Lưu luyến chia ly(30)- Phiên ngoại
Ôm ảnh vô miên: Ngụy Ương x An Du
Di Thân Vương phủ.
"Hoằng Xương, đừng bướng bỉnh, lại đây với ngạch nương." Một phụ nhân mặc áo lam nhạt ngồi xổm thân xuống, hai tay dang ra, ôn nhu nhìn tiểu hài tử chơi đùa trong viện.
"Ngạch nương --" hài tử kia thấy mẫu thân mình, liền ném hai hạ nhân hầu hạ ra sau lưng, giống như con thú nhỏ đánh úp về phía nàng.
Ngụy Ương đứng ở một bên, lắc đầu cười nhạt, lại cũng vui mừng.
Thoáng chốc đã ba năm, Hoằng Xương đã sắp năm tuổi, nam hài nhi tuổi này thích nhất là vui chơi. Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tiểu gia hỏa một lát, mới chậm rãi chuyển nữ nhân đang ôm hài tử, không thể không nói, mấy năm nay nàng tiều tụy không ít.
Hắn nhìn nàng, đắm chìm trong nỗi đau Vương gia tử trận sa trường(*) thống khổ suốt cả một năm, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, đối với hai đứa nhỏ cũng không quan tâm tới. Hoàng đế cùng Mã Nhĩ Thái đại nhân đích thân đến khuyên giải an ủi, đều không thấy khởi sắc. Hắn biết, cửa ải này, bất luận kẻ nào cũng không thể giúp được nàng, chỉ có thể tự nàng giải thoát cho chính mình, mới có thể tốt lên...
(*)nguyên văn là "da ngựa bọc thây" : tướng lĩnh/binh sĩ đi đánh trận tử vong thi hài sẽ được bọc trong những tấm da ngựa mang trở về quê hương, da ngựa bọc thây ngụ ý chính là đã tử trận sa trường. Trong bài Hịch Tướng Sĩ của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn có một câu như sau "...dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội có, nghìn xác này gói trong da ngựa ta cũng vui lòng..."
Đang lúc Ngụy Ương trố mắt nhìn, Hoằng Xương muốn An Du ôm nó lên, An Du không lay chuyển được vật nhỏ quấn người, ôm nó đứng dậy liền lảo đảo người một phen, nam nhân bước dài tiến đến, nâng một lớn một nhỏ. Chờ An Du ổn định thân người liền nhanh chóng thu tay.
"Phúc tấn... Ngài cẩn thận..." Ngụy Ương cúi đầu, nhẹ giọng dặn dò.
"A mã--"
An Du còn chưa kịp hoàn hồn, tiếng kêu của hài tử lại một lần nữa chấn kinh đến nàng, nàng khó có thể tin ngẩng đầu nhìn về nam nhân, đợi khi thấy rõ, ánh mắt mang theo một tia mong chờ nháy mắt ảm đạm xuống.
Ngụy Ương cũng khiếp sợ, bàn tay to gắt gao che lại cái miệng nhỏ của Hoằng Xương, hướng về phía hắn làm mặt quỷ.
Tiểu gia hỏa lúc này mới nhớ đến chính mình đã quên cùng hắn ngoắc tay chuyện này, Ngụy ương ngày thường đối đãi với bé cực tốt, mà bé cũng yêu thích cùng Ngụy Ương thân cận. Hoằng Xương cũng biết a mã của bé đã không còn, ngày thường cũng bởi vì vậy mà mất mát không thôi.
Ngày kia bé cùng Ngụy Ương nói đến chuyện này, Ngụy Ương liền động tâm, liền nói với bé lúc chỉ có hai người bọn họ, liền có thể gọi mình một tiếng " A mã".
Tiểu hài tử nào cũng muốn có phụ thân của mình, bé tự nhiên cao hứng đồng ý. Nhưng mà tiểu gia hỏa lại có bệnh hay quên, ai ngờ hôm nay hưng phấn liền buột miệng thốt ra.
An Du nhìn hài tử mở to mắt ngập nước bộ dáng đáng thương hề hề, cùng bộ dáng kinh hoảng thất thố của Ngụy Ương, liền ý thức được sự tình không đơn giản như vậy. Nhìn lướt qua hạ nhân trong viện, mọi người lập tức cúi đầu, âm thanh nàng lạnh lùng nói: "Hoằng Xương, còn có ngươi, đi theo ta vào trong!" Ngụy Ương kéo tay nhỏ của Hoằng Xương, nhìn hắn trấn an một cái.
Tiểu gia hỏa chỉ biết là chính mình gặp rắc rối, chột dạ nhìn bóng dáng ngạch nương của bé, lại nhìn thần sắc Ngụy Ương, nước mắt trong hốc mắt chực chờ rơi xuống: "A mã... thực xin lỗi... Hoằng Xương nói sai lời rồi..."
Ngụy Ương nghe lúc này bé còn gọi hắn là "A mã", nội tâm mềm mại một mảnh, sao có thể trách cứ hài tử bốn năm tuổi, liền ngồi xổm thân mình xuống hôn lên khuôn mặt trắng nõn của bé: "Đừng sợ, không trách Hoằng Xương..."
Hai người liền cầm tay vào phòng, An Du ngồi trên ghế nhấp ngụm trà nóng, mới nâng mí mắt lên nhìn về phía một lớn một nhỏ đang quỳ, "Như thế nào, ngươi ỷ Dận Tường sủng ngươi nên ngươi liền không kiêng nể gì thì cũng thôi đi, hiện giờ ngay cả hài tử của hắn mà ngươi cũng dám trêu đùa sao!"
"Nô tài tội đáng chết vạn lần." Ngụy Ương dập đầu một cái thật mạnh, nằm ở trên mặt đất, chờ nữ nhân ngày xưa kia từng thừa nhận hoan ái ở dưới thân mình xử lý.
An Du "phanh" một tiếng buông chung trà, cười lạnh một tiếng: "Ngươi chớ khi dễ cô nhi quả phụ chúng ta, đây là Di Thân Vương phủ, không chấp nhận được ngươi gây sóng gió."
"Nô tài biết."
"Biết?" An Du đứng lên đi đến trước mặt hắn, "Vậy chắc ngươi cũng biết việc làm vừa rồi của ngươi có bao nhiêu tội không thể tha thứ đi?"
Ngụy Ương nhìn về đôi giày thêu xanh biết phía trước, nuốt nuốt nước miếng, trầm giọng nói: "Nô tài biết. Phúc tấn muốn xử lý như thế nào, nô tài cũng không một câu oán hận."
Hoằng Xương ở một bên nghe được hai chữ "xử lý" liền gào khóc lên, bé tuy nhỏ tuổi, nhưng đã biết xử lý một người không phải là chuyện tốt, bé thích Ngụy Ương, không muốn để hắn bị xử lý, "Không được, ngạch nương không được xử lý a mã... không được... Hoằng Xương muốn a mã..."
An Du nghe một tiếng "Hoằng Xương muốn a mã" này hốc mắt liền đỏ, ngồi xổm xuống lau đi nước mắt trên mặt tiểu gia hỏa, nức nở nói: "Hoằng Xương, hắn không phải a mã con, hắn gạt con thôi... A mã con đã không còn nữa, Hoằng Xương đã quên mất rồi sao?"
"Không đúng không đúng... Ngụy Ương chính là a mã của Hoằng Xương!" Hài tử chết cũng muốn giữ lý của mình, không ngừng kêu khóc không thuận theo không buông tha.
Ngụy Ương nhìn bộ dáng mẫu tử nàng như vậy, hốc mắt cũng ướt theo, hắn nghĩ hay là cứ nói ra tất cả. Nhưng hắn làm sao dám... làm sao dám a...
"Câm mồm!" An Du cao giọng quát một tiếng,ở trên gương mặt non mịn của hài tử giáng xuống một cái tát, "Còn dám không lựa lời nói, ngạch nương sẽ còn đánh con!"
Hoằng Xương hoàn toàn bị doạ cho choáng váng, con ngươi hàm chứa nước mắt ngốc lăng một lát, chui vào trong ngực Ngụy Ương khóc rống lên: "A mã... ngạch nương đánh con... ô ô ô.... a mã..."
An Du tức giận đến phát run, hai mắt đỏ lên.
Ngụy Ương cúi đầu rơi lệ, đường đường thiết cốt nam nhai, chỉ có ở trước mặt nữ nhân cùng hài tử của hắn mới bộc lộ ra mặt yếu đuối thế như vậy, hắn nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt sưng đỏ của Hoằng Xương, cứng ngắc mở miệng: "Phúc tấn, ngài nhìn thế tử có giống ta hay không?
An Du nghe vậy ngốc lăng một hồi, hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Ngụy Ương hung hăng ở trên mặt chính mình giáng cho một chưởng, nhất thời lệ rơi không ngừng, ôm Hoằng Xương lên đặt song song mặt mình, "An Du, ngươi nói xem, Hoằng Xương có giống ta không?"
An Du kinh hoảng đảo qua hai khuôn mặt, thoáng chốc ngã ngồi xuống dưới, trong miệng lẩm bẩm: "Không thể nào... chuyện này không có khả năng..."
Ngụy Ương cười khổ, suy sụp nói: "Đúng vậy... nô tài cũng không dám tin tưởng, nằm mơ cũng không dám tin sẽ có ngày này..."
"Ngươi gạt ta, nhất định ngươi đang gạt ta có đúng hay không?" An Du đỏ mắt nắm lấy vạt áo trước của nam nhân, gần như là cầu khẩn mà nói.
Nguỵ Ương càng ngoan cố, gắt gao ôm lấy thân thể nữ tử đã gần bốn năm qua hắn chưa từng chạm đến, cắn răng nói: "Như vầy thì sao? Như vậy ngươi không nghĩ tới cái gì sao?"
An Du ở trong ngực nam nhân hoàn toàn mất đi khí lực, cái hương vị này dù cách cả đời nàng cũng không thể nào quên được, chính là nam nhân này, không chút thương tiếc đoạt đi trinh tiết của nàng, nàng sẽ không quên... sẽ không bao giờ quên...
"Vì sao..." An Du rốt cuộc đau khóc thành tiếng, "Hắn vì cái gì mà đối xử với ta như vậy... Ngươi nói cho ta biết vì cái gì a..."
"An Du, mấy năm nay ngươi còn không nhìn ra được hay sao? Hắn đối với ngươi không có tình, đã không có tình, người như hắn sao có thể chạm vào ngươi."
Ngụy Ương có chút bất cần, nếu đã nói ra, liền đem nói hết thảy cho rõ ràng. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đối với Dận Tường sinh ra oán hận, là hắn đem nữ nhân mình yêu thương nhất tổn thương sâu như vậy; đồng thời, cũng cảm kích hắn ban cho mình nữ nhân tốt đẹp như vậy...
An Du nghe vậy dừng khóc, kỳ thực nàng không phải không rõ, chỉ là không dám thừa nhận thôi, nữ nhân khi mẫn cảm thì thường nam nhân khó có thể tưởng tượng, "Vậy hắn đối với ai có tình.... là nàng ta... là Lê Thu có đúng không?"
Ngụy Ương cứng đờ thân người, chỉ đem nữ nhân ôm đến càng chặt, không biết nên nói gì cho phải.
"A... ta sớm nên biết rồi. Đúng vậy... hắn chính là người như vậy, thật sự máu lạnh, sao có thể lưu lại ràng buộc chứ... là ta khờ, còn tưởng rằng hài tử có thể lưu lại tâm hắn... là ta khờ..."
"Ngày ấy Hoằng Xương đầy tháng, ta liền phát giác có chút không đúng... ta còn gọi hắn vào nhà, ha... Dận Tường a Dận Tường... cũng thật thông minh, vì xoá tan nghi ngờ của ta, hắn thật sự nhẫn nại tiến vào phòng ngồi mười lăm phút... ta thực sự ngốc... cho rằng chính mình thật sự ủ ra một chút ấm áp trên tảng đá đó..."
Nguỵ Ương cứ như vậy ôm An Du đang lẩm bẩm rơi lệ, không nói một lời.
So với việc nhìn nàng bị lừa dối cả đời, không bằng cứ như vậy đánh tan giấc mộng lưu ly kia, mới có thể nhìn thấy tương lai, bất luận tương lai như thế nào, hắn đều bồi nàng, bồi hài tử của bọn họ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro