Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lưu luyến chia ly(8)

"Nói một chút đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Dận Tường nhắm hai mắt ngồi ở trước thư án, ngón tay khớp xương rõ ràng như có như không gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Vương gia..." Ngụy Ương muốn nói lại thôi, thật sự không biết nên mở miệng như thế nào.

"Ngươi đối với nàng động tâm." Dận Tường mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào phía người thuộc hạ quen thuộc lại dường như xa lạ, "Bổn vương nói có đúng không?"

"Nô tài tội đáng chết vạn lần."

"Hừ..." Dận Tường hừ nhẹ ra tiếng, nhìn người đang quỳ tướng mạo có bốn phần tương tự mình, cho nên hắn mới bày ra hạ sách kia, để Ngụy Ương thay hắn cùng Triệu giai thị thực hiện Chu Công chi lễ. Chỉ là hắn không nghĩ tới, tên giống như đầu gỗ này thế nhưng lại động tâm, "Chuyện này cũng không có gì... Chỉ là ngươi phải nhớ kỹ hành động cho chặt chẽ, đừng để lộ ra manh mối gì."

"Nô tài không dám."

"Lui xuống đi..." Dận Tường đau đầu mà đè đè lên ấn đường. Ngày ấy đồng ý tứ ca tứ hôn, hắn đã tính toán sẽ làm tốt chuyện này. Sinh ra làm con cháu hoàng tộc, từ nhỏ xem quen rồi vô tình cùng bất đắc dĩ, Hoàng A Mã hậu cung ba ngàn giai lệ, con nối dỗi đông đảo, nên mới có chuyện cửu vương đoạt đích hoang đường này.

Hắn vốn tưởng rằng chính mình không đăng cơ ngôi cửu ngũ liền không có chuyện phiền não, ai ngờ rốt cuộc không tránh khỏi... Nhưng trên đời này, cho dù đó là thiên tử, cũng không có khả năng buộc hắn chạm vào nữ nhân hắn không yêu. Hiện giờ chính là như vậy, tuy nói không phải là kế lâu dài, nhưng mà cũng không có biện pháp nào tốt hơn, đi một bước tính một bước đi...

***

"Tứ ca, không còn việc gì, thần đệ cáo lui trước."

"Lão thập tam..." Dận Chân gọi hắn lại, "Thu Nhi từ ngày trở về từ phủ của đệ liền không tốt, những lão già ở Thái Y Viện nửa điểm cũng không dùng được..."

Dận Tường nghe vậy ấn đường khẽ nhúc nhích, rũ mắt thông hiểu, lẳng lặng chờ nghe hoàng đế nói tiếp.

"Trẫm nghĩ, Thu Nhi từ nhỏ rất thân với đệ, nếu không ngại đệ đi nhìn nó một cái xem, thuận tiện trấn an nó một chút..."

"Thần đệ biết rồi."

................

Dận Tường dọc theo đường đi bước như bay, thương nhớ nhiều ngày đã hóa thành khí lực cho đôi chân, đảo mắt đã đến Trường Trữ cung.

Một đường đi vào, một đám cung nữ thái giám đều cực kỳ khó hiểu, Di Thân Vương là một nam nhân ngoài cung sao lại đến chỗ ở của nhóm cách cách như vậy? Nhưng cho bọn họ một trăm lá gan cũng không dám nghi ngờ cái gì, tất nhiên đành phải cung cung kính kính mà hướng Dận Tường hành lễ.

Nam nhân đẩy cửa mà bước vào, một người thông báo cũng không có. Không khỏi âm thầm nói nhỏ, nha đầu Tranh Khâu Đàm kia chạy đi đâu rồi? Nhiều đêm trằn trọc, rốt cuộc trong tẩm cung của Lê Thu nhìn thấy nàng. Ngô, hóa ra là ngủ rồi...

Dận Tường vốn định cứ như vậy đi về, ngày khác lại đến, nhưng lại cảm thấy khó có cơ hội như thế này, nhìn xem dung nhan tiểu cô nương cũng rất tốt.

Nghĩ như vậy, liền nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống bên giường tiểu nữ hài, tinh tế đánh giá dung nhan thuần tịnh của nàng lúc ngủ. Một đôi chân ngọc nhỏ xinh từ trong chăn gấm thò ra ngoài, phá lệ mê người.

Dận Tường giống như bị ma xui quỷ khiến, chậm rãi thở mạnh...

Thấy tiểu nữ hài ngủ say trên giường, đánh bạo run rẩy nâng đốt ngón tay thon dài, nhẹ nhàng kéo chăn trên người Lê Thu lên, hai chân ngọc trần trụi thon dài nhỏ nhắn trắng như tuyết lập tức hiện ra trước mắt hắn, làm hắn không khỏi thầm khen một tiếng. Cố nén rung động trong tâm, đem chăn kéo lên tới eo nàng, quần lót uốn lượn gắt gao bao lấy một khối no đủ, hắn nhìn đến mê muội tâm trí, khe khẽ nuốt nước bọt.

Dận Tường gian nan nhắm mắt, buông chăn gấm ra. Lại thấy Lê Thu trở mình, áo ngủ hơi mỏng nhất thời chảy xuống một bên, lộ ra bầu ngực nữ nhi non nớt. Quang caarnh trước mắt, Dận Tường không nhìn thấy còn tốt, vừa nhìn đến, mới biết thế gian này lại có bầu ngực kiều nộn như thế, nhũ hoa màu hồng phấn, bầu thịt vú hương kiều ngọc nộn, hết thảy hết thảy đều làm người ta xem đến say mê không biết đủ.

Hạ thân nam nhân phấn khỏi trước cảnh đẹp trước mắt, côn thịt liền ngẩng cao đầu, đem triều phục dựng lên một cái lều nhỏ, Dận Tường chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, giấc mộng xuân đêm qua cuồn cuộn ùa về. Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi thanh tỉnh trở lại thì quần lót đã ưởng một mảng lớn tinh dịch, mà nữ nhân trong mộng cùng hắn mây mưa, đều không ai khác, chính là nữ hài nhi xinh xắn này. Khi nhìn đến ẩm ướt giữa háng liền mất cảm giác buồn bã mất mát, tựa hồ một khắc tại đây liền thỏa mãn.

Dận Tường nhận mệnh thầm than một tiếng, đôi tay giống như bị sai khiến, xuyên qua vạt áo triều phục, nắm lấy quần kéo xuống, gân xanh vờn quanh cự long kịch liệt nhảy ra ngoài. Thực sự là một cây côn thịt rất lớn, đặc biệt là cái quy đầu kia, no đủ to mọng đến dọa người.

Dận Tường ngơ ngẩn nhìn kiều dung của Lê Thu, trong lòng bắt đầu kịch liệt nhảy lên mà trước nay chưa từng có, chất nữ thực sự quá đẹp, khó có thể dùng bút mực nào hình dung, nhưng chỉ cần đơn thuần nhìn tuyệt mỹ dung nhan, liền khiến cho hắn dù hồn phi phách tán cũng không oán không hận... Nghĩ đến đây, vật dưới háng không khỏi nhảy mấy cái, càng thêm cương cứng vài phần.

Dận Tường có chút gấp gáp không chờ nổi nắm lấy côn thịt của chính mình, côn thịt đen nhánh ở giữa năm ngón tay nắm chặt chui ra chui vào, hai quả bóng thịt lớn hoàn toàn lộ ra bên ngoài, theo ngón tay qua lại đong đưa. Nam nhân hô hấp càng lúc càng nhanh, gắt gao nhìn chằm chằm hai đoàn nhũ thịt mềm mại kia, dâm dịch cuồn cuộn không ngừng phun ra ở mã nhãn. Quy đầu sưng to chậm rãi hướng đến dung nhan thanh thuần đang ngủ say của tiểu cô nương nhích lại gần, côn thịt thẳng tắp hướng đến đôi môi đỏ bừng của Lê Thu.

Cực đại quy đầu vừa cọ lên trên đôi môi anh đào của nàng, bạch dịch liền nhỏ giọt trên khóe môi. Dận Tường hai mắt đỏ đậm, tay phải điên cuồng mà vuốt ve. Quy đầu mẫn cảm cảm thụ được sự mềm mại đặc trưng của nữ nhi, từng đợt khoái cảm tê dại thông qua dương cụ thô to truyền đến địa não.

Quy đầu đỏ tím lại nở ra một vòng lớn, một đạo chất lỏng đặc sệt từ nam căn phun trào ra, côn thịt trong lòng bàn tay không ngừng nhảy lên, tinh dịch lại từng dòng từng dòng phun ra, tất cả bạch dịch đều dừng ở trên khóe miệng Lê Thu, theo nam nhân hữu lực mà phun ra, cơ hồ là đầy cả nửa khuôn mặt nhỏ...

Một cổ mùi hương hạt dẻ thoáng chốc phiêu tán trong phòng. Lê Thu trong lúc ngủ mơ cảm nhận được nóng rực trên má, mí mắt khẽ run như muốn tỉnh lại.

Dận Tường sau khi bắn tinh lập tức hồi phục lí trí, vừa mới kéo quần lên, chỉnh lại triều phục, sửa sang áo ngủ lại cho nàng, Lê Thu liền mở mắt mê mang buồn ngủ...

"Thập..." Nữ hài nhìn thấy nam nhân trước mắt, trong lòng không khỏi kinh hỉ, đang muốn mở miệng, tinh dịch nồng đậm bên miệng liền chảy vào trong khoang miệng.

Trong lòng Dận Tường vô cùng xấu hổ, trên mặt lại bất động thanh sắc, bộ dáng ôn nhu như cũ, thuận miệng nói dối: "Thu Nhi, thập tam thúc nghe tứ ca nói con bệnh lâu không đỡ, rất là lo lắng. Ta đặc biệt biệt cầu thần y một phương tốt tới... " Nói tới đây, nam nhân còn tự cảm thấy chính mình không biết xấu hổ, lừa gạt tiểu cô nương ngây thơ vô tri, sau này nàng mà biết được, nhất định không tha thứ cho mình. Nhưng ít ra, qua được cửa ải khó khăn trước mắt rồi tính tiếp...

"Thần y nói đây là thuốc đặc thù, cần uống trong vòng một canh giờ, nếu không liền không có hiệu quả. Ai ngờ khi thập tam thúc đến, con còn đang tham ngủ... Trách ta tay chân vụng về, không đút thuốc tốt cho con, làm cho khắp mặt Thu Nhi đều là..."

Bố trí xong hết thảy, khuôn mặt tuấn tú của Dận Tường đỏ ửng, có chút không được tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn con ngươi thuần tịnh của tiểu nhân nhi.

Lê Thu chỉ cho rằng hắn đang tự trách nên có chút quẫn bách. Không thèm để ý mà lắc lắc đầu, "Không có gì đáng ngại..." Vừa nói, ngón tay tinh tế trắng nõn đem "thuốc" còn sót lại trên mặt đều quét xuống dưới, nhét hết vào trong miệng nuốt xuống, tinh tế cảm nhận xong, nàng thật ra cảm thấy thuốc này có chút khác thường.

"Như thế nào?" Dận Tường thấy bộ dáng nàng đem tinh tương của mình đều nuốt xuống, yếu hầu không khỏi trượt lên xuống, có chút thấp thỏm hỏi, tiểu cô nương sẽ không phát hiện cái gì đi...

Lê Thu mở miệng, "Thuốc này cũng không khó uống... chỉ là có chút mặn, ừm, còn có điểm tanh..."

Dận Tường nghe nữ hài nhi nói, không được tự nhiên mà ngồi ở trên giường, che dấu hạ thân mình đang bành trướng lần thứ hai, ho khan một tiếng: "Đã là thuốc của thần y, tự nhiên là không giống thuốc thường."

Lời còn chưa dứt, cửa tẩm điện đã bị đẩy ra. Là Tranh Khâu Đàm vừa mới nấu xong thuốc bưng vào.

"Nô tỳ Tranh Khâu Đàm, bái kiến Di Thân Vương." Tranh Khâu Đàm thật không nghĩ tới hôm nay Vương gia sẽ đến đây, nhất định cách cách hết sức vui vẻ.

"Đứng dậy đi."

"Tạ Vương gia."

Lê Thu nhìn thấy chén thuốc nóng hôi hổi liền nhăn nhăn cái mũi, hướng đến tỳ nữ nàng làm nũng: "Hôm nay ta không uống thuốc..."

Tranh Khâu Đàm nhìn hoài đã quen, đỡ chủ tử nhà nàng ngồi thẳng dậy, khuyên nàng: "Cách cách đừng giở tính tình trẻ con, không uống thuốc sao mà khỏi bệnh được?"

"Không cần đâu! Vừa rồi ta mới uống thuốc do thập tam thúc mang đến, thuốc này khó uống như vậy, ta không muốn chịu tội lần nữa đâu." Lê Thu nhíu mày nhăn mặt. Tranh Khâu Đàm nghi hoặc nhìn về phía Dận Tường, Vương gia mang theo thuốc tới?

Dận Tường rũ mí mắt xuống, che đi mắt đen không được tự nhiên, tiếp nhận chén thuốc trong tay Tranh Khâu Đàm, thổi nhẹ một chút, "Trang Khâu Đàm, ngươi kui xuống trước đi. Thuốc này ta đút nàng uống."

Tranh Khâu Đàm có chút do dự, lúc này để hai thúc cháu họ đơn độc ở tẩm điện sợ là không tốt lắm đấu... Nhung mà rốt cuộc cũng không dám nói gì, hành lễ xong liền lui xuống.

Dận Tường than nhẹ một tiếng: "Thu Nhi, thuốc của thần y tuy là tốt, nhưng phối với phương thuốc của thái y càng có thể phát huy tác dụng tốt hơn." Con ngươi ôn nhu đối diện khuôn mặt ủy khuất của tiểu cô nương, "Coi như bán cho thập tam thúc một chút mặt mũi, được không?"

Lê Thu nhìn thìa đã đưa đến bên miệng, chỉ đành không tình nguyện mà nuốt xuống.

"Ngoan lắm." Dận Tường sờ sờ mái tóc đen dài có chút hỗn độn của nàng, vô luận nàng lớn bao nhiêu, nhưng bộ dáng ngây thơ kia vẫn không thay đổi.

Rõ ràng đút thuốc chỉ là chuyện đơn giản nhỏ nhặt, nhưng không khí giữa hai người lại rất mạc danh kỳ diệu. Lê Thu lần đầu tiên cảm thấy thuốc này không đắng, ngược lại còn nếm ra được một tia ngọt ngào.

Chén thuốc đen đặc nhanh chóng nhìn thấy đáy, Dận Tường lấy ra khăn tay từ trong lòng ngực, cẩn thận chà lau khóe miệng nữ hài nhi, Lê Thu đỏ ửng mặt nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại của nam nhân trước mắt.

"Thập tam thúc..."

"Ân?"

"Không có việc gì, chỉ là muốn gọi thúc một tiếng..."

Dận Tường nếu lúc này còn không cảm giác được cái gì thì chính là thật khờ. Cười nhạt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nàng, thân mật dán ở bên tai nàng nói nhỏ: "Nhanh chóng khỏe lại, thập tam thúc mang ngươi ra khỏi cung đến chỗ tốt, như thế nào?"

"Thật sự?" Con ngươi ngập nước tức khắc tỏa sáng.

"Ta khi nào thì lừa gạt Thu Nhi nhà ta, hửm?"

Lê Thu nhất thời quên mất nam nữ cố kỵ, giống như khi cofn nhỏ nhào vào trong ngực nam nhân, cái đầu nhỏ lông xù xù cọ cọ ngực kiên cố của hắn: "Thập tam thúc thật tốt..."

Dận Tường buồn cười ra tiếng, vòng lấy thân thể xinh xắn lanh lợi của nàng. Thu Nhi ngoan, thập tam thúc thật muốn chúng ta đời này cứ như vậy ôm lấy nhau, không xa không rời.

--------------------------------------

Lời tác giả: xong rồi, cảm thấy chính mình rơi mất hết tiết tháo rồi, đút "thuốc" này có thể chơi được rất lâu a [che mặt].

Vừa mới về nhà việc vặt một chuyện tiếp một chuyện, chương này hơi dài một chút. Nhóm tiểu khả ái đều nghỉ hết rồi à, hay là vẫn còn đang trong thời gian ôn tập? Khu bình luận quạnh quẽ quá kìa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro