Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lưu luyến chia ly(26)

Ngọc Thanh Cung

"Sư phụ, đại sự không tốt--" tiếng kêu của đồng tử mặc đạo bào màu xám đột nhiên im bặt, "Ai u..."

"A Niên, sao đệ vẫn hấp tấp bộp chộp như vậy a." Một bạch y Tiên Quân phiêu nhiên tới, nâng đồng tử đang té ngửa đứng dậy, trong mắt là oán trách lẫn bất đắc dĩ.

"Ai u..." A Niên một tay gắt gao ôm hộp gỗ trong ngực, một tay xoa xoa đầu gối, có chút xấu hổ nhìn về phía vị Tiên Quân kia, "Nhị sư huynh, sao hôm nay huynh lại rảnh rỗi đến đây?"

Tiên Quân được gọi là nhị sư huynh kia một phen nhéo mặt phấn đô đô của tiểu tiên đồng, tức giận nói: "Như thế nào, gần đây Đông Hải không có việc gì, ta đến xem sư phụ, đệ còn không cho phép sao?"

"Sao dám sao dám..." A Niên cười ha ha, vẻ mặt lấy lòng nhìn nhị sư huynh của hắn.

"Chậc chậc..." Mộc Thành rất có hứng thú đánh giá hộp gỗ hắn thủ hộ trong ngực, bên trong có tiên khí nhợt nhạt, nhưng cũng có thể thấy được cùng với tiên khí bình thường không giống nhau, "Bảo bối gì vậy, không phải là đệ trộm được của sư phụ liền vội vã trốn đi đấy chứ?"

A Niên nhìn về phía mắt phượng nguy hiểm đang nhíu lại của Mộc Thành, cả người không khỏi run lên, vội vàng biện giải: "Nhị sư huynh nói bậy, A Niên sao dám làm ra hành động trộm cắp, huống chi đệ cũng đang muốn tìm sư phụ đây!" Nói rồi, hắn giật lại ống tay áo bị Mộc Thành túm trong tay, thẳng hướng đại điện chạy tới.

"Sư phụ, sư phụ, đại sự không tốt--"

Mộc Thành bất đắc dĩ lắc đầu, theo sau A Niên vào điện.

...

"Sư phụ, người lệnh đồ nhi ngày đêm nhìn chằm chằm Kim Đan này, đồ nhi không dám chậm trễ, ngày thường nó luôn phát sáng lấp lánh, ai ngờ hôm nay đột nhiên tối sầm xuống." Nói rồi mở hộp gỗ ra, "Người xem--"

Phổ Hoa Tiên Tôn cùng Mộc Thành một bên đang nghiêng người nhìn về phía hộp gỗ, quả nhiên, bản mệnh Kim Đan màu sắc tối tăm, cơ hồ so với phàm vật không có gì khác nhau.

Sắc mặt Phổ Hoa thoáng chốc thay đổi, tức khắc nhắm mắt bấm ngón tay, thần sắc càng thêm ngưng trọng.

Mộc Thành không hiểu chuyện gì, thử hỏi: "Sư phụ, chuyện gì vậy? Đây là bản mệnh Kim Đan của ai? Ảm đạm như vậy, chủ nhân của nó sợ là lành ít dữ nhiều đi..."

"Ý Kỳ gặp nguy hiểm đến tính mạng..." Phổ Hoa Tiên Tôn không trả lời đàng hoàng, chỉ nói như vậy cho hai đồ đệ.

"Này... chuyện này nên làm sao cho đúng a..." khuôn mặt nhỏ của A Niên nhăn thành một cục, rối rắm nhìn về phía sư phụ hắn.

Phổ Hoa lắc đầu, ánh mắt dừng trên người nhị đồ đệ: "Mộc Thành, việc này nói ra thì rất dài, nhất thời khó giải thích rõ được. Con tạm thời đừng trở về Đông Hải, ở lại Ngọc Thanh Cung vài ngày, xử lý sự vụ trong ngoài, vi sư muốn hạ phàm một chuyến..."

Rồi sau đó nhìn về khuôn mặt nôn nóng đến đỏ bừng của tiểu đồ đệ, "A Niên, con lặng lẽ đi đến Cửu Trọng Thiên, đem bản mệnh Kim Đan của Đại sư huynh con đích thân trình cho Ngọc Đế, ngài liền tự biết hết thảy."

"Sư phụ yên tâm, con cùng sư đệ tất nhiên an bài tốt sự vụ trong ngoài, người yên tâm đi trợ giúp Đại sư huynh đi." Mộc Thành biết chuyện quá khẩn cấp, cũng không hỏi nhiều.

"Tốt lắm." Lời còn chưa dứt, Phổ Hoa Tiên Tôn liền hóa thành một đạo kim quang biến mất.

"A Niên, Nhị sư huynh hỏi đệ, Đại sư huynh bây giờ đang ở nơi nào?"

"Đệ không biết..." A Niên chột dạ liếc mắt nhìn Mộc Thành một cái, thấy sắc mặt hắn không đổi, liền sửa miệng: "Nhị sư huynh không cần làm khó đệ, sư phụ đã dặn dò, chuyện này trên dưới Ngọc Thanh Cung chết cũng không thể nói..."

Mộc Thành nghe vậy cũng hiểu đại khái, không muốn làm tiểu đệ khó xử, "Được rồi được rồi, xem như đệ lợi hại, miệng phong kín như thế. Nhanh chóng đi Cửu Trọng Thiên đi."

"Nga!" A Niên thật mạnh gật đầu, gọi tới một con tiên hạc, nhanh chóng bay đi.

Mộc Thành nhìn thân ảnh sư đệ đi xa, trên mặt lộ vẻ lo lắng: Đại sư huynh, huynh nhất định phải bình an vô sự a...

***

Ung Chính năm thứ tám, quân đội thanh triều bình định người chuẩn cát khổ chiến thắng hiểm (chiến đấu gian khổ, chiến thắng gian nan), Hòa Thạc Di Thân Vương Dận Tường tự mình nghênh chiến bị trọng thương, chỉ dụ Thái Y Viện phó chuẩn không hiệu quả. Sau tìm danh y khắp nơi nhưng vô ích, mấy ngày sau, Vương gia qua đời. Hoàng Thượng cực kỳ bi ai, ba ngày không thượng triều, lệnh mang di hài vương gia hồi kinh.

...

"Hoàng A Mã..." Lê Thu chỉ cảm thấy tâm thần đứt đoạn, run giọng mở miệng, "Nữ nhi không tin, nữ nhi không tin... Sao hắn có thể chết được, sao có thể..."

Dận Chân vạn phần bi thống nhìn nàng, nhất thời lệ rơi không dứt, "Thu Nhi, thập tam thúc thật sự đã đi, giờ phút này linh cửu đang đặt ở Di Thân Vương Phủ..."

"Ta không tin, ta không tin..." Lê Thu lo sợ không yên lắc đầu, hai mắt thất thần.

"Thu Nhi, con..." Dận Chân nhìn thấy thân dưới nàng tích táp nhỏ máu, thần sắc đại kinh hô lớn: "Người đâu, mau đến đây! Truyền thái y!"

Nói xong lập tức tiến lên đỡ lấy thân người khẽ run của Lê Thu, đau lòng mà an ủi nàng: "Thu Nhi, con phải bảo trọng thân mình, Dận Tường đã đi rồi, con phải bảo hộ tốt hài tử của hắn a Thu Nhi... Con không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho hài tử của hai người... Thu Nhi..." Trong lời nói Dận Chân mang theo nức nở, đường đường là thiên tử một nước, lúc này lại không biết làm thế nào khuyên giải an ủi nữ nhi mình yêu thương nhất.

"Phải." Lê Thu cắn cắn môi tái nhợt, "Ta phải giữ hài tử của thập tam thúc... ta muốn..."

"Thu Nhi! Thu Nhi!"

***

"Sư phụ, Ngọc Hoàng đại đế, Minh Uyên Thiên Tôn, Tư Chính Thần Quân ở ngoài điện chờ ngài." Tuy là nhị đệ tử của Ngọc Thần Cung, tuy chưa từng gặp qua việc Tam giới chi chủ cùng Minh giới chi chủ cùng nhau đến Ngọc Thanh Cung, nhưng Mộc Thành biết, việc này cùng chuyện sư phụ hạ phàm có quan hệ.

"Vi sư đã biết, con theo ta đi ra ngoài gặp khách."

"Vâng."

...

"Phổ Hoa Tiên Tôn," Minh Uyên Thiên Tôn mở miệng trước, hắn vốn là bào đệ của đương kim Ngọc Hoàng đại đế, ngày thường hành sự rất là hoang đường, không bận tâm thể diện của Ngọc Hoàng, "Bản tôn nghe hạ nhân tới báo, Ngọc Thanh Cung có một thần tiên tự tiện bóp méo số mệnh của phàm nhân, ai ngờ bản tôn tra một hồi, thế nhưng tra đến Tiên Tôn ngài làm..." Vừa nói hắn giống như xấu hổ mà cười: "Mạo muội thỉnh Ngọc Hoàng đại đế của Cửu Trọng Thiên đến đây nhìn một cái, bởi vì sợ là có cái gì hiểu lầm rồi..."

Phổ Hoa Tiên Tôn hiền lành nói: "Không cần tra, cũng không có hiểu lầm. Đúng là do bổn tọa làm."

"Chuyện này..." Minh Uyên Thiên Tôn khóe miệng cười lạnh lướt qua rất nhanh, đảo mắt khó xử nhìn về phía Ngọc Đế còn chưa mở lời ở bên kia.

Ngọc Đế trầm ngâm một lát, nghiêng người nhìn Tư Chính Thần Quân: "Bổn đế nghe nói đến việc này cũng vô cùng khiếp sợ, đặc biệt đến nơi này xem sao." Rồi sau đó ánh mắt dừng trên người Phổ Hoa Tiên Tôn, "Tiên Tôn tuy là thượng cổ thần, nhưng đã xúc phạm thiên điều, cũng nên y như thiên quy chịu phạt. Tiên Tôn không có ý kiến gì chứ?"

Phổ Hoa hơi hơi mỉm cười, lắc đầu nói: "Bổn tọa làm việc này, liền tự nhiên biết sẽ có ngày này. Chỉ là phàm nhân kia kiếp trước cùng bổn tọa có chút chuyện xưa, cũng coi như là báo ân nhân quả cho người."

"Nga?" Tới nơi này được một lúc, Minh Uyên cuối cùng nghe ra được chút chuyện muốn nghe, "Tiên Tôn thế nhưng cùng phàm nhân có chuyện xưa? Bản tôn thật sự tò mò, sổ sinh tử Minh giới tuy có ghi lại dương thọ của người này, nhưng đến tột cùng lại không thể biết được số mệnh của hắn như thế nào, chuyện này cùng cùng Tiên Tôn cũng có quan hệ sao?"

Phổ Hoa cười trào phúng: "Chuyện bổn tọa đã làm tự nhiên sẽ nhận, nhưng chuyện ta không làm, Thiên Tôn cần ăn nói cẩn thận!"

Minh Uyên bị lời này làm cho nghẹn lại, rốt cuộc cố kị thân phận cùng tu vi cao cường của Phổ Hoa Tiên Tôn, nên không tiếp tục truy vấn.

"Như thế, mời Tiên Tôn theo tiểu tiên đến Cửu Trọng Thiên một chuyến." Tư Chính Thần Quân cung kính mở miệng.

Minh Uyên Thiên Tôn cười cười: "Nếu đã tra rõ chân tướng, bản tôn cũng không xem náo nhiệt nữa, cáo từ..."

Dứt lời, Minh Uyên hóa thành một đạo sương đen phiêu tán mà đi.

"Phổ Hoa, lời bản đế nói ngày ấy tuyệt không phải trò đùa, 72 đạo thiên lôi 32 kiếp nghiệp hỏa, bản đế thay ngươi chịu."

"Ai..." Phổ Hoa Tiên Tôn xua xua tay, "Ý Kỳ tuy là hài tử của ngươi, nhưng cũng là đồ đệ của ta, lôi nghiệp hỏa hôm nay, ta chịu hết tất cả cũng không có chuyện gì." Rồi sao đó dừng một chút, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía Ngọc Đế, "Ta chỉ có một chỗ cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết đời này của Ý Kỳ dương thọ không phải chỉ có ba mươi tuổi, hay là có người biết được hắn hạ phàm lịch kiếp, cố ý làm như vậy?"

Ngọc Đế nghe vậy ánh mắt thâm trầm: "Ngưng hồn tụ phách cần suốt một kiếp người, thế mà có người muốn hắn ba mươi tuổi liền tuyệt mệnh, hẳn là đã biết nội tình trong đó..."

"Ngọc Đế, lần này hạ phàm, ta còn biết một chuyện."

"Cái gì?"

"Người muốn tính mạng Ý Kỳ, gọi là Cát Đan Sách Linh đó, sau khi tra vận số lại chính là con của Minh Uyên..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro