn ướt, dịu dàng vòng tay ôm lấy hắn: "Ý Kỳ ca ca, anh còn có em, còn có Đồng Đồng, còn có cha. Mọi người sẽ luôn bên cạnh anh."

Nam nhân ngẩng người, rồi sao đó ôm lấy thê tử huệ chất lan tâm của mình, trong mắt có chút chua xót: "Anh biết chứ A Thu....A Thu, anh yêu em, rất yêu rất yêu..."

Lê Thu nhẹ nhàng cười, từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, ôn nhu nhìn nam nhân nhà mình: "Em cũng yêu anh, Ý Kỳ ca ca."

"Cha, mẹ ——" âm thanh thanh thuý của Đồng Đồng truyền đến, ngay sau đó tiểu gia hoả liền chạy vào phòng. Tiểu hài tử mẫn cảm liền phát hiện không khí trong phòng có chút không thích hợp, nhăn mày nhìn về phía cha mình, ai nha, cha khóc kìa!

Đồng Đồng bước nhanh đến bên cạnh Lý Ý Kỳ, nắm chặt góc áo hắn, đáng thương hề hề mà nhìn hắn. Lý Ý Kỳ phối hợp với nhóc nên ngồi xổm xuống bên cạnh, Đồng Đồng nhón chân lên, ở trên mặt hắn hôm một cái.

Hì hì, như vậy cha bé nhất định sẽ không khóc nữa. Ngày thường lúc bé khóc, mẹ hắn liền hôn một cái bé sẽ không khóc nữa, cho nên Đồng Đồng cảm thấy bé hôn cha bé một cái như vậy, cha bé liền không khóc... Nhưng mà, vì sao đôi mắt cha bé càng đỏ thêm như vậy chứ?

Tiểu gia hỏa bất lực xoay người lại, cầu xin giúp đỡ nhìn về phía mẹ bé.

Lê Thu cười nhạt đi qua, ở trên mặt hai nam nhân một lớn một nhỏ hôn một cái. Đồng Đồng cảm thấy trong lòng ngọt như uống nước đường, mẹ thơm quá mềm mại quá a...

Lý Ý Kỳ một tay ôm vợ, một tay ôm con trai, vô cùng thoả mãn hạnh phúc. Đúng vậy, còn có bọn họ, cha cũng còn ở đây, quý trọng người trước mắt không phải đủ rồi sao.

—————————
Chuyện xưa người lái thuyền đến đây là kết thúc ~o(〃'▽'〃)o~

Mẹ Ý Kỳ qua đời là một điều tiếc nuối, nhưng đây lại là nguyên nhân lớn nhất để Lê Thu và Lý Ý Kỳ trở về. Kỳ thực đối với toàn bộ truyện mà nói, những người này chỉ là khách qua đường ở nhân gian, duyên phận không phải bên nhau dài hay ngắn.

Chương sau sẽ có phiên ngoại khẩu vị nặng, cha chồng nàng dâu play. Bởi vì tác giả vẫn luôn muốn viết một truyện như vậy, lại không có cơ hội viết một bộ độc lập, nên liền viết ở đây. Nhưng mà để không ảnh hưởng đến nguyên tác cả bộ, phiên ngoại này chỉ là tình thú của hai vợ chồng Lý Ý Kỳ (hai vợ chồng đóng vai, Lý Điền Nghị trong phiên ngoại thực chất chính là Lý Ý Kỳ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro