Lưu luyến chia ly(31)-Phiên ngoại
Có lẽ là do tín ngưỡng nhiều năm thoáng chốc sụp đổ, tuy trong lòng An Du đã đoán được ít nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn khó có thể chấp nhận, khóc lẩm bẩm một hồi liền ở trong ngực nam nhân ngủ mất.
Ngụy Ương không nghe thấy tiếng nàng, cúi đầu nhìn xuống, có chút dở khóc dở cười, ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng, trong lòng thở dài.
Sau này... không, bọn họ còn có sau này đáng để nói sao?
"Ngạch nương ngủ rồi sao?"
Đang trố mắt nhìn, bên tai liền truyền đến giọng nói nhút nhát sợ sệt của hài tử, Ngụy Ương lúc này mới nhớ tới Hoằng Xương vẫn luôn ở bên cạnh. Hắn với một tay ra đằng sau sờ sờ cái đầu nhỏ bóng loáng, nhẹ giọng nói: "Hoằng Xương ngoan, ngạch nương không phải cố ý muốn đánh con, ngạch nương là do quá yêu con, biết không?"
Nửa bên mặt hài tử đã sưng lên, hai mắt ngấn lệ gật đầu thật mạnh, "Hoằng Xương biết, Hoằng Xương không trách ngạch nương."
Ngụy Ương nghe vậy có chút thổn thức, đứa nhỏ này có lẽ không phải thông minh nhất, nhưng tâm địa lương thiện, biết thấu hiểu lòng người: "Hài tử ngoan... Tự con đi tìm ma ma bôi thuốc lên mặt có được không? A mã muốn đưa ngạch nương về phòng nghỉ ngơi."
Ánh mắt Hoằng Xương vẫn luôn dừng trên khuôn mặt sưng đỏ giống bé của nam nhân, lo lắng nói: "A mã cũng phải bôi thuốc..."
Ngụy Ương gật gật đầu cười.
Tiểu gia hỏa lúc này mới thở hổn hổn hển hển bò dậy, đi ra cửa tìm ma ma hầu hạ của bé.
Ngụy Ương bế An Du đang ngủ say lên, đi về hướng sương phòng bên trong. Bị bế đi, nữ nhân ngủ có chút không an ổn, cau mày lẩm bẩm gì đó, hắn không nghe rõ, liền ghé sát miệng An Du cẩn thận lắng nghe --
"Dận... Dận... Tường..."
Mặt nam nhân thoáng chốc tái nhợt, cười khổ một tiếng. Đúng rồi, hắn trước sau cũng chỉ là thế thân của Vương gia mà thôi, mà trong lòng nữ nhân này trước sau chỉ có mỗi một người là Vương gia, mặc dù đêm xuân mấy độ, mặc dù bọn họ đã có với nhau hai hài tử, lại có thể như thế nào đây a...
Ngụy Ương có chút phẫn hận nắm chặt tay, bên tai là hơi thở ấm áp triền miên của nữ nhân... Hắn không bỏ xuống được, không bỏ xuống được. Trước kia nghĩ chỉ cần nhìn thấy ba mẫu tử họ bình an khỏe mạnh liền thỏa mãn, nhưng hôm nay, hắn lại nổi lên lòng tham, chỉ đứng xa xa nhìn không đủ, hắn còn muốn... Còn muốn tâm của nữ nhân này!
"Xoẹt" một tiếng vải dệt giòn vang, xiêm y xanh như hồ nước của nữ nhân cơ hồ là bị xé toạt ra, đập vào mắt hắn là da thịt trắng như bạch ngọc. Bốn năm, hơn bốn năm chưa chạm vào nàng, Ngụy Ương chỉ cảm thấy, con thú hoang dại trong lòng một lần nữa muốn xông ra không cách nào khống chế được.
Ngụy Ương thở hổn hển xoay người, bàn tay to thô lệ tách hai đùi thon dài của An Du ra, ban ngày tràn ngập ánh sáng, đây là lần đầu tiên hắn thấy phần giữa hai đùi nồng đậm âm mao của nàng, đen nhánh mượt mà, môi lớn âm hộ hồng nhạt thẹn thùng, giờ phút này đang gắt gao mấp máy.
Nam nhân nôn nóng kéo xuống quần áo trên người, cực đại quy đầu nóng bỏng gấp gáp không chờ nổi mà dán lên, bên ngoài cửa huyệt cọ xát lung tung, trong hoa kính liền tràn ra một lượng mật dịch, toàn bộ nơi nữ tính ướt nhẹp một mảnh. Có lẽ là do An Du lâu lắm không hưởng qua tư vị của nam nhân, thân thể liền trở nên mẫn cảm vạn phần.
Lúc này, vật cứng rắn đang kêu gào làm Ngụy Ương không thể nghĩ được gì khác, một tay chống đỡ thân thể, một tay cầm côn thịt của chính mình chọc đến đại môi âm hộ hơi hơi mở ra, nương theo lối vào ẩm ướt thập phần trơn trượt của nữ nhân mà đưa quy đầu vào, rồi sao đó siết chặt cánh mông, động thân một cái liền đi vào toàn bộ.
Sau khi cắm xuống toàn bộ, Ngụy Ương liền cảm giác được hoa kính An Du so với ngày xưa càng thêm nóng ướt, hơn nữa khít khao đến lợi hại, nhất thời tựa hồ một thân xử nữ vẫn còn trong trắng chật hẹp. Thịt non hoa huyệt giống như có sinh mệnh, tham lam mút lấy dương cụ thô thạc của nam nhân, khát vọng tinh dịch thơm ngon bên trong nó.
Đây là nữ nhân của Vương gia, hiện giờ đang bị chính mình gian dâm. Ngụy Ương biết ý nghĩ của mình có chút bệnh hoạn, nhưng khoái cảm thân thể từ trong truyền tới so với ngày thường càng thêm mãnh liệt, làm hắn không có chút cảm giác áy náy nào, chỉ càng thêm hưng phấn, hận không thể ở nơi sâu nhất của nàng hung hăng rót đầy tinh tương của chính mình.
Ngụy Ương cưỡi trên thân thể mềm mại của An Du, bàn tay to thường thức hai luồng nhũ thịt mềm mại, kích thích cái mông bắt đầu mạnh mẽ đâm côn thịt vào chỗ sâu trong hoa huyệt, tùy ý hưởng thụ khoái cảm trước nay chưa từng có.
Trong lúc ngủ mơ An Du cũng bắt đầu cảm nhận được nam nhân thô lỗ, sắc mặt ửng hồng nhẹ giọng ngân nga. Ngụy Ương cũng không biết có phải trong mộng nàng đã đem mình thành Vương gia đang cùng nàng ân ái hay không, nhưng hắn khẳng định, nữ nhân này đã tỉnh, hạ thân non mềm bắt đầu run lên gắt gao giày vò quy đầu của hắn, mỗi một lần chạm đến đỉnh, hoa tâm đều có tiết tấu hôn môi mã nhãn, toàn bộ đường đi nóng ướt dị thường, gắt gao ma sát thân gậy, đúng là phản ứng của thân thể không biết gạt người mà.
Ngụy Ương âm thầm cười cười, nhẹ giọng ghé sát vào bên tai An Du nói: "Ta xem nàng còn giả vờ được bao lâu?"
Nói rồi, nam nhân bắt đầu duỗi tay trước ngực An Du, bắt lấy đôi vú đầy đặn trắng nõn lại tròn trịa, mạnh mẽ xoa nắn, miệng lớn của hắn ngậm lấy đỉnh hồng mai, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng khiêu khích, thỉnh thoảng lại hút vào một cái thật mạnh. Đồng thời, Nguỵ Ương cũng tự giác tăng nhanh tốc độ ra vào của côn thịt, một chút lại một chút, vừa mạnh vừa tàn nhẫn. Hai quả trứng thịt đen nhánh không ngừng đánh vào cửa huyệt vang lên tiếng "bành bạch" không ngừng, quấy ra không biết bao nhiêu là mật dịch.
An Du lâu ngày không được nam nhân khai khẩn bắt đầu có chút mất khống chế, tuy trong lòng nàng hổ thẹn không thôi, nhưng vẫn khó có thể khắc chế mình phát ra tiếng rên rỉ phấn khởi, hai cái đùi nhỏ cũng không tự giác treo trên eo hữu lực cường tráng mướt mồ hôi của nam nhân, gắt gao kẹp chặt.
"Sao nào, không giả bộ ngủ nữa?" Nguỵ Ương một bên hỏi nàng, một bên lại cố ý cắm sâu vài cái, quy đầu cực đại không ngừng nghiền ép hoa tâm nàng.
"A... không cần..." An du gắt gao nhắm hai mắt, đôi tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của Ngụy Ương, đồng thời nam nhân cảm nhận được nơi sâu nhất trong hoa kính của An Du bắt đầu không ngừng mút chặt lấy côn thịt của hắn, nữ nhân mẫn cảm này sợ là muốn tới rồi.
"Không cần cái gì? Phúc tấn đem côn thịt của nô tài kẹp chặt như vậy! Tiểu hoa huyệt có phải muốn ăn tinh dịch hay không, hửm? Có phải lại muốn cho Hoằng Xương một tiểu đệ hoặc tiểu muội hay không?" Lực độ Nguỵ Ương thọc vào rút ra càng lúc càng lớn, ngoài miệng không ngừng tuôn ra dâm ngôn lãng ngữ, đỡ lấy cái mông tuyết trắng của nàng hơi hơi nâng lên, côn thịt thô đen không ngừng cắm vào mật huyệt, thật mạnh lấp đầy huyệt nhỏ ngập nước của nữ nhân.
Nam nhân mạnh mẽ luật động khiến An Du hoàn toàn mất đi lý trí, trong đầu chỉ có vô hạn dục nhục, nàng cao giọng rên rỉ: "A... Nguỵ Ương... hảo thô... thật cứng a..."
Nghe nữ nhân khen ngợi không che giấu, Nguỵ Ương kêu lên một tiếng, tần suất ra vào càng thêm kinh người. Côn thịt mỗi lần ra vào đều đem thịt non phấn hồng bên trong hoa huyệt của An Du kéo ra ngoài. Ái dịch cuồn cuộn không dứt theo mỗi động tác của Nguỵ Ương tràn ra dính đầy phần hông của hai người, liền làm hai quả trứng thịt của nam nhân cũng dính đầy chất lỏng sền sệt.
Theo Nguỵ Ương mạnh mẽ thao lộng không biết mệt mỏi, cái mông kiều nộn mềm mại của An Du cũng bắt đầu theo bản năng đĩnh động hùa đón ý nam nhân, quy đầu mỗi một lần nặng nề thâm nhập, đều hung hăng cọ qua thịt non mẫn cảm, nàng ngẩng đầu lên cao, "A" một tiếng rên rỉ kiều mị, thân thể hồng nhạt mềm mại bắt đầu run rẩy, một cổ chất lỏng nóng bỏng xối xả tuôn xuống, tưới đến nam nhân thoải mái thở dài một tiếng.
Ngụy Ương cảm giác được âm đạo nàng không ngừng co rút mãnh liệt, hắn cũng không hề nhẫn nại, sau vài lần đưa đẩy liền chống tại hoa tâm nàng, đem tinh tương đặc sệt tích góp mấy năm nay tận tình phun ra hết, thẳng tiến đến khi hai quả trứng thịt căng phồng đều có xu hướng xẹp xuống toàn bộ, chỗ mã nhãn mới chịu phun ra ngụm tinh dịch nồng đậm cuối cùng, kết thúc lần bắn tinh kịch liệt này.
Cao trào qua đi, Ngụy Ương thỏa mãn ghé vào trên người An Du, bắt đầu bình ổn hít thở. Thẳng đến khi nữ nhân vô lực xô đẩy ngực hắn, mới chậm rãi từ trên thân thể trắng nõn của An Du trượt xuống dưới, nằm ở một bên thưởng thức dư vị tiêu hồn thực cốt mỹ diệu vừa rồi.
Theo động tác nam nhân rút côn thịt ra, một lượng lớn bạch dịch sền sệt từ trong hoa huyệt của An Du chảy ra ngoài, nàng cũng không thèm quan tâm tới, chỉ tiếp tục mệt mỏi thở hổn hển. Đã lâu không được nam nhân yêu thương, mệt đến mức mất hết khí lực, nhưng cũng vui sướng khó giải thích được.
"Thoải mái sao?" Ngụy Ương vòng lấy thân thể mềm mại của An Du, nhẹ giọng hỏi nàng.
Nữ nhân trầm thấp "ân" một tiếng, mắc cỡ đỏ mặt không dám nhìn hắn.
Nguỵ Ương buồn cười ra tiếng, bàn tay to không an phận lại mò đến chỗ hai cánh hoa của nàng, thưởng thức huyệt khẩu trơn trượt, còn ác liệt đem tinh dịch đang chảy ra nhét lại vào bên trong.
An Du gia tăng đạo lực kẹp hai chân nhỏ, không cho nam nhân tác quái, hoa huyệt còn hàm chứa một ngón tay thô lệ của hắn, "Đừng lộn xộn, vạn nhất có thai thì làm sao bây giờ?"
Ngụy Ương nghe vậy thật sự cứng đờ thân mình, liền rút ngón tay ra, mang theo ngón tay dính đầy tinh tương tiến đến miệng nhỏ khẽ nhếch của nữ nhân, "Huyệt nhỏ phía dưới không chịu ăn, thì phía trên phải ăn, không thể lãng phí đồ tốt được..."
An Du thoáng chốc thay đổi sắc mặt, phun ngón tay nam nhân ra, hờn dỗi nói: "Ngụy Ương, chàng không được một tấc lại tiến thêm một thước!"
Nam nhân lúc này mới hậm hực thu lại bộ dáng, chỉ ôm nàng không nói lời nào.
Thật lâu sau, mới nghe nữ nhân trong lòng nói: "Dận Tường còn sống có phải không?"
Nguỵ Ương không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, thân mình run lên, không dám trả lời nàng.
An Du cười cười, nói thẳng: "Di hài Di Thân Vương nhập kinh chưa được mấy ngày, Lê Thu cách cách trong cung liền hoăng (chết), chàng nói xem chuyện kỳ quặc trong đó, cho tới nay ta còn có thể không nhìn ra sao..."
"Vậy nàng..." Nguỵ Ương gian nan mở miệng, hắn muốn hỏi nàng, nàng có phải muốn đi tìm Vương gia hay không. Nhưng hắn không dám hỏi, càng không dám nghe nàng đáp lại.
An Du duỗi tay ôm lấy eo nam nhân, nhắm hai mắt lắc đầu.
Dận Tường, nếu ngươi đã nhẫn tâm đem ta cho Ngụy Ương, ta đây liền y ngươi, ta sẽ không mặt dày đi tìm ngươi... ta... cũng sẽ thử tiếp nhận người nam nhân này. Dận Tường, ta thành toàn cho ngươi...
Ngụy Ương lúc này mới an tâm, buột chặt cánh tay, làm An Du tiến sát vào ngực hắn, trầm giọng mở miệng: "An Du... ta sẽ đối tốt với nàng."
Nữ nhân trong ngực không trả lời, chỉ cọ cọ lồng ngực hữu lực của hắn,tìm một vị trí thoải mái nặng nề ngủ...
—————————————————————
Tác giả có lời muốn nói: chuyện xưa của Ngụy Ương cùng An Du đến đây là kết thúc, hy vọng các đại gia vừa lòng a ~~~
Tiếp theo đây là Thập tam thúc cùng Lê Thu phiên ngoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro