Lưu luyến chia ly(27)
Lê Thu có thai là chuyện bí mật trong cung, lần này động thai nghiêm trọng, cũng chỉ có thể tìm viện phán Thái Y Viện Lục Huy. Thứ nhất Dận Chân biết được hắn là người thức thời, sẽ không đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, thứ hai... Dận Tường cũng từng ám chỉ với hắn, Lục Huy sớm đã nhìn ra manh mối, cần phải lưu ý đến người này nhiều hơn.
Nhưng mà suy cho cùng Lục Huy cũng là đàn ông, Lê Thu tuy mang thai đã đủ ngày đủ tháng nhưng rốt cuộc vẫn có chút nguy hiểm, hắn lại không có khả năng vào trong trướng xem xét ngọc thể của cách cách, liền tấu thánh thượng, xuất cung mang theo thê tử tiến cung. Hắn là viện phán Thái Y Viện, tự nhiên thê tử hắn cũng tinh thông y thuật.
Suốt hai canh giờ, Dận Chân mới nghe được từ trong tẩm cung của nữ nhi, tiếng khóc nỉ non hữu lực, thay thế cho tiếng rên rỉ thống khổ. Không khỏi thở ra một hơi, khi hài tử đầu tiên của hắn được hạ sinh hắn cũng không có khẩn trương đến như vậy...
"Hoàng Thượng..." Lục Huy mở cửa ra tới, thần sắc không được tốt lắm.
Dận Chân còn chìm đắm trong vui sướng, không chú ý đến điểm đó, chỉ hưng phấn hỏi: "Thế nào, làm con trai hay con gái..." Hỏi xong lại than cười một tiếng, "Nhìn trẫm này, trai hay gái đều tốt, đều tốt..."
Lục Huy nhíu chặt hai hàng lông mày: "Cách cách hạ sinh một nam hài."
Dận Chân vui mừng quá đỗi, kỳ thực thâm tâm hắn vẫn hy vọng Dận Tường có thể có được một hài tử chân chân chính chính, con gái cũng tốt nhưng mà con trai đối với dòng dõi hoàng thất càng có ý nghĩa phi phàm.
"Chỉ là Hoàng Thượng, cách cách sau khi sinh bị băng huyết, mà người... tựa hồ một lòng muốn chết." Lục Huy vẫn là đem tình hình thực tế bẩm báo, nếu vẫn cứ để như thế, Lê Thu cách cách khó bảo toàn tính mạng.
"Cái gì?!" Dận Chân trợn to hai mắt, nước mắt chực trào ở bờ mi, "Để trẫm đi vào nhìn một cái..."
"Hoàng Thượng," Lục Huy gọi hoàng đế lại, nhẹ giọng dặn dò, "Vi thần chỉ là y giả (người hành nghề y), nếu cách cách không muốn sống nữa, thì cho dù Hoa Đà tái thế cũng phải bó tay, người cần đến khuyên cách cách, để cho cách cách có ý chí muốn sống, chỉ cần như vậy là còn có cơ hội."
"Trẫm biết, trẫm biết." Dận Chân chỉ cảm thấy trước mắt từng chút biến thành màu đen, lẩm bẩm đồng ý.
Giấu không được, chung quy vẫn là giấu không được.
"Thu Nhi, con nghe Hoàng A Mã nói không?" Dận Chân ngồi ở bên giường, bàn tay to gắt gao nắm lấy bàn tan nhỏ bé tinh tế hơi lạnh của Lê Thu, "Thập tam thúc của con hắn không chết, hắn chỉ là bị thương có chút nghiêm trọng, không dám gặp con, không muốn chậm trễ con thôi. Thu Nhi, con có nghe được không! Nếu con còn muốn gặp hắn, liền phải nhanh khỏe lại cho trẫm, nếu không đời này con cũng đường mơ thấy được Dận Tường nữa."
"Hoàng Thượng! Người tiếp tục nói, cách cách có phản ứng rồi Hoàng Thượng!" Lục Huy kinh hỉ hô lớn ra tiếng.
Dận Chân vội vàng lặp lại một lần lại một lần.
Đêm nay, tẩm cung Lê Thu đèn đuốc sáng trưng, thi thoảng truyền ra tiếng trẻ con nỉ non cùng âm thanh hoàng đế ôn nhu kêu gọi...
...
"Dận Tường. Trẫm sai rồi, từ lúc bắt đầu liền sai rồi. Ngôi vị hoàng đế này là trẫm đoạt từ trong tay đệ, di chiếu của tiên đế là trẫm tự tay chôn trong Ngự Hoa Viên, ngày ấy gọi đệ đến, trẫm đã muốn ra tay hạ sát đệ, may mà, may mà trẫm còn tồn tại một tia lương tri."
"Hiện giờ, trẫm lại muốn hủy đi đệ cùng Thu Nhi, dẫn đến cả hai rơi vào tình cảnh hiện tại... Là trẫm sai..."
Dận Chân đứng trước giường Lê Thu, thanh âm tang thương mà chua xót, long bào vàng sáng có chút rộng rãi, không biết là từ khi nào, rõ ràng là tráng niên thiên tử, lưng đã bắt đầu cong, ánh hoàng hôn ngoài kia xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, đem thân hình hắn kéo ra thật dài, "Thu Nhi, trẫm chỉ ngóng trông hiện tại vẫn còn khả năng vãn hồi, trẫm sẽ thành toàn cho hai người... Bất quá, trẫm lại muốn cô phụ thập tam thúc con một hồi, vẫn là nên nói cho con biết. Lão thập tam cũng là một tên ngốc, tính tình con như thế nào chứ, hắn chỉ là phế đi một chân, sao con lại ghét bỏ hắn được..."
***
Sau khi trải qua một phen kinh hoàng, Lê Thu đã minh bạch, không phải là si mộng, tất cả đều là hiện thực, không phải lời ngơ ngẩn nói một mình, đều kịp nói cho hắn nghe. Cừu hận sâu trong lòng từ lúc ly biệt, cứ như vậy, lúc ngạch nương hấp hối cố hết sức nói cho nàng, thế gian vạn vật, tình cũng thế, vật cũng vậy, chung quy thành hay không mà thôi. Nhưng là, nàng thật sự không muốn, đã bỏ qua hoa nở ngày hôm qua, sao có thể lại bỏ qua vào sáng nay nữa.
Lê Thu ôn nhu nhìn chăm chú đứa bé trong ngực đang liếm mút ngón tay, ngoài cửa sổ là mùa xuân Giang Nam nàng chưa từng gặp. Cho nên, Dận Tường, ta tới rồi, mang theo hài tử của chúng ta tới gặp chàng.
Dận Chân bên kia nhìn chăm chú vào nữ nhi của hắn, trong đầu là hình ảnh nàng bi bô tập nói, bộ dáng nàng tập tễnh học bước đi. Mấy năm nay, Lê Thu đã trưởng thành hơn rất nhiều, một nữ nhân khi mà đã gặp được nam nhân trong lòng liền tự nhiên trưởng thành lên.
Lê Thu khẽ nâng mắt hạnh, hai mắt hàm sóng: "Hoàng A Mã, người nhìn cái gì vậy?"
Dận Chân trầm thấp cười: "Đợi chút con nhìn thấy thập tam thúc của con sợ là trong mắt liền không còn Hoàng A Mã ta nữa... Hiện giờ không nhìn nhiều một chút, chờ đến khi về lại kinh thành, muốn gặp mặt con chắc chắn sẽ rất lâu lại rất khó khăn..."
Tuy ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng Lê Thu vẫn nghe ra mấy phần thương cảm. Thập tam thúc sau khi bị thương đã ẩn tại Giang Nam tu dưỡng, chân trái không tiện hành động, lúc đó hắn liền cảm thấy không xứng với nàng, lại nghĩ đến hắn vì đại thanh đã làm quá nhiều, mới giả truyền tin người đã chết, muốn trãi qua quãng đời còn lại ở tại nơi này. Lần này nàng cùng Hoàng A Mã cùng tới Giang Nam, thập tam thúc vẫn chưa biết, nàng cũng đã hạ quyết tâm, bồi hắn suốt nửa đời còn lại...
"Hoàng A Mã..." Trong mắt Lê Thu hiện lên một tầng hơi nước, "Thu Nhi thật sự xin lỗi người..." Trừ bỏ xin lỗi, nàng không biết nên nói cái gì nữa. Nàng lựa chọn Dận Tường, liền phải từ bỏ thân phụ của chính mình, Di Thân Vương đã chết, nàng liền cùng thập tam thúc đời này có lẽ sẽ không trở lại kinh thành nữa.
"Nha đầu ngốc..." Dận Chân cười than vuốt ve búi tóc nàng, "Hoàng A Mã có thể làm cho con chỉ có như vậy, nhưng con cùng Dận Tường vì Hoàng A Mã mang đến niềm vui đã đủ làm hồi ức cả đời rồi... Dận Tường hắn ba mươi năm qua quá vất vả, con phải hảo hảo đối đãi hắn..."
Hoàng đế lau đi nước mắt trên khóe mắt nữ nhi, "Bao lớn rồi, động một chút liền khóc, hài tử con đang nhìn kìa..." Lê Thu nghe vậy cúi đầu nhìn, tiểu gia hỏa kia thật sự đang nhìn nàng chằm chằm không hề chớp mắt, "Các con vào kinh không tiện, Hoàng A Mã liền xuống Giang Nam nhiều một chút, con đó, sinh cho Dận Tường thêm vài đứa nhỏ nữa mới tốt, ha ha..."
Lê Thu đỏ bừng mặt, nói đến hài tử, mấy ngày trước nàng mới biết được, hai đứa nhỏ trong Di Thân Vương phủ đều không phải là hài tử của Dận Tường, mấy vị phúc tấn trắc phúc tấn hắn cũng chưa từng chạm qua, hắn thế nhưng giấu giếm mình lâu như vậy, thật sự là đáng giận.
...
Rốt cuộc, xe ngựa tháp tháp dừng trước cửa một ngôi nhà mộc mạc, hai nam tử cao lớn đứng trước cửa, trong đó có một người Lê Thu biết được, là thân vệ Dận Tường từng lưu lại thị lang phủ bảo vệ nàng.
Hai người kia nhìn thấy một lớn một nhỏ từ trên xe ngựa bước xuống, chạy nhanh đến quy quy cũ cũ mà hành lễ, Tô Bồi Thịnh tiến lên nâng bọn họ dậy, cẩn thận nhìn xung quanh không có người, lúc này mới thở ra một hơi, thấp giọng dặn dò cái gì đó.
Dận Chân cùng Lê Thu liếc nhau, hướng vào trong viện mà đi. Lúc này Lê Thu mới phát hiện, cái sân này cùng biệt viện ở giao kinh giống nhau như đúc, hắn vẫn luôn tâm niệm về nàng, tại sao lại muốn một đời cô độc như vậy...
"Kẽo kẹt --"
Dận Chân đẩy cửa gỗ ra, ánh mặt trời thoáng chốc trút xuống căn phòng, Dận Tường nằm trên giường híp mắt nhìn về phía cửa, sau đó liền cười khổ, hắn cũng đoán được sẽ có ngày này, nhưng không nghĩ đến nhanh như vậy, "Tứ ca... Thu Nhi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro