Lưu luyến chia ly(32)-Phiên ngoại
Đình đèn hướng hiểu: Dận Tường x Lê Thu
-------------------------------------------------------
Liễu rũ ven hồ, hoa đào tươi thắm, đảo mắt đã đến mùa xuân.
Lần này hồi kinh, hai người từ cuối năm đã bắt đầu tính toán, thẳng đến đầu tháng hai mới khởi hành, dọc theo đường đi không nhanh không chậm từ từ thưởng ngoạn, mắt nhìn núi non trùng điệp, không gian tràn ngập hương hoa. Suối chảy róc rách, cùng vó ngựa ngượng ngùng, liễu xanh đào hồng, phiến lá phất phơ như tô điểm thêm không gian ý thơ nhẹ nhàng.
Đã liên tiếp bốn năm ngày mưa tầm tã, thật vất vả mới chờ được một ngày nên thơ như vậy, mặt hồ phẳng lặng như gương, in bóng non sông tươi đẹp bên trong, thật sự vô cùng thích ý.
Lê Thu vén rèm xe ngựa lên hít một hơi thật sâu hương thơm tươi mát, mới lưu luyến không rời mà buông tay khỏi bức rèm, nghiêng đầu nhìn về phía một lớn một nhỏ đang vui đùa ầm ĩ.
Tiểu Đồng Đồng đã bốn tuổi, phấn điêu ngọc trác, vừa nhìn đã yêu, dung mạo nghiêng về phía Lê Thu nhiều hơn một chút, tuy còn chưa nẩy nở, nhưng đã có thể nhìn ra được sau này lớn lên chắc chắn vô cùng tuấn lãng phong độ. Ở chốn quê nhà Giang Nam không người nào không hâm mộ, mấy hài tử cùng tuổi cả ngày ngồi xổm trước cửa nhà bé nhìn trộm.
Dận Tường thường cười than rằng, nhi tử nhà mình tương lai nhất định là họa thủy, không biết sẽ câu bao nhiêu hồn nữ tử nhà người ta đi. Lê Thu không biết nên cao hứng nhiều một chút hay lo lắng nhiều một chút, nhưng khi đối diện con ngươi ngây thơ thuần tịnh của Đồng Đồng, tâm liền hóa thành một hồ nước.
Cũng may tiểu tử này thật sự ngoan ngoãn, miệng nhỏ lại ngọt, lại đang đúng tuổi hoạt bát hiếu động, ngày thường cũng phá lệ dính lấy phụ mẫu bé. Hiện giờ đang ngồi trên đùi Dận Tường, muốn hắn hát cho bé nghe...
Dận Tường bất đắc dĩ nhéo nhéo khuôn mặt phì nộn đô đô của tiểu gia hỏa, có chút không được tự nhiên nhìn thoáng qua chỗ Lê Thu, khuôn mặt tuấn mỹ hơi đỏ ửng.
"Thập tam thúc, chàng liền nghe nó đi... Ta cũng muốn nghe a." Từ bốn năm trước rời khỏi kinh thành, Dận Tường liền dùng tên người Hán, nhưng hai người gọi đi gọi lại thế nào cũng không quen, tiểu nhân nhi vẫn như cũ gọi hắn thập tam thúc.
Đồng Đồng hì hì cười ra tiếng, tay nhỏ mềm mụp nắm lấy ống tay áo Lê Thu, biết mẫu thân bé đã lên tiếng, phụ thân chắc chắn đồng ý: "Thập tam thúc, thập tam thúc, mẫu thân nói mẫu thân cũng muốn nghe!"
"Không biết lớn nhỏ..." Dận Tường giả vờ tức giận nhíu mày giáo huấn, tiểu nhân nhi nhiều năm như vậy vẫn không sửa đổi xưng hô, Đồng Đồng nghe nhiều, liền theo mẫu thân gọi mình thập tam thúc.
Đồng Đồng mới không sợ bộ dáng này của phụ thân bé, mềm mềm mại mại kêu "Mẫu thân", thân mình nho nhỏ đảo mắt cái liền hướng về phía Lê Thu, chân nhỏ trên đùi Dận Tường vừa giẫm một cái, định nhào vào trong lòng ngực mềm mại của Lê Thu.
Dận Tường nhanh tay lẹ mắt một phen chụp được bé, lần nữa nhấn xuống ngồi trên đùi mình, bàn tay to cố trụ thân mình tiểu gia hỏa lại, nghiêm túc khuyên nhủ: "Đồng Đồng, con là đại nam hài tử rồi, sao ngày nào cũng muốn mẫu thân ôm con?"
Bé trai có chút ủy khuất mà méo miệng, lại không nghĩ ra được cái gì để phản bác. Bé là nam tử hán, đây thật không thể nghi ngờ. Nhưng trên người mẫu thân vừa mềm vừa thơm, bé thích nhất mẫu thân ôm bé, còn thích ngủ cùng mẫu thân.... Nhưng phụ thân luôn nói là không được...
Tiết mục như này ba ngày hai bữa lại trình diễn một lần, Lê Thu cũng thật sự hết cách. Máu ghen của Thập tam thúc mấy năm qua càng ngày càng nặng, đề phòng nam nhân khác liền thôi, sao đến chính cốt nhục thân sinh của mình cũng muốn ghét bỏ.
Dận Tường nghiêng đầu nhìn mắt hạnh ngập nước của tiểu nhân nhi, sóng mắt trong trẻo tràn đầy chế nhạo, không khỏi xấu hổ giả vờ ho một tiếng: "Đồng Đồng không phải muốn phụ thân hát cho con nghe sao?" Cũng không đợi bé trả lời, thanh âm thuần hậu liền vang lên, khi thì mãnh liệt, khi thì lưu luyến, giống như tiếng chiêng nhẹ nhàng xẹt qua bên tai, lại giống như tiếng tiêu trăm năm, thuần tịnh đến không có một tia tạp chất, sâu kín tràn vào trong đáy lòng...
Tiểu hài tử tính tình đến nhanh đi cũng nhanh, đã sớm ngoan ngoãn dán lên người Dận Tường, cùng hắn ngân nga cao giọng.
Lê Thu híp nửa mắt, vui vẻ dựa lên vai Dận Tường. Nàng từng nghe Dận Tường nói, đây là Hoàng gia gia dạy hắn, khi Thanh quân chưa nhập quan liền cùng đồng tộc hát, hiện giờ nghe cũng thực sự càng thêm có hương vị, khó được chính là Đồng Đồng cũng phá lệ yêu thích.
Tiếng hát du dương càng ngày càng nhỏ, tiểu cô nương nghi hoặc trợn mắt nhìn lại, thấy tiểu hài nhi đã nặng nề ngủ trong ngực Dận Tường, khuôn mặt nhỏ phấn nộn trắng nõn...
Dận Tường giơ giơ khéo miệng, hướng Lê Thu bất đắc dĩ cười khổ, cũng may xe ngựa rộng lớn, chứa giường nhỏ của hài tử cũng dư dả. Cẩn thận ôm Đồng Đồng đặt xuống giường thấp, lại cẩn thận phủ thêm một tầng chăn mỏng, mới cười nhạt hướng tiểu cô nương vẫy vẫy tay, ý bảo nàng ngồi lên đùi mình.
Lê Thu thẹn thùng cúi đầu, e lệ bị nam nhân ôm qua, gắt gao ôm lại hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn. Ngựa đang chạy trên đường sơn dã, xe ngựa hơi hơi xóc nảy.
Lê Thu nhìn đôi mắt sâu thẩm của hắn, thanh âm giống như nỉ non: "Thập tam thúc... chắc khoảng nửa tháng nữa là có thể đến kinh thành rồi..."
"Đúng vậy..." Dận Tường cúi mặt xuống, lấp kín đôi môi đỏ tươi của nàng. Lê Thu chỉ còn rung động cảm nhân hắn yêu cầu xâm nhập, khí phách hiên ngang hấp thu đầu lưỡi mềm lại của mình, "Thu Nhi ngoan, thập tam thúc đã lâu không muốn nàng... cho ta có được không?"
Dận Tường dùng tay vuốt ve cánh môi nàng, con mắt ngăm đen ôn nhu như muốn nhấn chìm người ta vào trong đó. Đầu ngón tay thon dài vén lên tóc mái hơi rối, nhẹ nhàng hôn xuống cái trán trơn bóng, mí mắt, mũi nhỏ cao cao: "Thu Nhi, Thu Nhi..."
Nam nhân mỗi lần hôn xuống, liền thấp giọng gọi tên nàng, thẳng đến lúc lại lần nữa phủ lên môi nàng, Lê Thu động tình đáp lại, cảm thụ được tâm ý muốn thân mật của hắn, nụ hôn nóng bỏng mang theo lửa tình, thẳng đến nụ hôn này từ ôn nhu trở thành khát khao cuồng dã.
Dạo Tường đảo mắt cái đã cởi bỏ xiêm y của cả hai, tiểu nhân nhi thở hồng hộc rúc vào trong ngực trần trụi của hắn, tay nhỏ bất lực dán trên lồng ngực, vô tình cố ý vẽ vòng tròn, vừa thẹn vừa sợ: "Thập tam thúc... Đồng Đồng tỉnh thì làm sao đây..."
Nam nhân duỗi tay bắt lấy bàn tay không yên phận, ở bên tai nàng không ngừng hôn nói: "Mới ngủ, nào dễ dàng tỉnh như vậy... Thu Nhi, đã bốn năm, tới lúc sinh thêm cho thập tam thúc một bé con nữa rồi... Sinh một tiểu nữ nhi xinh đẹp giống nàng vậy..."
"Được..." hai tròng mắt Lê Thu mọng nước, ngẩng đầu nghiêng đón môi hắn, đầu lưỡi cùng hắn dây dưa, nam nhân thở dốc nặng nề, nụ hôn nóng bỏng dừng trên cổ trắng mềm non mịn, hạ xuống ấn ký thuộc về riêng hắn, da thịt tuyết trắng của tiểu cô nương, dưới sự yêu thương của hắn dần dần phiến hồng.
Đôi môi nóng cháy một đường đi xuống vuốt ve, thẳng tiến đến lúc ngậm lấy một đoàn no đủ mượt mà. Nụ hoa cao ngất đỏ bừng dưới đầu lưỡi thô lệ cuồng dã, trêu đùa đến tiểu cô nương thở gấp liên tục, nam nhân cũng cả người như lửa, cực đại quy đầu tím hồng đã sớm chui ra khỏi quần lót, diễu võ dương oai chống ở khe mông kiều nộn, tiểu cô nương vô lực bám lấy hắn, hoa huyệt giữa hai chân đã sớm chảy ra ái dịch ướt át...
Đợi đến khi ngón tay thô lệ của Dận Tường chạm đến, ái dịch đã sớm đầm đìa, không khỏi khàn khàn cười ra tiếng: "Tiểu nha đầu mẫn cảm, âm hộ nhỏ nhất định là thèm muốn hỏng rồi đi..."
Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay thô lệ hiên ngang mà thân mật lấp đầy cửa huyệt chật hẹp của nàng, tiểu cô nương liền cắn vai nam nhân, hừ nhẹ ra tiếng, gian nan tiếp nhận hắn, mồ hôi nàng còn thấm ướt cả ngực hắn.
Bởi vì chuyện lên đường hồi kinh này, cách lần hoan ái trước đã lâu lắm, Lê Thu nhất thời khó có thể tiếp nhận nam nhân thâm nhập, dù chỉ là một ngón tay thôi đã vô cùng khó khăn.
Dận Tường cố nén dục vọng mãnh liệt, hai tròng mắt dán chặt nhìn chằm chằm vào tiểu nhân nhi, bất động thanh sắc lại cho thêm một ngón tay vào, chống lên tầng tầng lớp lớp thịt non cọ xát, tận lực nới lỏng chúng ra: "Thu Nhi, sờ côn thịt lớn của thập tam thúc... Thu Nhi, nó rất nhớ nàng..."
Hàm dưới hắn chống lên đỉnh đầu Lê Thu, một bàn tay khác vỗ về mái tóc dài của nàng, Lê Thu no căng lại thoải mái, nhịn không được than nhẹ ra tiếng, tay nhỏ khẽ run vòng lấy dương cụ nóng bỏng, mê ly liếc nhìn đầu nấm màu tím hồng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro