Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lưu luyến chia ly(6)

Trong thời gian khoảng một tách trà, An Du liền tự mình ôm tiểu oa nhi vào.

Chỉ thấy trên đầu hài tử kia đội mũ hổ màu vàng, làm cho khuôn mặt càng thêm trắng nõn khờ khạo, trên người mặc áo thêu hoa màu xanh ngọc, áo hoa nhỏ khoác cùng màu, một đôi chân nhỏ mang đôi ủng nhỏ làm bằng lụa xanh thượng đẳng cùng đế giày màu trắng, có chút nhìn không rõ là nam hay nữ. Có lẽ là trời càng lúc càng lạnh nên ăn mặc phá lệ có chút nhiều.

Phía sau đi theo hai ma ma cùng một bà vú, đoàn người vừa mới tiến vào liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, sôi nổi buông đũa bạc trong tay xuống. Hoằng Xương nằm trong ngực mẫu thân nghiêng đầu, lộ ra một đoạn cổ tinh tế trơn bóng, đôi mắt trong suốt như thủy tinh tò mò đánh giá ba người kia, đến khi ánh mắt quét đến trên người Dận Tường, hưng phấn mà "ê a" ra tiếng: "A Mã---"

Thanh âm mềm mềm mại mại nhưng phát âm phá lệ rõ ràng. Có thể thấy được ngày thường An Du đã trên người bé hạ không ít công phu lấy lòng Dận Tường.

Dận Tường nghe vậy khó có khí lộ ra vài phần ý cười, đứng dậy đi về phía tiểu oa nhi đang vươn đôi tay nhỏ nhắn ngắn ngủn, vững vàng tiếp nhận bé. Hoằng Xương gắt gao nắm chặt một ngón tay Dận Tường, "khanh khách" ngây ngô cười.

"Tứ ca, đại nhi tử Hoằng Xương của thần đệ hướng ngài chào hỏi---"

Đôi mắt Dận Chân ngay từ lúc tiểu hài tử được ôm vào cửa liền treo trên người bé, sao còn để ý đến lễ nghĩa gì nữa, "Hoằng xương sinh cũng đã được một năm, trẫm hôm nay lần đầu tiên mới được nhìn thấy hắn nha." Nói rồi duỗi tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ trắng mềm như đậu hủ, "A mã ngạch nương tướng mạo tốt như vậy, hài tử quả nhiên cũng sinh ra đã đẹp ngay... Tới đây, cho trẫm ôm một cái."

Dận Tường hơi rũ hai tròng mắt, đem hài tử cẩn thận mà đưa tới trong ngực Dận Chân, theo bản năng nhìn về phía Lê Thu vẫn luôn an an tĩnh tĩnh.

Tiểu cô nương chăm chú nhìn vào Hoằng Xương trong ngực Hoàng A Mã nàng, vẫn chưa cảm nhận được ánh mắt nam nhân.

"Ân...." Lê Thu cười nhạt dùng tay bao lấy nắm tay nhỏ xíu mềm mại của hài tử, bé con cũng ngây thơ mà nhìn tỷ tỷ mĩ mạo, "Hoằng Xương cùng thập tam thúc sinh ra cực kỳ giống nhau."

An Du ở một bên không khỏi cười ra tiếng: "Cách cách nói đúng rồi, đứa nhỏ này không chỉ cùng Vương gia sinh ra giống nhau, ngày thường cũng phá lệ dính hắn nữa... Nhưng lại cùng người ngạch nương ta đây không thân lắm."

Lê Thu ngẩng đầu mắt nhìn vẻ mặt hạnh phúc của An Du, chua xót trong lòng lơ đãng tràn ra, kéo kéo khóe miệng: "Phải không...."

Dận Tường chấp tay sau lưng, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm An Du. an Du nghiêng người vừa lúc đối diện đôi mắt hắn, trong lòng giật mình. Nàng đây là nói sai cái gì sao? Liền vô tội mà nhìn lại hắn.

Nam nhân dời mắt, trong lòng tràn đầy hoảng loạn. Hết thảy mọi chuyện tựa hồ đã vượt qua dự đoán của chính mình, đầu ngón tay có chút bực bội lướt qua nhẫn ngọc bích trên ngón tay cái, "Ngươi ngồi xuống ăn đi, lúc nãy vội vàng rồi."

Dận Chân bên kia hồi phục tinh thần lại, cười mở miệng: "Đúng rồi đúng rồi, Hoằng Xương trẫm ôm rất tốt, thật sự ngoan, ngươi mau chút ngồi xuống dùng bữa đi."

An Du khách khí phúc thân tạ lễ, lại lặng lẽ dời mắt sang sườn mặt lạnh lùng của nam nhân: Đúng vậy, hài tử đều đã sinh cho hắn, còn có chuyện gì phải lo lắng nữa.

Nhưng mà vừa mới kẹp lấy một mảnh cá nhỏ, còn chưa kịp bỏ vào miệng, An Du liền cảm thấy một trận ghê tởm, không khỏi dừng lại một chút.

Dận Tường nhanh chóng cảm giác được nàng ta không thích hợp, nhíu mày nhỏ giọng hỏi: "Lại làm sao vậy?"

An Du vừa mới quay đầu lại nhìn hắn một cái, liền buông chén đũa chạy ra nôn khan một trận.

Dận Tường híp hai tròng mắt nhìn theo bóng dáng nàng ta, chẳng lẽ ——

"Này...." Dận Chân liếc mắt sang bên Dận Tường trêu chọc, "Phúc tấn nhà đệ không phải lại có chứ?"

"Thần đệ không biết."

"Không biết?" Dận Chân bỡn cợt là liếc hắn một cái, "Để cho lang trung trong phủ nhìn một cái xem."

Dận Tường thần sắc quái dị làm theo ý tứ hoàng đế, cho người tuyên Mã lang trung hằng năm đều canh giữ trong phủ. Sau một phen thăm hỏi cặn kẽ, lang trung mặt đầy vui mừng quỳ rạp xuống đất, "Hồi Hoàng Thượng, hồi Vương gia, phúc tấn kia là hỷ mạch không thể nghi ngờ!"

"Thưởng!"

Còn chưa chờ Dận Chân mở miệng, trong phòng đột ngột vang lên một tiếng "thưởng", tuy nói không có gì là không ổn, nhưng cẩn thận lắng nghe, trong thanh âm không có nửa phần vui sướng của người làm cha.

An Du chiều đắm trong tin tức tốt thình lình xảy ra này, không có chú ý tới khác thường trong đó. Tay phải phủ lên trên bụng nhỏ bằng phẳng của mình, nơi này, lại dưỡng dục một hài tử khác của hắn.... Lại nói đến chuyện phòng the của hai người xác thực không tính là nhiều, nhưng mỗi lần hắn muốn nàng, đều như một con sói đói, thao lộng nàng hung bạo muón chết. Hai trắc phúc tấn cùng nàng tiến vào vương phủ, tới tận hôm nay vẫn một thân hoàn bích, đây chính là điều nàng vừa lòng nhất....

"Hảo tiểu tử," Dận Chân cười lớn vỗ vỗ vai Dận Tường, "Di Thân Vương phúc khí thật lớn!"

Dận Tường nhấp khóe miệng, ánh mắt sâu thẩm nhìn Lê Thu căng cứng thân mình đối diện, khuôn mặt tiểu cô nương có chút trắng bệch, run mí mắt không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Sai rồi, hết thảy ngay từ đầu liền sai rồi.

***

"Thu Nhi, sao sắc mặt con không tốt lắm?" Dận Chân có chút lo lắng nhìn về phía khuôn mặt nữ nhi dựa vào xe thành xe ngựa, rõ ràng không còn vẻ hồng nhuận như ngày thường.

Lê Thu chấn chỉnh lại bản thân, bày ra một khuôn mặt tươi cười cho có lệ với hắn: "Không có gì đáng ngại đâu Hoàng A Mã, có lẽ là mới vừa rồi ăn nhiều quá."

Dận Chân lại càng không tin, mày đen nhíu lại. Chẳng lẽ trách hắn lúc ở trong vương phủ giáo huấn nàng vài câu?

Nghĩ như vậy, hoàng đế càng thêm tin tưởng không nghi ngờ, nhưng thật sự không tiện mở miệng giải thích cái gì, chỉ đành tuỳ ý tìm một cái cớ cho qua đi: "Hồi cung tuyên thái ý nhìn một cái...."

"Nữ nhi tỉnh."

Xe ngựa bình bình ổn ổn đi về phía Tử Cấm Thành, tâm Lê Thu lại không có bình tĩnh như vậy.

Nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, tình cảm hai năm mình kiên trì, lần này gặp lại sau khi cách biệt này liền tan rã. Có lẽ, là lúc nàng nên buông tay...

Lê Thu thống khổ mà nhắm mắt lại, thu hồi mấy giọt nước mắt đang muốn rơi xuống. Cũng tốt thôi, vốn là một đoạn nghiệt duyên, chặt đứt cũng tốt.

***

"Gia, nghỉ sớm một chút đi...." sau khi tiễn đi hai vị khách quý, Dận Tường đứng lặng trong viện to như vậy thật lâu. Canh giờ không còn sớm, lại canh thâm lộ trọng (đêm khuya sương to), An Du có chút lo lắng cho thân thể vốn không được tốt của hắn.

Dận Tường mắt nhìn tinh tú thưa thớt trên bầu trời, không khỏi buồn khụ hai tiếng, xác thật có chút lạnh, "Ngươi cũng sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi. Sau này thân thể ngươi không tiện, ta ngủ ở thư phòng được rồi, không cần chờ ta...."

An Du có chút do dự mà nhìn về phía khuôn mặt ôn nhuận của hắn dưới ánh trăng, trời cao ban cho nàng người phu quân tốt như vậy, chỉ là vì cái gi hắn tựa hồ vĩnh viễn không mở tâm phòng của hắn đối với nàng? Lúc hoài thai Hoằng Xương cũng thế, ước chừng chín tháng, hắn chưa từng bước vào trong phòng mình nửa bước, cũng chỉ có khi dùng bữa như có như không hỏi một hai câu. Sự tình ban đêm, cũng chờ lúc tối lửa tắt đèn mới đến, nàng là nữ nhân, luôn xấu hổ với chuyện kia.... Nàng luôn muốn nhìn một chút khi hắn đến. Đến khi tỉnh lại, bên cạnh đã sớm lạnh lẽo, trên giường cũng chỉ có mình nàng, Dận Tường không phải ở trong sân luyện kiếm múa quyền, thì chính là đã sớm tiến cung...
An Du cắn cắn môi, có chút muốn nói lại thôi.

"Như thế nào?"

"Gia.... thiếp thân.... thiếp thân thay người chuẩn bị nước trà tiêu thực, không bằng tới phòng thiếp thân ngồi một chút?" An Du có mấy phần nhút nhát chú ý thần sắc nam nhân, sợ hắn cự tuyệt.

Dận Tường lúc này thế nhưng đang sảng khoái, liền một câu đáp ứng xuống: "Cũng tốt."

An Du nhất thời vui vẻ đến khó tự kiềm chế,hai người song hành vào phòng.

Dận Tường cảm nhận được một cổ ấm áp cùng thanh hương hợp lòng người trong phòng, bất động thanh sắc đánh giá bài trí bên trong. Đây có lẽ là lần thứ hai hắn bước vào đây, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, phúc tấn trên danh nghĩa này của hắn đã hoài thai hài tử thứ hai, chính mình làm "A mã", nhưng thực ra chưa bao giờ rắc hạt giống này xuống.

Nghĩ đến đây, thần sắc Dận Tường có chút khó hiểu, hài tử thứ hai xuất hiện là ngoài dự đoán của hắn, hay là...

An Du nhìn ra nam nhân lại thất thần, trong lòng thầm than, nhưng cũng không thể nề hà. Từ từ tới đi, cho dù là cục đá lạnh lẽo cứng rắn, cũng có ngày bị nàng nung nóng.
...
Mười lăm phút trôi qua, Dận Tường liền một mình ra khỏi phòng. Ngụy Ương đứng yên ngoài cửa, đêm tối như màn che, không nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn.

"Vương gia...." thanh âm trầm thấp mang theo chút tối tăm. Dận Tường lúc này mới nghiêng đầu nhìn hắn một cái, có chút kinh ngạc lại hiểu rõ mà cong cong khoé miệng, cũng không nói lời nào, bước nhanh đi tới thư phòng.

Ngụy Ương vội vàng đuổi kịp hắn, nhưng mà bước chân Dận Tường quá nhanh, cửa thư phòng đã khép lại. Ngụy Ương nắm chặt nắm tay, con ngươi sâu thẳm nhìn ngọn đèn dầu sáng ngời bên trong, vén vạt áo lên, thẳng tắp quỳ gối trước cửa....

—————————
Valentine hạnh phúc nhé!!!

Rõ ràng rồi nà, anh Tường vẫn còn trong trắng nhá, về phần cha mấy đứa nhỏ trong phủ các nàng đoán là ai đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro