Thuyền nhỏ đong đưa (10)
Lý Ý Kỳ có chút hối lỗi hôn lên khoé miệng Lê Thu: "Xin lỗi A Thu, em còn chưa có tới... nhưng anh thực sự chịu không nổi..." Tiểu cô nương trăm triệu lần không ngờ hắn lại xin lỗi cô về chuyện này, một hồi sự tình nãy giờ cô cao trào hai lần, vừa đau lại vừa thoải má, hoàn toàn không để tâm với chuyện đó a.
Ánh mắt Lý Ý Kỳ sâu thẳm nhìn gương mặt đỏ hồng của Lê Thu, trầm giọng mở miệng: "A Thu, em yên tâm, lần tới anh nhất định sẽ chịu đựng, để cùng với em..."
Đôi môi đỏ của cô chặn lời hắn, một phen ôn nhu lại lưu luyến hôn, Lê Thu nhìn mặt mày tuấn lãng của hắn, lau đi mồ hôi trên trán nam nhân,thẹn thùng nói: "Ý Kỳ ca ca, em rất thích, cũng rất thoải mái..."
"A Thu...." Cô gái của hắn vừa săn sóc lại hiểu ý người khác a, tâm tư Lý Ý Kỳ như bị cái gì lấp đầy, vô cùng ấm áp. Tất nhiên hắn liền muốn, một đời một thế, đời đời kiếp kiếp yêu thương săn sóc cô gái ấy.
Côn thịt sau khi bắn tinh liền xìu xuống một chút nhưng vẫn chậm chạp không có rút ra khỏi người cô, Lý Ý Kỳ có chút tham luyến hưởng thụ đường hầm trơn trượt ấm áp kia, còn chậm rãi nhấp nhấp vài cái, mắt ngựa còn lưu một chút tinh dịch, đều đút hết vào bên trong cái miệng nhỏ tham lam...
Lê Thu mắc cỡ đỏ mặt, vốn cũng không nghĩ kêu ra tiếng, nhưng vẫn là lần đầu tiên của cả hai nên đều muốn từ từ hưởng thụ hơi thở lưu luyến của nhau sau khi "hành sự". Nhưng mà đây vẫn là ở trên thuyền, tuy rằng buổi trưa vắng vẻ thì vẫn có khả năng có người tới, liền mở miệng thúc giục hắn: "Ý Kỳ ca ca, anh mau đứng lên đi... vạn nhất có người tới.... Em, em phía dưới đang trướng đến hoảng a..."
Lý Ý Kỳ trầm thấp cười cười, nhìn bụng nhỏ của tiểu cô nương hơi hơi căng, bên trong chính là tinh dịch của mình cùng mật dịch của cô ấy. Chậm rãi rút ra, thân gậy thô đen dính đầy dịch trắng mờ ám, phá lệ chói mắt. Nam nhân nhìn hoa huyệt sưng đỏ sau khi rút côn thịt ra, đang nhanh chóng khép lại, hai mảnh cánh hoa đỏ bừng tẩm đầy tinh dịch trắng đục cùng mật dịch trong suốt...
Lê Thu sao chịu được hắn trần trụi đánh giá như vậy, liền run run muốn khép chân lại, muốn giãy dụa đứng lên, nhưng toàn thân lại bủn rủn vô lực, chỉ đành mở to hai mắt mênh mông sương mù cầu xin nhìn nam nhân.
Lý Ý Kỳ trầm giọng than một tiếng, thầm nghĩ đáng tiếc, hắn bắn nhiều như vậy, nhưng hôm nay xác định đều lãng phí rồi... Ngón tay thô to nhẹ nhàng đẩy hai cánh hoa sưng đỏ ra, tinh dịch nồng đậm liền theo đó trào ra ngoài, theo cái mông kiều nộ của Lê Thu chảy xuống dưới quần lót hắn chèn bên dưới. Nam nhân xem đến đỏ mắt, côn thịt mềm nhũn lại có xu hướng ngóc đầu lên lần nữa, hắn hít sâu một hơi, kéo lên quần lót chỗ trắng chỗ hồng bên dưới, tại hoa huyệt của cô nhẹ nhàng lau chùi vài cái, sau đó nhanh chóng mặc lại quần cho Lê Thu. Hắn thật sự không thể nhìn nữa, hắn sợ chính mình không khống chế được, lại làm đau cô.
"Xong rồi..." Nam nhân khàn khàn mở miệng, lại sửa sang lại chiếc váy hỗn độn vẫn chưa từng cởi ra của cô, trong lòng nghĩ đáng tiếc, hắn còn chưa được nhìn qua đôi vú nũng nịu, càng miễn bàn được cô liếm mút côn thịt trong khoang miệng ấm áp kia, nghĩ thì nghĩ như vậy thôi nhưng cảm giác lúc này vẫn mỹ mãn vô cùng... Không sao, chuyện không nên làm cũng đã làm, còn sợ về sau không có cơ hội à, tương lai vẫn còn dài đấy...
Tiểu cô nương nhìn sườn mặt nam nhân đang phát ngốc, nào biết đâu trong đầu hắn đều là ý tưởng dâm đãng, chỉ cho là hắn còn để ý chính mình cao trào mà không cùng đem cô lên đỉnh. Miễn cưỡng nhấc thân ngồi dậy, ôm lấy hắn, nhắm mắt lại cảm thụ dư vị sau trận làm tình, không tiếng động an ủi hắn...
Lý Ý Kỳ sờ mái tóc dài mềm mại của cô, bế thân thể mềm nhuyễn của cô lên, đặt lên trên ghế nhỏ, chính mình lại quỳ gối trước mặt Lê Thu, nghiêm túc nhìn khuôn mặt kiều diễm ướt át của cô: "A Thu, hôm nay là anh lỗ mãng, chuyện này vốn nên chờ đêm tân hôn của chúng ta mới làm... Nhưng em yên tâm, bất luận thế nào, anh đều sẽ đối xử với em rất tốt."
Lê Thu lắc đầu cười cười, trong xương cốt cô không có những suy nghĩ theo lề thói cũ đó. Văn hoá Tây Phương mà mình được giáo dục từ nhỏ ở trường học từ lâu đã thấm nhuần, cô không có ý tưởng đem lần đầu tiên của mình phải nhất thiết chỉ trao đi vào đêm tân hôn. Chỉ cần là hai bên đều yêu thương lẫn nhau, làm chuyện này sớm hay muộn thì có quan hệ gì đâu?
Lý Ý Kỳ lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhặt lên quần lót trên mặt ván thuyền, nghiêm túc nhìn vài lần, chậc chậc... Lê Thu đối với hành vi của hắn vô cùng khó hiểu, xem hắn bận rộn mà hạ thân trần trụi, hỏi: "Còn không nhanh mặc quần vào, đứng đó nhìn cái gì thế?"
"Hắc hắc," nam nhân tay dài kéo quần áo trên đỉnh thuyền đã sớm phơi khô xuống, nhanh nhẹn mặc vào, "Đây là dấu vết máu em lưu lại vì anh, còn có tinh dịch lần đầu tiên anh bắn vào trong em, dĩ nhiên phải đem về cất giấu kỹ, đỡ cho về sau em quỵt nợ..."
Lê Thu sớm đã quen với thói vô lại của hắn, chỉ đánh đỏ mặt mắc cỡ cả giận nói: "Thật không biết xấu hổ, anh không cần mặt mũi nữa sao. Cái gì mà muốn quỵt nợ, được tiện nghi còn khoe mẽ à?!"
Lý Ý Kỳ hung hăng hôn một cái lên đôi môi đỏ hơi hơi chu ra của cô: "Đối với nàng dâu nhà mình thì cần mặt mũi làm cái gì a." Nói xong sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô, oán giận mở miệng: "A Thu, niệm tình lần đầu tiên của em, lại làm ở trên thuyền, anh liền buông tha cho em lần này. Lần tới, anh nhất định đều nhét hết tất cả tinh dịch vào bên trong em, không cho chảy ra dù chỉ một chút .... Muốn làm ho em không thể xuống giường được luôn!"
"Lý Ý Kỳ!"
Mà tên nam nhân vô lại kia trước khi cô kịp phát giận đã chui tọt ra khỏi khoang thuyền, ở bên ngoài cao giọng cười to, trong lòng vô cùng sung sướng...
Hạ thân Lê Thu còn đang co rút từng đợt đau đớn, trên người lại không còn sức lực, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi đó, cắn răng nghiến lợi: Lý Ỳ Kỳ à Lý Ý Kỳ, xem xem lần tới anh có bản lĩnh trèo được lên giường em không mới nói nha!
Cô còn đang bực bội, bên ngoài liền truyền đến tiếng nam nhân kia: "A Thu, em khát nước chưa? Dưa hậu này em ăn chút đi, để lâu rồi không còn tươi nữa."
Đúng rồi, Lê Thu lúc này mới nhớ mình không phải đến đem dưa hấu cho hắn sao? Như thế nào lại bị hắn vừa lừa vừa gạt mà ăn sạch vào bụng thế?
Hừ, mặc kệ, cái miệng nhỏ của cô cắn không ngừng miếng dưa. Cô mới không thèm để lại cho tên vô lại kia đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro