Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lưu luyến chia ly(34)-Phiên ngoại

Xe ngựa một đường chạy nhanh, vó ngựa đạp cỏ mà qua, tạo nên một tràn bụi đất bay tán loạn, mùi bùn cùng hương thơm thanh tân thoải mái của cỏ cây hòa quyện bay vào bên trong màn xe, ứng hòa cùng xuân ý nồng đậm bên trong...

Dận Tường ngậm một đoàn nhũ thịt ăn đến hân hoan, côn thịt cực địa lại bị tầng tầng lớp lớp mị thịt gắt gao bao lấy, hoa tâm nóng ướt hút chặt quy đầu, lập tức vận dụng đủ khí lực, từ dưới hướng lên trên, hung hăng thọc liền vài cái, xông thẳng vào thâm cung.

"Ân... thập tam thúc... mau cho thiếp đi... Thu Nhi chịu không nổi..." Lê Thu thật sự ăn không tiêu, cắn bả vai nam nhân nức nở, Dận Tường không những không cảm thấy đau, ngược lại dục vọng tăng vọt, động tác dưới thân chậm dần, mỗi lần cắm vào đều thật sâu, dựa trên trung tâm hoa huyệt, lại một hơi rút thẳng ra ngoài kéo ra cả thịt huyệt, ra vào mấy chục lần, hai chân tiểu cô nương liền phát run, phun ra trên quy đầu cực đại đnag bất động trên hoa tâm một lượng lớn mật dịch.

Dận Tường biết nàng đã cao trào ra tới, không nhịn được cười ra tiếng, mặc kệ trôi qua bao nhiêu năm, tiểu chất nữ của hắn vẫn luôn mẫn cảm như thế, chịu không được hắn thao lộng.

Lê thu cảm nhận được quy đầu thô to di động trong thân thể mình, côn thịt nóng bỏng không ngừng đưa đẩy vào sâu hơn, bên trong u kính thoải mái lại no căng, huyệt thịt không chịu nổi kích thích tấc tấc siết chặt lại, siết đến quy đầu lớn chịu không nổi mà nẩy lên.

Dận Tường sao lại không hiểu tâm tư của nha đầu kia, cố tình liền căng chặt hạ thân, gắt gao nhịn xuống khoái cảm tiêu hồn thực cốt, hắn không muốn như vậy liền bắn cho nàng: "Thu Nhi, để cho thập tam thúc đi vào nhiều một chút... sau lần này, sợ là nửa tháng tới không tìm được cơ hội."

Chân Lê thu câu lấy eo hắn, kiều kiều khóc thành tiếng. Huyệt nhỏ cố gắng hết sức hàm chứa một cây gậy thô to, đại quy đầu hãm sâu vào tầng lớp mị thịt mềm mại, so với ngày thường còn lớn hơn một vòng, phong phú quy lăng hữu lực ma sát hoa tâm mềm mại, hai người đồng thời tê mỏi không thôi.

Dận Tường thấy Đồng Đồng xoay người, ẩn ẩn lại có dấu hiệu muốn tỉnh, trong lòng thầm than, đơn giản lại thô bạo hướng tiểu huyệt nàng ra sức cắm vào, hai quả trứng thịt mượt mà no đủ mật dịch đầm đìa, khi rút ra lại lộ ra một đoạn côn thịt to lớn, vừa thô vừa trướng, cứ như vậy đâm mấy chục cái, Lê Thu chỉ cảm thấy hoa tâm tê dại, quy đầu lớn ra ra vào vào, tâm huyệt căng đến chịu không nổi, nhanh chóng cong người lại...

Côn thịt Dận Tường đã tê dại đến không chịu được, sau một cú đâm sâu liền gầm nhẹ một tiếng: "Thu Nhi... tiếp theo, thập tam thúc liền bắn cho nàng..."

Quy đầu trước đến hồng đen thô bạo xông vào hoa tâm, mã nhãn mở lớn bắn ra tới, một cổ tinh dịch nóng bỏng rót thẳng vào hoa tâm, bên trong hoa huyệt nháy mắt chật ních tinh tương cùng mật dịch, hoa huyệt cơ hồ là chứa đến cực hạn, Lê Thu thẹn đến mềm nhũn thân mình, tựa vào khuôn ngực mướt mồ hôi của nam nhân, mị thịt bị căng đến trắng bệch, theo khe hở chạy ra một lượng lớn bạch dịch nồng đậm.

***

Đêm lặng, gió lạnh không ngừng thổi, ngẫu nhiên nhấc lên mành xe. Vân ảnh rắn chắc, bóng cây loang lổ, trăng sáng treo cao trên bầu trời, không gian yên tĩnh cơ hồ nghe được cả tiếng hài tử nhà ai nỉ non. Hết thảy đều quen thuộc đến như vậy.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển trên đường, bóng đêm che giấu, trên đường không có một bóng người qua đường, trống rỗng, trên không trung mưa phùn bay bay trong gió, hạt mưa màu xanh lá thỉnh thoảng đánh vào trên người tuấn mã màu hồng nâu, ngẫu nhiên lại có vài hạt rơi vào bên trong xe ngựa, lạnh lạnh lẽo lẽo, nhưng mang theo hồi ức bốn năm trước, quý giá mà đẹp đẽ lại đầy kiêu căng đang từng chút quay về.

Lê Thu không khỏi ôm sát Đồng Đồng đã ngủ vào trong ngực, nàng đang trông ngóng một chút thôi sẽ được thấy Hoàng A Mã, lại sợ hãi trở lại nơi đó... Ngày xưa là chính ở nơi đó, chứa đựng ký ức thống khổ của nàng...

Dận Tường dường như cũng cảm giác được liền đem tiểu cô nương ôm vào trong lòng ngực, ánh mắt thâm trầm xa xăm, như xuyên thấu qua tầng mưa gió quay cuồng nhìn đến bức tường đỏ thắm nơi cung cấm. Cuối cùng, giữa Đại Thanh cùng Lê Thu, hắn lựa chọn Lê Thu. Lần này trở về, hắn không nói rõ được cảm thụ trong lòng, nhưng xúc cảm ấm áp trong lòng bàn tay nói cho hắn biết, chính mình không hối hận.

"Thu Nhi..." Dận Tường cúi đầu hôn lên khuôn mặt Lê Thu, lại hôn hôn khuôn mặt nhỏ phiếm hồng của Đồng Đồng, "Chúng ta tới rồi..."

Tiểu cô nương im lặng gật đầu, Dận Tường nhẹ tay nhẹ chân bước xuống xe ngựa, trường thân ngọc lập đứng ở trước cửa thành, ngọc bội treo ở bên hông liền đưa cho thị vệ trực ban. Lại cứ đứng như vậy chờ, không có bung dù, trên mái tóc dài đen nhánh dính đầy hạt mưa, một giọt lại một giọt ngưng tụ thành vệt nước màu xanh nhạt.

Thật lâu sau, một bóng người cách đó không xa đốt đèn lồng vội vàng đi tới --

"Vương ... Vương gia..." Tô Bồi Thịnh khó có thể tin nhìn nam nhân trước mắt, hốc mắt không nhịn được liền ướt, trên mặt bọt nước trải rộng, không biết làm mưa hay là nước mắt, "Nô tài... Nô tài khấu kiến Di Thân Vương..."

Một lần nữa nghe được lời vấn an này, Dận Tường phảng phất cảm giác xa xôi như cách cả một đời người, không khỏi cười nói: "Công công xin đứng lên, thảo dân đã không còn là thân vương gì nữa."

Tô Bồi Thịnh lau lau khóe mắt, ánh mắt dừng trên xe ngựa phía sau Dận Tường, trên mặt tràn đầy vui mừng: "Kia chính là... Cách cách? Tiểu thế tử cũng tới?"

Dận Tường cũng không rảnh lo sửa xưng hô của hắn, chỉ cười nhạt gật đầu.

"Mau... Mau... Vương gia mau lên xe ngựa, thỉnh vào bên trong! Vạn tuế gia đang ở Càn Thanh Cung chờ các vị..." Thanh âm Tô Bồi Thịnh kích động đến có chút phát run, ức chế không được lệ già tung hoành. Mấy năm nay, hoàng đế nhớ thương, trong mộng nhắc mãi người, rốt cuộc đều đã về cả rồi.

...

Biển hiệu Càn Thanh Cung quang minh chính đại treo cao vẫn uy nghiêm như cũ, từ biệt mấy năm, tuy nói hết thảy vẫn là bộ dáng ngày trước, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác xa lạ.

Ung Chính lẳng lặng nhìn đoàn người bước vào trong điện, bàn tay dưới tay áo run rẩy không thôi. Trong lòng ngực Dận Tường ôm một tiểu oa nhi tầm ba bốn tuổi, đang ngốc lăng ra nhìn ông. Hài tử kia lớn lên phấn điêu ngọc trác, rất là đáng yêu, hoàng đế có chút nghẹn ngào: "Tiểu Đồng Đồng? Là Đồng Đồng sao... Sao mà thấy hoàng bá bá cũng không thèm kêu một tiếng a!"

Dận Tường chua xót trong lòng, không khỏi quay mặt qua chỗ khác. Lê Thu bên kia đã sớm khóc đến rối tinh rối mù.

Ung Chính duỗi tay xoa khuôn mặt phấn nộn của Hoằng Xương, tiểu gia hỏa không biết do bị hắn niết đến đau, hay là bị cảm xúc của những người lớn cảm nhiễm, đôi mắt to giống Lê Thu như đúc lóe lên nước mắt, tuy không nhớ rõ người trước mắt là ai, nhưng vẫn ngoan ngoãn kêu ra tiếng: "Hoàng bá bá..."

Trong nháy mắt tất cả ý ức ùa về, đôi mắt linh động khi còn bé của nữ nhi, hoặc xấu hổ hoặc bực tức, mỗi ánh mắt mỗi nụ cười...

Hoàng đế theo bản năng sờ hướng trái tim mình, một trận chua xót xuyên tim đánh úp tới, lại có chút đau đến đứng không vững.

Thời gian bốn năm, Dận Chân tựa hồ rất nhanh liền sắp già đi. Vốn tưởng rằng khi nào rảnh rỗi, lại đến Giang Nam nhìn nữ nhi một chút, thăm Dận Tường, ai ngờ thứ nhất quốc sự bận rộn, thứ hai thân thể một năm lại kém hơn một năm, cũng coi như hoàn toàn dẹp luôn tâm tư kia.

"Thu Nhi... Thập tam đệ..." Hoàng đế kéo tay Lê Thu qua, hai mắt mơ hồ nhìn không rõ, "Lần này trở về, liền ở lại lâu một chút, xem như là bồi trẫm... Được không?"

Dận Tường cũng lẳng lặng đứng một bên, đánh giá biểu tình của hai cha con, hắn nghe ra được trong ngữ khí của tứ ca ngoài cẩn thận ra chỉ có cẩn thận, đế vương quả phạt năm đó, giờ phút này tựa như lão gia tử gia đình bình thường khao khát nữ nhi bầu bạn bên người...

Lưu lại, nói dễ hơn làm; rời đi, lại càng khó làm dễ nói.

...

Di Thân Vương phủ.

Đồng Đồng tò mò nhìn chằm chằm nam hài nhi tuổi tác gần bằng bé trước mắt, phụ thân nói với bé, vị ca ca này tên là Hoằng Xương. Nhưng vừa rồi một vị bá bá phi nói chính bé mới là Hoằng Xương. Đồng Đồng không rõ, bé rõ ràng có tên của bé, đã kêu Đồng Đồng, vì sao phải đoạt tên của ca ca a?

Ngụy Ương vốn tưởng rằng, một đời này khó gặp lại chủ tử, ai ngờ Vương gia cách biệt mấy năm, cứ như vậy sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.

"Vương gia, ngài đã có con nối dõi, vốn nên lấy lại phong hào kia. Đây không chỉ là ý của nô tài, càng là... càng là ý tứ của An Du..."

Dòng dõi của Di Thân Vương, thừa kế võng thế (đời đời) vinh quang, hắn trộm hưởng mấy năm, cũng nên vật quy (trả lại) nguyên chủ.

Lê Thu nghe thấy tên kia, con ngươi không khỏi run rẩy. Vào phủ đã lâu, vẫn chậm chạp không nhìn thấy An Du, cũng không biết là dư tình chưa dứt, hay là sợ xấu hổ lẫn nhau.

Dận Tường rũ mắt trầm ngâm một lát, ánh mắt dừng trên hai gương mặt đang tươi cười chơi đùa của Đồng Đồng cùng Hoằng Xương. Tâm tư hắn cũng không nguyện cho Đồng Đồng kế thừa tước vị này, nhưng huyết mạch hoàng gia, rốt cuộc không trốn được trách nhiệm kia: "Ngụy Ương, hài tử của ngươi..."

"Vương gia..." Ngụy Ương cười cười, biết hắn muốn nói gì, "Hài tử kia tuy không ngu dốt, nhưng thực sự không gánh được đại nhậm (chức vị to lớn). So với đỉnh phong hào làm nhàn tản vương gia cùng một đời tầm thường, không bằng chúng ta rời khỏi kinh thành."

"Ngươi muốn đi?"

"Dận Tường... Lê Thu..." Một thân ảnh màu xanh như hồ nước từ cửa chậm rãi tiến vào, bụng nhỏ phồng lên cao cao phá lệ chói mắt, Ngụy Ương vội vàng tiến lên đỡ nàng.

Lê Thu cùng Dận Tường liếc nhau, hiển nhiên đều thực ngoài ý muốn.

***

Rét đậm đã đến, Di Thân Vương phủ lại đổi chủ nhân. Ngụy Ương nói mấy năm nay cũng giấu đến vất vả, lần này An Du mang thai cũng là trốn trốn tránh tránh, sợ bị người ngoài biết được, mỗi ngày mệt mỏi như vậy liền không nhịn được muốn mai danh ẩn tích, ẩn cư phố phường.

Dận Tường nhớ lại một nhà bốn người bọn họ lúc rời đi, trên mặt rõ ràng hạnh phúc rạng ngời, không khỏi nâng lên khóe miệng. Như thế, cũng coi như không làm thất vọng An Du...

Lê Thu nửa tháng trước lại xác định mang thai, mấy ngày nay vô cùng tham ngủ, một giấc ngủ dậy, bên cạnh đã sớm không còn thân ảnh nam nhân.

Xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm đứng dậy, chỉ thấy Dận Tường cả người đầy nước do mới tắm gội xong, hai tròng mắt mỉm cười nắm lấy Đồng Đồng, đứng ở trong viện, tiểu cô nương trong lòng ấm áp, hướng hắn chậm rãi vươn đôi tay: "Thập tam thúc..."

-------------------------------------------------------------------------------

Kiếp thứ 2 - hoàn thành.
Kiếp thứ 3, chắc đầu tháng 9 mới lên sóng, dạo này bận tối mặt không có thời gian làm luôn, các nàng hãy ráng chờ đợi ta nhé, iu thương nhiều nè!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro